Yêu Nữ Xin Tự Trọng

Chương 108: Long Ly nước cạn




"Cái gì?" Nhạc Tuyết Băng kinh hãi hét.
"Sư đệ phải xuống núi?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dược Nhi nhăn lại, có chút không muốn.
"Còn hơn mười ngày nữa, đến lúc đó ta có thể xuống núi tìm Đại sư tỷ." Giang Vân Hạc xoa xoa đầu Dược Nhi.
"Bây giờ sư tỷ đã có thêm sư đệ sư muội, phải ra dáng sư tỷ, biết chưa."
"Đó là đương nhiên." Dược Nhi ngẩng đầu lên, lập tức quên chuyện Giang Vân Hạc phải xuống núi.
Lần này Tử Ngọc môn quay về cội nguồn, có bốn đệ tử gia nhập Nguyệt phong, tuổi tác cũng nhỏ, lớn nhất mới có mười sáu tuổi, đều là đệ tử mới gia nhập Tử Ngọc môn chưa được bao lâu, thực lực không cao, tất cả đều là Đáp Kiều cảnh.
Nhưng Dược Nhi vẫn được coi là sư tỷ.
Lại nói, mấy đệ tử này so với Dược Nhi chênh lệch cũng không nhiều, về sau nàng ở trên núi không sợ cô đơn.
"Ta còn chưa được xuống núi, ngươi đã được đi." Vẻ mặt Nhạc Tuyết Băng rối rắm, thật sự đã bị đả kích.
Tuy rằng vài ngày trước nàng mới bị đả kích một lần.
"Dù sao cũng là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra, sư tỷ cũng đừng nôn nóng." Giang Vân Hạc an ủi nàng, hiện tại Nhạc Tuyết Băng cũng đạt tới Dũng Tuyền cảnh hậu kỳ rồi, chỉ cần thêm chút thời gian, là có thể đột phá tới Khí Hải cảnh.
"Bỏ đi, mấy lời này của ngươi, chả có tác dụng an ủi gì cả." Nhạc Tuyết Băng ủ rũ.
Giang Vân Hạc cũng không nói gì thêm, lúc này hắn nói gì cũng không an ủi được nàng.
Hắn cảm thấy có một bàn tay đặt vào lòng bàn tay hắn, theo bản năng siết nhẹ.
"Ta rất vui." Chấp Nguyệt nhẹ nói.
Có nữ tử nào không hy vọng được ở cùng với người mình yêu?
Phần lớn thời gian nàng đều ở ngoài, mà Giang Vân hạc.... trêu hoa ghẹo nguyệt quá lợi hại.
Ở bên ngoài nàng nghe đồn quá nhiều.
Cũng may, cho tới bây giờ Giang Vân Hạc chỉ biểu hiện nhiệt tình, chứ chưa bao giờ làm ra hành động gì, chỉ có điều, càng làm vậy các cô nàng càng thích, chỉ là Chấp Nguyệt cũng không suy nghĩ nhiều.
Hơn nữa nàng rất có tự tin vào bản thân.
"Mấy ngày này ngươi củng cố tu vi, bên ngoài không giống với trong tông môn, mặc dù ta và ngươi chỉ xử lý ngoại vụ, nhưng cũng khó tránh khỏi nguy hiểm. Tà ma ngoại đạo, không thể coi như người thường, đến lúc đó ngươi không được mềm lòng, cần giết phải giết." Chấp Nguyệt lại nói.
"Ta hiểu."
Ngày thứ hai, Giang Vân Hạc đi vào trong Vạn Bảo Các.
Ba năm qua, tóc Tiết Linh Vân vẫn rối như vậy.
Giang Vân Hạc tự nhiên bước tới sửa sang lại tóc giúp nàng, cầm một chiếc lược chải đầu, lùi về sau hai bước, cảm thấy hài lòng.
"Ta phải xuống núi, về sau ngươi phải tự chải đầu rồi, con gái vẫn nên gọn gàng chút, tóc tai càng không được rối." Giang Vân Hạc nói.
"Xuống núi?" Giọng nói Tiết Linh Vân khàn khàn chậm rãi.
Ba năm này, cho dù là Giang Vân Hạc cũng không thể khiến nàng nói được mấy câu.
