Yêu Thần Ký

Chương 109: Không có cửa đâu




- Lúc trước Nhiếp Ly có tiến vào Thiên Huyễn Thánh Cảnh!
Chẳng lẽ chính là lúc đó, Nhiếp Ly đem theo Diệp Duyên Thủy Tổ mang ra ngoài Thiên Huyễn Thánh Cảnh.
Diệp Duyên Thủy Tổ là trạng thái linh hồn thể, chỉ khi nào ở bên trong Thiên Huyễn Thánh Cảnh, mới có thể tồn tại được.
Nhưng mà, Nhiếp Ly rõ ràng đã làm một cái Linh Khôi, đem Linh hồn Diệp Duyên Thủy Tổ phong ấn vào bên trong Linh Khôi này, đây quả thực là tội lớn khi sư diệt tổ! Nhưng mà, làm cho người nghi hoặc chính là, Diệp Duyên Thủy Tổ lại còn nói mình tự nguyện bị phong ấn vào bên trong Linh Khôi đó!
Đến cùng là chuyện gì đã xảy ra?
Tuy rằng Diệp Duyên Thủy Tổ bị phong ấn vào bên trong Linh Khôi, nhưng trong nội tâm hai người Diệp Tông, Diệp Tu, hắn vẫn tồn tại một đía vị không thể thay thế được.
"Vãn bối Diệp Tông, bái kiến Thủy Tổ đại nhân." Diệp Tông khom người nói.
"Vãn bối Diệp Tu, bái kiến Thủy Tổ đại nhân." Bên cạnh Diệp Tu cũng vô cùng lễ phép.
Nếu như không phải Diệp Duyên Thủy Tổ dạy bảo hậu bối, Quang Huy Chi Thành chỉ sợ sớm đã xuống dốc rồi, Diệp Duyên Thủy Tổ đã là Thủy Tổ của bọn hắn, cũng là sư phụ của bọn hắn, bọn hắn làm sao dám bất kính?
"Thủy Tổ đại nhân, nếu như tiểu tử Nhiếp Ly này có bắt buộc lão nhân gia người, chúng ta lập tức giết tiểu tử này, giúp ngài từ trong Linh Khôi giải cứu ra." Diệp Tông lạnh lùng nhìn Nhiếp Ly, trên người lộ ra một cỗ uy áp đáng sợ.
Bất quá lúc này, tu vi của Nhiếp Ly đem so với trước đó đã tăng lên trên phạm vi lớn, hơn nữa có được Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, đã không giống trước đây, đễ dàng bị uy áp của Diệp Tông ảnh hưởng tới, chẳng qua chỉ cảm thấy một tia áp lực nhàn nhạt mà thôi.
Diệp Duyên Thủy Tổ bình tĩnh nói: "Ta tự nguyện bị phong ấn bên trong Linh Khôi này, nếu các ngươi vẫn xem ta là Thủy Tổ của các ngươi, sau này cũng phải đối đãi bình thường đối với Nhiếp Ly như đối đãi với ta!"
Diệp Duyên Thủy Tổ cũng không biết Nhiếp Ly cùng đám người Diệp Tông có quan hệ gì, kiến thức của Nhiếp Ly uyên bác mênh mông, cùng với Linh hồn cường đại thần bí khó lường, đã triệt để khuất phục Diệp Duyên Thủy Tổ, trong suy nghĩ của Diệp Duyên Thủy Tổ, Nhiếp Ly cũng không phải là một đứa bé, mà là một tuyệt thế cường giả thần bí, cho nên giờ khắc này, Diệp Duyên Thủy Tổ tự nhiên là phải giúp Nhiếp Ly nói chuyện.
Đối đãi với Nhiếp Ly và Diệp Duyên Thủy Tổ giống nhau?
Diệp Tông sau khi nghe được, lập tức toàn thân khó chịu như ăn phải con ruồi, toàn thân không thoải mái, phải biết rằng lúc trước tiểu tử ngu ngốc này, luôn luôn đùa giỡn nữ nhi của hắn, nhưng lại muốn cùng Vân nhi sống cùng một chỗ, hắn không đem Nhiếp Ly chém giết là đã đối với Nhiếp Ly đủ khách khí rồi, còn muốn hắn đem Nhiếp Ly tôn sùng như là khách quý?
Không có cửa đâu!
