Yêu Nữ Xin Tự Trọng

Chương 2: Ơn cứu mạng




Thiếu nữ vừa nói xong thì gió lớn nổi lên, một con Bạch Hổ dài chừng hơn mười thước từ trên đỉnh đầu vồ tới, cái móng vuốt to lớn của nó chụp thẳng xuống phía hai người.
“U Hành!” Thiếu nữ hừ nhẹ,nhanh chóng xoay người mang theo Giang Vân Hạc hóa thành một làn khói đen chạy trốn, tuy nàng không chạy đi rất xa, nhưng cũng ở trong không gian như ẩn như hiện, rồi đến cuối cùng biến mất không còn thấy bóng dáng.
Hổ già trong ánh mắt ẩn chứa sự hung ác, vì nôn nóng nên chụp trượt trên mặt đất khiến nó giận dữ gầm thét điên cuồng, tức thì làm bụi đất bay mịt mù.
Đợi tro bụi tan đi, nhìn lại đã không còn thấy bóng dáng cự hổ đâu nữa, nhưng lúc này trên mặt đất lại xuất hiện cái hố to phạm vi vài dặm, ở chính giữa cái hố lại có một cây cột đá.
Chỗ cột đá kia chính là nơi mà Dương Sơn Quân lúc trước đã dừng lại, nhưng lúc này tất cả mọi vật xung quanh đều đã hóa thành bột mịn, chỉ có nơi này là còn nguyên vẹn.
Về phía Giang Vân Hạc, sau khi bị cưỡng ép mang đi, hắn chỉ thấy trước mắt tối sầm, tiếp theo thì cảm thấy một trận xóc nảy kịch liệt như ngồi xe kéo,cũng không biết phải qua bao lâu nó mới chịu dừng lại, ánh sáng trước mắt hắn lại hiện ra một lần nữa, lúc này hai người đã ở vị trí cách rất gần một tòa đại thành.
Mới trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, hai người cũng không biết mình đã chạy rất xa.
“Cuối cùng ta đã hiểu được tại sao mấy tên nhát gan kia lại dám đuổi tới đây, thì ra là có Dương Sơn Quân chỉ dẫn.” Thiếu nữ lầm bầm lầu bầu, phát ra tiếng cười lạnh.
“Phụt....Oẹ……” Bên cạnh Giang Vân Hạc lăn lộn từ trên thân lừa xuống rồi nôn mửa một trận dữ dội.
Con lừa cảm thấy ghét bỏ rồi đi xa ra vài bước, ném cho Giang Vân Hạc một cái nhìn đầy khinh bỉ.
Mất cả ngày trời,Giang Vân Hạc mới phun sạch sẽ tất cả đồ ăn trong bụng, mặt hắn nhìn bơ phờ như là thiếu thuốc, sau khi hồi phục xong, thì hắn nhìn về phía trước và trông thấy một tòa thành cao cả chục thước, khuôn mặt hiện lên vẻ thán phục.
Tiếp theo hắn xoay người đối với thiếu nữ ôm quyền nghiêm nghị nói:
“Cô nương, giang hồ đường xa hiểm trở, núi cao sông dài, sơn thủy ắt tương phùng, có duyên sẽ gặp lại!”
Hắn hiểu rõ, tuy rằng ở một cái thế giới xa lạ muốn sống sót tại đây rất khó, nhưng có cô nương này ở bên cạnh thì sinh tồn lại càng thêm khó.
Lúc trước có vài người đi tìm nàng, con hổ già kia cũng là truy đuổi nàng, người ta gọi nàng là yêu nữ, nàng kêu con hổ già ấy là Dương Sơn Quân, đơn giản nói mấy câu thì Giang Vân Hạc liền hiểu ra không ít chuyện chẳng lành.
Thứ nhất, cô nương này cũng không phải là hạng người tốt gì, lúc trước khi nàng kéo mình xuống nước, mang phiền toái đến cho mình thì liền có thể nhìn ra được.
Thứ hai, con hổ già kia trông tuy hơi thiểu năng nhưng chỉ sợ môn võ lấy thịt đè người rất lợi hại, đã thế lại còn mang danh quen biết cô nương này,lúc trước còn thử hỏi mình có phải đích thân dẫn dụ yêu quái ra hay không, lão hổ kia tám chín phần chính là yêu quái, còn rất là lợi hại.
