Yêu Quái Thư Trai

Chương 110: Thiên Sơn đồng lão




Giờ khắc này, nội tâm bình đạm của tóc vàng đang chịu đựng động đất cấp tám, gã nhìn Tiểu Kiều đang chậm rãi tản bộ phía trước, muốn chạy đi nhưng lại không dám chạy.
Vừa rồi cô chủ tiệm xinh đẹp kia vừa nghe được bọn họ đã vô tình gặp nhau hai lần, liền trực tiếp vỗ vai nói một câu ‘Hữu duyên’. Hữu duyên cái rắm! Loại duyên phận này gã tình nguyện không cần!
Kỳ thực khi nãy lúc còn trong tiệm gã đã muốn chạy, thế nhưng Tiểu Kiều lại ngồi bên cạnh đọc báo, tóc vàng thực sự không dám chạy, người đẹp chủ tiệm còn đích thân giúp gã nhuộm tóc, không ngừng khen màu tóc của gã rất bắt mắt, gã làm sao có thể chạy chứ?
Nói gọn lại, một loạt sự kiện không thể tránh thoát và bất đắc dĩ đã đẩy gã đến cục diện này —— gã, một kẻ thuộc đảng tóc vàng kiêu ngạo, phải theo sau thiếu niên không biết là người hay là quỷ này, chẳng biết chuẩn bị đi đến phương nào.
Kỳ thực, trước đây tóc vàng chính là muốn đi theo chủ nghĩa ấn tượng, thế nhưng gã sợ ông già nhà mình đánh chết nên chỉ đành nhuộm một đầu tóc vàng coi như biểu trưng, thế nhưng hiện tại gã cảm thấy mình quả thực là không làm thì không chết.
“Anh…” Tiểu Kiều bỗng nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn qua.
“Chuyện… chuyện gì?” Tóc vàng trong lòng khẽ lộp bộp, hai tay nắm chặt mép quần, chỉ kém hô một tiếng ‘đó’ vang dội.
Tiểu Kiều buồn bực, “Tôi đáng sợ như vậy sao?”
“Không có, không có.” Tóc vàng lắc đầu như trống bỏi, “Ngài rất hòa ái dễ gần!”
Ngài? Hòa ái dễ gần? Tiểu Kiều lắc đầu, bỏ qua ý tưởng giao lưu sâu hơn với người này, “Thích uống cà phê hay là trà?”
“A?” Hoàng mao dại ra.
“Uống cà phê hay là trà?” Tiểu Kiều hỏi lại.
Tóc vàng đến giờ mới hồi phục tinh thần lại, cảm thấy bản thân nên biểu hiện thành thục một chút, vì vậy liền nghiêm mặt nói: “Trà.”
Cho nên, Tiểu Kiều liền dẫn tóc vàng vào một tiệm trà gần đó uống trà.
Chỗ Tiểu Kiều chọn đương nhiên không phải nơi mà một đám ông cụ tụ tập chơi cờ hoặc xoa mạt chược, quán trà này rất yên tĩnh, chỉ có hương trà nồng đậm họa quyện chút vị mực nước và mùi sách mới phiêu đãng. Bình phong sơn thủy tách không gian ra thành từng khoảng riêng tư, bất quá Tiểu Kiều cũng không dẫn tóc vàng ngồi vào những phòng nhỏ đó, ngược lại chọn vị trí ở gần cửa sổ. Bóng của phần khắc hoa trên cửa sổ chiếu lên chung trà bằng men sứ trên tay Tiểu Kiều, rất vừa vặn.
“Nói đi, anh làm sao nhận thức được tôi?” Tiểu Kiều ở chỗ như vậy, rất tự tại. Thế nhưng tóc vàng lại cảm thấy cả người khó ở, vội vàng kể lại chuyện của ảnh chụp.
Tiểu Kiều nghe xong, thong dong nhấp một ngụm trà, hơi nóng của chung trà bốc lên phủ một tầng sương mờ lên mắt kính của cậu, cậu liền tháo xuống, dùng khăn tay mang theo trên người xoa xoa, “Bà nội của anh?”
Tóc vàng gãi đầu, giải thích: “Ảnh chụp vốn là của bà cố, trước kia đặt cùng những bức ảnh củ trong tủ âm tường. Sau bà cố của tôi qua đời, bà nội vì tưởng nhớ liền đặt những bức hình kia trong phòng mình.”
Bà cố? Như vậy thời gian cũng coi như vừa vặn, tóc vàng còn trẻ, bà nội cũng không thể rất già, không có khả năng nhận thức Tiểu Kiều. Tiểu Kiều lại hỏi: “Bà cố của anh tên gì?”
“Tô Xảo Lan.” Tóc vàng thành thật trả lời.