Thế nhưng, là Nhiếp Ly đứng sau lưng, thế nhưng Diệp Duyên Thủy Tổ, nói lên nguồn gốc, Phong Tuyết thế gia bọn hắn đều là tôn tử của Diệp Duyên Thủy Tổ, tuy rằng gia tộc chính chìm nổi, nhưng huyết thống thì không cách nào thay đổi được, bất luận như thế nào, Diệp Duyên Thủy Tổ đều là lão tổ tông của bọn hắn, nếu hắn không tuân theo lời Diệp Duyên Thủy Tổ, vậy đơn giản chính khi sư diệt tổ!
Nhìn xem bộ dạng cà lơ phất phơ kia của Nhiếp Ly, Diệp Tông như muốn tức điên rồi, nhưng cũng không cách nào có thể phát tiết ra.
Lúc trước Diệp Tông muốn hỏi tội Nhiếp Ly, thế nhưng khi Diệp Duyên Thủy Tổ vừa xuất hiện, hắn còn muốn hướng Nhiếp Ly hỏi tội?
"Thủy Tổ đại nhân, ta có việc phải tạm thời đi trước!" Diệp Tông nhìn sang Nhiếp Ly, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo quay người rời đi.
Nếu như không có biện pháp hỏi tội Nhiếp Ly, vậy hắn còn tiếp tục ở lại chỗ này làm gì? Đợi bị Nhiếp Ly chế giễu sao?
Ngay tại lúc Diệp Tông xoay người bỏ đi, Nhiếp Ly cười tủm tỉm nói: "Nhạc phụ đại nhân sao phải đi nhanh như vậy? đi thong thả, cẩn thận một chút không nên vội vàng!"
Diệp Tông đang muốn bước ra ngoài cánh cửa, đột nhiên nghe được Nhiếp Ly nói như vậy, thiếu chút nữa bị cánh cửa làm cho trượt chân. Dừng lại bước chân, lồng ngực Diệp Tông nhấp nhô, quả thực sắp điên loạn rồi, sớm biết như vậy lần trước đem tên khốn nạn Nhiếp Ly cái này giết chết đi cho xong.
Thế nhưng, trên thế giới này không có thuốc hối hận để thể ăn.
Diệp Tông giận dữ rời đi.
Nhìn nhìn Nhiếp Ly, rồi lại nhìn bóng lưng Diệp Tông, Diệp Tu cười khổ không ngừng, dùng tâm tình Diệp Tông, chắc sẽ không vì việc nhỏ mà tức giận, đúng là tiểu tử Nhiếp Ly này quá khinh người, bất quá Diệp Tông tựa hồ cũng không có cách nào nắm bắt được Nhiếp Ly.
Diệp Tông tính cách nóng nảy, bất kể là tại Phủ thành chủ hay trong toàn bộ Quang Huy Chi Thành, đều chưa từng có một người dám can đảm chống đối hắn, ngoại trừ Diệp Mặc đại nhân, ai cũng không hạ thấp được. Nhưng mà đột nhiên nhảy ra cái một cái tên Nhiếp Ly hết lần này tới lần khác, đem Diệp Tông ép tới gắt gao.
Quả nhiên trên thế gian này thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Trong lòng Diệp Tu không khỏi âm thầm buồn cười, đồng thời trong lòng hắn còn tồn tại một chút tâm tư, mặc dù Nhiếp Ly có điểm trưởng thành sớm, nhưng bất kể là tâm tính hay là thiên phú, trong toàn bộ Quang Huy Chi Thành này đều vô cùng kiệt xuất, hơn nữa có Diệp Duyên Thủy Tổ làm mai mối, cùng nha đầu Tử Vân kia cũng thật xứng đôi a.
Bất quá chuyện gả nữ nhi này, đối với bất kỳ phụ thân nào khi nói đến chuyện này, đều là một chuyện cực kỳ tàn nhẫn, Diệp Tông có phản ứng như vậy cũng rất bình thường, huống chi Nhiếp Ly từ đầu tới cuối đều tạo ấn tượng xấu với Diệp Tông.
Trên thực tế Nhiếp Ly cũng chỉ là trêu chọc Diệp Tông một chút mà thôi, mặc dù hắn đã quyết định muốn Diệp Tử Vân trở thành thê tử của mình, cũng quyết định cùng Diệp Tử Vân làm bạn và cùng lớn lên cùng một chỗ.
