Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 96: Phụ mẫu tàn nhẫn




Edit: susublue
"Sao? Ta không xứng? Vậy ngươi nói xem người ngươi khinh thường nhất lại dùng thứ ngươi sùng kính nhất để giết ngươi thì sẽ có cảm giác thế nào?"
Bách Lý Ngôn nâng tay đánh hắn ngã xuống đất, sau đó đi đến trước mặt hắn ngồi xổm xuống, đập đập Truy Vân vào lòng bàn tay, không vội không gấp, cứ từ từ từng chút một, giống như là đập vào trong lòng Bách Lý Triết.
"Tiện nhân!" Bách Lý Triết phun một ngụm máu lớn, hung tợn nhìn Bách Lý Ngôn.
"Ta là tiện nhân? Ngay cả một tiện nhân ngươi cũng không bằng vậy thì ngươi là cái gì?" Bách Lý Ngôn cười lạnh, tỏ vẻ châm chọc, trong mắt lóe lên ý ác độc, "Ngươi sai khiến Niệm Niệm đâm Vũ Nhi một dao, ta thay nàng trả lại cho ngươi!"
Dứt lời, bàn tay mềm mại khép Truy Vân lại, lấy cán quạt làm lưỡi dao đâm vào bụng hắn, máu tươi phun mạnh ra khỏi bụng hắn, đúng lúc này Tô Trạch nâng tay ngăn mấy giọt máu lại để khỏi bắn lên người Bách Lý Ngôn.
"A!" Bách Lý Triết đau khổ hô lên, cúi đầu thì thấy trên bụng có một lỗ thủng chảy máu, chẳng những thân thể đau đớn mà lưng cũng bắt đầu lạnh run.
Bách Lý Ngôn lạnh lùng nhìn hắn, đứng dậy đẩy Tô Trạch ra phía sau, nàng muốn báo thù cho Vũ Nhi, A Trạch lấy lại công đạo cho Niệm Niệm.
"Khi Niệm Niệm độc phát, toàn thân đỏ đậm, mặc dù ta không có Khống Hồn, nhưng vẫn có thể làm được." Tô Trạch tự tay cởi quần áo cho hắn ta, để lộ nửa người trên đã nhiễm đầy máu.
"Ngươi muốn làm gì!" Bách Lý Triết che miệng vết thương, oán hận nhìn hắn, trong mắt có chút sợ hãi, nếu Tô Niệm Vũ thật sự không sao thì hắn sẽ không sống được.
Tô Trạch cười nhẹ, vươn tay lấy cái nước thùng bên cạnh, nước bên trong vẫn còn bốc khói, dưới ánh mắt hoảng sợ của Bách Lý Triết, chậm rãi đi về phía hắn, sau đó, đổ hết thùng nước sôi vào người hắn.
"A!" Bách Lý Triết đau đến kêu rên, không ngừng vặn vẹo thân thể, mà vết máu trên người hắn cũng được rửa sạch sẽ, lỗ thủng bị Truy Vân đâm ngừng chảy máu vì bị nước sôi đổ vào, vết thương bị phỏng, toàn thân bị nước sôi dội lên nên sưng đỏ.
Bách Lý Triết đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, tiếng kêu rên vang vọng khắp địa lao.
Tô Trạch và Bách Lý Ngôn đứng ở trước người hắn, thản nhiên nhìn cảnh tượng này, trong mắt cực kỳ bình tĩnh
"A Trạch, chàng nói xem, để cho hắn lăn qua lăn lại ở trong này được không?" Bách Lý Ngôn thản nhiên cười, nhìn vết máu dính trên Truy Vân.
Tô Trạch không nhìn Bách Lý Triết nữa mà dịu dàng nhìn về phía Bách Lý Ngôn, "Không tốt."
"Ta cũng hiểu." Bách Lý Ngôn cười tươi sáng, ánh mắt đột nhiên hung ác, lắc mình giẫm lên ngực Bách Lý Triết, bỏ Truy Vân vào trong miệng hắn, trực tiếp cắt đứt nửa đầu lưỡi của hắn.
"A!" Bách Lý Triết trợn to mắt, tơ máu đầy hai mắt, đau khổ giãy dụa, máu chảy ra khỏi miệng.
"Vốn muốn giết chết ngươi ngay lập tức nhưng ngươi cố tình muốn tự sát, tất nhiên ta không thể cho ngươi được như ý nguyện." Giọng Bách Lý Ngôn lạnh lùng, vẻ mặt cũng cực kỳ vô tình, mặc dù nàng không muốn nhận Bách Lý Liệt là huynh trưởng, nhưng trong nội tâm nàng cũng có sự tàn bạo giống hắn, Tô Tiểu Vũ và Tô Niệm Vũ đều là thịt trong lòng của nàng, diẽn(dannlle3<quydo0n Bách Lý Triết động vào cả hai người nên đã khơi dậy toàn bộ ma tính trong người nàng.