Giang Vân Hạc đầu óc thích ứng cực nhanh.
“Dáng dấp ta trông rất xấu ư?” Nữ hài hơi có chút kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ cười mang theo nghi hoặc.
“Đại khái ở trên thế giới này thì không mấy người có thể so về sắc đẹp được với ngươi.” Giang Vân Hạc nói với lương tâm, thực sự là khi đã thấy vô vàn các loại mỹ nữ trên mạng ở trái đất, thì đây đã là khen ngợi cực cao.
“Ai dám so với ta đẹp hơn?” Nữ hài đôi mắt tức khắc sáng lên, ánh mắt lập loè.
Cặp mắt kia phảng phất như là hai lưỡi dao sắc, khiến Giang Vân Hạc chính mình khắp cả người phát lạnh.
Giang Vân Hạc đột nhiên có một loại ảo giác, chính mình hiện đang là một cái gương phản chiếu cho nữ nhân: “Ma kính ma kính, ai là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ?”
“Tất nhiên là không!”
Là một con người đã trưởng thành, nếu biết sai thì liền phải sửa.
“Nếu có người nói có, thì hắn chính là đang nói dối. Hoặc hắn là loại người bị mù, không tận mắt nhìn thấy người thật.”
Nữ hài tức khắc nhếch miệng, cười giống như con mèo vậy, làm cho lòng người sinh ra cảm giác yêu thương.
“Vậy ngươi tại sao phải chạy?”
Giang Vân Hạc thở dài một tiếng:
“Vừa rồi lũ người kia đều là đến tìm ngươi, bất kỳ một người nào trong đó đều có thể dễ dàng lấy mạng ta a, ta là người sợ chết, còn muốn giữ lại cái thân hữu dụng này để làm việc có ích."
"Cho nên, bây giờ từ biệt, sau này sẽ còn gặp lại!”
Dù sao phía trước chính là thành trì, vào được thành trì rồi thì đi tìm một chút việc vặt, trước hết nên nghĩ biện pháp kiếm mấy xu để sống sót rồi nói.
"Nếu có thể nhặt được tiền rơi lung tung thì càng tốt", vẫn là cái suy nghĩ không làm mà đòi có ăn.
Nếu thật sự không được…… Không biết nơi này có địa bàn ăn xin hay không, chính mình cũng có thể bị đánh hay không?
Giang Vân Hạc biết rõ, đừng tưởng rằng chính mình có kiến thức hiện đại cùng với tầm mắt nhìn xa trông rộng thì sẽ có thể ở một cái thế giới xa lạ tìm đường sống.
Ngày trước Hoa Kỳ có cái gọi là chuyên mục tác gia (1) cũng nghĩ như vậy, rồi nàng làm một cái thực nghiệm, từ bỏ chức vụ của bản thân, sinh hoạt giống như một tầng lớp bình dân hạ đẳng...
Sau đó lâm vào cảnh càng nghèo càng làm việc, càng làm việc càng nghèo.
Ba tháng sau, ngay cả tiền ban đầu nàng cũng đem tiêu hết, cũng không thấy được một chút ánh sáng nào.
Cái người chuyên mục tác gia kia ở thế giới cũ vẫn là xếp hạng tiến sĩ thứ 35, ở thế giới thân quen còn như thế.
Bản thân là một người đã kết thúc của trào lưu 211 nghiên cứu sinh, rồi đến nơi này thì chính là hoàn toàn bắt đầu từ con số không.
Thiếu nữ thấy Giang Vân Hạc ôm quyền chặt và có vẻ muốn đi, tròng mắt liền xoay chuyển, đột nhiên nở nụ cười, chợt lóe thân xuất hiện ở trước mặt Giang Vân Hạc vươn cánh tay trắng như tuyết chặn hắn lại.
“Ta chính là người đã cứu ngươi hai lần, ngươi liền như vậy mà đi sao? Không có báo đáp ơn cứu mạng ư?”
Giang Vân Hạc vẻ mặt khiếp sợ, nghe một chút, là người ta đang nói chuyện sao?
