Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 106:




Chương 106

“Nếu đã như vậy thì cũng được, vi phụ hôm nay tới là muốn truyền cho con một tuyệt học”, thần sắc Mục Thanh Khung chấn động, nói.

“Ồ? Tuyệt học gì ạ?”, Mục Long vừa nghe lập tức nổi hứng, mặc dù là đệ tử Mục gia nhưng vẫn chưa được tu luyện bao nhiêu tuyệt học của Mục gia.

Từ khi tu vi hồi phục tới giờ, lúc đối đầu với kẻ địch hắn vẫn luôn dựa vào chiêu thức trong Chiến Thiên Đồ Lục, mặc dù uy lực cực lớn nhưng tiêu hao quá nhiều, hơn nữa phong cách tấn công lại quá đơn giản, không đủ linh hoạt.

“Tuyệt học mà cha muốn dạy con tên là ‘Nộ Đào Cửu Trọng Phá’. Đây là một loại môn pháp khống chế lực đạo cao thâm, có thể khiến lực lượng tự thận như chồng lên nhau như sóng biển, nếu như tu luyện đến đại thành thậm chí có thể đánh ra lực lượng gấp chín lần trong nháy mắt!”, Mục Thanh Khung giải thích.

Mục Long nghe vậy, không khỏi nuốt nước miếng: “Cái gì, chín lần lực lượng, Mục gia ta có môn pháp cao siêu cỡ này tại sao con chưa từng nghe nói tới?”

Chín lần lực lượng, việc này đáng sợ thế nào chứ?

Giả sử lực thân thể của Mục Long hiện tại là 20 vạn cân, sau khi gia trì thêm chân khí thì có thể bạo phát ra cự lực trên 20 vạn cân, gấp chín lần chiến lực vậy thì là lực lượng gần 200 vạn cân, đây là khái niệm gì chứ?”

Một kích đánh chết cường giả Bích Cung cảnh đỉnh phong cũng không phải là chuyện khó!

Nhưng đây cũng chỉ là giả thiết, Mục Long biết công pháp càng cao thâm muốn tu luyện thì càng khó khăn.

Quả nhiên, sau đó liền nghe thấy Mục Thanh Khung nói: “Nộ Đào Cửu Trọng Phá này con chưa từng nghe tới cũng bình thường, bởi vì đây không phải là vật của Mục gia ta mà là pháp môn năm đó mẹ con có được trong ghi chép trên một cuốn sách da thú”.

“Chỉ là, tu luyện công pháp này không những yêu cầu ngộ tính cực cao mà còn phải có khí huyết và thân thể cường đại, bằng không sẽ không thể chống đỡ được lực đạo trong đó, có thể nháy mắt khiến thân thể tan vỡ. Cả Mục gia e là cũng chỉ có mình con mới có thể tu luyện công pháp này”.

Mục Thanh Khung nhắc đến công pháp này, ánh mắt toát lên sự kiêng dè.

Năm đó ông cũng đã từng thử qua, nhưng vì thân thể không đủ mạnh mẽ mà suýt chút nữa là bị lực lượng bạo phát ra xé rách, đến giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.

“Ý con là tuyệt học khủng bố thế này nếu như có người có thể tu luyện thì thật sự là trời đất bất dung”, Mục Long mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng lại đã vô cùng mong muốn công pháp Nộ Đào Cửu Trọng Phá này.

Thấy vẻ lấp lánh đó trong mắt Mục Long, Mục Thanh Khung khẽ cười nói: “Cha năm đó cũng như vậy, nhoáng một cái đã 20 năm trôi qua rồi…”

“Được, nếu Long Nhi muốn học, cha sẽ dạy con, có điều chúng ta phải nói rõ trước, công pháp này cực kỳ hung hiểm, thử thì được, tuyệt đối không được phô trương, hơn nữa không được nói cho ông nội con bằng không nếu xảy ra chuyện gì ông nội con sẽ đánh chết cha mất”.

“Tiểu tử, con lại đang bí mật âm mưu chuyện gì với Mục Long vậy?”, đúng lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng cười nói sang sảng, sau đó Mục Cửu Uyên vuốt râu đi vào, tinh thần của ông ấy hiện tại cực kỳ khỏe mạnh.

Đại khái là con trai và cháu trai đều quật khởi lần nữa, gánh nặng trong lòng ông cũng được xóa bỏ, suy nghĩ được thông suốt, tu vi đình trệ suốt nhiều năm lại lần nữa đột phá, đạt đến Vân Ngự Hồn cảnh tầng chín.

“Khụ, cha… cha đến rồi ạ, con đang nhắc đến cha với Long Nhi đó, vậy… con đi luyện công đây”, Mục Thanh Khung chột dạ chuẩn bị đánh bài chuồn.

“Cha, không phải cha muốn dạy con Nộ Đào Cửu Trọng Phá sao, sao ông nội tới cha lại…”, Mục Long có chút nghi ngờ.

Nghe vậy Mục Thanh Khung vừa xoay người định chuồn đi thì mặt lập tức đen xì lại, trong lòng vô cùng khổ sở: “Thằng nhóc này, bẫy cha rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.