Yêu Phượng Tà Long

Chương 20: Thánh địa




Thánh Địa được xây ở rừng cây ngoài thành , không chỉ có trận pháp cổ xưa bảo vệ , còn có quân đội chuyên môn bảo hộ và canh giữ , chỉ khi nào đến lúc tam quốc tụ hội mới mở ra , nếu xâm phạm hẳn là chết không nghi ngờ !
Bởi vì có khẩu dụ của Tử Kình Thiên , cho nên bọn họ mới vào được , Sở Tiếu Tiếu được Tử Minh Tà ôm vào trong lòng không dấu vết đánh giá bốn phía , trong đầu tự hỏi, Thánh Địa này làm sao có thể chỉ vì khẩu dụ của Tử Kình Thiên mà cho bọn họ vào ? Hàn Dạ quốc lần này đến tột cùng vì chuyện gì ?
Mấy người im lặng đi theo người dẫn đường , Tử Huyền Diệp cùng Sở Luyến Nguyệt có chút lo lắng lên không chú ý đến trận pháp , mà Tử Minh Tà cảm thấy Sở Tiếu Tiếu cần phải nghỉ ngơi , nhưng xem thấy con mắt nàng liên tục chuyển động , không khỏi buồn cười lắc đầu.
Sở Tiếu Tiếu liếc mắt nhìn hắn, ra tiếng hỏi,
“Tà, ngươi trước kia từng đi qua thánh địa sao?”
Tử Minh Tà trìu mến sờ đầu nàng, ôn nhu nói,
“ Khi Tam quốc tụ hội từng đi qua một lần , cũng không có gì đặc biệt, oa nhi chỉ sợ phải thất vọng!”
Sở Tiếu Tiếu còn chưa kịp mở miệng, phía trước liền có thanh âm bất mãn truyền đến
,“Nhị hoàng tử thân là hoàng tử sao có thể xỉ nhục thánh địa ?”
Sở Luyến Nguyệt trạng thái vui sướng khi người gặp họa , mà Tử Huyền Diệp ánh mắt hơi lóe nhưng không có mở miệng .
Tử Minh Tà không nói, căn bản không đem người nọ để ở trong mắt , còn Sở Tiếu Tiếu khuân mặt tái nhợt đang nhíu mày .
Người nọ gặp Tử Minh Tà không nói gì , ngược lại không biết như thế nào cho phải, Tử Minh Tà tuy rằng vô dụng, nhưng là dù sao vẫn là hoàng tử, hơn nữa không tính là thất sủng! Mặc dù hắn cỡ nào khinh thường hắn, nhưng không có ngốc đến đi cùng hắn đối nghịch, bởi vì sau lưng hắn là Hoàng Thượng, tuy rằng hắn sau lưng có quốc sư, nhưng là sự tình nháo lên đối với hắn cũng không có lợi gì .
Cho nên thấy Tử Minh Tà không lên tiếng, hắn cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, quay đầu tiếp tục dẫn đường.
Nhìn thấy sân ở phía trước mặt , Sở Tiếu Tiếu nhíu mày, thakhoong có gì đặc biệt ! Đây là một cái quảng trường lớn , chung quanh tất cả đều là khán đài.
Tam quốc tụ hội luôn không thể thiếu luận võ, mỗi lần còn có quần thể tác chiến , tự nhiên cần sân diện tích khá lớn , chỉ có một cái sân luận võ này mà kêu là thánh địa ? Hẳn là còn có cái gì đi?
Người dẫn đường đưa bọn họ tới nơi này thì lui xuống , bởi vì nhiệm vụ của bọn họ tới đây là kết thúc , Sở Tiếu không biết bọn họ như vậy là thế nào , chẳng lẽ không sợ bọn họ lạc đường đi lung tung sao ?
Tử Minh Tà cười cười, nhẹ giọng hỏi,
“Oa nhi có muốn đi xem thánh trì không?”
Sở Tiếu Tiếu hai mắt sáng ngời, gật gật đầu, như vậy nơi này thánh trì là trọng điểm đi !
Tử Huyền Diệp nhíu mày nhìn hắn một cái, nhưng không có nói cái gì, bởi vì hắn cũng phải đi, hắn tới chỗ này mục đích đó là thánh trì!
