Yêu Nữ Xin Tự Trọng

Chương 65: Mai phục




Tại một nơi cách mặt đất vài ngàn mét, trên một chiếc du thuyền đang lơ lửng giữa tầng không, Nam Nguyệt đưa tay đón nhận hạc giấy đưa tin bay tới, vừa mới mở ra đọc mấy dòng đầu thì lông mày nàng đã nhíu chặt.
"Ở tại Khánh Dương phủ? Đã đạt tới Dũng Tuyền cảnh? Tiến độ tu luyện của người này cũng thật nhanh! Thật thật giả giả bị ép trở thành trai lơ của Tô Tiểu Tiểu? Ánh mắt tỏ ý muốn cầu viện?"
Trong lòng Nam Nguyệt cảm thấy cực kì khó hiểu.
Đồ đệ bảo bối của mình si mê hắn như vậy, Tô Tiểu Tiểu cũng giống như thế, đối với thiếu niên tên Giang Vân Hạc này, càng ngày nàng càng cảm thấy có hứng thú.
Mặc dù chưa bao giờ gặp Tô Tiểu Tiểu nhưng Nam Nguyệt cũng đã từng nghe qua danh tiếng của nàng, cũng không có lời đồn nào nói nàng thân mật với một nam tu khác, vậy mà thiếu niên này lại có thể mê hoặc được Tô Tiểu Tiểu để nàng mang theo hắn bên người, lại còn ở chung một phòng, thật sự hắn rất bất phàm.
"Nhưng... không chừng hắn lại là phu quân của nàng..."
Nam Nguyệt quay đầu lại, ngồi xuống nhắm mắt tĩnh tâm, không để ý đến chuyện của đồ đệ bảo bối nữa, tin tức này tạm thời không nên nói cho nàng.
Đến lúc đó để nàng tận mắt nhìn thấy thiếu niên kia là nhân vật gì, xem quan hệ của hắn cùng Tô Tiểu Tiểu cuối là như thế nào thì mới nói tiếp.
...
Kế Nguyên ngồi ở trên xe ngựa, mân mê một quân cờ nhỏ trong tay, bỗng có cảm giác tốc độ xe dần dần chậm lại, hắn ngẩng đầu nhìn một chút.
"Chắc đã tới Khánh Dương phủ, thật nhiều năm rồi ta chưa đến đây".
Ngồi đối diện Kế Nguyên là Liễu Trạch, trên đỉnh đầu nàng có một đôi lông chim trang trí trắng đen xen kẽ, nhìn qua có vẻ nhiều thêm một chút dã tính.
"Ngươi đang nghĩ tới Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu?"
Kế Nguyên mỉm cười hỏi lại.
"Trái cây ở đó cũng không tệ, đồ tốt đều không ít, ngoại giới khó mà tìm được."
Yết hầu Liễu Trạch rung động, nàng nuốt nước miếngđánh "ực" một cái.
...
Thời điểm Kế Nguyên vừa vào thành là lúc Giang Vân Hạc vừa mới ra khỏi thành, làn da trên người hắn đỏ bừng bừng y như vừa mới uống rượu.
Sau khi ăn được gần nửa bữa cơm hôm trước, thân thể liền nóng phừng phừng như lửa, có lẽ loại thực phẩm đẳng cấp này cũng không phải hắn có thể hưởng thụ.
Nếu như Tô Tiểu Tiểu không đập lên người hắn hai cái, có lẽ hắn lại banh xác mà ngỏm củ tỏi rồi.
Đương nhiên, hắn lại nợ thêm Tô Tiểu Tiểu một cái mạng.
Chắc chắn là nàng đang cố ý.
Trước đây hắn cảm thấy nợ ba cái mạng còn là mạng, nhưng nợ nhiều cái mạng thì chắc chỉ coi là con số mà thôi.
Hình như Tô Tiểu Tiểu lại vừa thức tỉnh sở thích cổ quái gì đó, giống như những lần chơi đùa với người khác, chỉ cần nhìn thấy số liệu tăng thật nhiều là nàng thỏa mãn.
Còn khác biệt thì rõ rồi, đây là mạng người chứ đâu phải số liệu...
Lúc này, những luồng linh lực bị phong ấn trong cơ thể hắn phải mất ít nhất là ba đến năm ngày để chuyển hóa thành linh lực của mình, có lẽ làm xong mới có thể thay đổi màu sắc cơ thể hiện tại.
Giang Vân Hạc ngẩn người ngồi ở bên trên càng xe, kéo xe chính là một con tuần lộc toàn thân trắng như tuyết, thân thể nó cũng không lớn, nhưng đôi sừng hươu lại lớn cực kỳ.
Xe làm từ thanh đồng (1), hình dáng y hệt cái quan tài, không biết lúc làm cái tên làm kiện pháp khí này nghĩ như thế nào mà lại làm ra cái đồ thiếu thẩm mỹ như vậy.
"Hử?"
Bỗng Giang Vân Hạc híp mắt, nhìn kỹ phía trước một chút, rồi hắn giật dây thừng. Xe tuần lộc lập tức rẽ hướng về bên phải.
