Yêu Quái Chúng Ta Không Được Độc Thân

Chương 16: Thịt Thái Tuế






Lưng Tiết Mông ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đang lúc hắn không biết nên làm thế nào cho phải, một giọng nói quen thuộc vang lên kéo hắn về từ bờ vực sợ hãi, đó là giọng Khương Lam.
"Tìm được ông rồi."
Tiết Mông vừa kinh ngạc vừa sui sướng quay đầu lại, Khương Lam đang hướng về phía hắn đi tới, trong chớp mắt liền đến gần bên hắn.
Tiết Mông vội vàng đứng dậy, bức thiết muốn nói cho cậu biết tình hình quỷ dị vừa rồi, nhưng miệng đóng đóng mở mở, lại không có thanh âm nào phát ra.
Tiết Mông luống cuống đến chảy đầy mồ hôi, Khương Lam thì thong dong như đang tản bộ tiêu thực, cậu đến trước mặt hắn, giơ tay vỗ nhẹ lên trán hắn một cái, mỉm cười:
"Trở về đi, ngủ ngon."

Cả người Tiết Mông bỗng thấy nhẹ bẫng, thân thể như tự có ý thức mà đi về phía cánh cửa phòng ban nãy.
Mắt thấy Tiết Mông ngày càng xa, nụ cười bên môi tượng thần cũng dần biến đổi:
"Nhà ngươi là kẻ nào? Bất kính với thần, chính là tử tội."
Khương Lam chớp chớp mắt, bỗng nhiên cười rộ lên đầy thần bí:
"..
Nói ra ta sợ dọa chết ngươi, thần nhỏ thần lớn mà ta từng ăn, không đến một trăm cũng có năm mươi."
"Nhãi ranh vô tri, ăn nói bừa bãi!"
Tượng thần nhấp môi, nét từ bi trên mặt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ác ý lạnh lẽo.
Hình ảnh các tín đồ vừa rồi còn quỳ đầy đất cũng bỗng chốc biến mất, tượng thần ngồi xếp bằng trên đài sen cũng chậm rãi đứng dậy, tay phải đặt trên đầu gối nâng lên, thế công mãnh liệt hướng về phía Khương Lam chộp tới.
Khương Lam không né tránh, tùy ý để bàn tay khổng lồ kia tóm lấy mình, đưa đến trước mặt tượng thần.
Tượng thần lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu, trên mặt là nụ cười đắc ý pha lẫn ác ý.
Khương Lam nhìn nó, cũng cười rộ lên, hai mắt sáng lấp lánh như đang nhìn một tô thịt ba chỉ màu mỡ béo ngậy, miệng còn lẩm bẩm nói:
"Chỉ là một phân thân mà thôi, thủ tục không quy định không được ăn.

Mình giấu đi mà ăn, hẳn là không vấn đề gì.."
Tượng thần còn chưa kịp hiểu được kẻ xâm nhập cuồng vọng này đang lầm bầm cái gì, bỗng nhiên cảm nhận được bàn tay đang bắt lấy Khương Lam của mình bị thứ gì đó xé mở từ bên trong, thân thể Khương Lam đột ngột phình to ra, biến đổi, trong chớp mắt liền biến thành một con dị thú đen nhánh.
Thân như sói, sừng như trâu, răng hổ, móng ngựa, đuôi rồng, hai mắt đỏ tươi bình tĩnh nhìn nó, nhưng sâu trong đáy mắt là sự hưng phấn của kẻ chết đói lâu ngày nhìn thấy đồ ăn.
"Thao Thiết?"
Tượng thần kinh ngạc trừng lớn mắt, giọng nói vì sợ hãi mà có chút run rẩy yếu ớt, đáng tiếc không chờ nó kịp hối hận, Thao Thiết đã há to miệng, không chút do dự mà nuốt trọn nó vào bụng.
Khương Lam biến lại thành hình người, vuốt vuốt cái bụng hơi phình phình, mỹ mãn mà ợ to một cái.
Liếm môi đầy thèm thuồng, Khương Lam mơ hồ cảm thấy hương vị này dường như rất quen, giống như cậu đã từng ăn rồi vậy, nhưng nghĩ mãi lại nghĩ không ra là ăn ở đâu, rốt cuộc yêu, thần mà cậu từng ăn ở thời thượng cổ thật sự là quá nhiều nha.
Không nhớ được, cậu cũng không gấp, dậm dậm chân, biến mất trong giấc mơ của Tiết Mông.
- -Thời gian quay trở lại lúc chín giờ rưỡi, ngay sau khi liên hoan kết thúc.
Khương Lam bắt xe mang Tiết Mông về nhà mình nghỉ tạm, vì trong nhà chỉ có một cái giường, cậu rửa mặt thay đồ xong đành chen chúc trên giường chung với Tiết Mông, Toan Nghê thì cuộn tròn ngủ bên gối cậu.
Nhưng ngủ đến nửa đêm, Khương Lam bỗng ngửi được một hương thơm lạ kỳ, mơ màng mở mắt ra mới phát hiện mùi thơm đó phát ra từ trên người Tiết Mông, càng đừng nói trên mặt Tiết Mông lúc này là một nụ cười quỷ dị vô cùng, còn chuỗi vòng trên tay hắn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, bên ngoài hạt đá màu trắng sữa là từng sợi tơ hồng chậm rãi xoay vòng hệt như một vật còn sống.
Khương Lam lúc này mới ý thức được có điều bất thường, dùng pháp thuật tiến vào cảnh trong mơ của Tiết Mông, theo dấu vết tìm được yêu vật đang tác quái.
Nhìn Tiết Mông nằm cạnh ngủ say như chết, Khương Lam gỡ xuống chuỗi ngọc trên tay hắn, nhỏ giọng lầm bầm:
"Tui nói mà, không có chuyện tiền tự nhiên rớt từ trên trời xuống cho mình đâu."
Xong, cậu đánh thức Toan Nghê, dặn dò thằng bé:
"Xảy ra chút việc đột xuất, anh phải đến trong cục một chuyến, em giữ nhà ngoan nha."

Toan Nghê theo bản năng meo một tiếng, meo xong lại thấy không đúng lắm, lại ngao ngao cọ cọ tay anh trai.
Khương Lam cười rộ lên, ngón tay điểm điểm lên trán cậu nhóc:
"Em thật sự xem mình là mèo sao."
"..."
Toan Nghê tức giận xoay mông đối diện với cậu.
Khương Lam cười xoa xoa đầu bé, hướng về phía Cục Quản Lý Yêu Tộc đi tới.
Vừa nãy chỉ ăn một cái phân thân, còn nguyên hình của yêu vật kia là gì cậu lại chưa rõ ràng lắm, nhưng mục đích của nó hiển nhiên là muốn giả làm thần, lấy đá may mắn làm mồi câu, mê hoặc người thường cầu nguyện với mình ở cảnh trong mơ.
Một khi có người cầu xin điều gì, khi nguyện vọng được thực hiện, cũng là lúc nó thu lấy thù lao của mình.
Cửa hàng bán trang sức kia khai trương chưa bao lâu, nhưng tác dụng của đá may mắn lại nhanh đến không ngờ, số lượng người bị dụ dỗ hẳn là đã nhiều không kể xiết.
Nếu chuyện này tiếp tục, càng nhiều người thường bị mê hoặc, nhất định phải báo với trong cục, sau đó phối hợp liên hệ cảnh sát để kịp thời phòng bị..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.