Tử Minh Tà trực tiếp ôm Sở Tiếu Tiếu đi về phía trước , Tử Huyền Diệp gọi hắn cùng nhau đến mục đích trong lòng hắn rất rõ ràng, thánh trí là thánh địa tu luyện , chắc là hoàng thượng kia muốn hắn cùng Sở Luyến Nguyệt trong thời gian ngắn nâng cao thực lực , gọi hắn đến bất quá là vì muốn cho hắn thấy Thái Tử điện hạ hắn có bao nhiêu thiên phú và địa vị , chuyện này cũng không phhair lần đầu tiên , vị hoàng huynh này của hắn trước sau như một thật ngây thơ !
Nhìn cung ddienj dần dần xuất hiện trong mắt , Sở Tiếu Tiếu hí mắt , noi này nồng đậm linh khí như vậy chắc là thánh địa !
“Nhị hoàng đệ!” Nhìn Tử Minh Tà cước bộ không ngừng , tính đi vào , Tử Huyền Diệp nhíu mày gọi lại hắn,
“Ngươi hẳn biết không có khẩu dụ của phụ hoàng hẳn không được đi vòa thánh địa !”
Ánh mắt khinh miệt cùng đắc ý che dấu ở dưới mắt , nhưng vẫn bị hahi người xem thấu ở trong mắt , Sở Tiếu Tiếu lo lắng, Tử Minh Tà từ trước tới nay đều là che dấu thực lực cảu mình , nhất định hẳn có nguyên nhân của hắn , nàng không chút do dự đem nữ nhân mà Bắc Thần Dục đưa tới , cũng nghĩ có chút bại lộ ra thực lực , hiện tại nàng rất muốn thấy thánh trì ? Hướng tới cái đại môn cổ xưa kia , nàng thật có điểm to mò !
Nhìn bộ dáng dãy dụa của nàng , Tử Minh Tà mãn nhãn ý cười cắn lỗ tai của nàng , giương mắt hiện lên ý cười đã biến mất , tay duỗi ra , Sở Tiếu Tiếu chỉ thấy Tử Huyền Diệp sắc mặt trở nên âm trầm vô cùng.
Mà trên tay Tử Minh Tà là một viên hạt châu nhỏ , nhìn qua giống như một đoàn sương trắng cấu tạo mà thành , thậm chí cảm giác thấy được bốn phái hạt châu có sương mù lơ lửng , Sở Tiếu Tiếu tò mò lấy lại mang đến trước mắt nhìn , hồn lực dò xét , trong mắt kinh ngạc chợt lóe , linh khí đầy đủ .
Nguyên nhân vì thế giới linh khí đầy đủ, mới có thể tạo ra nhiều vật như vậy , người tu tập huyền lực tuy không thể giống người tu hồn lực hấp thụ trực tiêp linh khí , nhưng ở địa phương đầy đủ linh khí cũng có thể làm ít công to .
Sở Tiếu Tiếu đang nghiên cứu hạt châu , Tử Huyền Diệp lại mở miệng, lần này trong giọng nói phẫn hận không che dấu ,
“Phụ hoàng cư nhiên đem linh châu cho ngươi!”
Đeo linh châu khi tu luyện có thể gấp đôi thời gian tu luyện trong một lần , trọng yếu nhất là linh châu này đại biểu cho thân phận đó là tín vật của đế vương , gặp linh châu như gặp vua !
Vì sao phụ hoàng lại mang linh châu cho phế vật này ? Nếu là trước kia đặc quyền ban cho hắn là vì thương hắn còn hiện tại ? Phụ hoàng đem linh châu ban cho hắn, đã quyết định cho hắn làm hoàng thượng .
Tử Huyền Diệp nắm chặt hai đấm, trong mắt tất cả đều là không cam lòng cùng phẫn
hận, nhìn Tử Minh Tà bóng dáng, trong mắt sát ý chợt lóe mà qua.
Tử Minh Tà cũng không để ý tới hắn, giống như không cảm giác tầm măt shaanj thù kia , tiếp tục về phía trước đi tới, Sở Tiếu Tiếu theo Tử Minh Tà nhìn qua vai , nhìn thấy Tử Huyền Diệp khuân mặt vặn vẹo , thở dài nói,
“Tà, ngươi về sau sẽ không yên bình !”