Vừa muốn mở miệng, thì liền nhìn thấy trong mắt thiếu nữ hiện lên sự sắc lạnh.
“Ngươi nói rất đúng! Ơn cứu mạng không thể không báo, bằng không lòng ta cũng rất là bất an.” Giang Vân Hạc gật đầu, vẻ mặt thành khẩn chân thành tha thiết.
Sờ túi, tiền, di động đều không có, mà có thì cũng vô dụng.
Nửa bao thuốc, một cái bật lửa.
Giang Vân Hạc khẽ cắn môi, đưa cho thiếu nữ một điếu thuốc, đây chính là trừ một điếu thiếu một cây.
Rồi hắn lại hung hăng cắn răng cho mình dùng thêm một cây nữa.
Một hơi thuốc hít vào phổi, cảm nhận được khói thuốc tràn ngập trong phổi, thật thoải mái hơn nhiều.
Hắn cầm điếu thuốc, thấy thiếu nữ nhìn mình với vẻ mặt tò mò liền đưa điếu thuốc ý bảo hút thử, nhưng thiếu nữ mới vừa tiến lên một bước, ngửi được mùi thuốc kia lập tức nhíu mày lùi ra, mặt lộ vẻ hung ác, ném điếu thuốc đi.
“Không hút thì đừng ném, mất một điếu thiếu một cây!” Giang Vân Hạc đau lòng vội vàng đem điếu thuốc kia nhặt lên, giống như đối mặt với bảo vật trân quý, thật cẩn thận thả lại vào trong hộp thuốc.
Quả nhiên thiếu nữ duỗi tay, nhìn chăm chú Giang Vân Hạc trong tay bật lửa liền quên hết tức giận, hướng về hắn mà bước tới.
“Mồi lửa này trông thật tinh xảo!” Thiếu nữ tò mò nhìn cái bật lửa, nhìn cách đánh tạo lửa, thuận tay liền bỏ luôn vào trong tay áo.
Giang Vân Hạc nhìn nhìn nàng, sau đó hướng lên trên mặt đất ngồi xổm, một tay kẹp điếu thuốc, từ trong lỗ mũi phun ra hai luồng khói.
“Ngươi nhìn xem bộ dáng của ta này, không xu dính túi, thân không vật dư thừa, nhẵn túi, nghèo không có một đồng, nghèo rớt mồng tơi, trừ bỏ lấy thân báo đáp ra, thì ta thật sự không nghĩ ra cách báo đáp nào nữa!”
Muốn giết thì cứ giết, sống hay chết đều phụ thuộc vào nữ nhân này.
Giết hẳn là không thể giết, Giang Vân Hạc đoán chừng là nàng đối với mình có xuất hiện cảm giác hứng thú, cho nên khi trốn chạy đều không quên mang theo mình.
Giang Vân Hạc nhưng thật ra không sợ thứ khác, chỉ sợ mỗi nghiêm hình tra tấn.
Cũng may thiếu nữ này hình như không có cái ý tứ này, khiến cho hắn yên tâm không ít.
Nếu mà không nghiêm hình tra tấn, thì cũng sẽ không giết mình, Giang Vân Hạc liền thấy bình tĩnh hơn nhiều.
Thiếu nữ nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, chỉ thấy Giang Vân Hạc vẻ mặt trầm tư, biểu tình bắt đầu cổ quái lên. Những người khác khi thấy bản thân nàng không phải kêu đánh kêu giết, thì chính là vâng vâng dạ dạ, đúng là nàng chưa từng thấy ai như vậy…… Làm người chỉ cần một ngón tay ấn là chết hắn, không biết đến thời điểm đối diện cái chết hắn còn có thể giữ biểu tình như vậy hay không?
Hoặc là mình mang tứ chi của hắn chém đứt để làm thành hình nhân cũng không tồi.
Nhưng nghĩ lại trước đó người này bỗng nhiên vô duyên vô cớ xuất hiện ở trước mặt mình, hơn nữa còn không có một chút dao động, lại làm nàng kiềm chế được tính tình vừa lộ.
