Hai ngày sau,
"Trong này có vật gì?"
Vừa tiêu diệt xong một uế vật hình người, mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi.
Giang Vân Hạc thì ngược lại, hắn đến gần bức tường, nhặt một hòn đá ở dưới đất cào cào lên tường hai cái, để lộ ánh sáng màu bạc phía dưới bức tường hai ngón tay.
Cạo mảnh tường sạch sẽ, hắn tìm thấy được một khối kim loại màu bạc to bằng nắm tay, trên bề mặt kim loại có những đường vân màu đen, nhìn có chút quỷ dị.
Trước khi biết trong vách tường có đồ vật, lớp tường dày hai ngón tay cũng không che được số liệu khối kim loại này, cho nên Giang Vân Hạc mới phát hiện được.
"Trọc Ngân? Thật sự có Trọc Ngân?" Nhạc Tuyết Băng nhảy dựng lên.
"Một khối lớn như vậy! Ha ha ha ha, phát tài! phát tài rồi!"
Ba người Giang Xí cũng xúm lại nhìn, mặt hớn hở.
"Đào ra xem to cỡ nào trước đã."
Đám Giang Xí vui vẻ, trực tiếp rút kiếm ra, gõ lên vách tường, phát ra âm thanh nho nhỏ, trên vách tường đã xuất hiện vài khe nứt.
Dùng chuôi kiếm gõ thêm vài cái, đất đá cùng khối Trọc Ngân trên tường rơi xuống.
Nhạc Tuyết Băng nhanh tay lẹ mắt, sờ nắn nó trong tay, rồi ném cho Nhan Lan Nhã.
"Ít nhất cũng nặng khoảng mười hai mười ba cân, tương đương với mười hai mười ba ngàn Linh Châu, lần này giàu to rồi." Nhạc Tuyết Băng không kiềm chế được sự mừng rỡ, ôm chầm Giang Vân Hạc: "Tiểu sư đệ, ngươi quá lợi hại."
Tu Bình ngồi dưới đất cũng ngạc nhiên cười: "Giang sư đệ, như vậy mà ngươi cũng có thể thấy?"
"Ừ, nhìn thấy trên vách tường lộ ra một tia sáng bạc, nên mới xem thử một chút!"
Tu Bình giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại."
Dù Tu Bình còn trẻ, bản thân cũng có sự kiêu ngạo, cũng phải thán phục ánh mắt Giang Vân Hạc, đừng nói Dũng Tuyền cảnh, ngay cả Khí Hải cảnh cũng không thể so với hắn, nếu không khối Trọc Ngân này đã không còn ở đây.
Nhất là tuổi Giang Vân Hạc còn nhỏ hơn so với mình, lại vừa mới nhập môn, nhưng đã thể hiện thực lực không tệ. Cộng thêm tính cách ôn hòa, ở chung với hắn cũng cảm thấy thoải mái, đi cùng nhau một đoạn đường khiến Tu Bình nhìn Giang Vân Hạc càng ngày càng thuận mắt.
Hắn không kiêu ngạo như lời đồn.
"Chuyến này coi như không uổng công, thu hoạch mấy hôm nay, cũng được gần hai mười ngàn Linh Châu, chia đều mỗi người cũng được ba ngàn."
Mấy người đều cảm thấy hào hứng vô cùng, chuyến đi này kiếm được quá nhiều.
Mấy lần trước mọi người đều chỉ ở lại tầng một tầng hai, mỗi lần một người chỉ được khoảng một hai trăm Linh Châu là cùng, lại còn trừ đi chi phí bỏ ra, thu lại thực không được bao nhiêu.
Ngoài ra còn phải tích cóp mua pháp khí, mua đan dược, cho dù đệ tử trong tông môn mỗi tháng đều lĩnh một ít Linh Châu, nhưng vẫn không đủ xài.
Sau đó sẽ rơi vào vòng tuần hoàn du lịch, tìm bảo, tu hành, tiếp tục du lịch, tìm bảo, tu hành, rồi lại tiếp tục du lịch, cảnh giới tu vi còn không tiến triển nhanh như tâm cảnh.
Cũng chính vì vậy, căn cơ đệ tử Tử Thần tông hết sức vững chắc.
Chỉ là có chút nghèo mà thôi...
Khó trách bây giờ mọi người hưng phấn như vậy.
Ba ngàn Linh Châu, có thể đổi được sáu bình đan dược tu hành, hoặc đổi một món thượng phẩm pháp khí thật tốt, đủ khiến thực lực mỗi người tăng mạnh.
Bốn người đang hưng phấn đều cùng một suy nghĩ.
Sau này nhất định phải đem Giang sư đệ đi tìm bảo cùng.
Một vị sư đệ giàu có sẽ khiến ngươi ghen tị, còn một sư đệ có thể giúp ngươi giàu có tuyệt đối là đại bảo bối!
Tiểu sư đệ soái ca như vậy, còn biết nói chuyện, tính tình ôn hòa, Chấp Nguyệt sư tỷ đúng là mắt sáng như đuốc.
...
Tầng năm Thất Tinh động.
"Phong ấn chắc phải nằm ở quanh đây, sao tìm mãi không ra?"
Trong ánh sáng u ám, Dư Tập đổ mồ hôi, cặp mắt đảo loạn khắp nơi tìm kiếm, trên không trung sau lưng hắn đã tụ tập mười mấy uế vật hình chim to lớn, dưới đất còn có mấy trăm uế vật hình người bám sát hắn.
"Không thấy, ta nên trở về?" Dư Tập nhìn đám uế vật sau lưng, sắc mặt trắng bệch.