Mà Diệp Tông không đồng ý
Kiếp trước Nhiếp Ly chỉ cần nhìn thấy Diệp Tông từ phía xa, đã sợ tới mức hai chân phát run rồi, mà ở kiếp này, trong nội tâm Nhiếp Ly thiếu đi vài phần kính sợ, tuy nói kiếp trước Diệp Tông vì Quang Huy Chi Thành cống hiến rất nhiều cho đến khi chết trận, nhưng đối với Diệp Tử Vân mà nói, Diệp Tông lại không phải là một cái người cha tốt, trêu trọc Diệp Tông một chút cũng có thể xem là một chuyện lý thú.
"Nhiếp Ly a..." Diệp Tu đang chuẩn bị nói chuyện.
Chỉ thấy Nhiếp Ly nghiêm mặt, nói: "Ta cũng chỉ có một điều kiện này, nếu như không thể đáp ứng được, quên đi, dù sao ta cũng không có tổn thất gì. Nếu như Diệp Tu tiền bối còn muốn tiếp tục khuyên bảo ta, vậy thì cùng Diệp Duyên Thủy Tổ nói chuyện đi."
"Diệp Duyên Thủy Tổ, về Vạn Ma Yêu Linh trận..." Diệp Tu lúng túng nhìn Linh Khôi, đều muốn để cho Diệp Duyên Thủy Tổ hỗ trợ khuyên bảo Nhiếp Ly một chút.
Chỉ thấy Diệp Duyên Thủy Tổ ngẩng đầu lên, nói: "Ta cũng không biết bố trí Vạn Ma Yêu Linh trận, ngươi tìm đến ta có hữu dụng gì?"
Diệp Tu lập tức cứng người tại chỗ, cười khổ không ngừng, tranh thủ thời gian quay đầu đuổi theo Diệp Tông, bất kể như thế nào, hắn cũng phải thuyết phục Diệp Tông, dù sao Vạn Ma Yêu Linh trận đối với toàn bộ Quang Huy Chi Thành mà nói, ý nghĩa quá mức trọng đại.
Diệp Tông cực kỳ căm tức, trên người khí tức Linh hồn cường đại quét ngang ra, cây cối hai bên đường đều bị khí tức Linh hồn kinh khủng này áp bách tới héo rũ.
Diệp Tu còn chưa từng thấy Diệp Tông phẫn nộ như vậy, hắn tranh thủ thời gian đi theo.
"Diệp Tông đại nhân..."
"Đừng đến phiền ta!" Diệp Tông phẫn nộ gào thét, "Hôm nay ta muốn giết tiểu tử này, đem hắn bầm thây vạn đoạn, đừng có ai cản ta!"
Trong nội tâm Diệp Tu không ngừng lầm bầm một câu, ngươi nếu quả thật muốn giết Nhiếp Ly, chỉ sợ sớm đã giết, còn có thể chờ tới bây giờ? Người khác đem Linh hồn Diệp Duyên Thủy Tổ mời đi ra, ngươi còn có thể làm gì được hắn đây?
Diệp Tông trừng mắt nhìn Diệp Tu, lớn tiếng gào thét: "Diệp Tu, ngươi có phải hay không cảm thấy ta không dám giết tên tiểu tử kia? Hắn cho rằng hắn đem Diệp Duyên Thủy Tổ đi ra ngoài, ta sẽ sợ hắn đến sao?"
Diệp Tu nghiêm mặt, tranh thủ thời gian nói ra: "Diệp Tông đại nhân xin bớt giận, dùng thực lực của Diệp Tông đại nhân, có thể giết Nhiếp Ly dễ như trở bàn tay, chẳng qua là người đại nhân có đại lượng, không cùng hắn so đo mà thôi."
"Hừ." Diệp Tông hừ một tiếng, "Tiểu tử này dám đối với nữ nhi của ta động tâm tư không đứng đắn, quả thực là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không có cửa đâu! Nếu hắn còn dám đối với nữ nhi của ta làm loạn, ta sẽ cho hắn hối hận khi được sinh ra trên thế giới này!"
Tuy rằng Diệp Tu trong nội tâm cười khổ, nhưng trên mặt không có biểu hiện ra ngoài, con ngươi đảo một vòng, nói: "Diệp Tông đại nhân, nếu không chúng ta hay vẫn như vậy thôi đi, không cần cái Vạn Ma Yêu Linh này nữa!"
