Yêu Thần Ký

Chương 169: Long Thiệt Thảo




Trên tay Diệp Hàn bỗng nhiên xuất hiện một cái Chuỷ thủ, trực tiếp đâm vào lưng Diệp Tông.
Diệp Tông đột nhiên cảm giác được một cỗ độc tố trực tiếp dũng mãnh xông vào tâm mạch, phẫn nộ một chưởng đem Diệp Hàn đánh bay ra ngoài, hắn lảo đảo vài bước mới đứng vững, mắt hổ căm tức nhìn Diệp Hàn: "Ngươi... Nghiệt súc!"
Diệp Hàn rơi xuống đất lập tức lau máu tươi trên khoé mồm, ngước mắt nhìn Diệp Tông, thanh âm mang theo vẻ điên cuồng nói: "Phụ thân đại nhân, là ngươi bức ta, ta hiện tại đã đến bước đường cùng chỉ có thể làm như vậy!"
"Vì sao?" Diệp Tông muốn cô đọng linh hồn lực bỗng phát hiện linh hồn lực tán loạn, không thể ngưng tụ, hắn biến sắc, bên trong Chuỷ thủ có tẩm độc, độc này không cách nào luyện hoá!
Với thực lực Diệp Tông thì dù có là Hoàng Kim cấp đánh lén cũng không thể là làm hắn bị thương, nhưng Diệp Hàn là một trong những người thân cận hắn nhất, hắn căn bản không có phòng bị nào, không ngờ Diệp Hàn thật bí quá hoá liều.
"Vì sao ư? Hặc hặc, thật sự là buồn cười, chẳng lẽ ngươi vẫn không biết? Giết ngươi, ta mới có thể ngồi lên chức thành chủ!" Diệp Hàn cuồng tiếu, khóe miệng đầy máu tươi làm hắn lộ ra bộ dáng dữ tợn.
"Giết ta, ngươi cũng không thể ngồi lên chức thành chủ!" Diệp Tông trầm giọng nói.
"Việc này không phải do ngươi định đoạt nữa rồi. Qua mấy ngày, Quang Huy Chi Thành sẽ truyền ra tin tức ngươi bị người Hắc Ám Công Hội ám sát, mà ta đại chiến thích khách đem bắt giết, chủ mưu sát hại nghĩa phụ đại nhân chính là Nhiếp Ly! Không lâu sau Hắc Ám Công Hội sẽ phát động công kích tới Phong Tuyết thế gia, đến lúc đó các ngươi triệt để bị tiêu diệt, không còn có tư cách khống chế toàn bộ Quang Huy Chi Thành. Còn ta dưới sự đề cử của Thần Thánh thế gia thuận lợi mà leo lên chức thành chủ!" Diệp Hàn điên cuồng cười ha ha, "Phụ thân đại nhân, nếu ngươi đem chức thành chủ truyền cho ta, những chuyện này sẽ không phát sinh!"
"Nghiệt súc, ngươi dám cấu kết Hắc Ám Công Hội!" Diệp Tông thở hổn hển, độc đã nhanh chóng lan tràn khắp lục phủ ngũ tạng của hắn, hắn chỉ dựa vào Linh Hồn Hải cùng độc tố ngạnh kháng. Không ngờ độc này lại bá đạo như thế.
"Vậy thì sao, đi theo Hắc Ám Công Hội so với đi theo ngươi có tiền đồ hơn nhiều, ngươi chẳng qua chỉ muốn cho ta trở thành một Khôi Lỗi Thành chủ mà thôi!"
”Ngươi theo Hắc Ám Công Hội không phải cũng như vậy sao?"
"Hặc hặc. Trở thành Khôi Lỗi Thành chủ của ngươi, ta mỗi ngày đều suy nghĩ nịnh nọt, cúc cung tận tụy ngươi đến chết mới thôi, Diệp Tông, ngươi cảm thấy sống như vậy có mệt lắm không? Làm Khôi Lỗi Thành chủ của Hắc Ám Công Hội, ta muốn làm gì thì làm, thống khoái biết bao!" Diệp Hàn càn rỡ cười to.