Uế vật tầng năm thực sự quá lợi hại, cho dù có U quang trộm của sư phụ, cũng khó chống đỡ.
Thò tay vào trong ngực, hắn còn mười bình Hồi Khí tán, phải biết khi vào Thất Tinh động hắn mang theo tận ba mươi bình.
"Oanh" Người Dư Tập chấn động một cái, văng ra phía trước mấy trăm thước, hắn vội vàng dùng một bình Hồi Khí tán, tốc độ lại tăng thêm ba phần.
Dư Tập bắt đầu có chút hối hận.
"Ủa?" Dư Tập đột nhiên phát hiện, những uế vật kia đều dừng tại phía xa, sống chết không dám bước về phía hắn thêm nửa bước.
Kinh ngạc một hồi, Dư Tập trở nên mừng rỡ như điên, hắn biết mình tới đúng nơi rồi.
Thân thể Thất Tinh tiên tử chắc chắn bị phong ấn ở chỗ này, cho nên những uế vật kia mới không dám đến gần.
Gia tăng phạm vi Minh Quang thuật lên, Dư Tập nhanh chóng nhìn thấy một tòa tháp cao khoảng năm sáu thước, trên mỗi tầng tháp khắc vô số phù văn, đa phần phù văn đã bắt đầu ảm đạm, thậm chí bị uế khí ăn mòn.
Nếu như bình thường, chỗ phong ấn này còn có thể tồn tại trên ngàn năm.
Dư Tập hít sâu mấy cái, ánh mắt lấp lóe, lúc thật sự tìm được tế đàn này, hắn lại hơi do dự.
Ai biết được nếu phá bỏ phong ấn thân xác Thất Tinh tiên tử ra sẽ phát sinh cái gì.
Nàng bị phong ấn đã mấy ngàn năm, oán khí tích tụ trong lòng phải nói là ngút trời.
Tuy nhiên những uế vật ở phía xa kia vẫn không chịu rời đi, nếu mình không gỡ bỏ phong ấn, chưa chắc có thể thoát khỏi sự truy đuổi của bọn chúng.
Dư Tập cắn răng, điều khiển U Quang Thước nện lên trên phù văn.
"Tranh!"
Mỗi một cú nện đều phá hủy được mấy phù văn.
Liên tiếp phá hủy mười mấy phù văn, phong ấn bắt đầu có chút dị động, xuất hiện từng khe nứt.
Dư Tập bổ sung một bình Hồi Khí tán, sau đó lại dùng linh lực toàn thân khởi động U Quang Thước đập tiếp.
Một tiếng sau, chỉ thấy trên phong ấn xuất hiện thêm nhiều vết nứt, thậm chí mặt đất đã bắt đầu rung động.
...
Đỉnh Thiên Môn, một nữ tử trên vách đá cảm thấy gì đó, nhìn về hướng xa xăm, ánh mắt tựa như có thể xuyên thấu tất cả.
"Phong ấn đang lung lay..." Đôi mắt nữ tử mờ mịt.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng đã cười như điên.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, Hằng Đạo, ngươi cho là ngươi có thể phong ấn ta mãi mãi ư?"
Thân hình nữ tử biến mất, phong ấn trên đỉnh Thiên Môn sơn đột nhiên chấn động mãnh liệt.
Nếu như nói trước kia, nàng còn không làm gì được phong ấn này.
Nhưng phong ấn ở Thất Tinh động đã lung lay, nàng cùng thân xác tồn tại kết nối, có thể khiến phong ấn chấn động mạnh hơn nữa.
"Oanh!"
Phong ấn trên đỉnh Thiên Môn sơn đột nhiên nổ tung, một luồng sáng trắng phi thẳng tới hướng Tây Nam.
"Không tốt!" Trong tĩnh thất, Nam Mộng hoảng hốt, bay lên không trung kiểm tra một vòng, lông mày hắn nhíu chặt lại.
"Sư huynh, có chuyện gì xảy ra?" Từng luồng sáng bay lên trời.
"Thất Tinh tiên tử phá phong ấn." Nam Mộng chân nhân phất tay, một thanh kiếm từ phía dưới bay vào tay hắn.
"Ba vị trưởng lão Chưởng Tinh, Chưởng Nhật, Chưởng Nguyệt theo ta, những người khác bảo vệ tông môn." Nam Mộng chân nhân ném ra một hồ lô, hồ lô nhanh chóng biến lớn đỡ mấy người, lao về phía xa.
"Mấy trăm năm yên tĩnh, sao nàng lại có thể phá phong ấn?" Chưởng Nhật chân nhân vuốt râu tỏ vẻ không hiểu.
"Coi như nàng phá phong ấn, sư huynh cũng không cần quá lo lắng. Năm đó Thất Tinh tiên tử quả thật oai phong một cõi, nhưng đã bị phong ấn bốn ngàn năm, lúc này phá được phong ấn, cũng không khôi phục được mấy phần thực lực đâu."
"Chỉ sợ nàng chạy trốn, chờ khôi phục tu vi sau đó quay lại trả thù." Nam Nguyệt cau mày. "Nếu như nàng khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao, toàn bộ Vạn Nam cũng không mấy người có thể chế ngự nàng!"
"Ngoài ra chỗ đó là Ô Uế chi uyên, năm đó tổ sư dùng uế khí trấn áp thân xác Thất Tinh tiên tử, nếu lúc này thân xác Thất Tinh tiên tử phá phong ấn..."
Lời không nói ra hết, nhưng ai cũng hiểu.