Tiểu Kiều tỉ mỉ nhớ lại, thế nhưng hoàn toàn không tìm được bất cứ ký ức nào có liên quan đến cái tên này. Chỉ là một người phụ nữ xa lạ vì sao lại có hình của cậu, hơn nữa vẫn luôn thận trọng cất giữ?
Tóc vàng vừa nhìn thấy Tiểu Kiều nhíu mày, trong lòng liền hoảng hoảng, “Nhà của bà cố trước kia mở tiệm chụp ảnh, vậy nên rất có thể lúc đó đã chụp được ảnh của mọi người. Hơn nữa, trong ảnh còn có rất nhiều người nữa, vậy nên kỳ thực cũng không có gì đặc biệt đâu, ha ha ha…”
Trời ạ, ta đang nói cái gì vậy.
Trong lòng tóc vàng gọi trời gọi đất, bản thân cân nói này đã đủ kỳ quái rồi! Gã thực sự đang cùng người khác thảo luận chuyện của một trăm năm trước, cậu trai dễ nhìn trước mặt chẳng lẽ là Thiên Sơn đồng lão sao?!
Thiên Sơn đồng lão cũng không sống lâu được như vậy đi? Nói lại, đối phương hiện tại có còn sống không?
Không đúng, nếu cậu ta đã chết, chẳng lẽ là cương thi sao? Cương thi sao?!
Tiểu Kiều ngồi đối diện thấy bộ dạng ngây ngốc của tóc vàng, không nhịn được nữa, “Mặc kệ trong lòng cậu hiện tại đang suy nghĩ những gì, đều ngưng lại cho tôi.”
Tóc vàng giật thót, vội vàng dừng lại, thế nhưng tư tưởng giống như một con ngựa hoang, làm thế nào cũng không dừng được, trong lòng tóc vàng khổ não, chỉ còn kém khóc thét, “Tôi không dừng được mà.”
“Tôi thật chưa từng thấy người nào ngu xuẩn hơn anh.” Tiểu Kiều lần nữa đeo kính mắt lên, triệt để mất đi hứng thú trao đổi cùng đối phương.
Thế nhưng Tiểu Kiều không nói lời nào, tiệm trà yên tĩnh này lại trở thành địa ngục của tóc vàng. Một lát sau, Tiểu Kiều phát hiện tóc vàng cúi đầu giống như tìm kiếm gì đó, bộ dạng rất khả nghi, vì vậy cậu cũng theo đó liếc mắt xuống, vì vậy, cậu liền phát hiện tóc vàng đang len lén quan sát cái bóng của cậu.
Tiểu Kiều: “…”
Đợi khi tóc vàng ngẩng đầu lên lần nữa, gã chợt phát hiện trong ánh mắt của Tiểu Kiều sinh ra một tia từ ái, giống như cái loại từ ái khi nhìn đám trẻ con bị thiểu năng.
“Đừng nhìn, tôi còn sống.” Tiểu Kiều rốt cục rũ lòng từ bi bỏ qua đối phương, “Người trong hình là trưởng bối của tôi.”
Trưởng bối? Có loại trưởng bối đã cách hai đời còn giống nhau đến vậy sao? Trong lòng tóc vàng rất nghi hoặc, tuy rằng gã cũng cảm thấy cái giải thích này càng hợp với lẽ thường, thế nhưng…
“Đừng nên suy nghĩ quá nhiều, như vậy sẽ khiến mọi chuyện càng thêm phức tạp.” Tiểu Kiều nói: “Nếu như có thể, xin anh hãy mang tấm hình kia đến cho tôi xem một lần.”
Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi dừng lại tại đây, Tiểu Kiều viết xuống một dãy số điện thoại lên giấy, đứng dậy gật đầu với tóc vàng, tính tiền rời đi.
Tóc vàng nhìn xuyên qua làn hơi nước bốc lên từ chung trà quan sát bóng lưng thẳng tắp của thiếu niên, những bày trí cổ kính ở nơi này dường như đều bị làn khối nhuộm đẫm, khiến cho bóng lưng của Tiểu Kiều càng thêm vẻ mông lung.
Mông lung đến không giống người thực đang tồn tại.
Tóc vàng xoa xoa mắt, vội vàng nằm úp bên cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy lúc Tiểu Kiều rời khỏi cửa lớn dưới lầu, một người đàn ông mặc tây trang cũng bước ra khỏi chiếc xe đang đậu bên đường, bung dù che nắng đi về phía thiếu niên.
Thời khắc này, bóng dáng của Tiểu Kiều lại trở nên rõ ràng hẳn.
Tóc vàng đau đầu, cầm lấy mảnh giấy viết số điện thoại, càng lúc càng cảm thấy không hiểu được.
