"Ha ha ha ha ha,vẫn là ta thông minh”. Một con cá vàng lớn nửa người trong suốt ngậm Giang Vân Hạc ở trong miệng, bay nhanh bỏ chạy về phía xa xa.
"Biển rộng dựa cá nhảy, trời cao nhờ chim bay”.
"Xin lỗi,là trái tim của ta chỉ sai phương hướng!" Giang Vân Hạc ôm ngực than thở, không lâu sau hắn lại hát rống lên như bò.
"Tốc độ bảy trăm dặm, trong lòng tự do tự tại, hy vọng điểm đến cuối cùng là biển Cung đàn tình yêu, cố gắng chạy trốn giấc mơ ở bỉ ngạn.”.. (1)
Vừa hát được mấy câu thì hắn cảm giác tốc độ hình như càng ngày càng chậm lại,thân hình con cá vàng càng ngày càng trong suốt thấy rõ.
"A --!" dưới chân Giang Vân Hạc bỗng hẫng một cái không còn điểm tựa,hắn cư thế rơi cắm ngược đầu xuống đất, phải liên tục điều chỉnh thân hình trong không trung mấy lần hắn mới không bị ngã trọng thương.
"Bốp!"
Một khối ngư phù màu vàng rơi trực tiếp xuống đỉnh đầu Giang Vân Hạc.
""Ui da".. “.Sắc mặt Giang Vân Hạc co rút,cả người đau nhức…
Ta phải nghỉ ngơi một lúc mới được.
"Không được, nơi này không an toàn". Giang Vân Hạc ngẩng đầu nhìn về nơi xa, chỉ thấy phía trước là một khu rừng đá.
"Quên đi, nhìn gần nhưng mà xa lắm,hay là ta đào cái hố trốn xuống dưới nhỉ?”.Con ngươi Giang Vân Hạc vừa đảo qua một vòng thì nảy ra ý tưởng.
Quay đầu mở Chân Thực Thị Giới nhìn kỹ, sau khi xác nhận không có người đuổi theo, Giang Vân Hạc buông lỏng tâm tình.
Nhưng vừa nhìn về phía trước, Giang Vân Hạc lại có một chút nghi hoặc, chăm chú nhìn chằm chằm cả nửa ngày, dù sắc mặt hắn không biến đổi nhưng ánh mắt lại nghiêm túc hẳn lên.
"Mụ nội nó, có chuyện rồi”.
Trước đây hắn đã từng có thời gian đi qua rừng đá,cũng đã từng mở Chân Thực Thị Giới ra xem.Nhưng lúc này nhìn lại, hắn lại phát hiện khu rừng này so với trước kia hoàn toàn bất đồng, số liệu đang tăng lên rất nhiều, chỉ là cự ly quá xa nên chỉ có thể nhìn thấy từng hàng từng hàng số liệu, không rõ cụ thể.
Mà dùng mắt thường lại hoàn toàn không quan sát được.
Hiện giờ trong lòng Giang Vân Hạc chỉ còn lại một ca khúc: Ta chỉ là một chú chim nho nhỏ, muốn bay lên, cố bay lên, nhưng bay mãi không cao. (2)
"Sao ngươi lại đứng ở đây? Ngươi bị thương?" Chấp Nguyệt từ trên không trung hạ xuống, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Yên tâm, ta không sao.Ta đứng ở chỗ này bởi vì ta biết ngươi sẽ tìm đến ta mà, bên đó nhiều người, hai người chúng ta ở đây cũng rất tốt”. Giang Vân Hạc quay đầu cười nói.
"Xin lỗi, làm liên lụy ngươi”. Chấp Nguyệt xin lỗi.
"Không có việc gì, à, ngươi có thể mang ta lên bầu trời xem được không?" Giang Vân Hạc nói: "Khi ta khi còn bé ta rất muốn được giống như những chú chim có thể bay lượn, vừa nãy được thử nghiệm qua một lần, rất thích cảm giác đó”.
"Được!" Chấp Nguyệt thản nhiên cười.
"Nơi này phong cảnh cũng không tệ, phạm vi nhìn khá lớn, nhất là lại rộng rãi”.
"Được!" Chấp Nguyệt điểm nhẹ trên người Giang Vân Hạc mấy lần, thân thể hắn ngay lập tức nhẹ hơn một nửa,rồi hắn được Chấp Nguyệt kéo lên trên không trung.
"Quên đi, ngắm phong cảnh trên mặt đất cũng được, trên này cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả, chúng ta trở về đi”. Giang Vân Hạc nhìn chung quanh một vòng, tỏ vẻ nhàm chán nói.
Chấp Nguyệt nhìn hắn với vẻ mặt kì quái, chỉ thấy Giang Vân Hạc ngửa đầu nhìn bầu trời, tay đưa về phía trên cao: "Vốn tưởng rằng sẽ cách trời gần hơn một chút, thực sự nhìn lên cũng không gì hơn cái này. Thôi thì trở về đi”.
