Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1887: Tôi là người dễ trêu chọc?




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Thần thấy cô còn có động lực, lập tức gọi điện thoại cho trợ lý: “Giúp tôi tìm một giáo viên dạy kèm tại nhà cho lớp mười hai. Phải dạy giỏi.”
“Hả? Cái gì?” Trợ lý vừa mới nghe chương trình học của tiến sĩ trở lại xong...
Mặt đầy mờ mịt...
BOSS nhà anh ta điên rồi! Học lại! Không đi học chương trình của Tiến sĩ, còn trở lại trường cấp ba học lại lớp mười hai.
Mộ Khinh Hàn rất phấn kích, cô nhỏ giọng nói với anh: “ Chờ em kiếm được tiền, em sẽ mời anh ăn bữa tiệc lớn! Trưa mai bắt đầu học thêm, hôm nay em phải về nhà nói với mẹ em một tiếng.”
Mộ Khinh Hàn vừa mới cơm nước ở nhà xong, ông chủ hãng quảng cáo lại gọi cô đi chụp áp phích cho nhãn hiệu kính râm. Chờ đến cuối tháng, quảng cáo này mới bắt đầu được quay, những giai đoạn trước đều là chụp ảnh áp phích.
Buổi trưa, tạo dáng xấp xỉ hai tiếng, Mộ Khinh Hàn mệt đến nỗi chỉ muốn ôm giường.
Mấy động tác kia nhìn thì đơn giản, nhưng thật ra tạo dáng rất khó.
Ông chủ đưa cho cô phong bì 500 đồng, coi là trả thù lao trước.
Mộ Khinh Hàn đỡ eo về nhà, kín đáo đưa tiền cho mẹ, cô không muốn mẹ ra ngoài bày sạp bán hàng nữa, bây giờ cô đã có thể lo gánh nặng tiền thuốc men cho cha rồi.
Còn không bằng, để mẹ chuyên tâm chăm sóc cho cha.
Bên này, cô sẽ cố gắng học tập thật giỏi, nếu cố gắng thi đậu được vào đại học trọng điểm, có thể cha mẹ sẽ kích động vui mừng đến nỗi khỏi bệnh thì sao.
Còn về... ân huệ cô thiếu anh Thân, tương lai còn dài, có thể từ từ trả.
Bắt đầu từ giữa trưa ngày hôm sau, Mộ Khinh Hàn đi theo Diệp Thần cùng đi học thêm.
Thầy giáo nam này còn rất trẻ tuổi, dạy giỏi, giảng bài rất kỹ, bắt đầu tổng kết những kiến thức quan trọng từ năm lớp mười một cho bọn họ.
Mộ Khinh Hàn học rất nhanh, Diệp Thần càng không cần phải nói. Học hai tiếng rưỡi buổi chiều cộng thêm thời gian tự học buổi tối, từ năm giờ đến tám giờ, còn có thứ bảy, chủ nhật, có lẽ chỉ cần học thêm một tháng, là bọn họ có thể đuổi kịp kiến thức.
Hôm nay học thêm xong, Mộ Khinh Hàn và Diệp Thần một trước một sau trở về phòng học. Vừa mới tới cửa phòng học, Mộ Khinh Hàn đã cảm giác bầu không khí không đúng.
Cô nghe thấy Lữ Tâm Tâm âm dương quái khí nói: “Mình cứ suy nghĩ mãi... Lấy khả năng của Mộ Khinh Hàn, sao là có thể được đăng bài ở trên 《 Hoa Chi Vũ Quý 》được, thì ra... tổng biên tập của tờ tạp chí quen biết với Lâm Nghệ Phong! Lâm Nghệ Phong và Mộ Khinh Hàn bạn là cùng bàn, quan hệ tốt đến nỗi như có thể mặc chung một chiếc quần, Lâm Nghệ Phong muốn bài viết của cậu ta được đăng, ai cũng không ngăn được.”
“Lữ Tâm Tâm, ý của cậu là tổng biên tập của《Hoa Chi Vũ Quý》cho Mộ Khinh Hàn đi cửa sau?”
