Bên trong đại trạch Hứa gia.
Bùi Âm nhìn những ánh sáng nắng vàng rực rỡ nơi chân trời, thần sắc có chút lo lắng: "Sư đệ làm sao mà vẫn còn chưa trở lại? Hiện đã đi mất năm giờ rồi."
Vào giờ Tuất buổi tối ngày hôm qua rời đi, giờ đây đã là giờ Mão, cho dù có chậm trễ trên đường hai giờ, thì giờ này cũng phải trở về chứ?
Vốn tưởng rằng ba giờ sau là Giang Vân Hạc sẽ có thể trở về, nhưng mà đã trôi qua năm giờ, Bùi Âm có chút ngồi không yên.
"Sư tỷ yên tâm, Giang sư đệ nhất định sẽ không có chuyện gì." Hướng Chi ở một bên an ủi.
Một đêm, ai cũng không ngủ, Từ Hạo Thanh cùng Ngưỡng Bá ở một bên đi tới đi lui, không được yên tĩnh.
Mấy người đã có chút hối hận, đáng lẽ không nên để cho Giang Vân Hạc đi.
Dù sao thân phận của hắn quá đặc thù, nếu như có xảy ra chuyện gì, vậy thì sẽ rất phiền toái.
Lại đợi thêm nửa giờ, Bùi Âm đứng dậy đi ra bên ngoài.
"Bùi sư tỷ?"
"Ta đi tìm hắn, nếu như hắn xảy ra chuyện, ta không có cách nào cùng với đại sư tỷ bàn giao nói rõ." Bùi Âm ném ra hạc giấy, thân thể lóe lên và liền xuất hiện trên lưng hạc giấy.
Hướng Chi thấy thế, đành phải chuẩn bị đuổi theo, nhưng mà ánh mắt nhìn thấy ở hướng chân trời xa xa xuất hiện một điểm đen, tức khắc mừng rỡ nói: "Kia có phải là Giang sư đệ không?"
Tốc độ điểm đen cực nhanh, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã từ chân trời đến trước mắt mọi người. So với hạc giấy phổ thông, hạc giấy này lớn hơn gần gấp đôi, phía trên có những đường vân màu lửa đỏ, trên lưng hạc giấy là một tu sĩ trẻ tuổi, không phải Giang Vân Hạc thì còn là ai?
"Sư đệ, ngươi cuối cùng cũng trở về, còn tưởng rằng ngươi rớt lại trong ổ sói." Bùi Âm nhìn thấy hắn liền tức giận.
"Nếu Giang sư huynh còn chưa trở về, thì chúng ta sẽ không thể giữ nổi được sư tỷ." Hướng Chi cùng mấy người Từ Hạo Thanh thở phào nhẹ nhõm.
"Thật có lỗi, đã để cho sư tỷ với chư vị lo lắng." Giang Vân Hạc từ trên lưng hạc giấy nhảy xuống, dưới chân mềm nhũn, thân thể lảo đảo.
"Ngươi bị thương rồi?" Bùi Âm giật mình.
"Không sao, chỉ là có hơi chút mệt mỏi, nhất thời không đứng vững." Giang Vân Hạc thần sắc như thường, rã rời là thực, nói đến Mỹ Nhân Xà quả nhiên là xương cốt đều có thể ép ra dầu đến họa thủy.
Có điều là trông thần sắc hắn rất tự nhiên, ai cũng không nghĩ tới việc hắn đã phải hao tổn biết bao nhiêu khí lực mới thuyết phục được Xà mỹ nữ.
"Không bị sao là tốt rồi." Bùi Âm thở phào.
"Giang sư huynh, mọi chuyện thế nào rồi?" Từ Hạo Thanh do dự mãi, vẫn là mở miệng hỏi thăm.
Những người khác đều trầm mặc không nói, hiển nhiên là không coi trọng.
"Để xem tiếp theo, Thủy Quân có lui binh hay không?." Giang Vân Hạc ôn hòa cười nói.
"Hả? Giang sư huynh, ngươi thực sự đã thuyết phục thành công được vị Liên phu nhân đó rồi ư?" Từ Hạo Thanh gần như không kịp phản ứng.
Những người khác cũng giật mình nhìn sang.
Mối thù giết con, Thủy Quân làm sao lại dễ dàng buông tha? Vị Liên phu nhân thực sự đáp ứng?
"Liên phu nhân đã đáp ứng, nhưng có thể thành công hay không, còn phải đợi mấy ngày tiếp theo."
"Giang sư huynh ngươi làm sao làm được?" Ngưỡng Bá nhịn không được chen lời nói, hắn thấy, đây là việc hoàn toàn không có khả năng hoàn thành.