"Dù sao nàng cũng mang họ Bách Lý, nể mặt của Ngôn, ta sẽ giữ lại tính mạng cho ngươi, ngươi sống giống như gia chủ nhà ngươi đi." Tô Trạch ôm Bách Lý Ngôn, lấy khăn ra lau vết máu trên tay nàng, đầu ngón tay bắn ra một viên thuốc trắng vào miệng của hắn.
Bách Lý Triết hoảng sợ trợn to mắt, điên cuồng lắc đầu, giết hắn, mau giết hắn đi, hắn không muốn sống không bằng chết giống như Bách Lý Liệt.
Nhưng không có lưỡi nên hắn chỉ có thể phát ra âm thanh ú ớ không rõ, không ai biết hắn đang nói cái gì, cho dù có biết cũng sẽ giả bộ không biết.
" Bách Lý Liệt, có phải cảm thấy ta rất đáng sợ không?" Bách Lý Ngôn nhìn qua phòng giam kế bên, thấy Bách Lý Liệt đang đau khổ, hoảng sợ nhìn mình, cười khẽ.
Bách Lý Liệt lui về phía sau theo bản năng, mấy ngày nay hắn cũng không tỉnh táo được bao lâu, hôm nay vừa đúng lúc hơi tỉnh táo lại thì thấy cảnh tượng này, sao hắn không kinh hãi được, hơn nữa nữ nhân này còn là tiểu muội mà hắn vẫn luôn chèn ép từ nhỏ.
"Nếu ta không đáng sợ thì sao có thể giữ được Khóc Hồn mười chín năm." Bách Lý Ngôn thấy sự sợ hãi trong mắt hắn, cười lạnh, sau đó xoay người rời đi, tay vung lên, mở Truy Vân ra, để lại một vệt mấu trên mặt hắn rồi bỏ đi.
Tô Trạch vẫn chưa đuổi theo mà lại ngồi xổm xuống trước mặt Bách Lý Triết, vẫn luôn duy trì nụ cười âm u, hai tay sờ soạng bờ vai của hắn, chặt đứt toàn bộ xương cốt của hắn, không bao lâu sau dù nhìn như cả người vẫn còn đầy đủ, nhưng dưới làn da chỉ còn lại máu lỏng.
Bách Lý Triết đã đau đến mức ngất đi, nếu không phải mình rơi vào tình trạng này chỉ sợ cũng sẽ bị dọa chết.
" Bách Lý Liệt, Bách Lý gia đã quy thuận Tô gia ta một lần nữa, ngươi dự tính hai mươi năm, cuối cùng lại đem lại lợi ích hấp dẫn cho Tô gia." Tô Trạch xoa tay, mỉm cười nhìn về phía Bách Lý Liệt, thấy hắn đau đớn không ngừng run rẩy, trên mặt chỉ có vẻ đau khổ và hận thù, hắn nhíu mày, xoay người bỏ đi.
Nếu cứ hận thù đến chết thì cũng coi như là sự trừng phạt lớn nhất của hắn.
Bách Lý Liệt đau thấu linh hồn, nhưng trong đầu lại vang vọng những lời nói mà Tô Trạch vừa mới nói, trong lòng cực kỳ đau, không cam lòng, nỗi oán hận tra tấn hắn muốn chết, làm cho độc tính của Khóc Hồn tăng thêm, kêu rên một tiếng rồi lại hôn mê.
Sau khi Tô Trạch và Bách Lý Ngôn trở về, Tô Niệm Vũ cũng tỉnh lại, bọn họ cũng không gạt hắn việc này, nói rõ ràng cho hắn biết vết máu trên cổ hắn vì sao mà có, tuy rằng Tô Niệm Vũ chỉ có bốn tuổi, nhưng lại là đứa nhỏ thông minh trưởng thành sớm, hắn biết mình làm tỷ tỷ yêu thương mình nhất bị thương nên đau lòng khóc thật lâu, Tô Trạch và Bách Lý Ngôn cũng không an ủi hắn, bởi vì bọn họ biết mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với chuyện mà mình đã làm, không thể lấy cớ nhỏ tuổi để trốn tránh trách nhiệm.
Tô Tiểu Vũ ngủ rất say, đến khi mặt trời lặn mới tỉnh lại.
"Thoải mái không?" Tư Thiên Hoán nhìn chằm chằm vào nàng, thấy nàng tỉnh lại, đôi mắt mệt mỏi lập tức mở ra, trong đôi mắt vô thần rốt cục cũng có ánh sáng, hắn lập tức hỏi, vươn tay sờ trán của nàng, không sốt, điều này làm cho hắn an tâm hơn một ít, nếu không chăm sóc tốt thì miệng vết thương cũng dễ dàng nóng lên, nhưng thuốc của nàng rất tốt, hắn cũng truyền không ít chân khí cho nàng nên lúc này nàng mới không thấy đau đớn.