“Đúng vậy, hôm qua lúc xem tạp chí, cha mình nói. Ông ấy đã cùng ăn cơm với tổng biên tập 《Hoa Chi Vũ Quý》.”
Thật ra thì, có ký giả của một tờ báo nhỏ nghe lén được Diệp Thần gọi điện thoại ở bên ngoài, từ nội dung của cuộc điện thoại, người đó đại khái đoán ra có vẻ như Diệp Thần và tổng biên tập của tờ tạp chí đó có quan hệ với nhau.
Lớp, trưởng Hứa Tuấn Khải không vui nói: “Cậu không thể nói vậy được, mình đã đọc bài của Mộ Khinh Hàn hôm đó rồi. Cậu ấy viết cực kỳ hay! Người Tờ tạp chí muốn đăng bài của ai, cũng không quan hệ nhiều đến người đề cử, mà cho dù có quan hệ thân thiết, bài viết không tốt, độc giả có thể tôn trọng sao? Tờ tạp chí của người ta là tờ tạp chí lớn, sẽ không làm những loại chuyện làm ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ đâu! Hơn nữa, các cậu chưa từng xem qua bài viết này sao? Các cậu thử nói bằng lương tâm mình xem, giọng văn thế nào? Câu chuyện thế nào?”
“Rất hay.” Lưu Soái Đệ gật đầu một cái: “Lấy khả năng của Mộ Khinh Hàn, không cần đi cửa sau. Bài viết đó rất hay!”
“ Đúng, rất hay. Mình cũng rất thích.” Lại một nữ sinh khác gật đầu đồng ý.
“Xùy ——”Lữ Tâm Tâm nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có vài người, cứ thích tự coi mình là thông minh...”
Mộ Khinh Hàn đi vào phòng học, đi tới trước mặt Lữ Tâm Tâm, đứng yên.
Mộ Khinh Hàn dùng tư thái ở trên cao nhìn chằm chằm vào Lữ Tâm Tâm, bĩu môi cười nói: “Cậu ghen tị hả? Cho cậu tức chết!”
“Ha ha ha ——” Các bạn học đều cười như điên, còn tưởng rằng Mộ Khinh Hàn sẽ giận đến phát khóc, không ngờ rằng, cô lại tới nói câu thế này.
Mộ Khinh Hàn liếc Lữ Tâm Tâm, ung dung đi tới hàng cuối cùng, ngồi vào vị trí của mình.
Diệp Thần vừa mới ngồi vào vị trí của mình, Lục Vũ Hiên bỗng đi tới bên cạnh bàn của anh.
Lục Vũ Hiên nhìn chằm chằm vào Diệp Thần rất lâu.
Một lúc sau, cậu ta đẩy gọng kính vàng lên, nói: “Diệp Thần, hai chúng ta đổi chỗ ngồi đi, tôi muốn ngồi cùng bàn với Mộ Khinh Hàn. Thành tích của tôi tốt, tôi có thể cậu ấy cải thiện thành tích. Cậu ngồi cạnh cậu ấy, sẽ chỉ làm cậu ấy học kém đi mà thôi.”
Diệp Thần híp mắt, cười nhạt.
Mộ Khinh Hàn ngẩng đầu lên, lễ phép nói với Lục Vũ Hiên: “ Xin lỗi, mình thích ngồi cùng bàn với Diệp Thần.”
“...”
Sau giây phút tĩnh lặng quỷ dị: “Rào rào”, cả lớp nổ tung nồi!
“ Mộ Khinh Hàn nói thích Diệp Thần!”
“ Lỗ tai của cậu bị làm sao vậy? Người ta nói là thích ngồi cùng bàn! Là chỗ ngồi! Sao cậu lại không thuần khiết như vậy?”
“Oh —— tại mình kích động quá, không nghe rõ.”