Giang Vân Hạc nghiêng đầu, nghiêm túc giải đáp: "Nói lời thật, có tình có lý, dựa vào đại nghĩa, phí hết không ít miệng lưỡi. Các ngươi đừng kỳ vọng quá cao, Liên phu nhân chỉ là đáp ứng thử một lần, còn có thành hay không, hiện tại còn không biết."
Cũng không thể nói cho bọn hắn, chính mình cho phép lấy thủ cấp của Cơ Lăng?
Không biết có bao nhiêu con nối dõi của Quận Vương mong muốn Cơ Lăng chết, nếu bọn họ có thể xuất thủ với Cơ Lăng, thực sự quá tốt.
Nếu không mình phải nghĩ biện pháp khác mới được.
"Giang sư huynh làm vậy là đủ, còn lại trông chờ Thủy Quân có thể lui binh được hay không. Nếu như có thể lui binh, vô số dân chúng Đạo Tây Quận đều phải cảm tạ đại đức Giang sư huynh." Từ Hạo Thanh chân tâm thực ý nói.
"Như là thượng sư nói, việc này thành, tám ngàn vạn bách tính Đạo Tây Quận, sẽ phải mãi biết ơn đại đức to lớn của thượng sư." Hứa Sĩ Lâm ở một bên nói.
Không phải a dua.
Mà là lời nói thật lòng.
Dù sao Giang Vân Hạc cũng là tu sĩ Khí Hải cảnh, thuyết phục Liên phu nhân khuyên Thủy Quân rút quân, điều này thực sự đã cứu lấy vô số sinh mạng.
"Không nói chuyện nữa, tìm cho ta căn phòng, để cho ta nghỉ ngơi một chút." Chân Giang Vân Hạc vẫn còn mềm nhũn.
"Có có có, thượng sư xin mời đi theo ta." Hứa Sĩ Lâm vội vàng dẫn Giang Vân Hạc tới một tòa lầu nhỏ.
"Ngươi hầu hạ thượng sư nghỉ ngơi. Nếu như thượng sư có nhu cầu gì, nhất định phải làm cho thượng sư hài lòng." Hứa Sĩ Lâm hướng về phía nha hoàn nói.
Là hai thiếu nữ chưa trưởng thành, nhưng cũng đã nhìn ra là mỹ nhân.
"Hai người các ngươi xuống ở dưới lầu chờ là được." Giang Vân Hạc không nói không rằng, hắn cự tuyệt hảo ý của đối phương.
Hắn không có hứng thú.
Nữ nhân ư, có gì tốt sao?
Không có tu hành để chơi vui.
Hứa Sĩ Lâm vẫn không biết, hắn suýt nữa đào hố đem Hứa gia đi chôn, phía trên đè lên hàng vạn tấn đá lớn.
Giang Vân Hạc chưa nằm xuống giường ngay, mà thực hiện mười hai cái động tác trong nửa giờ, đây là Thiên Địa Âm Dương Giao Chinh Đại Pháp, bên trong là một bộ động tác nhập môn, có thể cường thân kiện thể, bổ tinh ích khí.
...
Nghỉ ngơi một ngày một đêm, Giang Vân Hạc xem như là đã khôi phục lại, mặc dù tinh khí còn có chút trống rỗng, nhưng so với hôm qua thì tốt hơn nhiều, tối thiểu chân không nhũn ra nữa.
Ra ngoài gặp mọi người, ai cũng không có nhắc lại những chuyện này.
Giờ đây chỉ có thể chờ đợi.
Lại qua một ngày, Hứa Sĩ Lâm vội vàng chạy vào báo tin vui: "Đại hỷ sự, sáng nay Long Giang Thủy Quân cuồng nộ kia đã rút quân."
Sau đó quay đầu lại, cúi đầu xuống với Giang Vân Hạc: "Đa tạ thượng sư, bách tính Đạo Tây ngày sau nhất định vì thượng sư lập Điện thờ, cảm tạ đại ân của thượng sư."
"Được rồi, thực sự đã rút lui sao?" Giang Vân Hạc đầu tiên là hỏi một câu, không nghĩ tới Mỹ Nhân Xà lại xử lý nhanh như vậy, hiệu suất cũng đủ cao.
Nhìn lại, Thủy Quân quả nhiên là cưỡi hổ khó xuống, lúc này là đang mượn sườn dốc để thoát xuống.
"Chính xác, sáng nay Thủy Quân rút lui, nhưng lưu lại một hịch văn, muốn Quận Vương đem Cơ Lăng giao ra." Hứa Sĩ Lâm cung kính nói.
"Giang sư huynh, thực sự thành công!" Từ Hạo Thanh đập tay xuống bàn nói.
"Thủ đoạn của Giang sư huynh, sư đệ bội phục!" Ngưỡng Bá kính nể.
Bùi Âm trên mặt cũng lộ ra ý cười, không nghĩ tới tiểu sư đệ chỉ cần mấy canh giờ làm ra đại sự như thế.