Tô Tiểu Vũ mở mắt, nhìn thấy rõ ràng vẻ đau lòng và sốt ruột của hắn, há miệng thở dốc, phát hiện cổ họng không thể phát ra được âm thanh nào được, nhíu mi.
Tư Thiên Hoán cẩn thận nâng đầu nàng lên, cho nàng uống một ly nước ấm để giúp nàng thông giọng.
"Tốt hơn nhiều rồi, chỉ là chút vết thương nhỏ thôi." Tô Tiểu Vũ hắng giọng, thản nhiên nói, thấy ánh mắt hắn trở nên hung ác thì cười gượng, chỉ đâm một đao thôi mà, nếu không phải tối hôm qua nàng đau quá mức thì sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy được, thoa chút thuốc thì được rồi.
Tư Thiên Hoán hận nhất là việc nàng không chú trọng vết thương của mình, tức giận cắn răng nhưng lại không dám hung dữ với nàng. chỉ có thể quay mặt đi.
Tô Tiểu Vũ thấy hắn không được tự nhiên, trong lòng buồn cười, đột nhiên phát hiện sắc mặt hắn cũng rất tái nhợt, không khỏi giận tái mặt, vụng trộm vươn tay ra, muốn bắt mạch cho hắn nhưng lại động đến miệng vết thương, đau đến mức phải nhe răng. 
"Lộn xộn cái gì, bị thương chưa đủ sao?" Bụng Tư Thiên Hoán tê rần, đau lòng nhìn nàng, đã bị thương nặng như vậy rồi mà sao còn không chịu ngoan ngoãn một chút vậy.
Tô Tiểu Vũ bĩu môi, uất ức nói, ta chỉ muốn cầm tay của chàng."
Lòng Tư Thiên Hoán mềm nhũn, cười bất đắc dĩ, lại rất dịu dàng, bàn tay lớn bao bọc bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, "Như vậy được không?"
Tô Tiểu Vũ híp mắt lắc đầu, tay nhỏ bé chậm rãi rút khỏi tay hắn, đè trên cổ tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, "Tiêu hao chân khí quá độ."
"Ta giúp Tô Niệm Vũ tẩy rửa gân cốt, hao chút chân khí mà thôi." Tư Thiên Hoán cầm bàn tay nàng, cười nhạt nói, trong lòng cũng rất bất đắc dĩ, vật nhỏ đã như vậy rồi mà sao vẫn còn khôn khéo như vậy.
Tô Tiểu Vũ nghe thấy tên Tô Niệm Vũ, trong mắt đầy phức tạp, "Bách Lý Triết đâu?"
“ Phụ mẫu nàng đi dạy dỗ hắn rồi." Tư Thiên Hoán thản nhiên nói, thấy nàng muốn ngồi dậy thì nhíu mày, nâng nàng lên, động tác rất nhẹ, nhưng vẫn động đến miệng vết thương của nàng, đau đến nỗi khiến nàng hít sâu một hơi.
"Hoán, chàng tức giận." Tô Tiểu Vũ tựa vào vai hắn, mềm nhẹ khẳng định, nếu không hắn sẽ không gọi là "Tô Niệm Vũ", và "Phụ mẫu nàng".
"Vũ Nhi, nàng nên biết người ta để ý chỉ có nàng." Tư Thiên Hoán cười khổ, cầm chén thuốc trên bàn lên đặt vào tay dùng nội lực hâm nóng, sau đó đút cho nàng uống.
Tô Trạch, Bách Lý Ngôn và Tô Niệm Vũ, hắn đối xử tốt với bọn họ cũng chỉ vì vật nhỏ để ý thôi.
"Hoán, đừng nói những lời này lúc nữ nhân bị thương, ta sẽ rất cảm động." Tô Tiểu Vũ nhăn mặt nhăn mũi uống xong một thìa thuốc, cười ngọt ngào nói.
Tư Thiên Hoán bật cười, làm như vô tình hỏi, "Nếu ta giết Tô Niệm Vũ thì nàng có hận ta hay không?"
Sắc mặt Tô Tiểu Vũ cứng đờ, sau đó nhích vào sát trong lòng hắn, sau đó lắc đầu, "Ta sẽ không hận chàng." Việc hắn làm đều vì tốt cho nàng, nàng sẽ đau lòng, nhưng sẽ không hận hắn.
"Chỉ mới quen tiểu quỷ này vài ngày mà hắn đã có ảnh hưởng tới nàng lớn như vậy, vật nhỏ, ta sợ nếu còn xảy ra chuyện này thì ta sẽ thật sự giết hắn." Tư Thiên Hoán nâng cằm của nàng, cười không đứng đắn, uống ngụm thuốc cuối cùng, sau đó cúi người hôn lên môi của nàng, đẩy thuốc vào miệng nàng.
