Sáng sớm ngày thứ hai,Giang Vân Hạc nghe thấy một hồi trống vang dài giống như tiếng trống trận, âm thanh mỗi lần đánh xuống đều trầm thấp và tràn đầy lực lượng, đập vào nơi sâu thẳm tận đáy lòng làm cho khí huyết trong người hắn có chút nhộn nhạo,cả người ngay lập tức phấn chấn tinh thần.
Không bao lâu sau,nhịp trống có vẻ bắt đầu biến nhanh,ầm ầm như vũ bão,làm cho người nghe nhiệt huyết sôi trào,chỉ hận không thể lập tức rút đao bay vọt tới đỉnh núi bên phía đối diện.
Giang Vân Hạc đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ,hắn chỉ thấy ở phía xa xa một tu sĩ đang ngồi ở trên một tảng đá say mê với chiếc trống đường kính gần hai thước trước mặt, hai tay hắn liên tiếp đánh ra tạo thành huyễn ảnh hiện ở phía trên,rồi dùng sức mạnh to lớn này làm lung lay chiếc trống.
Giang Vân Hạc nhớ mang máng hình như đây là một trong những tu sĩ tối hôm qua uống rượu ngồi gần hắn thì phải.
"Hắn là Tiêu Xích, đệ tử Bách Nghệ lâu. Bách Nghệ lâu này không tính là đại phái gì, cũng rất ít khi kết thù kết oán với người đời, môn hạ đệ tử đa số đều có các kĩ nghệ riêng, đặc biệt là họ rất tinh thông về âm luật". Chấp Nguyệt nói xong thì âm thanh của nàng lại biến đổi "Phần lớn đệ tử Bách Nghệ Lâu đều là người rất tận tình, cũng bởi vì tu bách nghệ mà làm tính tình bọn họ có một chút khác thường,sau này khi ngươi gặp được cũng cần phải tôn trọng họ nghe chưa.
Tiếng trống bên ngoài mặc dù lớn,nhưng âm thanh của Chấp Nguyệt vẫn lọt vào trong tai Giang Vân Hạc.
Giang Vân Hạc suy nghĩ một chút,tu bách nghệ mà làm tính tình thay đổi,không lẽ là thuyết cảm tính tương đối?
Vậy thì mình cũng có thể tinh thông các loại kỹ nghệ này được!
Nói như vậy, Bách Nghệ Lâu chính là nơi thích hợp nhất với mình.
Đáng tiếc,mình và nó gặp nhau quá muộn!
"Ngươi cầm lấy cái này đi”. Chấp Nguyệt đưa ra một khối lệnh bài lớn chừng bàn tay cho Giang Vân Hạc,lệnh bài này nhìn giống gỗ mà không phải gỗ, nhìn giống vàng mà không phải vàng,một mặt hiện lên màu xám của ánh trăng, mờ trắng trong xanh, một mặt thẻ bài có khắc mặt trời,còn mặt còn lại có khắc một chữ "Lệnh".
"Đây là tiêu chí đệ tử của Tử Thần tông chúng ta, người khác nhìn thấy sẽ biết thân phận của ngươi”.
"Đây là lệnh bài của ngươi?" Giang Vân Hạc nhận lấy rồi hỏi.
Chấp Nguyệt nghiêng đầu một chút, dường như không nghe được Giang Vân Hạc vừa nói gì, nhưng sau đó nàng lập tức cười nói: "Không sao cả, bọn họ đều biết ta”.
Riêng câu nói này của nàng thì Giang Vân Hạc rất tin tưởng.
Đường đường là Vạn Nam đệ nhất mỹ nhân đó nha,không biết nàng còn có bao nhiêu người ngưỡng mộ.
Đáng tiếc,mấy hôm nay lại không có ai đến để tranh giành mỹ nhân cả.
"Thân thể ngươi thế nào rồi?" Giang Vân Hạc thân thiết hỏi.
"Không có gì đáng ngại,ngươi không cần lo lắng, ta không đi động thủ với người khác thì chỉ cần tu dưỡng ít ngày là tốt thôi”. Chấp Nguyệt nói xong,có chút nhíu mày: "Nhẽ ra không đến nỗi phải như vậy, nhưng mà không nghĩ tới lại có người trong triều đình ở đâu chui ra nữa,à,ta còn có chuyện chưa kịp hỏi ngươi, hai tháng này có chuyện gì xảy ra vậy, ngươi có và triều đình rốt cuộc đang có quan hệ như thế nào?"