Khóe miệng mang theo điềm ý cười tĩnh, nàng chắp tay sau lưng dạo qua một vòng, xinh xắn nói: “Vậy ngươi về sau chính là người của ta, của ngươi đều là của ta, của ta vẫn là của ta.”
Giang Vân Hạc trong lòng phát khổ, thở dài: “Vì cái gì chứ? Ngươi thử xem lúc trước vào thời điểm ngươi chạy trốn còn phải trói buộc đem ta theo,có phiền toái không? Ta đây rõ ràng là kéo chân ngươi ……”
“Không có việc gì, thời điểm phiền toái ném ngươi xuống là được rồi.” Thiếu nữ hừ nhẹ một tiếng nói, vươn ba ngón tay.
“Nhớ rõ, ta đã cứu ngươi hai lần. Ta đời này lớn như vậy mà đây là lần đầu tiên cứu người, còn cứu tận hai lần, ngươi thiếu ta hai cái mạng!”
Giang Vân Hạc học vị thiếu nữ rồi vươn ba ngón tay, rồi lại thu hồi một ngón.
“Hai lần!”
Một lần trước không có, rõ ràng ta là bị ngươi hố.
Đừng tưởng thiếu nữ trước mặt này tuy rằng thoạt nhìn hồn nhiên đáng yêu, trên thực tế nàng chắc chắn không phải loại hiền lành gì, có vài lần trước khuôn mặt vẫn lộ ra vẻ hung ác, tuy rằng cố ý che dấu ánh mắt, nhưng Giang Vân Hạc vẫn phát hiện ra.
Trong lòng có cảnh giác, nhưng là người ở dưới lưỡi đao, không thể không cúi đầu.
Lại thở dài.
Giang Vân Hạc đời này cũng chưa than vãn quá nhiều thứ như vậy, thông thường hắn cũng không mấy khi nhìn đến chính bản thân mình rồi thở dài.
Nhưng hiện tại hắn ít nhiều đã hiểu rõ tính huống bất đắc dĩ này.
“Tại sao phải như vậy…… Cô nương xưng hô như thế nào?”
“Tô Tiểu Tiểu.”
Nếu giải đa tình tìm nho nhỏ, thì lục dương chỗ sâu trong là Tô gia.
Giang Vân Hạc trong đầu chuyển qua câu thơ, nhưng lại không dám nói ra, vốn dĩ chính là không phải cùng một người, chỉ là cùng tên mà thôi, nói ra thì cũng không tốt lại còn chọc phải phiền toái.
“Tô cô nương, bây giờ sẽ vào thành?” Giang Vân Hạc trong lòng có quá nhiều nghi hoặc khó hiểu, ngay vừa rồi hắn đã phát hiện ra thanh âm cùng da tay của mình có chút biến hóa, lúc này hắn cần ngay một cái gương.
Giang Vân Hạc nhận rõ hiện thực cực nhanh, cũng làm Tô Tiểu Tiểu rất ngoài ý muốn, nàng cũng vốn tưởng rằng hắn sẽ còn cãi cọ hai ba câu.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, bớt đi phiền toái, tính tình mình cũng không có kiên nhẫn, một cái tát cũng có thể đập chết hắn.
Trong lòng Tô Tiểu Tiểu bỗng hiện lên một ý niệm, nàng quay đầu nhìn về phía tường thành cách đó không xa: “Vân An phủ? Có cái lão Đông Tây kia ở tại đây, Dương Sơn Quân kia đúng là gia hỏa âm hồn bất tán, nếu mà hắn lại đuổi tới đây, thì tốt nhất khiến cho bọn họ đánh trước một trận!”
“Đi theo ta vào thành, đừng có ý nghĩ chạy trốn.” Tô Tiểu Tiểu ném xuống một câu, chắp tay sau lưng, từng bước hướng về nơi xa mà tiến tới, bước chân nhẹ nhàng, thoạt nhìn tâm tình không tệ.
Ở ngay phía sau nàng, tâm tình của Giang Vân Hạc thì hoàn toàn tương phản.
- ---------------
Chú thích:
(1) Chuyên mục tác gia: có thể hiểu là một người chuyên viết nghiên cứu, tìm hiểu, đánh giá, giải thích về một vấn đề nào đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.