"Sao vậy?" Âm thanh Tô Tiểu Tiểu từ trong buồng xe truyền đến.
"Không có việc gì". Giang Vân Hạc trả lời hời hợt.
Những thực tế vừa rồi ở phía trước đúng là có mấy người mai phục, chính là bảy tỷ muội Cầu Vồng kia.
Nghe thấy hắn nói vậy, trong xe không còn âm thanh nào truyền ra nữa.
Qua nửa canh giờ, bỗng Giang Vân Hạc giật mình vì nghe thấy một âm thanh đầy hận ý từ đằng xa truyền tới.
"Không ngờ Tô Tiểu Tiểu ngươi cũng có ngày phải chạy trối chết như vậy, có vẻ thương thế từ ngày bị Mục Thanh Tước truy sát vẫn chưa lành đâu nhỉ? Ha ha ha ha, ngươi cũng có ngày hôm nay, đúng là gieo nhân nào gặp quả ấy!"
Giang Vân Hạc bỗng chốc đen mặt lại.
Ta nhân từ, cố ý cứu các ngươi một mạng, các ngươi cần gì phải đuổi theo chứ!
Mặc dù không biết đỏ cam vàng lục lam chàm tím bảy tỷ muội này có ỷ vào cái gì không, nhưng Giang Vân Hạc vẫn thấy Tô Tiểu Tiểu cao minh hơn một chút, từ đầu tới cuối hắn đều thấy nàng không để một ai vào mắt cả.
"Khanh khách!"
Giang Vân Hạc nghe được phía trong buồng xe truyền đến tiếng cười khẽ.
"Đúng là thú vị!"
Không mất bao lâu bảy người kia đã đuổi kịp xe tuần lộc.
"Tô Tiểu Tiểu, mau cút ra đây! Ngươi cũng không cần đi lưỡng đạo luận kiếm làm gì, hôm nay chết tại đây đi!" Dẫn đầu đám người chính là thiếu nữ áo đỏ.
Bất chợt, Giang Vân Hạc cảm thấy hình như mấy người mặc đồ đỏ, tính tình đều rất bốc đồng thì phải.
"Tất cả cùng ra tay, tên tiểu tử kia cũng phải xử!"
Ngay lập tức Giang Vân Hạc có chút tức giận.
Lão tử đây yêu thương phụ nữ, có lòng tốt cứu mạng các ngươi, vậy mà các ngươi lại ăn cháo đá bát, ngay cả lão tử cũng không tha?
"Ai da, ai da, bà đây thật là sợ!" Tiếng Tô Tiểu Tiểu đáp lại.
Trước ba chữ, nàng còn ở trong xe, sau bốn chữ, nàng đã xuất hiện trên đầu bảy tỷ muội, hai tay khẽ giơ lên, chỉ bạc lập tức bay đầy trời, lại kết thành thiên la địa võng, bao phủ tất cả bảy người vào trong.
Bất thình lình trên bầu trời xuất xuất hiện thất sắc hoa vũ (mưa hoa bảy màu), hóa thành bảy đầu hoa long đánh tới thiên la địa võng.
"Có hoa không có quả, nhiều năm như vậy cũng vẫn chỉ có thế."
Tô Tiểu Tiểu cười lạnh, vô số chỉ bạc không vướng chút trở ngại nào lập tức đập tan bảy đầu hoa long thành bánh đậu.
Nhưng theo bảy đầu hoa long tan vỡ lại toả ra một cỗ hương thơm lạ thường.
"Ông nội nhà mấy người!"
Giang Vân Hạc thầm mắng, vừa hít phải mùi hương kia hắn đã cảm thấy đầu óc mơ hồ, vội vàng lấy ra hạt châu trong túi trữ vật, lập tức thần trí hắn tỉnh táo hơn một chút.
"Múa rìu qua mắt thợ."
Tô Tiểu Tiểu khẽ nhếch miệng, nàng lấy hơi hút một cái, lập tức như vòi rồng hút nước, quét sạch gió to, toàn bộ độc hoa đều bị Tô Tiểu Tiểu hút vào trong bụng.
"Nói các ngươi là tàn hoa bại liễu, cũng không sai". Tô Tiểu Tiểu cười to nói.
Nhưng bảy người kia vẫn không dừng bước, họ nhao nhao trên không trung kéo những tàn hoa kia lại tạo thành một tấm lưới, chụp thẳng tới chỗ Tô Tiểu Tiểu.
Tấm lưới này so với Tô Tiểu Tiểu thì trái ngược hoàn toàn, nếu chỉ bạc của Tô Tiểu Tiểu là thực, thì những tàn hoa này lại là hư, mặc dù kết thành lưới, nhưng lại là tụ tán tùy tâm, rất khó đối phó.
"Các ngươi cho rằng tàn hoa bại liễu có thể làm gì được ta?" Tô Tiểu Tiểu vung hai tay lên, một màu đen từ phía sau lưng nàng dâng lên bao phủ mọi vị trí xung quanh, những cánh hoa lẫn vào bên trong chỉ qua mấy hơi đã khô héo dập nát.