Nghe được Diệp Tu nói, Diệp Tông dừng lại một chút, nếu như Vạn Ma Yêu Linh trận thật sự có tác dụng lớn như vậy, tuyệt đối có thể trong lúc nguy cấp cứu vớt lấy toàn bộ Quang Huy Chi Thành, nếu như không muốn, có phải hay không có chút đáng tiếc? Tuy rằng Nhiếp Ly đối với Diệp Tử Vân có ý đồ bất chính, lại để cho Diệp Tông rất căm tức, nhưng những lời Nhiếp Ly nói, lại có độ tin cậy rất cao.
Diệp Tu thở dài một cái nói: "Đáng tiếc ta chỉ có một nhi tử bất tài, nếu như ta có một đứa con gái, có thể vì Diệp Tông đại nhân mà phân ưu!"
Diệp Tông sắc mặt biến đổi, hừ lạnh một tiếng nói: "Bất kể như thế nào, ta cũng sẽ không đem nữ nhi hai tay dâng cho hắn!"
"Kỳ thật Diệp Tông đại nhân không cần phải lo lắng, ta có biện pháp giải quyết."
"A? Xin chỉ giáo cho?"
Diệp Tu tranh thủ thời gian nhỏ giọng bên tai Diệp Tông nói ra vài câu, lông mày Diệp Tông chậm rãi giãn ra, khẽ gật đầu nói: "Cái chủ ý này cũng không tệ, cứ như thế mà làm."
Diệp Tu thấy vậy, lập tức mặt mày hớn hở, bước chân nhẹ nhàng hướng phía biệt viện Nhiếp Ly đi đến.
"Thành chủ đại nhân hắn đã đáp ứng?" Nhiếp Ly thấy Diệp Tu tiến đến, cười nhạt một tiếng nói.
Diệp Tu sững sờ, Nhiếp Ly dường như đã sớm dự liệu được hắn sẽ trở lại, Diệp Tông sẽ đáp ứng, ho khan vài tiếng nói: "Diệp Tông đại nhân hắn xác thực đã đáp ứng."
Nhiếp Ly nhẹ gật đầu, nói với Nhiếp Vũ đang đứng ở bên cạnh: "Tiểu Vũ, đi, chúng ta dọn nhà, đi đến biệt viện của chị dâu ngươi ở."
"A." Nhiếp Vũ nhẹ gật đầu, đã mang theo một bao hành lý lớn đi ra.
Nhiếp Ly sớm đã chuẩn bị xong?
Ánh mắt Diệp Tu ngốc trệ, hắn cảm giác ở đây có vấn đề, nhưng lại không nói ra được, thấy Nhiếp Ly cùng Nhiếp Vũ hướng biệt viện Diệp Tử Vân đi đến, lập tức bước nhanh đuổi kịp.
Biệt viện Diệp Tử Vân.
Lúc này, Diệp Tử Vân đang lẳng lặng ngồi trên một tảng đá ở bên hồ, khinh bạc tơ y lộ ra vẻ thanh thuần động lòng người, trong đôi mắt thanh tịnh, ẩn chứa vẻ u buồn nhàn nhạt cùng thương cảm. Nhìn mặt hồ, nàng nhẹ nhàng hít một hơi, suy nghĩ phân loạn.
Nàng nghĩ tới Nhiếp Ly, cái tên gia hỏa kia luôn giở trò xấu đối với nàng, làm cho người ta tức giận, không tự chủ được mà nhớ tới hắn. Làm cho người ta chán ghét, nhưng mà thời điểm hắn không có ở đây, trong nội tâm lại dường như thiếu thốn một chút gì đó. Thời gian cùng ở một chỗ với Nhiếp Ly, vẫn rất là vui vẻ.
Lại nghĩ tới phụ thân, phụ thân sẽ vì chuyện ngày đó mà tức giận a? Nếu như Nhiếp Ly tiếp tục chọc giận phụ thân, nàng lo lắng phụ thân thật sự sẽ nhẫn tâm đem Nhiếp Ly...
Nàng không dám tưởng tượng nữa, chỉ có thể ưu thương mà thở dài một tiếng, nàng đã quyết định không gặp lại Nhiếp Ly nữa, có lẽ cả đời này, nàng nhất định sẽ không có bằng hữu, bằng hữu bên cạnh đều từng bước cách nàng mà đi.
Ngay tại thời điểm nàng nhẹ nhàng suy nghĩ, trên mặt hồ đột nhiên xuất hiện một cái bóng, đó là một gương mặt quái dị, đối diện với nàng chớp mắt.
"Đêm qua ngủ không được tốt, xuất hiện ảo giác rồi." Diệp Tử Vân lắc đầu, thì thào tự nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.