Ý nghĩ của Giang Vân Hạc nhanh chóng xoay xoay mấy trăm,mấy nghìn vòng, trăm triệu lần không thể để cho Chấp Nguyệt biết được lúc đầu mình và tiểu Thanh diễn kịch,để sau đó mình chạy trốn được.
Chỉ dùng trọn một giây đồng hồ, Giang Vân Hạc đã nghĩ ra lời nói dối trọn vẹn không chê vào đâu được.
Đừng hỏi vì sao hắn lại nhanh như vậy.Cái này thì phải hỏi tại sao hắn lại là thiên tài rồi!
"Nói đến vận khí của ta cũng tốt, lúc đầu ta bị xà yêu kia bắt đi. Xà yêu sợ ngươi mang theo người Tử Thần tông quay lại nên đã lôi ta rời khỏi Ngũ Dương Sơn, sau đó nó gặp phải địch nhân,rồi ta lợi dụng cơ hội lúc bọn chúng đang đánh nhau không rảnh để ý đến và chạy trốn.
Đúng ra là đầu tiên ta muốn hỏi thăm tin tức về Tử Thần tông, nhưng không ngờ lại ngẫu nhiên phát hiện ra một nhóm hung nhân đang mưu đồ đánh thành Thịnh Châu, đám hung nhân giết thôn diệt trại, trên tay đã dính không biết bao nhiêu mạng người, sau khi ta biết việc này nên không dám chậm trễ, liền lập tức thông báo cho quan quân Thịnh Châu thành.
... Về sau sự việc được giải quyết,nhưng quan quân Thịnh Châu thành cũng bị thương không nhẹ,nhân số cũng không đủ, khó có thể bảo vệ hết người dân ở xung quanh,vậy nên ta ở lại giúp đỡ Hỏa Nha Quân làm một ít việc, tính như vậy thì ta cũng được coi là người của Hỏa Nha Quân rồi.
Nhẽ ra ta còn muốn chờ thếcục Thịnh Châu ổn định lại rồi ta sẽ tiếp tục đi tìm ngươi, không nghĩ tới yêu nữ kia lại làm cách nào mà có thể tìm được ta.
Sau đó ta bị đưa đến nơi này”.
"Hoá ra đã xảy ra nhiều chuyện như vậy”.Chấp Nguyệt nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng.
"Ta biết bản tính ngươi rất tốt, vì người dân dù không quen biết mà cũng tự nguyện nhận nguy hiểm, đấy là ngươi có lòng nhân ái, nhưng ngươi vẫn có chút liều lĩnh. Cũng may cuối cùng mọi việc đều tốt, ngươi cũng bình an trở về.Còn từ giờ ngươi phải ở cùng với ta ở một chỗ, về sau ta sẽ không để cho ngươi lỗ mãng như vậy nữa. Cho dù cứu người cũng phải bảo đảm an toàn tính mạng của mình”.
"Lần sau ta sẽ cẩn thận”. Giang Vân Hạc gật gù,thuận tiện hắn tự cho mình luôn 10 điểm khen ngợi.
"Đi ra ngoài thôi”. Chấp Nguyệt nhìn ra phía ngoài nói.
"Ừ”. Giang Vân Hạc gật đầu.
Nói xong nhưng cả hai không có ai di chuyển.
"Đi thôi”.
"Ừ”.
Hai người:...
Bây giờ thì Chấp Nguyệt mới bắt đầu để ý,tại sao lúc đầu mình lại có thể mang theo Giang Vân Hạc đưa sang bên này nhỉ,có lẽ lúc đó cả bộ não mình chỉ hiện lên hình ảnh Giang Vân Hạc,khiến mình không thể nghĩ gì cả.
Lúc này tỉnh táo lại,nếu còn có hai người ở chung thì không sao, nhưng muốn đi cùng Giang Vân Hạc ra ngoài gặp mặt mọi người thì Chấp Nguyệt lại cảm giác dưới chân mình giống như mọc rễ vậy.
Hít thật sâu vào- thở ra, hít thật sâu vào- thở ra, hít...
Đến nỗi Giang Vân Hạc cũng phải liếc mắt nhìn nàng.
Mất nửa ngày Chấp Nguyệt mới có thể điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó nàng cùng Giang Vân Hạc đi ra ngoài.
Đúng như dự đoán,hai người vừa đi ra đã hấp dẫn không ít ánh mắt từ mấy người xung quanh.
Tên tu sĩ đang gõ trống ở kia cũng nhe răng cười nhìn về phía hai người bọn họ
"Ha ha ha ha ha, Lục Kỳ Thiên ngươi làm không được đúng không!". Cả người Lục Kỳ Địa quấn cái gì đó y như một cái xác ướp nhảy nhảy trước mặt hai người.