Mấy thiếu nữ nhao nhao biến sắc, không ngờ Tô Tiểu Tiểu bây giờ lại lợi hại như vậy, uy lực của U Phách thần quang so với năm đó phải mạnh hơn gấp mười!
Chẳng những cánh hoa khô héo dập nát, ngay cả phá thần châm cất giấu trong cánh hoa đều mất hết đi liên hệ.
Nhưng vào ngay lúc này, một đạo kiếm quang từ trên một đám mây phía trên cao đánh xuống.
Ngay lập tức tất cả mọi thứ, đám mây, không khí, màu đen xung quanh thân thể Tô Tiểu Tiểu đều bị chém thành hai nửa.
Sau kiếm quang chói mắt kia mới lộ ra một người, là nam tử áo đen trên mặt có vết đao chém trong khách sạn.
"Đã sớm phát hiện ngươi rồi, ta vẫn đang chờ ngươi xuất thủ". Tay phải Tô Tiểu Tiểu nhanh chóng phóng ra một loại tinh sa cuốn qua không trung.
"A ——!" Người vừa tới kêu thảm một tiếng muốn chạy, nhưng mà mới chạy không xa, da thịt trên người hắn.. bắt đầu rơi xuống, chạy ra chưa được ngàn mét, cả người đã ngã gục.
Bảy nữ tử thấy thảm trạng của người kia lập tức giật nảy mình, vội vàng ném ra bảy cái lẵng hoa, khiến mấy bông hoa trên không trung còn sót lại nổ tung đầy trời, che kín tầm mắt tất cả mọi người.
Khi cánh hoa tan biến, giữa sân đã không còn một bóng người.
"Các ngươi cho rằng chạy trốn được?" Tô Tiểu Tiểu cười lạnh, hai tay kéo trên không trung một cái, vô số sợi bạc cuốn ngược lại, chỉ thấy sợi bạc cuốn quanh thứ gì đó bay ngược trở về, có lẽ là trói được mấy người vừa bỏ chạy.
"Xin ngươi..."
Khóe miệng Tô Tiểu Tiểu nhếch lên, cơ bản nàng không nghe âm thanh đối phương xin tha chết, hai tay vừa dùng lực, lập tức trên không trung rơi xuống một trận mưa máu.
Chỉ bạc bay loạn đầy trời, mang những túi trữ vật, nạp châu, kiếm của người áo đen cuốn trở lại.
"Tiểu nhân ngang ngược không biết tự lượng sức mình, thực sự buồn cười". Tô Tiểu Tiểu bay tới bên trên xe, xoay lưng nói."Nhưng cũng tốt, trên đường đi đang nhàm chán, ta còn có thể giải buồn."
Giang Vân Hạc tặc lưỡi, mấy người kia thực lực cũng không yếu, chắc cũng có chỗ dựa nên mới dám đến làm phiền Tô Tiểu Tiểu, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy toàn bộ đã bỏ mình, toàn thây đều không lưu lại.
Tô Tiểu Tiểu thật sự rất lợi hại.
Đợi đến khi xe tuần lộc đã đi xa, một khối đá gần đó động đậy, biến thành một phú ông mập mạp.
Sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.
"Yêu Nữ này sao lại khủng bố như vậy!"
"Mấy vị đạo hữu, ta sẽ đem tin qua đời của các ngươi đưa về Bách Hoa Cốc cùng Vô Vọng Đạo".
Dứt lời, thân thể nhảy lên đã không còn bóng dáng.
Sau khi hắn rời khỏi, cách đó không xa lại xuất hiện một nam tử uy nghiêm mặc áo vàng, sau khi nhìn tàn thi trên mặt đất,.hắn chuyển phương hướng khác rời đi.
...
Sau đó mấy ngày, tuy không có gặp phải mấy tên đui mù đến tìm phiền phức nhưng Giang Vân Hạc cũng nhìn thấy tu sĩ chém giết mấy lần.
Theo thời gian trôi qua, tu sĩ xuất hiện xung quanh ngày càng nhiều.
Phần lớn họ chỉ liếc nhìn nhau một cái, nếu có quen biết thì sẽ tiến lên bắt chuyện, nếu không quen biết thì chia ra đi đường khác.
Đến khi nhìn thấy từng cột đá san sát phía xa,.tựa như rừng cây nham thạch.
Giang Vân Hạc biết, Vô Nhai Sơn—đã tới.
————
Chú thích:
(1)Thanh đồng: là đồng màu xanh lá. Đồng phản ứng với không khí để tạo thành một lớp gỉ màu xanh. Lớp gỉ xanh này bảo vệ kim loại khỏi ăn mòn và suy thoái, đó là lý do tại sao đồng, đồng thau, và đồng tác phẩm điêu khắc đều rất bền.
Cảm ơn đạo hữu kimhong2011,đạo hữu oversea123 đã ủng hộ cho truyện!
Cảm ơn tất cả đạo hữu đã và đang ủng hộ truyện những ngày qua!
Sắp tới đây sẽ có một món quà nhỏ xin được gửi tặng tới mọi người. Cùng chờ xem nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.