Yêu Nghiệt Tiên Hoàng Tại Đô Thị

Chương 62: Sức hút của Tần Tu Kiệt!




- Lữ Nghị Ưng tổ?
Nữ tử này đã nghe qua tên này, lộ ra vẻ ngưng trọng.
- Làm sao người của ưng tổ lại xuất hiện là Thành phố Lan Ninh, một địa phương nhỏ như này?
Phong lão lắc đầu:
- Tình huống cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là bọn họ đang bảo vệ một người, hoặc là giám thị một người
- Xem ra sự việc có mờ ám!
Nữ tử như đang suy nghĩ điều gì đó.
- Sự việc ưng tổ không có quan hệ gì với chúng ta, nhưng mà dù sao ta cũng là nửa bước tiên thiên, nếu tự ý xuất thủ với người bình thường, tạo thành ảnh hưởng ác liệt, sợ là Lữ Nghị sẽ tới gặp ta!
- Cái này thì Phong lão yên tâm, ta khẳng định là Tiêu Trần không phải người bình thường, hắn tuyệt đối là một tên võ giả nội kình!
Tần Tu Kiệt nói.
- A?
Phong lão lộ ra vẻ bất ngờ.
- Hắn luyện ra được nội kình?
- Đương nhiên, nếu như hắn không phải võ giả nội kình, ta liền tự tay đánh bại hắn, không cần phải Phong lão nhọc lòng!
Tần Tu Kiệt biết Tiêu Trần dễ dàng ngược đãi năm người Ngô Minh, còn còn từ chỗ Lăng Thiên Hào biết được một chút tin tức nữa.
- Nếu như vậy…
Phong lão lộ ra vẻ chần chờ.
Nữ tử khuyên nhủ:
- Phong lão, ngươi giúp Tu Kiệt một chút, nếu xảy ra việc gì ta cũng sẽ ra mặt, Lữ Nghị cũng sẽ cho ta chút mặt mũi.
- Được, muốn ta làm thế nào?
Phong lão nhìn về phía Tần Tu Kiệt.

Đúng nhu lời Bàng Uy nói, lần họp này không hạn chế số người, chỉ cần là học sinh cấp ba cao trung, đều có thể tham gia.
Tiêu Trần bây giờ như một nhân vật phong vân của trường, nhưng mà lực ảnh hưởng của Lan Ninh tứ thiếu từ lâu đã ăn sâu vào mọi người, nên chưa phải hắn có thể thay thế được.
Nhất là Tần Tu Kiệt, càng để nhiều người mê muội.
Lần này nghe nói Tần Tu Kiệt về Thành phố Lan Ninh, lại cùng tứ thiếu hội họp, rất nhiều người chạy tới tham gia.
Đại khái chừng bốn năm trăm người, rất là náo nhiệt!
- Lão đại, ngươi ngồi đi!
Hai người Hà Chí Quang, Lương Đào đi theo phục dịch, đem người ngồi ở hàng ghế đầu đều đuổi hết ra.
Lớp Tiêu Trần có hơn bốn mươi người, đều được ngồi ở hàng đầu.
Cái này khiến những lớp tới trước rất khó chịu.
- Sao lớp 12-1 lại có đãi ngộ tốt như vậy?
- Đúng vậy, 12-7,12-8 cùng 12-11 đều không thể đứng trước, bọn hắn dựa vào cái gì?
Hà Chí Quang Lương Đào là người lớp 12-7 còn Bàng Uy là 12-8, Tần Tu Kiệt trước học ở 12-11.
Ba cái lớp này đều có quan hệ với Lan Ninh tứ thiếu, theo lý thuyết thì sẽ được ngồi đầu.
Nhưng mà ngược lại, lớp 12-1 không có quan hệ gì lại được ngồi đầu, khiến nhiều người nghi ngờ.
- Các ngươi biết cái gì, lớp 1 có Tiêu Trần!
- Tiêu Trần? Là người vẽ tranh cho Lăng Tiểu Trúc?
- ĐÚng, chính là hắn! ta vừa nghe nói, Hà Chí Quang, Lương Đào vứt bỏ Tần Tu Kiệt, nhận Tiêu Trần là lão đại.
- Không phải chứ?
- Hoàn toàn chính xác!
- Trời ơi, lẽ nào người đứng đầu Lan Ninh tứ thiếu phải thay đổi?
- Khó nói, Tiêu Trần mới chuyển trường được một tháng, liền thu được hai người trong Lan Ninh tứ thiếu, so với Tần Tu Kiệt thì kinh khủng hơn nhiều lắm.
- Hừ, Tiêu Trần không phải chỉ biêt vẽ tranh thôi sao, biết đánh nhau giỏi nữa, làm sao bằng được Tu Kiệt học trưởng?
Có người nhịn không được mà hô lên, bảo vễ thần tượng trong lòng.
Có lẽ là do Tiêu Trần mới chuyển trường nên bị bọn họ bài xích, nên như thế nào Tiêu Trần cũng không bằng Tần Tu Kiệt.
- Ta cũng cho là như vậy, Tần Tu Kiệt văn võ song toàn, khí chất thanh lịch, tao nhã, nụ cười mê người, chính là bạch mã hoàng tử trong lòng ta.
- Theo ý ta, Tần Tu Kiệt hơn hẳn tên Tiêu Trần. Tiêu Trần mới chuyển trường vài ngày đã muốn bắt cá hai tay, nhân phẩm quá tệ!
- ĐÚng vậy, Tần Tu Kiệt một mực yêu Lăng Tiểu Trúc, vì Lăng Tiểu Trúc mà buông ta học hành trên trường, tiến vào đạo tạo bộ đội, tuyến bố có thành tích sẽ cầu thân với Lăng Tiểu Trúc.
- So sánh như thế, Tiêu Trần không xứng.
- Ta ủng hộ Tần Tu Kiệt vô điều kiện!
- Thêm ta nữa!
- Còn có ta!