Ngày hôm sau, lúc Lâm Thiên Phong từ bên ngoài trở về vừa vặn nghe được tiếng chuông điện thoại của thư trai reo vang, liền nhận. Người nọ nói muốn tìm Tiểu Kiều, Tiểu Kiều ngẩng đầu lên trước máy vi tính, “Cậu bảo anh ta đến đây đi, tôi hiện tại không đi được.”
Lâm Thiên Phong lập tức báo địa chỉ của thư trai cho bên kia, chợt nhớ tới gì đó, khi cúp điện thoại còn hỏi: “Ảnh chụp? Là người tóc vàng hôm nọ?”
“Ừ.” Tiểu Kiều gật đầu tán đồng, sau đó mười ngón như bay lướt trên bàn phím.
Lâm Thiên Phong thấy đối phương đang bận rộn cũng không quấy rầy nữa, lặng lẽ vào bếp rót hai ly trà, sau đó ngồi xuống salon bắt đầu đọc sách.
Tiểu Kiều ngửi được hương trà, nói một tiếng ‘Cảm ơn’ sau đó lại tiếp tục vội vàng. Lâm Thiên Phong nhìn lướt qua gò má đối phương, ánh mắt chuyên chú sau lớp mắt kính lộ ra một loại trầm ổn không phù hợp với tuổi tác.
Nửa giờ sau, tóc vàng xuống khỏi xe taxi, nhìn tấm bảng hoành tráng ‘Yêu quái thư trai’ mà âm thầm nuốt một ngụm nước bọt. Gã kỳ thực đã thuyết phục xong bản thân, Tiểu Kiều chỉ là có bộ dạng rất giống trưởng bối trong nhà mà thôi, nhưng khi nhìn tấm bảng hiệu này, còn có mấy cái chuông đồng treo trên góc cong mái ngói, gã lại cảm thấy —— quá tà hồ.
Mẹ nha, gã sao lại không nghĩ tới chứ, không phải người không phải quỷ còn có thể là yêu nha! Trung Hoa đại địa đất rộng của nhiều, cái giống gì không có?!
Tóc vàng đứng ở trước cửa, đôi chân không khống chế được bắt đầu run rẩy.
Vào hay không, đây tuyệt đối là một vấn đề. Giữa lúc gã đang vạn phần quấn quýt, chợt nghe mấy nữ sinh đi sau lưng hưng phấn thì thầm cái gì ‘Hệ thảo’ cái gì ‘Ông chủ đẹp trai’ vân vân. Tóc vàng theo bản năng quay đầu muốn nghe được cho rõ hơn, nào ngờ vừa nhìn lại đã phát hiện hai người đàn ông đang đứng sau lưng mình.
Người hơi thấp hơn lễ phép mỉm cười với gã, sau đó đi lướt qua, lật nhẹ tấm thẻ ‘Đang nghỉ ngơi’ trước cửa đổi qua mặt ‘Đang làm việc’.
Mà người vóc dáng đặc biệt phát triển kia còn rất tò mò nhìn lướt qua đám tóc vàng của gã, lúc đi ngang qua, con gà mái trong tay người nọ còn hướng về phía gã kêu vài tiếng.
Tóc vàng bị dọa cho giật mình, cũng không biết động tác này đã chọt trúng dây thần kinh nào của người đàn ông kia, khiến đối phương cười đến gập bụng. Nhưng rất nhanh, thanh niên đặc biệt thanh tú thuận mắt đi trước đã quay đầu gọi một tiếng, người đàn ông liền vui vẻ theo cậu bước vào trong.
Hai người cứ thế đi vào, để lại một kẻ tóc vàng mất trật tự trong gió.
Nếu không cứ vào đi thôi, cũng đã tới đây rồi, tóc vàng nghĩ như vậy. Dù sao cậu thanh niên khí chất sạch sẽ vừa rồi cũng đi vào, nơi này hẳn là cũng không phải chỗ đáng sợ gì.
Tóc vàng hít sâu một hơi, rốt cục bước chân vào cửa lớn của Yêu quái thư trai. Một thư trai lớn như vậy lại không có ai tiếp đãi khách, tóc vàng chỉ có thể kiên trì đi vào bên trong, bởi vì sợ trong góc nào đó sẽ có một con yêu quái ăn thịt người lao ra bắt lấy mình, vì vậy gã đi được đặc biệt cẩn thận, nhón gót nhẹ chân.
Kết quả, đất bằng vang lên một tiếng sét, “Có trộm!”
“Có trộm kìa! Lục Lục!”
“Lục Lục, Lục Lục mau tới! Bắt kẻ trộm!”