Tử Minh Tà cuồng ngạo nói,
“Trên đời này không có người ta sợ , ta che dấu thực lực bất qua không nghĩ phụ hoàng lại đem ngôi vị hoàng đế cho ta !”
Tử Huyền Diệp hắn căn bản không để ở trong mắt, nhưng là hắn biết nếu năng lực của hắn bại lộ, Tử Kình Thiên nhất định sẽ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn, như như vậy sẽ không thú vị ! Hắn muốn dù hắn sẽ tự mình đoạt , hắn hưởng thụ nhất là quá trình kia kìa !
Sở Tiếu Tiếu hí mắt cười , ở trên môi hắn cắn một ngụm , nàng thật sự là càng ngày càng thích hắn!
…………………………………………………………………………………………
Nhìn trước mắt cái gọi là thánh trì, Sở Tiếu Tiếu khóe miệng giật giật , đây là thánh trì? Sương khói lượn lờ phiêu đãng , kia nước hồ bốc lên khói , linh khí nồng đậm làm cho người ta thoải mái cả tinh thần ,khẳng định đây đúng là thánh trì , nhưng có phải hay không quá nhỏ ? Toàn bộ thánh trì chỉ như một cái dục bồn ( bồn tắm ) , nàng còn tưởng rằng ít nhất phải bằng cái bể lớn !
Tử Huyền Diệp cùng Sở Luyến Nguyệt theo sát sau cũng đi đến, bất quá Tử Huyền Diệp sắc mặt vẫn như trước khó coi, mà Sở Luyến Nguyệt nhìn Tử Minh Tà tầm mắt cũng tràn ngập địch ý.
Tử Huyền Diệp thản nhiên quét hai người vên cạnh hồ , đã nhìn không ra cảm xúc , thu hồi tầm mắt, ở một bên xếp bằng ngối xuống , Sở Luyến Nguyệt thấy hắn bắt đầu tu luyện, hung hăng trừng mắt nhìn hai người một cái, cũng đi theo nhắm mắt ngồi ngay ngắn.
Sở Tiếu Tiếu nhíu mày, cứ như vậy bắt đầu tu luyện? Cũng không sợ bọn họ đánh lén? Nga, đúng rồi, bọn họ là phế vật thôi! Đánh lén không khác muốn chết!
Khi tu luyện xung quanh người tu luyện xuất hiện một tầng bảo vệ , nếu bị tập kích sẽ bắn chở lại công kích đã đánh ra lúc trước , nhưng là chỉ có thể như vậy với người cấp bậc thấp hơn , cho nên khi tu luyện mọ người đều tìm địa phương tu luyện an toàn .
Sở Tiếu Tiếu ý bảo Tử Minh Tà để nàng xuống dưới, Tử Minh Tà biết nơi này linh khí đối thân thể của nàng có lợi, khom người đem nàng đặt ở bên cạnh ao, sờ sờ khuân mặt nhỏ nhắn của nàng , ôn nhu hỏi ,
“Đói bụng sao?” Hắn thiếu chút nữa đã quên, nàng tỉnh lại còn không có ăn cái gì, vốn là mất máu quá nhiều, không ăn này nọ sao được?
Sở Tiếu Tiếu gật gật đầu, cầm trong tay linh châu trả lại cho hắn, Tử Minh Tà lại không sao cả nói,
“Thích liền lưu lại !”
Sở Tiếu Tiếu hì hì cười, ở trên mặt hắn hôn một cái, không khách khí nhận lấy, cầm trong tay lại đánh giá một phen, Tử Minh Tà sủng nịch Tiếu Tiếu,
“Ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, ta đi làm cho ngươi một ít đồ ăn !” Sở Tiếu Tiếu gật đầu, mới đứng dậy hướng ra phía ngoài đi ra .
Ở nơi đây vẫn có người hầu hạ , cho nên hắn vẫn có thể chuẩn bị thức ăn .
Sở Tiếu Tiếu nhìn hắn rời đi, sau đó nhìn hai người kia như lão tăng ngồi thiền , bĩu môi, vươn tay nhỏ bẽ quẫy ít nước hồ , nhưng hồ này nhìn như ôn tuyền mà nước lại lạnh thấu xương , đang muốn lùi về , một cỗ cường đại thực lực đánh úp lại , Sở Tiếu Tiếu trong mắt phát lạnh, dùng hết hồn lực toàn thân chống cự , lại vẫn bị nháy mắt hút vào .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.