"Được”.
Lúc hai người trở về, phía trên một tòa cột đá bỗng xuất hiện một bóng người,hắn nhìn về phương hướng hai người rời đi một hồi lâu, rồi biến mất.
"Sư... Đệ!" Chấp Nguyệt chậm rãi mở miệng, trong âm thanh mang theo vẻ khó hiểu.
"Đừng quay đầu lại,có dị trạng khác rồi, trở về rồi hãy nói”. Giang Vân Hạc nói thầm vào tai nàng.
Chấp Nguyệt rùng mình,nàng biết là đã xảy ra chuyện.
"Sư tỷ! Sư đệ!" Tử Thần Tông đệ tử thấy hai người trở về liền hồ hởi vui mừng chào đón.
Tuy rằng mọi người vốn vẫn không thích Giang Vân Hạc- kẻ đã đào đi củ cải trắng lớn nhất bên trong tông,chặt đứt không biết mộng tưởng của bao nhiêu người, nhưng mà không vì vậy mà họ lạnh nhạt,mọi người vẫn tỏ ra có thiện chí rất nhiều.
Một tu sĩ Dũng Tuyền Cảnh có thể dễ dàng chống lại tu sĩ Khí Hải Cảnh, cho dù là áp chế thực lực, cũng đủ để nói rõ hắn có chỗ hơn người,nói gì đến Giang Vân Hạc biểu hiện còn rất ung dung, cuối cùng lại phun ra một ngọn lửa đốt bỏ một lớp da của Nghiêm Chí Viễn.
Loại biểu hiện này dù ở môn phái nào cũng sẽ được coi trọng.
"Các ngươi đi làm việc của mình đi”. Ngoài lúc nói chuyện với Giang Vân Hạc ra Chấp Nguyệt vẫn đều mang dáng vẻ lạnh lùng.
"Vâng,sư tỷ”. Mọi người đều nhanh chóng giải tán đi.
"Đi theo ta”. Chấp Nguyệt nhanh chóng lôi kéo Giang Vân Hạc trở về trúc lâu.
Những người khác đều nhìn qua hắn với ánh mắt hâm mộ.
Nhưng thật ra trong lòng như ăn phải giấm vậy.
"Rốt cuộc lúc nãy có chuyện gì xảy ra?" Trở lại trúc lâu, Chấp Nguyệt mở ra cấm chế cách âm với bên ngoài rồi hỏi.
"Ngươi biết mà, ta có thể thấy những thứ mà người bình thường không thể thấy được, vừa rồi ta phát hiện trong rừng đá có mai phục”. Giang Vân Hạc bình tĩnh nói.
"Mai phục?" Chấp Nguyệt nhíu mày.
"Phạm vi rất lớn, từ rừng đá tới gần bên Vô Nhai sơn đều có. Ta muốn biết nơi này có mấy đường ra vào?" Giang Vân Hạc hỏi.
"Ngươi nghi ngờ mục tiêu của đối phương là mọi người ở nơi này? Muốn một lưới bắt gọn một mẻ?" Chấp Nguyệt hỏi ngược lại, tuy rằng rất tin tưởng Giang Vân Hạc, nhưng nàng cảm thấy khả năng này không lớn.
Tuy Giang Vân Hạc không biết Tinh Cung cảnh cường giả đại biểu cho cái gì,nhưng Chấp Nguyệt lại biết rất rõ ràng, ở đây có ít nhất bảy cường giả Tinh Cung cảnh, chính đạo có ba,tả đạo có ba, tất nhiên triều đình phái tới cũng có một người.
"Cho nên ta muốn xem một chút mấy đường ra vào khác có như vậy hay không, nếu như cũng có mai phục thì mục đích của đối phương đã rất rõ ràng”. Giang Vân Hạc nói.
Hắn vừa mới nhìn đống số liệu lạ bên trong rừng đá,nhưng bởi vì phạm vi quá lớn,nên khó tránh khỏi việc hắn phải nghi ngờ như vậy.
"Được, ta với ngươi đi một vòng, sau khi xác định chính xác rồi sẽ quyết định có nói cho sư phụ hay không”. Chấp Nguyệt không cần phải nghĩ ngợi liền gật đầu đáp ứng.
Như Giang Vân Hạc nói, chính là cử chỉ ổn thỏa.
Hai người nhanh chóng ra khỏi trúc lâu, Chấp Nguyệt lôi kéo Giang Vân Hạc bay về hướng Đông Bắc, nơi này cũng có một mảnh rừng đá, trong mắt Giang Vân Hạc lại có vô số chữ số lưu động,cự ly càng ngày càng gần,số lượng càng ngày càng nhiều.
Hắn thậm chí có thể cảm giác được từng ánh mắt quét tới.