Nhưng nhìn kĩ lại,thì thứ nàng dùng để buộc vậy mà lại là hai cánh tay, không biết dài bao nhiêu nhưng nhìn nó như hai sợi dây vậy.
Lục Kỳ Thiên đầu để kiểu tóc hoàn tử,bỗng nhiên chân nàng giẫm nhẹ một cái, trước mặt Lục Kỳ Địa nhô ra một tảng đá to đùng.
Ầm!
"Ha ha ha ha,ai ui!"
Xử lý xong tên nghịch ngợm,Lục Kỳ Thiên mới ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Chấp Nguyệt,sau đó lại quay qua nhìn Giang Vân Hạc,rồi nàng lấy một đồ vật ở sau lưng ra, là một đôi hạc giấy màu đỏ.
"Cảm ơn ngươi.”. Chấp Nguyệt mỉm cười nhận lấy đôi hạc.
Lục Kỳ Thiên không nói gì, gật gù cái đầu nhỏ như một ông cụ, rồi nàng chắp tay sau đít đi về phía Lục Kỳ Địa.
"Nó là Đồng Tâm Hạc, chỉ cần ngươi cầm một con, cho dù là thiên sơn hay vạn thủy thì con còn lại cũng có thể tìm tới”. Chấp Nguyệt nhẹ giọng nói, đưa một con hạc giấy cho Giang Vân Hạc.
"Nếu ngươi rời đi, chỉ cần ngươi cầm hạc giấy ở trên người, nhưng đừng để ở trong túi trữ vật,thì ta sẽ tìm được ngươi”.
Giang Vân Hạc hít ngược một hơi khí lạnh,tiểu cô nương này còn để cho người khác sống sao?
Giang Vân Hạc nhận hạc giấy, sau đó trực tiếp nhét vào trong túi trữ vật.
"Ta cảm thấy chỉ cần duyên phận để ta gặp ngươi,thì ta cũng vẫn có thể tìm được ngươi. Coi như không có duyên phận thì vẫn còn có trái tim, nó chỉ về hướng nào thì đó chính là phương hướng của ngươi”. Gương mặt Giang Vân Hạc đối diện ánh sáng mặt trời buổi sớm hiện lên nét nhu hòa, làm khuôn mặt của hắn như bừng sáng, để cho trái tim của Chấp Nguyệt nhảy lên nhảy xuống mấy lần, tâm tình kích động.
Giang Vân Hạc: Nếu như trái tim chỉ dẫn sai…thì không thể trách ta nhe.
Đấy là lỗi của số phận rồi...hehe...
Hai người cùng bước đi từng bước một, vai kề vai.
"Nhớ năm đó ta cũng không khác gì người này”. Một tu sĩ để râu quai nón, mặt chữ quốc, mày rậm mắt to đứng ở đằng xa nhìn hai người, cảm thán nói.
"A? Nói như vậy ngươi lúc còn trẻ cũng phong lưu như thế? Kể một chút đi? Ta cũng rất hiếu kỳ đây”. Một nữ tu sĩ chẳng biết từ lúc nào ra hiện sau lưng hắn.
"A ha ha ha ha, nhìn ngươi về sau gả cho người nào chẳng phải sẽ biết sao! Ta khi đó cũng là dáng vẻ đường đường phong, lưu phóng khoáng!" Tu sĩ kia không hề hoảng hốt cười ha ha, thuận tiện cũng tự khen mình một cái.
Chấp Nguyệt vừa đi cùng Giang Vân Hạc vừa giới thiệu cho hắn các tu sĩ khác, từ tên gọi, xuất thân, công pháp am hiểu đến một ít sự tích nổi danh,tất nhiên tất cả Chấp Nguyệt đều biết được.
Giang Vân Hạc đứng bên cạnh thì liên tục chào đáp lễ những người xung quanh.
Chấp Nguyệt giới thiệu mấy người, lúc đang muốn tiếp tục mở miệng, ánh mắt nàng chợt lướt qua,rồi hơi nhíu mày, sau đó lại trở lại bình thường,nàng chỉ vào hai người nam tử phía trước đang đứng chặn đường nói: "Vị này chính là Đoạn Triết, đệ tử Phong Lôi Sơn”.
Nét mặt Giang Vân Hạc vẫn mỉm cười nhưng không mở miệng, nếu nhớ không lầm thì người này chính là một trong mấy người có ánh mắt căm thù với mình.