Diệp Tông trong nội tâm hối hận, mình bồi dưỡng Diệp Hàn nhiều năm như vậy lại là nuôi ong tay áo. Kiếp nạn này chính là quả báo a.
"Diệp Hàn, gian kế của ngươi không thể nào thực hiện được đâu!" Diệp Tông lạnh lùng nhìn chăm chú lên Diệp Hàn, ngưng tụ một tia Linh hồn lực cuối cùng.
"Thực hiện được hay không, phụ thân đại nhân ngươi không còn cơ hội chứng kiến rồi. Đa tạ phụ thân nuôi dưỡng ta nhiều năm, bây giờ ta sẽ đưa ngươi lên đường a!" Diệp Hàn từng bước một tới gần Diệp Tông, hắn cùng Diệp Tông nói nhảm nhiềm như vậy chính là muốn cho độc tố chậm rãi bộc phát!
Nhìn Diệp Tông đang đau khổ chống đỡ, Diệp Hàn cười lạnh nói: "Không cần giãy dụa nữa, độc ta dùng chính là Long Thiệt Thảo, trúng loại kịch độc này trong vòng nửa canh giờ sẽ chết, hơn nữa đối với Long tộc hiệu quả càng mạnh hơn. Phụ thân đại nhân dung hợp chính là Hắc Lân Địa Long Yêu Linh, tối đa một khắc thời gian sẽ chảy máu bảy chỗ, độc phát thân vong. Phụ thân đại nhân hiện tại ngươi nhiều lắm chỉ ngưng tụ ra được một tia linh hồn lực thôi "
Diệp Hàn tới gần Diệp Tông, vung Chủy thủ ung hăng ghim xuống người Diệp Tông.
Diệp Tông nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể nhanh chóng biến hóa thành Phong Tuyết Cự Viên, một quyền hướng Diệp Hàn oanh tới.
Hắn vẫn còn lực để đánh sao? Diệp Hàn trong lòng kinh hãi, nhanh chóng dung hợp Kim Giáp Địa Long.
Oanh!
Hai quyền đụng nhau, một cỗ nguyên khí bàng bạc khuếch tán ra chung quanh, Diệp Hàn cả người không tự chủ được bay đập trúng vách thư phòng, thân thể nện mạnh vào tường lại văng ngược lại mười mét.
Diệp Hàn khẽ hoảng sợ, trúng một quyền làm hắn trọng thương, nhưng lúc này hắn hoàn toàn không để ý đến thương thế mà trừng mắt nhìn Diệp Tông.
"Tại sao là Phong Tuyết Cự Viên, mà không phải Hắc Lân Địa Long!" Diệp Hàn không cam lòng gào thét, hắn không ngờ Diệp Tông đã dung hợp Phong Tuyết Cự Viên nhanh như vậy. Nếu là Hắc Lân Địa Long, độc tố Long Thiệt Thảo sớm làm cho Diệp Tông hoàn toàn mất đi năng lực chống cự. Diệp Tông dung hợp Phong Tuyết Cự Viên, độc tố khuếch tán chậm hơn so với bình thường, tạo thành phát sinh ngoài ý muốn.
Kế hoách của hắn căn bản không chút sơ hở nào. Nhưng người tính không bằng trời tính, Diệp Tông quyết đoán buông tha Hắc Lân Địa Long, dung hợp Phong Tuyết Cự Viên?
Động tĩnh cực lớn ở thư phòng làm Phủ thành chủ đèn đuốc sáng trưng, náo động ầm ĩ.
"Có thích khách!"
"Bắt thích khách!" Những cao thủ Phủ thành chủ nhao nhao chạy tới.
Diệp Hàn sắc mặt trầm xuống cơ hội đem Diệp Tông tiêu diệt đã không còn, hắn nhanh chóng quay người lao đi, điên cuồng trốn vào bóng đêm.
"Công tử, ngươi đi đâu?" Đám thành vệ binh chạy đến nhao nhao hỏi thăm Diệp Hàn.
"Nhanh đi bảo hộ cha ta, ta đuổi theo thích khách!" Diệp Hàn quát mấy tiếng xong tiếp tục lao đi.