Hạ Thi Vận đương nhiên là ngồi gần Tiêu Trần, Lý San San cũng ngồi cạnh.
Lúc này Lý San San bỗng nhiên nhìn Tiêu Trần cười nói:
- Tiêu Trần, ngươi cũng bị những fan cuồng Tần Tu Kiệt nhổ nước miếng rồi nha!
Tiêu Trần nhìn nàng một chút:
- Ngươi cũng là nữ sinh, đối với Tần Tu Kiệt thấy thế nào?
- Ta vốn là cực kỳ sùng bái hắn, nhưng mà bây giờ thấy ngươi cũng không tệ, mà còn quen biết với ta, nên ta đứng về phía ngươi!
Lý San San ngược lại có chút trượng nghĩa, không ủng hộ người ngoài.
Tiêu Trần thấy buồn cười, Lý San San cùng Từ Kiều Kiều có chút giống nhau.
Nhưng mà Từ Kiều Kiều đơn thuần hơn một chút, Lý San San nhìn như là bị tăng động, kỳ thực nàng rất cơ trí, không giống như bề ngoài.
Lúc này, Hạ Thi Vận nhìn hai người Hà Chí Quang và Lương Đào rời đi, mới hỏi:
- Tiêu Trần, soa ngươi biết hai bọn họ, bọn họ còn gọi ngươi là lão đại?
- Ta có quen biết một chút với phụ thân hai bọn họ, nên mới nhận biết!
Tiêu Trần đương nhiên là không thể nói tất cả ra, nên chả lời luyên thuyên một chút.
- Oa, cha bọn họ đều là lão đại một phương ở Thành phố Lan Ninh, Tiêu Trần ngươi quen bọn họ, ngươi nói chuyện làm ăn gì thế?
Lý San San ngạc nhiên nói.
- Ngươi đoán xem! Đoán đúng ta sẽ nói cho ngươi biết!
- Đoán cài đầu ngươi!
Lý San San tức giận liếc mắt.
Nếu ta đoán được thì cần phải hỏi ngươi sao?
Đúng lúc này, sân khấu phía trước được kéo mành che ra.
Giữa sân khấu, có một thiếu niên đang ngồi đánh đàn.
Hắn có phong độ bất phàm, mắt sáng, có phần nho nhã, thái độ lịch sự chen vào chút kiêu ngạo.
- A… Tần Tu Kiệt học trưởng!
Vô số thiếu nữ hét chói tai.
- Thật là đẹp rai
- Tu Kiệt học trưởng, ta rụng trứng mất, ta muốn có con với ngươi!
- Thôi, mọi người đừng âm ĩ, học trưởng muốn diễn tấu đàn tranh!
Có một người đứng lên hô to, để mọi người yên tĩnh lại, mọi ngươi đều lấy điện thoại trong tay giơ lên quay clip.
Trên võ đài, Tần Tu Kiệt không có chút hồi hộp nào, hai tay đánh đàn, tiến đàn ưu mĩ vang lên.
Hai ngón tay thành thạo, âm thanh tinh chuẩn, hiển nhiên là trên phương diện đánh đàn hắn rất có thành tự, phối hợp với khuôn mặt anh tuấn, khí chất nho nhã, làm vô số người say mê.
Hạ Thi Vận cũng dừng lại nghe, dù sao nàng cũng là người hiểu biết aamnhacj.
Nhưng mà tâm tư nàng không đặt ở trên người Tần Tu Kiệt, mà thường thường liếc qua Tiêu Trần bên cjanh.
Nàng đánh giá, Tiêu Trần đánh đàn tranh rất tốt, nhưng khẳng định không bằng Tiêu Trần.
Rất nhanh, một khúc đàn kết thúc.
Tần Tu Kiệt đứng dậy cúi chào, đồng thời đọc diễn văn.
- Cảm ơn mọi người đã tới tham gia yến hội lần này, ta sẽ không vào trường học, nên chỉ có thể tụ hội mọi người ở chỗ này. Nếu mọi người yêu quý ta, thì hãy thỏa thích vui chơi ở đây.
Một câu nói du dương, làm cho hình tượng Tần Tu Kiệt càng tăng cao.
- Tu Kiệt học trưởng, ta yêu ngươi!
hội trường lại lần thứ hai sôi trào cuồng nhiệt.
Tần Tu Kiệt đi vào trong đám người, cùng mọi người chúc rượu, chụp ảnh các thứ.
Đợi khi có thời cơ, hắn liền bưng ly rượu lên, đi tới phía bàn Tiêu Trần.
- Bạn học Tiêu Trần đúng không? Lần đầu gặp mặt, không biết có thể mời ngươi một chén rượu được không?
Dịch: HonDe
Mọi người có kim phiếu thì hãy đẩy cho truyện free nhé, cảm ơn mọi người nhiều!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.