Tô Tiểu Vũ bị thương không dám lộn xộn, chỉ có thể nắm chặt quần áo của hắn, híp mắt nhìn hắn, há mồm nuốt thuốc hắn đẩy vào trong miệng, nàng ngửa cổ, thuốc đó liền chảy vào cổ họng của nàng, kích thích nàng rơm rớm nước mắt.
"Sau đó không cho phép làm mình bị thương vì hắn." Tư Thiên Hoán cắn môi của nàng, nói mơ hồ, trong mắt đầy vẻ nguy hiểm, nếu như nàng dám lắc đầu thì sẽ đi giết tiểu quỷ kia.
Tô Tiểu Vũ nhếch khóe môi, vươn tay ôm lưng của hắn, cắn hắn một cái, uất ức nhíu mi, "Lúc đó ta chỉ muốn điểm huyệt ngủ của hắn, ai ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện này."
Khi đó nàng không có chút sức lực, tất nhiên không thể làm gì, ai ngờ Bách Lý Triết lại chọn đúng thời điểm như vậy, vừa đúng lúc đó kêu Niệm Niệm ra tay.
"Vũ Nhi, cái chăn bông nát kia là nàng xé tối hôm qua đúng không." Tư Thiên Hoán không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nhìn thấy cái chăn nát ở góc tường, tâm lại bắt đầu co rút, tối hôm qua đau cỡ nào hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai, khó trách vật nhỏ lại nhịn không được mà xé chăn.
"Có thể chịu đau cùng chàng, ta rất vui vẻ." Tô Tiểu Vũ sờ ngực bị nhói đau, biết hắn lại tự trách, vội vàng mở mắt cười sáng như trăng rằm rồi làm nũng.
Tư Thiên Hoán dịu dàng nhìn nàng, lúc không biết nên nói gì thì đột nhiên nghe thấy bụng của nàng kêu lên, trong mắt hắn hiện lên ý cười.
"Nhịn đói một ngày rồi, muốn ăn cái gì, ta làm cho ngươi." Tư Thiên Hoán nâng đầu nàng đang cúi xuống, quả nhiên thấy nàng xấu hổ đến đỏ mặt, biết nàng tạm thời không có mặt mũi nói chuyện, trong mắt lại hiện lên vẻ bỡn cợt, "Ta làm cá kho tàu cho nàng được không?"
Tô Tiểu Vũ vừa nghe đến cá thì sắc mặt lại thay đổi, che miệng nôn khan.
"Trách không được bọn họ nghĩ nàng mang thai, biểu hiện như vậy thật sự rất giống." Tư Thiên Hoán cười, vuốt ngực của nàng, giúp nàng thuận khí, dùng võ công của hắn mà lại ghê tởm như ăn một đống cá hôi tanh... Có đôi khi hắn thật sự không theo kịp suy nghĩ của vật nhỏ.
"Cút." Tô Tiểu Vũ quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn hắn, vì mất máu quá nhiều cộng thêm bị đói nên đầu quay cuồng, còn động đến miệng vết thương, khiến nàng đau đến mức nhe răng trợn mắt.
"Được được được, đừng nóng giận, ta lập tức đi ngay." Tư Thiên Hoán không dám la lối nữa, kê hai cái gối để nàng dựa vào, hôn môi nàng rồi xuống giường.
Vừa đi tới cửa, hắn liền nhìn thấy có một bóng người nhỏ bé chạy theo bên cạnh, để chân trần, nước mắt loang lổ, bộ dáng đau thương nếu ngày thường hắn nhìn thấy có lẽ còn có chút đau lòng nhưng bây giờ lại không có đồng tình như vậy.
"Này, Niệm Niệm, đệ mang giày vào!" Tư Thiên Chanh cũng đi tới, sốt ruột hô lên, trong tay còn cầm theo hai chiếc giày nhỏ, nhìn thấy Tư Thiên Hoán, kỳ quái hỏi, "Ngươi không ở bên cạnh Tiểu Vũ, ra đây làm gì?"
"Nấu cơm cho nàng." Tư Thiên Hoán thản nhiên nói.
Bách Lý Ngôn bưng đồ ăn đi tới, lắc đầu với Tư Thiên Hoán, "Ngươi đừng đi, ta đã làm xong tốt bữa tối cho ngươi và Vũ Nhi rồi, ngươi cũng nhịn đói một ngày rồi."
"Ừ." Tư Thiên Hoán thoáng nhìn đĩa trứng xào, mắt lóe lên, hơi nhếch môi, xoay người đi vào phòng, vật nhỏ đã từng nói lâu rồi chưa ăn trứng do nương nàng làm.
Tô Tiểu Vũ nhìn tiểu quỷ quỳ xuống trước mặt mình, khóc đến mức mặt nhỏ lem luốc, đôi mắt to lấp lánh, cực kỳ kiên định, vết máu trên cổ rất chói mắt, đi chân đất không hề mang giày, chỉ có thể dùng hai chữ nhếch nhác để hình dung trạng thái hiện tại của hắn.