Giọng trẻ con thanh thúy non nớt vây quanh gã, thế nhưng tóc vàng nhìn trái nhìn phải cũng không thấy ai, quá dọa người rồi.”Ai? Là ai đang nói?!”
“Là ông nội Thái Bạch/Thái Hắc của ngươi!” Hai giọng nói chồng lên nhau, cùng lúc đó, một quả cầu len bay ra, tóc vàng còn chưa kịp trốn, quả cầu liền vẽ ra một đường cong duyên dáng, rơi xuống cách gã khoảng ba thước.
Cái này liền có chút lúng túng rồi.
“Ai nha!” Thái Bạch Thái Hắc trốn sau thang lầu híp mắt nhìn, bóp cổ tay thở dài. Thế nhưng không sao cả, Thái Bạch Thái Hắc vĩ đại còn có quả cầu len thứ hai!
Vì vậy hai bé mập lại hợp lực, đem quả cầu len thứ hai giơ lên, trao đổi một ánh mắt động viên, gào khóc chuẩn bị ném ra ngoài.
Kết quả, một bàn tay đưa qua, nhanh chóng đoạt quả cầu len trong tay bọn họ.
Hai bé mập ngốc nghếch ngẩng đầu, chỉ thấy Thương Tứ tâng tâng quả cầu len trên tay, nhướn mày nói: “Ta đã nói mà, mấy cuộn len của Viên Viên thế nào cứ không ngừng bị lạc, hóa ra là hai thằng nhóc béo các ngươi len lén giấu đi rồi. Xem ta có cáo trạng với Viên Viên hay không.”
“Đừng mà, đừng mà, đừng mà!” Bé mập nóng ruột ôm lấy cổ chân Thương Tứ, đôi mắt to rưng rưng vô tội cầu xin sự tha thứ, “Chủ nhân không cần nói cho Lục Lục, không nên mà!”
“Hối lộ ta.” Thương Tứ lý lẽ hùng hồn.
Vậy nên, hai bé mập liên mang theo lệ nóng, ưng thuận một đống lớn hiệp ước không bình đẳng. Bọn họ nhớ mang máng Tiểu Kiều đã từng nói qua, cái này gọi là cúi đầu trước thế lực hắc ám.
Mà đúng lúc này, tóc vàng đã xốc lên toàn bộ dũng khí, tần suất phát run của đôi chân đại khái có thể bảo đảm, cho dù gã có ở phía Nam cũng có thể an toàn qua hết cả mùa đông.
Thương Tứ ghét bỏ nhìn bộ dạng của tóc vàng, lại hướng về phía phòng khách gọi một câu, “Tiểu Kiều, có người tìm!”
Dứt lời, hắn liền dọc theo cầu thang bước lên lâu lầu hai.
Tóc vàng nhút nhát nhìn khắp nơi một chút, xác định ở đây không có sự tồn tại của người thứ ba, càng không dám suy tư xem hai thanh âm trẻ con vừa rồi là từ đâu ra.
Nam mô A di đà phật, nam mô A di đà phật…
Hai bé mập ngồi trên một cái rương gỗ đựng tạp vật đối diện tóc vàng, ngẩng đầu nhìn gã —— người này, lớn lên rất giống khỉ lông vàng nha, thật ngây ngốc.
Năm phút đồng hồ sau, tóc vàng rốt cục cũng ngồi xuống trước mặt Tiểu Kiều, dâng lên bức ảnh cũ trong nhà. Gã tiếp nhận trà nóng Lâm Thiên Phong đưa tới, trong khoảnh khắc hơi ấm tràn vào bụng, tóc vàng cảm thấy linh hồn của mình giống như đã được thăng hoa.
Ba ba, màu tóc đã không thể vây khốn con được nữa rồi.
Phía đối diện, Tiểu Kiều nhìn chằm chằm tấm ảnh kia, thật lâu không nói gì. Trong quá khứ kỳ thực cậu đã chụp không ít ảnh, còn từng xuất hiện trên báo chí, thế nhưng cậu thật không ngờ, bẵng đi trăm năm, lần thứ hai nhìn thấy ảnh của mình lại là bức này.
Ánh mắt của cậu lướt qua những người trong hình rồi lại đảo qua bóng dáng của mình, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên gương mặt người đàn ông đứng sau lưng cậu. Đó là cha của cậu, lúc chụp bức ảnh này ông ấy vẫn còn sống.
Khi đó mọi chuyện còn chưa hỏng bét như vậy, dinh thự nhà họ Kiều vẫn tràn đầy ấm áp, hòa thuận, vui vẻ, Tiểu Kiều có thể an tâm đọc sách, mà cậu cũng gặp được một người thầy rất đáng giá để mình tôn kính.
Nếu như, hết thảy mọi chuyện không sụp đổ mà nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.