Nhưng ánh mắt lại trở nên linh hoạt hơn nhiều.
"Có thể sẽ ở Ba Nam một thời gian, sau đó sẽ đi thăm bằng hữu." Giang Vân Hạc không che giấu sự vui vẻ của mình.
"Mấy năm nay ta không xuống núi, cũng sắp quên bên ngoài hình dạng như nào rồi. Trên núi tuy tốt, nhưng quá thanh tịnh. Nếu ngươi cảm thấy chán, có thể xuống núi tìm ta, ta mang ngươi đi kiến thức thiên hạ này phồn hoa như nào!"
Tiết Linh Vân: Suy nghĩ...
Một lát sau khẽ gật đầu.
"Lần này ta tới là để tạm biệt ngươi, chúng ta coi như là bạn, ta cũng nên nói với ngươi trước. Đến lúc đi sẽ không thông báo cho ngươi."
Tiết Linh Vân: Suy nghĩ...
Khẽ gật đầu.
Nán lại thêm một lát, Giang Vân Hạc mới rời đi.
Vạn Bảo Các có không ít pháp khí trung phẩm, nhưng hắn cũng không có nhu cầu gì.
Mình đã có hồ lô cùng một đôi quạt, vừa mới có thêm Âm Dương Toa, đã đủ phòng thân.
Trừ cái này ra, Lôi Quang thuật cũng đã tu luyện tới tầng thứ hai Lôi Lệnh Phong Hành, đã không còn mấy Khí Hải cảnh có thể đuổi kịp.
Sau khi Giang Vân Hạc rời đi, Tiết Linh Vân ngẩn người tại chỗ.
Giang Vân Hạc là người bạn duy nhất của nàng, cũng là người nói chuyện với nàng nhiều nhất trong mấy năm gần đây.
Ngẩn người một lát, nàng liền khôi phục cuộc sống không gợn sóng trước kia của mình.
Mặc dù đã sớm quen, nhưng lúc này lại cảm thấy có chút trống vắng.
Giang Vân Hạc lại tới thư viện chọn lựa một lúc, sáng mắt lên khi thấy Thải Cửu Cương.
Đây là một môn bộ pháp, cũng không phải là độn pháp như Lôi Quang thuật, mà là lấy Kiền, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Cách, Khôn, Đoái và chín vị trí của Trung Cung làm trụ cột, thiên về việc di chuyển và né tránh trong phạm vi nhỏ.
Trừ cái đó ra, nó còn là một bộ cương pháp, có thể tụ khí, trừ tà, sử dụng một bộ động tác cầu thần, chiêu thần gọi hồn, lấy khí chín phương, trừ tà đón thật.
Quyển này là quyển đầu, bao gồm di chuyển trong phạm vi nhỏ, cùng với phương pháp tụ khí trừ tà.
Muốn nhảy múa cầu thần, chiêu thần gọi hồn, thu thập khí chín phương, thì phải Nguyên Môn cảnh mới có thể tu luyện.
Có bộ pháp này, kết hợp Chân Thực Thị Giới, tạm thời Giang Vân Hạc không cần những thuật pháp khác.
Hiện tại hắn cũng không có nhu cầu gì hơn, Lưu Ly chân pháp đủ để hắn tu hành đến Khí hải cảnh hậu kỳ, nếu không cách nào đạt được nửa còn lại của Lưu Ly chân pháp, hắn sẽ đổi môn công pháp khác để đột phá tới Nguyên Môn.
Tiếp theo Giang Vân Hạc trở về Nguyệt phong tiếp tục củng cố tu vi, lúc rảnh rỗi sẽ nghiên cứu Thải Cửu Cương cùng Âm Dương Toa.
Không hổ là pháp bảo.
Uy lực khá lớn, một kích có thể xuyên qua tảng đá dầy trăm thước.
Vấn đề duy nhất chính là tiêu hao quá lớn, cho dù hắn đã đạt Khí Hải cảnh, cũng không sử dụng được lâu.
Mãi cho đến ngày thứ năm, Giang Vân Hạc mở mắt sau khi tu luyện, theo cảm giác nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một cô gái tóc tai rối bời đứng bên ngoài, giống như cục đá vậy, không nhúc nhích.
