Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 290:




Chương 290

Thời gian một hai ba hơi thở trôi qua, việc này có nghĩa rằng hư đan chết chóc đó lại không nện lên người hắn.

Khi Mục Long mở mắt ra, chỉ cảm thấy một luồng nóng ấm trên mặt, màu máu tươi đã làm mọi thứ trở nên mơ hồ.

Trước mặt hắn là một thân ảnh đang đứng, là Mặc Linh Lung.

Nàng cầm trong tay Phá Ma Tản, đỡ cho Mục Long một kích trí mạng này, bản thân cũng bị trọng thương, trực tiếp thổ huyết lên mặt Mục Long.

“Cẩn… thận…”, Mặc Linh Lung lúc nói ra câu này thì sắc mặt đã trở nên trắng bệch.

Mục Long cũng hoàn toàn không ngờ được, Mặc Linh Lung sẽ ra tay đỡ một kích này cho hắn, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa lo lắng, trong lúc hoảng loạn đã lấy ra vài cọng linh thảo, muốn trị thương cho Mặc Linh Lung.

“Ta không sao, coi như… kết bằng hữu đi…”, Mặc Linh Lung nói rồi không kiềm chế được lại phun ra một ngụm máu nữa, nhưng gương mặt tái nhợt vẫn mỉm cười, cộng thêm máu tươi đỏ thẫm trên khóe miệng, toát lên vẻ đẹp khiến người ta khó mà quên được.

“Bằng hữu…”, Mục Long lẩm bẩm hai chữ này, khoảnh khắc này nó lại nặng nề như vậy, nặng đến mức khó mà ước chừng.

Ngay sau đó lại có một đạo thân ảnh nữa hạ xuống bên cạnh Mục Long.

Sở Tùy Duyên cũng bị Yêu Hủy đánh bại, bị thương không nhẹ, miệng thổ huyết, vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm con Yêu Hủy này, cười thảm nói: “Chuyện này đều trách ta, đã hoàn toàn đánh giá thấp thực lực của con nghiệt súc này, ba chúng ta liên thủ cũng không phải là đối thủ, lực lượng hư đan của nó đã hoàn toàn vượt qua Bích Cung cảnh, không cẩn thận thì chúng ta đều phải bỏ mạng tại đây mất”.

“Cứ tùy duyên đi, nếu như chủ ý ngu ngốc này là do ra đưa ra vậy thì các người rút trước đi, ta chặn đằng sau, nhớ sang năm đốt nhiều vàng mã cho ta chút!”

Nhìn thân ảnh của Yêu Hủy không ngừng tới gần, vẻ mặt Sở Tùy Duyên toát ra một mạt bị tráng.

Cái chết đang đến gần hắn ta, nhưng hắn ta vẫn bình tĩnh không sợ hãi, đứng ở đó tựa như một pho tượng, kiếm chỉ vào Yêu Hủy.

Hắn ta biết, với tình trạng ba người đều bị trọng thương như hiện tại hoàn toàn không phải là đối thủ của yêu thú này, cho dù có chạy cũng khó mà thoát khỏi nanh vuốt của Yêu Hủy, cho nên hắn lựa chọn cản phía sau!

Thế nhưng, đúng lúc này thì nghe thấy Mục Long nói: “Chủ ý ngu xuẩn? Ta thấy chưa hẳn đâu”.

Mục Long nhìn thấy yêu đan sau ba lần tấn công đã trở nên ảm đạm hơn rất nhiều, bị Yêu Hủy nuốt lại vào bụng, xem ra tạm thời không thể tiếp tục tấn công nữa.

Sau đó, mắt Mục Long tràn đầy sự kiên định, hắn nói với Sở Tùy Duyên và Mặc Linh Lung: “Ta cần khoảng năm hơi thở, thành hay bại, chỉ một lần này thôi!”

“Năm hơi thở sao? Được, chúng ta sẽ cố gắng!”

Đây chính là cơ hội chạy trốn duy nhất của bọn họ, ngay bây giờ, bọn họ lựa chọn đặt niềm tin vào Mục Long, tranh thủ thời gian cho hắn.

Ngay sau đó, Sở Tùy Duyên và Mặc Linh Lung, một người cầm kiếm, một người vung ô, mang theo thân xác đã bị thương nặng vọt lên.

Cùng lúc đó, trước mặt Mục Long treo lơ lửng một cái dùi nhọn đen tuyền, trên bề mặt thấp thoáng luồng khí âm u và khủng khiếp.

Vật đó chính là Thất Sát Diệt Hồn Trùy đoạt được từ trong tay Giang Thiên Vũ, đến cả Mục Long đều không đoán được cấp bậc cụ thể của nó ra sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.