Giang Vân Hạc cũng nhẹ nhàng thở ra, mặc dù chậm chút, nhưng Thủy Quân cuối cùng đã triệt binh, cũng có thể chết ít người hơn.
Đáng tiếc, nếu mà mình gặp được những việc này sớm hơn...
Nghĩ lại, nếu như không có hai tháng tấn công Giang Phổ Thành không thành công, Thủy Quân cũng chưa chắc có thể dễ dàng triệt binh như thế.
Bất kể nói như thế nào, bản thân cũng đã làm hết sức mình.
"Được rồi, việc này ngươi biết là được, không nên truyền ra bên ngoài." Giang Vân Hạc nói với Hứa Sĩ Lâm.
"Giang thượng sư, đại sự như vậy, vì sao..." Hứa Sĩ Lâm không hiểu.
Tu sĩ nào mà không muốn nổi danh khắp thiên hạ? Giang Vân Hạc cứu được vạn vạn bách tính, có thể nói là làm việc thiện với hàng vạn gia đình, đổi lại người bên ngoài hận không thể tuyên dương khắp thiên hạ, vị này lại không cho truyền ra ngoài?
"Ta nhìn thấy bách tính lưu lạc, trong lòng không đành, chuyện này cũng chính là cầu cho tâm yên bình, bản thân không thẹn với lương tâm, không cần lan truyền." Giang Vân Hạc lắc đầu, phong khinh vân đạm nói.
Dù sao, đưa Thủy Quân một cái mũ lớn, có thể điệu thấp liền khiêm tốn một chút.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất?
Hứa Sĩ Lâm nhìn thấy Giang Vân Hạc dễ dàng đem việc thiện ném qua một bên, chỉ cầu bản tâm, không chút lợi lộc, trong lòng mặc dù khó lý giải, nhưng lại càng thêm bội phục.
Hành độn người ta thế này, tâm cảnh như vậy, không hổ là đại tông đích truyền, tuyệt đối không phải người thường có thể so sánh.
Khó trách người ta tuổi còn trẻ mà lại có thành tựu như thế.
"Giang sư huynh, thụ giáo." Từ Hạo Thanh, Ngưỡng Bá, Hướng Chi ba người đồng thời cung kính nói.
Thầm nghĩ, trước đó bản thân hoài nghi Giang sư huynh, lúc này lại mới nhìn ra là chênh lệch đến mức nào.
Quả nhiên là thản nhiên đại nghĩa chi nhân, không có chút nào quan tâm đến hư danh, chỉ cầu không thẹn với lương tâm.
Khó trách đối phương có thể được Nam Nguyệt chân nhân coi trọng, lại có Chấp Nguyệt làm đạo lữ, được nhiều nữ tử trong môn phái hâm mộ kính mến, cũng không phải là không có nguyên nhân.
Cùng Giang sư huynh so sánh, hầu hết mọi người đều thuộc hạng người xu nịnh.
Ngày sau nhất định phải theo Giang sư huynh học tập mới được.
Bùi Âm cũng âm thầm gật đầu, cảm thấy đại sư tỷ không nhìn lầm người.
Từ chuyện này, nhìn ra được sư đệ là người như thế nào.
"Được rồi, đi phụ cận Giang Phổ Thành nhìn một chút, nếu không có chuyện gì, chúng ta sẽ rời đi." Tuy Giang Vân Hạc nhìn ra trong mắt mọi người kính nể, nhưng cũng không thèm để ý chút nào.
Đều là hư danh mà thôi.
Ngược lại về vị Mỹ Nhân Xà kia, làm việc lanh lẹ, thủ đoạn bất phàm, ngày sau không ngại thâm giao, giao lưu nhiều hơn.
Cự tuyệt liên tục việc Hứa Sĩ Lâm mời ở lại, mọi người trên thuyền giấy bay thẳng đến Giang Phổ, ngàn dặm bên ngoài nhìn thấy đại thủy chậm rãi rút lui, những đám mây đen trên không trung đã tản ra, lần đầu tiên ánh sáng mặt trời chiếu vào bên trong Giang Phổ Thành trong hai tháng qua.
Thấy vậy, rốt cuộc cũng yên tâm.
Ở trên đầu tường thành lũy, bên trong thành vô số người hoan hô, đại quân Thủy Quân cuối cùng cũng lui binh, mọi người đã không còn phải lo lắng nữa.
Thành lâu hô to "Quận Vương" không ngừng.
"Muốn đi xuống xem một chút không?" Bùi Âm mỉm cười hỏi, dù sao đây cũng là công lao của Giang Vân Hạc.
Giang Vân Hạc ngóng nhìn Giang Phổ Thành, không hề có ý định vào thành.
"Khỏi đi, khởi hành thôi."
Đứng trên đầu thuyền, chắp tay sau lưng, phiêu nhiên rời đi.