"Tỷ tỷ, Niệm Niệm là đứa nhỏ xấu, nhưng sau này Niệm Niệm sẽ bảo vệ tỷ tỷ, làm đứa bé ngoan." Giọng nói mềm mại của Tô Niệm Vũ rất kiên định, quỳ thẳng trên mặt đất.
Ánh mắt Tô Tiểu Vũ nặng nề, chậm rãi nhếch khóe miệng, "Muốn bảo vệ ta thì phải bảo vệ chính mình cho tốt trước, hiện tại đệ quá yếu."
"Niệm Niệm sẽ cố gắng luyện công để bảo vệ mình thật tốt!" Tô Niệm Vũ lớn tiếng nói, ánh mắt cũng có vẻ kiêu ngạo giống Tô Tiểu Vũ, trước kia hắn cảm thấy rất ghét việc phụ thân bắt hắn luyện công nhưng bây giờ lại cảm thấy nếu mình không luyện công cho tốt mới là đáng ghét nhất.
"Trên đất lạnh, đứng lên trước đi." Tô Tiểu Vũ miễn cưỡng tựa vào gối, trong mắt hiện lên ý cười vừa lòng, tiểu tử này thật thông minh, tuy nhiên lại có chút lười nhác, nhưng hiện tại có lẽ đã hiểu ra rồi.
Tô Niệm Vũ lắc đầu, không muốn đứng lên, phụ thân nói sai thì phải bị phạt, phụ thân luôn phạt người khác quỳ một ngày, mà hắn thì quỳ nửa ngày.
"Ngươi tính để ta nâng ngươi đứng lên sao?" Một giọng nói vang lại từ phía sau, lưng Tô Niệm Vũ cứng đờ, lập tức đứng lên, ánh mắt co rúm nhìn Tư Thiên Hoán.
Tư Thiên Hoán nhìn hắn sợ hãi mình bộ, cười châm chọc, "Chỉ có chút lá gan ấy mà cũng xứng làm đệ đệ của Vũ Nhi."
"Ta xứng!" Tô Niệm Vũ ngẩng đầu lên, áp chế sự sợ hãi trong lòng, trừng mắt nhìn Tư Thiên Hoán, thật ra lúc đại ca ca cắt một vết trên cổ hắn, dien*dannll3[quydo0n hắn cũng mơ hồ nhận thấy, lúc  đó cảm thấy mình nằm trong lòng hắn giống nhau rơi vào hầm băng vậy, cực kỳ lạnh lẽo, bởi vậy hiện tại mới sợ hắn, nhưng hắn đệ đệ của tỷ tỷ nên không phải sợ bất cứ kẻ nào.
Tư Thiên Hoán không cười nữa, lạnh nhạt nhìn hắn, sau đó chán ghét nhíu mi, "Bẩn."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Niệm Vũ nghẹn đến đỏ bừng, chạy thẳng ra ngoài, miệng còn hô lên "Nước ấm".
"Sao chàng trở lại rồi?" Tô Tiểu Vũ nhíu mày trừng mắt nhìn hắn, có người ức hiếp một đứa bé như vậy sao?
"Nương đã làm cơm cho con và Tiểu Hoán rồi, không cần hắn đi làm nữa." Bách Lý Ngôn đặt đồ ăn trên cái bàn nhỏ ở trước giường của nàng, sờ gương mặt nàng, nở nụ cười, "Khôi phục rất nhanh."
Tô Tiểu Vũ cười cọ cọ vào tay nương, "Bách Lý Triết đã chết rồi sao?"
"Nương thiện lương như vậy sẽ không giết người." Bách Lý Ngôn cười dịu dàng, phía sau Tư Thiên Chanh và Bạch Thuật chậm rãi đi đến nghe thấy vậy thiếu chút nữa cười đau hông, hắn vừa mới giúp Bạch Lê đến địa lao xem thử, cảnh tượng đó, thật đúng là không dám khen, đúng là mẹ nào con nấy, khó trách Tô Tiểu Vũ lại độc ác như vậy.
Tô Tiểu Vũ nheo mắt, cúi đầu yên lặng bới cơm, người nào đó không khách sáo đoạt bát cơm trong tay nàng, đút cơm vào miệng của nàng, lúc đầu thì xấu hổ và giận dữ nhưng cuối cùng lại bình tĩnh hưởng thụ.
Bách Lý Ngôn nhìn hai người, vui mừng cười.
"Bá bá đâu?" Tư Thiên Chanh nhìn chung quanh, nghi hoặc hỏi.
"Hắn đi tìm đồ rồi.” Bách Lý Ngôn nhíu mi, hắn nói với mình là đi tìm đồ nhưng cũng không biết tìm cái gì.
