Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 166:




Chương 166

Giết người chẳng qua chỉ là hành động chấm dứt mọi chuyện, việc đáng sợ hơn là giết chết tâm ý.

Đối với Tiết Vạn Triệt mà nói, lời nói này của Mục Long chẳng khác gì lời nói đâm thẳng vào trái tim.

“Tại sao? Tại sao lại thế này… ông trời ơi, tại sao?”

Tiết Vạn Triệt như mất đi linh hồn, từ hai tròng mắt chảy ra rõ ràng là hàng lệ huyết sắc, ông ta ngửa mặt lên trời khóc rống, trạng thái như phát điên.

“Lãng Nhi, Lãng Nhi của ta…”

“Nếu không thể bảo vệ con chu toàn ở kiếp này, vi phụ sẽ xuống dưới cửu tuyền, chúng ta lại làm cha con tiếp!”

Đột nhiên, ánh mắt Tiết Vạn Triệt lộ ra vẻ đoạn tuyệt, sau đó đâm đầu vào trụ ngọc phía lôi đài, đụng đến nỗi vỡ sọ mà chết.

“Ài…”

Kiếm Thập Tam thở dài, vỗ vỗ vai Lãnh Vô Nhai, ý bảo hắn ta nén bi thương lại.

Lãnh Vô Nhai đi từng bước tới, lạnh lùng liếc nhìn Mục Long một cái, sau đó ôm thi thể của Tiết Vạn Triệt lên, thì thầm nói: “Sư tôn, chúng ta về nhà…”

“Lần này, quán quân trong cuộc tuyển chọn thành Hàn Giang là Mục Long, Mục gia!”, cả quá trình buổi tuyển chọn này cũng không vì những chuyện xen ngang mà đứt đoạn, vào thời khắc cuối cùng, Mạnh Nam Thiên đã lớn giọng tuyên bố.

Lúc này, toàn thành sôi trào, nhất là người của Mục gia, ai nấy đều vui mừng như điên.

Còn ai dám tranh phong với Mục gia ở thành Hàn Giang này chứ?

“Chúc mừng ngươi, Mục Long!”, Triệu Linh Đan mỉm cười, lúm đồng tiền như hoa, thanh khiết đẹp đẽ xán lạn.

Thấy vậy, Mục Long cũng cúi người hành lễ: “Mục Long xin ghi nhớ trong lòng sự quan tâm của Triệu tiên tử, sau này nhất định sẽ báo đáp!”, Mục Long vẻ mặt chân thành từ tận đáy lòng.

Thấy bộ dạng trịnh trọng này của Mục Long, Triệu Linh Đan không khỏi nổi lên ý muốn trêu chọc, ánh mắt khẽ động, cười nói: “Ngươi nên báo đáp ta tử tế vào, lần này ta đã tặng một bầu Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ cho ngươi, đó là một trong bát đại cổ tửu danh chấn thiên hạ, hiếm thấy trên đời đó”.

“Có điều, lần này ngươi đã đạt được quán quân, đợi sau khi về tông môn sẽ có giải thưởng cho quán quân, Cửu Khiếu Hóa Long đan, nếu như ngươi muốn thì cứ tặng lại cho ta là được”, Triệu Linh Đan khẽ cười.

Nghe vậy, Mục Long nghiêm túc nói: “So với đại ân của Triệu tiên tử, vỏn vẻn đan dược không đáng để nhắc tới, nếu như ta có được vật này nhất định sẽ tặng cho tiên tử để bày tỏ chút tấm lòng”.

“Ha ha ha…”, Triệu Linh Đan nghe vậy thì cười đến mức toàn thân run lên, trông cực kỳ xinh đẹp.

“Ta trêu ngươi thôi, Cửu Khiếu Hóa Long đan đó không phải vật bình thường, thật không biết ngươi ngoài miệng nói không tiếc hay là thật sự không tiếc. Nếu như ngươi thật sự muốn báo đáp ta thì sau khi vào tông môn hãy nỗ lực tu hành, sớm ngày trở thành cường giả, cũng không uổng phí một phen vất vả của ta”.

“Còn nữa, cái gọi là tiên tử chẳng qua chỉ là cách gọi phàm tục mà thôi, ngươi hiện tại đã coi như là đệ tử của Tiêu Dao Thần Tông, sau này cứ gọi ta một tiếng sư tỷ là được”.

“Triệu sư tỷ yên tâm, Mục Long nhất định sẽ không quên những lời nói ngày hôm nay”, Mục Long ánh mắt kiên quyết đáp lời.

“Không, người khác gọi ta là Triệu sư tỷ, ngươi gọi là Đan sư tỷ đi, như vậy mới khác với đám đông”.

“Ba ngày sau, cũng vào đúng thời gian này, ta sẽ tới Mục gia đưa ngươi tới Tiêu Dao Thần Tông”, Triệu Linh Đan nói rồi nhanh nhẹn rời đi, thân ảnh như tiên, chỉ còn lại giọng nói linh hoạt kỳ ảo, quanh quẩn trong không trung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.