"Sao ngươi lại tới?" Giang Vân Hạc mở cửa sân, rất tự nhiên giúp nàng vuốt lại tóc.
Đằng xa có mấy người lén lút nhìn về bên này, là Dược Nhi dẫn theo mấy sư đệ mới nhập môn.
Trong đó còn có cả Nhạc Tuyết Băng.
Đám người này.
Vẻ mặt Giang Vân Hạc bình tĩnh như thường, giống như không có chuyện gì, sửa sang lại đầu tóc Tiết Linh Vân gọn gàng.
"Vào nhà ngồi."
"Cho ngươi." Tiết Linh Vân chìa tay, giơ ra một chiếc thuyền giấy phủ kín phù văn màu bạc.
Thân thuyền không lớn, phía trên lại có phòng trên thuyền, có thể cho người vào đó nghỉ ngơi.
Vật này còn đắt hơn cả hạc giấy.
Mà hạc giấy kia đã hơn một ngàn hai trăm... Không phải, là hai ngàn linh châu, mà thuyền giấy này ít cũng phải tám ngàn linh châu trở lên.
"Ta làm, cho ngươi." Tiết Linh Vân chậm rãi nói từng chữ.
Mỗi lần nghe nàng mở miệng, Giang Vân Hạc đều cảm thấy thương tiếc.
"Ta, trở về." Trao thuyền giấy cho Giang Vân Hạc xong, Tiết Linh Vân quay người rời đi, một câu nói thừa cũng không có.
"Sư đệ... Ta biết vì sao ngươi giàu có như vậy rồi..." Nhạc Tuyết Băng xuất hiện bên người Giang Vân Hạc, nhìn thuyền giấy trong tay hắn, cảm thấy buồn bực.
Hụt hơi.
Đúng là người không thể so với người!
Đời này Nhạc Tuyết Băng đã thề hai mươi hai lần: Sau này nhất định phải kết bạn với người có tiền!
...
Một tuần sau, Chấp Nguyệt nói với Giang Vân Hạc: "Đi thôi."
"Ừm."
Hai người tung hạc giấy, trong nháy mắt bay thẳng lên trời.
Giang Vân Hạc nhìn Nguyệt phong càng ngày càng xa bên dưới.
Tử Thần tông là nơi hắn ở lại lâu nhất từ khi hắn tới thế giới này, hắn cũng có một tòa nhà trúc riêng, đối với hắn mà nói, nơi đây cũng như là nhà vậy.
"Ba Nam cách tông môn không xa, lúc nào cũng có thể trở về." Chấp Nguyệt hiểu nhầm hắn, nói nhỏ.
Giang Vân Hạc gật đầu.
Sau khi hai người rời đi được một tiếng, có trăm tia sáng bay ra từ phòng Giang Vân Hạc, bay tới các đỉnh núi.
Cách xa tông môn, trong lòng Giang Vân Hạc vui sướng, cười to trên không.
Hắn cất cao giọng hát:
"Ta cười đùa về giấc mộng thuở đầu
Cầm ly rượu trong tay, ta làm du khách nhân gian
Nắng trên đỉnh núi, Trăng dưới lòng sông
Trời cao mây mù, chớp mắt trải qua ngàn thu...”
Bài hát này lúc trước Giang Vân Hạc từng hát, lần này hát lại, mọi thứ đã hoàn toàn khác.
Khi đó mới tới nơi này, trong đầu nghĩ xem làm sao để có thể tu hành, tìm kiếm tự do cho bản thân.
Mà lúc này tu hành đã có chút thành tựu, có bạn bè trong tông môn, có người quen trong thiên hạ, không còn bị cầm tù, tự do tự tại, phong lưu sung sướng dễ dàng.
Tuy phải làm chút việc cho tông môn, nhưng so với mỗi ngày đều ở trên núi thì tốt hơn nhiều.
Bên ngoài dãy núi Tử Thần sơn, võ giả phàm trần đang tìm cách leo lên cầu gia nhập Tử Thần tông, đang mệt mỏi rã rời, nghe được ý tứ tiêu sái truyền tới trong tiếng hát, trong lòng bỗng dưng tràn đầy động lực, lại có thêm vài phần sức mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.