"Tìm đồ? Tìm cái gì?" Tư Thiên Chanh kinh ngạc hỏi, tìm cái gì mà phải tự mình đi tìm.
Bách Lý Ngôn không biết, nhún vai, thấy người bước vào cửa thì nhíu mày, "Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến."
"Tìm được rồi." Khuôn mặt bình tĩnh thường ngày của Tô Trạch lúc này lại vui cười như một đứa bé, tay cầm một bộ y phục mỏng, nhìn thấy Tô Tiểu Vũ đang ăn cơm thì ý cười càng đậm.
"Chàng đi tìm cái gì?" Bách Lý Ngôn xách vật quý mà hắn tìm được lên ngắm nghía, chỉ thấy bộ y phục này khá nhẹ, ướm lên người Tô Tiểu Vũ, vừa lòng nở nụ cười, "Vũ Nhi mặc chắc chắn sẽ rất đẹp."
"Khinh Ti Nhuyễn Giáp." Bạch Thuật trừng mắt, kinh ngạc nhìn Tô Trạch, " Sao bảo bối của Bạch Tùng Lĩnh lại ở đây?" Lúc trước hắn muốn trộm mà trộm không được.
"Mười năm trước Bạch Tùng Lĩnh đến Vân Thủy Gian của ta dạo chơi đã tặng ta thứ này." Tô Trạch thản nhiên cười nói, "Khinh Ti Nhuyễn Giáp, thần khí cũng xuyên không thủng."
Bách Lý Ngôn hiểu rõ, đưa cho Tô Tiểu Vũ, "Vũ Nhi, sau này phải mặc nó trên người, biết không?" Đây chính tâm ý của phụ thân nàng.
Tô Tiểu Vũ lau miệng, nhìn ánh mắt chờ mong của Tô Trạch, nhíu mày, cầm lấy bộ áo, thản nhiên nói, "Cám ơn phụ thân."
"Tiểu Vũ?" Tô Trạch vui mừng trợn to mắt, hắn, hắn có nghe lầm không?
"Người không có nghe lầm, phụ thân." Tô Tiểu Vũ vẫn cười thản nhiên như trước, thấy hắn kích động, ý cười trong mắt càng đậm.
Thiếu chút nữa Tô Trạch khóc vì vui mừng, cũng may tính tình hắn trầm ổn nên chỉ đỏ mắt thôi.
Tư Thiên Hoán cầm lấy bộ áo, cười như không cười đo lường thử, nhìn về phía Tô Trạch, "Nhạc phụ, có phải Bạch Tùng Lĩnh đã từng đến Băng Trì không?"
"Đúng, lúc hắn đến thời tiết nóng nên hắn hỏi ta có chỗ nào mát mẻ không nên ta đưa hắn đến Băng Trì." Tô Trạch nhớ lại rồi nói.
Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật liếc nhau rồi cùng hừ nhẹ, Bạch Tùng Lĩnh coi như là người đứng đầu có võ công cao nhất trong hai trăm năm qua, vậy mà cũng đi mượn sức bên ngoài.
Tô Trạch thấy vẻ khinh thường Bạch Tùng Lĩnh trong mắt hai người, trong lòng có chút nghi hoặc, hay là lúc trước hai đứa nhỏ này rời khỏi Lê Nguyệt Hoa là vì Bạch Tùng Lĩnh?
Tô Tiểu Vũ không có hứng thú quan tâm đến hai người bọn họ trao đổi ánh mắt, khoác Nhuyễn Giáp vào, có chút hoài nghi kéo nó, "Thật sự có thể chắn được thần khí sao?"
"Bạch Tùng Lĩnh nói như vậy." Tô Trạch sửng sốt, không dám khẳng định, nữ nhi hỏi như vậy cũng khiến hắn hơi hoài nghi.
Khóe miệng Tô Tiểu Vũ co rút, nhìn Tư Thiên Hoán, híp mắt cười nói, "Thử thì sẽ biết."
Tư Thiên Hoán nhíu mày, rút Truy Vân bên hông ra đưa cho nàng, nhíu mày.
Tô Tiểu Vũ lấy Truy Vân, vẽ hai đường trên Nhuyễn Giáp, nhưng thật sự không tìm ra được cây quạt này có chỗ nào bén nhọn, ghét bỏ quăng về tay hắn, trong mắt xẹt qua màu đỏ sậm, đột nhiên ném Nhuyễn Giáp lên không trung, đôi môi tái nhợt nhẹ nhàng mở ra.
"Huyết Uyên."
Huyết Uyên nằm dưới cái chăn nhanh chóng vọt ra, bay đến tay của Tô Tiểu Vũ, màu đỏ máu bao phủ toàn bộ thân kiếm.
Mắt Tô Tiểu Vũ lại lóe lên màu đỏ sậm, chém ra một kiếm, kiếm khí sắc bén đánh về phía Nhuyễn Giáp, Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật giữ chặt hai bên Nhuyễn Giáp, cố định Nhuyễn Giáp đang muốn bay lên, thuận tiện giúp người hai bên ngăn cản kiếm khí của nàng.
