Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 112:




Chương 112

Nếu là người bình thường, đừng nói Thoái Phàm cảnh, dù là Bích Cung cảnh sơ kỳ bùng nổ chân nguyên cũng sẽ bị cân nặng ấy đè nằm sấp xuống!

Đây có thể nói là một “món quà cực kỳ nặng”.

Mục Cửu Uyên và Mục Thanh Khung thấy vậy cũng vội sáp tới.

Sơn trân bảo thủy thế gian hiếm có, bọn họ lớn vậy rồi cũng chỉ mới nghe qua chứ chưa từng nhìn thấy bao giờ.

“Lúc trước có nghe hai tên trộm cướp Thiên Âm và Thiên Nguyệt nói, còn tưởng rằng sơn bảo chỉ là hư cấu. Không ngờ lại có thật”, Mục Cửu Uyên nhìn về phía Viên Thiên Cương với vẻ mặt cảm ơn.

Đây chính là sơn bảo đó, Viên Thiên Cương thế mà lại nói đưa là đưa, sự sảng khoái ấy mấy ai trên đời có thể sánh bằng?

“Không công không nhận lộc, Viên huynh tặng ta bảo vật quan trọng như vậy, ta thật sự hết sức ngại ngùng”, Mục Long ôm quyền cúi đầu nói.

Viên Thiên Cương thấy vậy, thoải mái xua tay cười nói: “Mục huynh đệ khách sáo thế làm gì? Tộc Kim Tinh Quỷ Viên ta, khác không nói, nhưng lại có một đôi mắt cực kỳ nhạy bén. Nào là bảo vật gì, vừa nhìn đã biết sơn bảo cũng chỉ là vật ngoài thân thôi!”

“Lúc trước căn nguyên bị hao tổn, thấy bên trong dãy Nghi Lăng có chứa tạo hóa bèn định lấy sơn bảo chữa trị căn nguyên. Ai ngờ nó chỉ là một cục sắt, chẳng thể ăn cũng không thể uống. Viên tộc ta chỉ thích sử dụng gậy gộc, thứ này hoàn toàn vô dụng với ta”.

“Trước kia Mục huynh đệ truyền cho ta ‘Chiến Thiên Đồ Lục’, nay lại thấy Thiên Nhân Hợp Nhất của đệ. Ta may mắn được thơm lây, chiếm được rất nhiều chỗ tốt. So sánh với điều đó thì sơn bảo có đáng là bao”.

Viên Thiên Cương nhìn Mục Long với cặp mắt tỏa sáng.

“Nếu thế, vậy Mục Long ta sẽ nhớ kỹ ơn huệ này!”, Mục Long nói xong, cũng yên tâm nhận lấy.

Thực ra, hắn truyền “Chiến Thiên Đồ Lục” cho Viên Thiên Cương là vì gã trời sinh có tính lương thiện. Mà Mục Long lại muốn lợi dụng cơ hội này để mượn sức Viên Thiên Cương, hơn nữa, công pháp chiến đấu này cũng thuộc về tổ tiên Viên tộc.

Mục Thanh Khung thấy Mục Long yêu thích chiến kích không buông tay bèn cười: “Đúng là tạo hóa mà, tuy thứ này chỉ là binh phôi Tiên Thiên, nhưng bên trong lại ẩn giấu một sự huyền diệu khác. So với Tử Điện Long Ảnh Thương của ta chỉ hơn chứ không kém. Tiểu Long cũng nên đặt cho nó một cái tên đi”.

“Tên?”, Mục Long gật đầu, cho rằng cha nói có lý.

Lúc này, Hoan Nhi cũng vui vẻ nói: “Mục Long ca ca đúng là người mang đại số mệnh, chất liệu của binh phôi này chính là thần thiết Như Ý, mấy chục ngàn năm mới hình thành, cực kỳ hiếm. Thứ này có tiềm lực vô cùng lớn, mai sau chắc chắn có thể trở thành tuyệt thế thần binh”.

“Thần thiết Như Ý? Tên gì lạ vậy”, Mục Long lẩm bẩm.

“Như ý nghĩa là có thể to nhỏ theo suy nghĩ của mình”.

“Trong thần thiết Như Ý có chứa Tiên Thiên Như Ý Linh Văn trận, nếu giờ Long ca ca lấy máu nhận chủ sẽ có thể tùy tâm khống chế nó”, Hoan Nhi giải thích.

“Cái gì? Thần kỳ vậy luôn?”, Mục Long nghe vậy thầm giật mình, không ngờ thứ này lại ảo diệu như vậy.

Muốn khống chế vũ khí thì ít nhất phải đợi đến Ngự Hồn cảnh, thôi thúc sức mạnh thần hồn mới làm được. Cái gọi là ngự kiếm phi hành, lấy mạng ngươi ở ngoài ngàn mét chính là như vậy.

Nhưng thần thiết Như Ý không cần thần hồn, chỉ cần dùng suy nghĩ là được.

“Nếu thứ đó là thần thiết Như Ý thì sau này cứ gọi là ‘thần kích Như Ý’ đi!”, Mục Long nói xong bèn lấy máu nhận chủ, cũng dùng tinh thần của mình khắc bốn từ rồng bay phượng múa ‘thần kích Như Ý’ lên trên, khiến người ta vừa nhìn lập tức sục sôi ý chí chiến đấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.