Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 103:




Chương 103

Đây chính là thủ cấp của Thiên Âm và Thiên Nguyệt chân nhân, hiện tại bọn họ đều chết không nhắm mắt, giờ phút này đang nhìn chằm chằm vào Mục Cửu Giang.

Cảnh tượng này khiến Mục Cửu Giang sợ hết hồn, vốn ông ta còn hy vọng rằng nhị vị chân nhân này sẽ quay lại cứu ông ta, nhưng lúc này hy vọng cuối cùng của ông ta cũng đã mất nốt.

Đến hai vị chân nhân cũng đã bị giết chết, Mục Thanh Khung đột phá Linh Văn cảnh, Mục gia lại có đại yêu tọa trấn, sự quật khởi của Mục Long không thể ngăn cản, Mục Cửu Giang biết ông ta không còn cơ hội nữa.

“Ha ha ha…”

Lúc này, ánh mắt Mục Cửu Giang tràn ngập sự trào phúng, cười như điên dại, thần sắc bi thương nói: “Mục Cửu Uyên, đối đầu đã mấy chục năm cuối cùng vẫn là ta thua, nhưng ta không phục, bởi vì không phải ta thua ông…”

Mục Cửu Giang toàn thân run rẩy, giọng nói dừng lại im bặt, máu tươi điên cuồng chảy ra từ lỗ mũi, rồi ngã vật xuống đất, không còn hơi thở.

“Ông ta đã tự cắt đứt tim mạch rồi”, Mục Cửu Uyên cảm thán một tiếng rồi quay mặt đi, trong lòng phức tạp.

Mục Long quay đầu lại nhìn đám người trong gia tộc đang run rẩy quỳ dưới đất đó, đột nhiên thay đổi ánh mắt, nói: “Tại sao không thấy Mục Thiên Dao đâu?”

Nghe vậy, ánh mắt Mục Cửu Uyên lạnh lại, định đích thân đi bắt Mục Thiên Dao. Hiện tại Mục Long đã giết sư tôn và sư thúc của nàng ta, ông nội của nàng ta dù tự sát nhưng cũng là chết ở Mục gia, với tính cách của Mục Thiên Dao, tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy.

Mục Cửu Uyên tính nhổ cỏ tận gốc để tránh hậu hoạn về sau.

Lúc này, Mục Thanh Khung thở dài nói: “Không cần nữa cha à, con bé đã bỏ đi rồi, lúc trước khi giải phóng khí tức đã mơ hồ cảm nhận được trong phủ xuất hiện khí tức Tốn Phong Thanh Quang phù, thiết nghĩ chính là Mục Thiên Dao”.

“Tốn Phong Thanh Quang phù?”, thần sắc Mục Long khẽ biến chuyển, sau đó mở nhẫn trữ vật của Thiên Âm chân nhân ra, bên trong quả nhiên còn có ba miếng Tốn Phong Thanh Quang phù.

Đây là một loại bùa chú bỏ trốn, thôi động vật này có thể khiến người hóa thành gió mát bỏ chạy, tốc độ cực kỳ nhanh.

“Bỏ đi, bất kể thế nào, Mục gia ta không thẹn với lòng, Mục Cửu Giang có kết cục ngày hôm nay hoàn toàn là tự mình chuốc lấy, nếu như Mục Thiên Dao đó tiếp tục chấp mê không tỉnh ngộ thì đừng trách Mục gia ta vô tình”, Mục Cửu Uyên nói.

Sau đó ông nhìn về phía đám người trong tộc, hỏi: “Những trưởng lão và tộc nhân khác đâu rồi?”

“Bị… bị nghịch tặc Mục Cửa Giang giam cầm, gia chủ, xin hãy tha mạng, chúng ta đều bị Mục Cửu Giang lừa nên nhất thời hồ đồ…”, có người khóc rống lên giàn dụa nước mắt, hối hận vì những việc đã làm.

“Hừ!”

“Kẻ đầu sỏ đã chết, đương nhiên ta sẽ không giết các ngươi, nhưng Mục gia ta cũng nên thay máu một lần thôi, các ngươi quỳ ở đây sám hối ba ngày đi!”, Mục Cửu Uyên nghiêm khắc nói.

“Đa tạ gia chủ khoan hồng độ lượng”.

“Đa tạ gia chủ pháp ngoại khai ân!”

Nhất thời các tộc nhân nước mắt nước mũi giàn dụa, quỳ dập đầu dưới đất, cảm ơn đại ơn đại đức.

Cứ như vậy, phong ba của Mục gia đã hoàn toàn bình ổn, hơn nữa thuận theo sự quật khởi của Mục Thanh Khung và Mục Long, còn có cả Kim Tinh Quỷ Viên, Viên Thiên Cương tọa trấn Mục gia.

Việc này khiến cả Mục gia vượt qua bờ vực suy sụp nhiều năm, bắt đầu dần dần hưng thịnh lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.