Sau đó, Nhuyễn Giáp vẫn vậy không hề hư hại gì cả.
"Là thật." Tô Tiểu Vũ cười tủm tỉm cầm lấy Nhuyễn Giáp, khẳng định, Huyết Uyên cũng không phá được, quả nhiên là thứ tốt.
Tiểu Bạch ở bên cạnh trợn trắng mắt, Tiểu Vũ, ngươi khinh thường Huyết Uyên rồi, sau này ngươi nhớ lại chuyện này sẽ tự vả miệng mình rồi đi xin lỗi Huyết Uyên.
"Thích thì lấy đi." Tư Thiên Hoán yêu chiều sờ đầu của nàng.
"A Trạch, chàng làm sao vậy?" Bách Lý Ngôn thấy nữ nhi vui vẻ, nàng cũng vui vẻ, thoáng nhìn qua nam nhân đang khiếp sợ bên cạnh, nghi hoặc hỏi.
"Huyết Uyên?" Tô Trạch nhìn chằm chằm vào thanh màu đỏ mà Tô Tiểu Vũ quăng trên giường, không dám tin hỏi.
Bạch Thuật hơi híp mắt, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó lại thấy có chút buồn cười, "Bá bá, cho tới bây giờ người vẫn không hỏi tại sao chúng ta lại biết bá mẫu ở Vân Thủy Gian."
"Khụ khụ, đúng rồi, làm sao mà các ngươi biết được?" Tô Trạch thu lại biểu cảm khiếp sợ, có chút xấu hổ cười hỏi, thấy nữ nhi nên rất kích động, mọi chuyện đều quên hết, hiện tại nghĩ lại thì đây mới là vấn đề mấu chốt.
"Ngươi biết bảo vật ở đại hội đoạt bảo của Phong Tịch thành là Huyết Uyên cho nên mới phái Tả hộ pháp đến tranh đoạt, Tiểu Vũ nhận ra hắn là người năm đó đưa bá mẫu đi, dùng bí quyết Huyết Đồng để hỏi hắn." Bạch Thuật giải thích.
"A, vậy hiện tại Tô Tín đang ở đâu?" Bách Lý Ngôn hiểu rõ, nàng biết lúc trước khi nàng bị mang đi nữ nhi núp ở ngoài phòng, nhưng bây giờ ông ta vẫn còn chưa trở về.
"Hắn đối nghịch với ta, hiện tại chắc là vẫn còn đang dưỡng thương." Giọng điệu của Tư Thiên Hoán không mặn không nhạt, nói như chuyện đương nhiên, giống như ai dám đối nghịch với hắn đều có kết cục này.
Bách Lý Ngôn ho khan, cảm thấy Tư Thiên Hoán tự đại lại có chút đáng yêu.
"Cho nên các ngươi cướp được Huyết Uyên." Tô Trạch hiểu rõ, có chút kích động, "Thật sự may mắn, Tiểu Vũ, nó chịu nhận con làm chủ sao?"
Tô Tiểu Vũ co rút khóe miện, không muốn đả kích nam nhân đang vui mừng này, "Huyết Uyên vốn là của ta, cần tranh đoạt sao?"
"A?" Gia chủ luôn trầm ổn lại tiếp tục kinh ngạc.
"Lúc Tiểu Vũ ở Y Cốc Huyết Uyên đã tự mình nhận Tiểu Vũ làm chủ, nàng để Huyết Uyên lại trước mộ, không ngờ lại bị đám trưởng lão Y Cốc mang đến Phong Tịch thành để dẫn dụ Tiểu Vũ ra ngoài rồi giết nàng." Tư Thiên Chanh nói.
"Huyết Uyên tự mình nhận chủ?" Tô Trạch trợn to mắt không dám đóng lại, thấy Tô Tiểu Vũ gật đầu, đột nhiên cười phá lên.
Mọi người đều thấy kỳ quái nhìn hắn, hắn cũng không thèm để ý.
Dù sao Bách Lý Ngôn cũng là thê tử của hắn, không nhìn được bộ dáng dọa người của hắn nữa nên nhanh chóng giữ chặt hắn, nhỏ giọng nói, "A Trạch, chàng làm sao vậy?"
"Ý trời, ý trời." Tô Trạch ngừng cười, vẻ mặt vui mừng cảm thán, không ngờ nữ nhi của hắn lại có cơ duyên này.
"Nhạc phụ, có phải bí mật của thanh kiếm này chỉ có gia chủ nhiều lần đảm nhiệm của gia tộc Lánh Đời mới biết được không?" Tư Thiên Hoán cầm Huyết Uyên ngắm nghía, hỏi.