Lại có người nói: “Lữ Tâm Tâm thật là đáng thương... cậu ấy là bạn cùng bàn với Lục Vũ Hiên. Bây giờ Lục Vũ Hiên không muốn ngồi cùng bàn với cậu ta... mặt của cậu ta mất hết rồi nha.”
“Đúng vậy, nếu đổi lại là mình... mình sẽ không còn mặt mũi nào đi học nữa.”
Lữ Tâm Tâm nghe xong lời của mấy người kia, gân xanh trên trán giật không ngừng.
Cô ta tức giận đến mức giậm chân, lại bụm mặt chạy ra ngoài.
“Ầm ——”Vừa mới chạy tới cửa, cô ta đụng phải một người. Là lớp trưởng lưu hồng đào cỉa lớp bên cạnh. Cậu ta bị Lữ Tâm Tâm đụng phải: “Bạn học, ngươi cậu đi đường phải nhìn chứ... này, cậu đụng vào tôi rồi đấy.”
Cậu ta xoa xoa ngực, rồi vẫy vẫy tay với Hứa Tuấn Khải: “Này, hóa đơn chuyển tiền của Mộ Khinh Hàn lớp cậu này, vừa mới đến. Tôi lấy giúp cậu này.”
Hứa Tuấn Khải hơi nhảy cỡn lên, cất bước chạy tới cửa, đoạt lấy hóa đơn chuyển tiền và tạp chí từ trong tay Lưu Hồng Đào nhìn: “1000 đồng, quyển mở đầu 《 Cách ngôn》! Còn một quyển nữa,1200 đồng——《 Kinh tiểu thuyết》!”
Mộ Khinh Hàn cũng hơi kinh ngạc! Cô cũng đã nộp bài cho hai quyển tạp chí này, nhưng cô không ôm hy vọng gì, nên vẫn không chú ý đến nõ.
Không ngờ rằng... lại cũng được đăng! Quá ngoài ý muốn...
“Là Mộ Khinh Hàn viết hả?” Các bạn học cũng đi ra khỏi chỗ ngồi: “chạy ra tới cửa: “Cho mình xem với, cho mình xem với!”
“ Mộ Khinh Hàn đúng là giỏi? Ôi trời ơi, quyển mở đầu 《 Cách ngôn 》 này! Người bình thường không thể viết bài cho tạp chí này đâu. Tờ tạp chí này khó tính lắm!”
“Là 《 Cách ngôn 》 và 《 Kinh tiểu thuyết 》 hả? Đồng thời? Bây giờ mình đi mua!”
“Oa! Mộ Khinh Hàn thật là giỏi! Có vài ngày, không phải tạp chí thì là báo, kiểu này là cậu ấy nổi tiếng rồi hả!”
Lữ Tâm Tâm còn đứng ngây người ở cửa, mặt lại bị tát cho mấy tát.
Vừa rồi cô ta còn nói Mộ Khinh Hàn đi cửa sau, bây giờ nhìn xem... Người ta không đi cửa sau, vẫn có thể lên quyển mở đầu 《 Cách ngôn 》! Còn có thể lên 《Kinh tiểu thuyết》!
Chẳng lẽ, tổng biên tập của tất cả tạp chí đều có quan hệ với cô?
Thật là buồn cười!
Mộ Khinh Hàn đứng dậy, ung dung đi tới cửa.
Cô nhận lấy hóa đơn chuyển tiền vào tạp chí từ trong tay Lưu Hồng Đào, nói cám ơn.
Lúc xoay người, Mộ Khinh Hàn liếc nhìn Lữ Tâm Tâm đang đứng ở cửa, nói: “ Tổng biên tập của hai tờ tạp chí này đều là họ hàng của tôi đấy, không còn cách nào, mạng giao thiệp nhiều, con đường rộng... Làm gì cũng có cơ hội.”
“Phốc ha ha...” Không ít bạn học đều cười phun, bọn họ biết Mộ Khinh Hàn được đăng bài bằng thực lực, cô nói như vậy, là cố tình làm Lữ Tâm Tâm tức giận.
Quả nhiên, Lữ Tâm Tâm giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi chạy ra hành lang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.