Có lạnh lùng vô tình, có tràn ngập ác ý, có rục rịch chờ mong.
Giang Vân Hạc đột nhiên giang cánh tay cố sức kéo thân thể Chấp Nguyệt vài trong lòng mình.
"A!" Chấp Nguyệt kinh hãi hô to một tiếng.
"Ánh mặt trời sáng rực rỡ, cùng với cái ôm của ngươi, chính là lễ vật đẹp nhất mà ông trời ban cho ta”. Giang Vân Hạc cố nghĩ mấy câu sến súa nói rằng.
"A!" Chấp Nguyệt vừa sợ hô một tiếng,cho dù nàng biết tình huống lúc này tất nhiên sẽ không thích hợp,nhưng khi nghe được từ ngữ Giang Vân Hạc đột nhiên nói ra, cùng với nhiệt độ từ cơ thể hắn truyền tới,một màu đỏ ửng từ cổ nhanh chóng lan dần lên đến khuôn mặt nàng.
"Ta vẫn cảm thấy ông trời không công bằng, người khác không có gì cả, lại cho ta tất cả mọi thứ tốt nhất thế gian”. Giang Vân Hạc đem cằm đệm ở trên đầu vai Chấp Nguyệt, nói thì thầm vào tai nàng.
Xa xa sát khí +1+1+1+1+1+100086
"Ta cũng vậy...” Chấp Nguyệt nhỏ giọng đáp lại.
Hai người ôm nhau mấy phút đồng hồ mới tách ra, liếc nhìn nhau,rồi lại nắm tay bay trở về.
Chấp Nguyệt thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Giang Vân Hạc một cái,giống như nàng sợ hắn đột nhiên biến mất vậy.
Gương mặt Giang Vân Hạc tràn đầy dịu dàng và mật ý,đến tới gần Vô Nhai sơn hắn mới bỏ sắc mặt ấy xuống, khôi phục thành biểu cảm bình tĩnh.
"Ở đây cũng bị người mai phục, còn có con đường kia?"
Chấp Nguyệt nhíu mày một cái, hiện tại nàng cũng phát hiện tình huống không ổn.
Ở đây tổng cộng có ba con đường, hai phương hướng Đông Bắc và Đông Nam khác nhau đi tới Vạn Nam và Vạn Bắc, là hai con đường người đi nhiều nhất,nhưng đều bị người ta mai phục,vậy là mục đích của đối phương đã rất rõ ràng.
"Còn có một con đường, là đi thông Vô Tận sơn và Hắc Sa địa, hai địa phương này đều là tuyệt địa”. Trên đường Chấp Nguyệt nhỏ giọng nó: “Nhưng mà nơi đó có một cái đường nhỏ, có thể đi vòng qua Vạn bắc, chỉ là có rất ít người đi qua”.
"Nói cách khác, chúng ta đã bị người ta đóng cửa đánh chó?" Giang Vân Hạc nói xong lại đổi giọng.
"Đóng cửa bắt trộm"
Đổi câu khác đi.
"Bắt ba ba trong rọ”.
“...”
Tâm tình Chấp Nguyệt đang có một chút trầm trọng, lúc này cũng bị hắn chọc cười,nàng đánh nhẹ hắn một chút: "Không thể nói tốt hơn một chút sao?"
"Đột nhiên ta phát hiện ra lượng từ ngữ ta thiếu thốn như vậy”. Giang Vân Hạc nhún nhún vai.
"Nói chính xác là chúng ta đã bị người ta bao vây”.
Nhìn về con đường thứ ba ở xa xa ngoài kia, hai người trong chốc lát lại vô cùng thân thiết, không kiêng nể gì ai nấy đều vẩy ra một chút cẩu lương.
Giang Vân Hạc méo mặt quay người lại,một chút hắn cũng không thể cười được.
Đúng là bị người ta làm bánh bao rồi. (3)
"Ngươi đừng quá lo lắng, nếu đã sớm đã biết đối phương đã bố trí,chúng ta lại có nhiều cao thủ như vậy,chắc chắn đối phương sẽ không làm gì được”. Chấp Nguyệt nói. “Chúng ta trở lại bẩm báo cho sư phụ trước, xem sư phụ nói như thế nào”.
Giang Vân Hạc gật đầu. “Cần phải như vậy, nhưng ta còn có một chút lo lắng,chính là ở trong này có nhiều người như vậy,liệu có gián điệp của bọn họ hay không?"
- ---
Chú thích:
(1) Bài hát: Chạy trốn (Vũ Tuyền, Hoàng Chinh)
(2) Bài hát: Tôi Chỉ Là Một Chú Chim Bé Nhỏ
(3) Ý nói bị bao vây như bột gạo bao quanh nhân thịt.
Đa tạ đh zZzTRIẾT_TÌNHzZ_80ct đã ủng hộ truyện!