Tô Trạch gật đầu, ngây người nhìn Huyết Uyên, "Nó bắt đầu từ những gia chủ có sức mạnh mạnh nhất của các gia tộc Lánh Đời, có một lời đồn đại nói là trên đời này có một thần khí tên là Huyết Uyên, toàn thân đỏ đậm, người có được Huyết Uyên sẽ trở thành thần."
"Các ngươi đều biết người của gia tộc Lánh Đời đều điên cuồng luyện võ là vì muốn thoát khỏi trói buộc của thân thể, sống lâu trăm ngàn năm, mà nếu có được Huyết Uyên thì sẽ có được tất cả những thứ này cho nên chúng ta thân là gia chủ, mỗi người đều đi tìm kiếm, khi đó ta nghe được tin tức này, thà tin là có chứ không thể tin là không nên mới phái Tô Tín đi tranh đoạt, ai ngờ lại là thật." Tô Trạch nói xong, lại có chút kích động, hắn không muốn làm thần, nhưng nếu có Huyết Uyên để trấn thủ Vân Thủy Gian thì nhất định võ công của mọi người đều sẽ tăng thêm một bậc.
Dứt lời, trong phòng yên tĩnh không tiếng động.
Tư Thiên Hoán cầm Huyết Uyên, khóe miệng hung hăng co rút, theo như Tiểu Bạch nói thì Huyết Uyên theo chân bọn họ từ kiếp trước, sao lại rêu rao như vậy, ngoài Tiểu Bạch ra thì không ai biết.
Tô Trạch nghĩ rằng hắn bị dọa choáng váng, đang muốn an ủi, thì thấy hắn tùy tiện quăng Huyết Uyên về phía Tiểu Bạch rồi lại hầu hạ Tô Tiểu Vũ nằm xuống, nên hơi sững sờ ngẩn ngơ.
"Kiếm tốt, kiếm tốt, bá bá ngươi có thể yên tâm, Huyết Uyên không rơi vào tay kẻ xấu." Bạch Thuật sờ mũi, nghĩ một đằng nói một nẻo, ca ngợi Huyết Uyên.
Tô Trạch gật đầu, " Tiểu Vũ nghỉ ngơi cho tốt đi, phụ thân đi xử lý công vụ trước, chờ thêm mấy ngày nữa, ta và nương con có thể đi theo các ngươi đến Lăng thành."
Bách Lý Ngôn vừa nghe thấy vậy cũng vui vẻ, đi theo Tô Trạch ra ngoài, tính giúp hắn chia sẻ công việc một chút.
Chờ hai trưởng bối đi rồi thì Tư Thiên Chanh mới nở nụ cười đã nhịn nãy giờ, "Bá bá thật đáng yêu." Lúc hắn nhìn thấy Huyết Uyên thật sự rất buồn cười.
"Bạch Thuật, đỡ nàng đi, cẩn thận cười đến mức đánh rơi đứa nhỏ của ngươi ra ngoài." Tô Tiểu Vũ lạnh nhạt nói.
Bạch Thuật cười một tiếng, gật đầu.
"Các ngươi còn đứng ngây ra làm gì?" Tư Thiên Hoán lạnh lùng quét nhìn hai người.
"Chúng ta đến thăm Tô Tiểu Vũ." Bạch Thuật nhếch khóe miệng, nhã nhặncười nói.
"Thăm xong rồi thì về đi." Trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Thiếu chút nữa là Bạch Thuật chửi ầm lên, mạnh mẽ kéo nương tử đi ra ngoài.
"Được rồi, đừng chống đỡ nữa, bọn họ đều đi rồi." Tư Thiên Hoán vẫy tay khép cửa lại, thản nhiên nói.
Trên mặt Tô Tiểu Vũ đầy ý cười, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, che miệng vết thương, diẽn;dannlle3[quysdo0n cũng may mẫu thân đi rồi nếu không nàng thật sự không nhịn được nữa.
"Bỏ tay ra, ta thay thuốc cho nàng." Tư Thiên Hoán bất đắc dĩ cau mày, đau muốn chết còn muốn cậy mạnh, không muốn để cho người khác lo lắng, vậy mà lại để cho hắn lo lắng sao?
"Hoán, cho người đưa Tô Tín trở về đi, nương muốn đến Lăng thành cùng chúng ta, Vân Thủy Gian không thể không có chủ... A, chàng nhẹ một chút." Tô Tiểu Vũ cân nhắc đã nhiều ngày rồi chắc Tô Tín cũng có thể xuống giường đi lại rồi, đến lúc đó kêu Tiểu Khúc Nhi giải bỏ thuốc khống chế hắn là được.
"Tô Tiểu Vũ, nếu nàng còn lo lắng chuyện không đâu nữa ta sẽ đâm thêm một đao nữa bên cạnh miệng vết thương của nàng.” Tư Thiên Hoán lấy thuốc bột, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh miệng vết thương của nàng, thấp giọng nói.
Mắt Tô Tiểu Vũ run lên, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.