Trong thư phòng.
Diệp Tu nhanh chóng chạy đến lo lắng đỡ lấy Diệp Tông đang lung lay sắp đổ, gấp giọng hỏi: "Thành chủ đại nhân, ngươi làm sao vậy?"
"Là nghiệt súc Diệp Hàn kia, hắn đầu phục Hắc Ám Công Hội, ta trúng độc Long Thiệt Thảo, thời gian không còn nhiều lắm. Nhanh gọi Tử Vân cùng Nhiếp Ly tới đây!" Diệp Tông ho khan vài tiếng, nhổ ra mấy ngụm máu tươi.
Long Thiệt Thảo? Diệp Tu lo lắng muôn phần, trúng độc Long Thiệt Thảo, không có thuốc nào chữa được, tối đa sống không qua một canh giờ, thậm chí nửa canh giờ thì có thể chết.
"Nhanh lên đi gọi tiểu thư cùng Nhiếp Ly!" Diệp Tu ra lệnh cho thành vệ binh vừa chạy tới, trong lòng của hắn một mảnh âm u, không ngờ là Diệp Hàn gây ra, đều do hắn, không sớm nhận thức bộ mắt lang hổ của Diệp Hàn. Diệp Tu hối hận đến cực điểm.
Chớp mắt đã thấy Diệp Tử Vân vội vàng chạy đến, nhìn thấy tình cảnh này nàng ngẩn ngơ một lúc.
"Phụ thân." Diệp Tử Vân khóc bổ nhào vào người, đỡ lấy Diệp Tông.
Diệp Tông vỗ vỗ bả vai Diệp Tử Vân, hắn bị Diệp Hàn ám toán, nếu như chết để lại Diệp Tử Vân lẻ loi một mình, Diệp Tông liền không khỏi đau lòng, tràn đầy hối hận trước kia không bồi tiếp nữ nhi nhiều.
"Nhiếp Ly đâu?" Diệp Tông nhìn Diệp Tu, có chút vô lực hỏi.
"Nhiếp Ly hình như đang ở chỗ Luyện Đan Sư hiệp hội, ta đã phái người qua tìm hắn."
Qua nửa canh giờ Nhiếp Ly mới vội vàng chạy đến.
Cùng Diệp Tử Vân mặt đối mặt, hai người thần sắc hơi chậm lại, không nói lời nào.
"Nhạc phụ đại nhân hắn làm sao vậy?" Nhiếp Ly nhìn về phía Diệp Tu nói.
"Là tên Diệp Hàn phản nghịch, Diệp Tông đại nhân trúng độc Long Thiệt Thảo." Diệp Tu trên mặt hiện ra vẻ bi thương, trúng độc Long Thiệt Thảo hầu như không có thuốc cứu.
"A, là Long Thiệt Thảo a." Nhiếp Ly có chút bình thản, không nghĩ tới do Diệp Hàn làm, Diệp Hàn tiểu tử này, quả nhiên là phản cốt tử, trách không được kiếp trước Diệp Tử Vân vẫn luôn không chịu đề cập Diệp Hàn, thì ra tiểu tử Diệp Hàn này có vấn đề.
Diệp Tử Vân nước mắt chảy dài, tuy rằng Diệp Tông luôn vô cùng nghiêm khắc, nhưng trong lòng của nàng, Diệp Tông vẫn luôn người nàng tôn kính nhất. Nàng đã lâu mới cùng phụ thân gặp mặt nói chuyện, không ngờ thời điểm gặp lại đối mặt với âm dương cách biệt. Nàng nhớ tới thời điểm mẫu thân qua đời, chẳng lẽ phụ thân cũng như mẫu thân, vĩnh viễn rời bỏ nàng sao?