Mấy người bên cạnh dường như cố ý tránh ra.
Giang Vân Hạc đánh dấu luôn cho một cái nhãn hiệu, đồ không biết xấu hổ.
Nội tâm của Đoạn Triết đang đấu tranh dữ dội, thần nữ trong lòng mình sắp bị người khác ôm đi, hơn nữa còn là tiểu tu sĩ Dũng Tuyền Cảnh không môn không phái.
Không biết hắn lừa Chấp Nguyệt như thế nào, mình rốt cuộc có nên tìm cho hắn phiền phức hay không, để hắn lộ ra trò hề, nhưng như vậy Chấp Nguyệt có thích không?
Ngày hôm trước sư muội đi hỏi thăm giúp mình, lại bị Chấp Nguyệt đuổi về... Thôi thì về sau tìm cơ hội khác tốt hơn, có thể gây xích mích để cho người khác xuất thủ càng tốt, miễn cho Chấp Nguyệt sau khi biết chuyện sẽ trút tức giận lên đầu mình.
Ngay khi ý niệm trong đầu hắn quay mấy trăm vòng, nghe Chấp Nguyệt nói đến mình, nhất thời hắn hơi ngẩng cằm lên, chờ Chấp Nguyệt tiếp tục giới thiệu, nghĩ thầm Chấp Nguyệt sẽ nhắc tới sự tình đắc ý nào của mình? Mình chuẩn bị châm chọc tiểu tử kia thế nào?
Sau đó chỉ thấy Chấp Nguyệt nói đúng một câu: "Ngươi biết là được, đi thôi”.
Rồi nàng Giang Vân Hạc ngoặt một cái, vòng qua trước mặt Đoạn Triết đang có vẻ mặt từ hất cằm hí hửng đến đờ đẫn ngờ nghệch.
Đoạn Triết chỉ cảm thấy một ngọn lửa từ trong bụng xông thẳng đến đỉnh đầu,mọi người xung quanh thì đều tập trung ánh mắt nhìn tới hắn,giống nhưcây đao đâm hắn xuyên thấu vậy.
Nheo mắt lại rồi cúi đầu, tốn rất nhiều sức lực hắn mới có thể khống chế mình không phát tác ra ngoài.Nhưng khuôn mặt lại không thể ức chế được phải nhăn nhó.
Nhiều năm như vậy, ta cự tuyệt nhiều thiếu nữ, tốn bao nhiêu tâm tư, cũng là vì ngươi. Ngươi chỉ đối xử với ta như vậy?
...
"Đây là Trác Như Mộng, đệ tử Tinh Tượng tông, mọi người đều gọi nàng là Mộng Nữ”. Chấp Nguyệt giới thiệu lục y nữ tử phía trước, mười bảy mười tám tuổi, trong mắt ánh sáng bảy màu lưu chuyển.
Nành truyền âm nhập vào trong tai Giang Vân Hạc: "Những chuyện nàng thường mơ tới thường có thể sẽ xảy ra thực sự.”.
Trác Như Mộng có khá nhiều thâm ý nhìn Giang Vân Hạc một cái, để trong lòng Giang Vân Hạc nhảy lên.Rồi nàng quay đầu cười với Chấp Nguyệt: "Chúc mừng tỷ tỷ tìm được ý trung nhân”.
Hiển nhiên lời nói của nàng so với những người khác càng làm cho Chấp Nguyệt lưu ý, ai cũng có thể nhìn ra nàng lúc này tâm tình vô cùng tốt.
Chủ yếu là sau khi Mộng Nữ nói xong, Chấp Nguyệt liền dùng đầu ngón tay một mực vân vê sợi tóc rũ xuống, vòng một vòng lại ngược một vòng, muốn không nhìn thấy cũng không được.
"Thứ tội thứ tội, ta đã tới chậm”. Một bóng người từ bầu trời hạ xuống cười nói: "Nguyệt tiên tử phong thái như trước, lòng ta rất an ủi…”
Theo tiếng cười, người nọ đáp xuống trước mặt mấy người, liếc nhìn Giang Vân Hạc.
"Hả?"
Tư Không Quy nhìn Giang Vân Hạc, lại nhìn Chấp Nguyệt cùng hắn vai kề vai, dụi dụi con mắt, quay đầu nhìn một người khác đỉnh núi, lại nhìn trở về, lại tiếp tục dụi mắt.
"Ha ha ha ha ha ha, đêm qua say rượu, còn chưa có tỉnh táo lại, nhất thời hoa mắt,ta còn tưởng rằng nhìn thấy một người bạn cố tri cơ”.