"Vân nhi!" Diệp Tông ho ra mấy ngụm máu tươi, thanh âm vô lực khàn giọng nói, "Cuộc đời ta mắc nợ hai người, một là mẹ của ngươi, một là ngươi, thật xin lỗi, vi phụ không làm được trách nhiệm của một người làm cha, không thể chiếu cố ngươi thật tốt." Hắn ngẩng đầu nhìn Nhiếp Ly, trong thanh âm mang theo khẩn cầu, "Nhiếp Ly, Diệp Tông ta đời này chưa từng cầu xin người khác, giờ ta chỉ cầu ngươi, về sau có thể chiếu cố thật tốt với Vân nhi!"
Nhiếp Ly nghe lời nói chua xót của Diệp Tông, hắn xúc động thở dài: "Nhạc phụ đại nhân, đối mặt sinh tử, ngươi rốt cuộc biết cái gì mới là vật trân quý a. Thỉnh cầu của ngươi ta đáp ứng ngươi, ta sẽ chiếu cố tốt Vân nhi, ngươi về sau cũng phải đối với Tử Vân tốt một chút, giành nhiều thời gian hảo hảo bồi tiếp nàng!"
Thấy Diệp Tử Vân cái kia khóc đến sưng mắt, Diệp Tông thở dài lắc đầu, tinh thần chán nản nói: "Trúng độc Long Thiệt Thảo, tối đa sống không quá nửa canh giờ, ta không còn cơ hội nữa rồi." Mắt hắn dần dần hoa lên không nhìn rõ xung quanh nữa rồi.
Hắn dốc sức liều mạng cầm lấy tay Diệp Tử Vân, trong thanh âm có chút phát run: "Vân nhi, ta từng nghĩ về sau nhìn ngươi kết hôn sinh con, hạnh phúc mỹ mãn, thế nhưng giờ đã không kịp nữa rồi!" Diệp Tông ngay cả lúc đối mặt cửu tử nhất sinh cũng chưa từng sợ hãi, nhưng hôm nay, hắn bắt đầu cảm giác được.
Thời khác tử vong, chính là hắc ám vĩnh hằng.
"Phụ thân, ta van xin ngươi đừng chết, Vân nhi không muốn rời xa người." Diệp Tử Vân khóc la lên, dốc sức liều mạng cầm lấy y phục Diệp Tông.
Nhìn Diệp Tông cùng Diệp Tử Vân, Nhiếp Ly nhớ tới kiếp trước, hắn cũng nắm tay phụ thân trơ mắt nhìn phụ thân chậm rãi nhắm mắt lại, không kìm lòng được nước mắt chảy xuống. Hắn lau đi nước mắt trên mặt, nhếch miệng nở nụ cười: "Cái gì mà chết hay không chết. Trúng độc Long Thiệt Thảo mà thôi, ta có thể cứu được!"
Diệp Tu cùng Diệp Tử Vân ngẩn ngơ.
"Ngươi có thể cứu Thành chủ đại nhân?" ánh mắt Diệp Tu hiện lên một đạo hào quang kinh hỉ.
"Nhiếp Ly, ngươi có thể cứu cha ta, ta van cầu ngươi, ngươi bắt ta làm gì cũng được, chỉ cần có thể cứu sống cha ta!" Diệp Tử Vân khóc nói ra.
Bộ dáng bi thương của Diệp Tử Vân làm nội tâm Nhiếp Ly xót xa, những chuyện phát sinh lúc chiều đều tan thành mây khói, Nhiếp Ly lau nước mắt trên gương mặt Diệp Tử Vân, bình tĩnh cười cười nói: "Yên tâm, chỉ là độc Long Thiệt Thảo mà thôi, không chết được. Hắn dù sao cũng là nhạc phụ đại nhân của ta, còn phải chứng hôn cho chúng ta, hắn muốn chết sớm ta cũng không đồng ý a!"
Nhiếp Ly nói xong, ngón tay ngưng ra một tia Linh hồn lực, đặt lên ngực Diệp Tông,chậm rãi ấn xuống..., "Độc tố Long Thiệt Thảo, tuy rằng mãnh liệt, nhưng không chí tử, chỉ làm người toàn thân tê liệt, tim đình chỉ đập, làm người ta tưởng lầm đã chết mà thôi. Một tu luyện giả Hắc kim cấp, trúng Long Thiệt Thảo chưa quá mười ngày đều có thể cứu được!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.