Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 83: Mẫu thân trúng độc




Edit: susublue
Tô Trạch khiếp sợ nhìn Tô Tiểu Vũ, sau đó dùng sức ôm Bách Lý Ngôn đi vào trong lòng, kinh hoảng nhìn nàng không hề tức giận, chỉ cảm thấy tim như ngừng đập.
"Cứu người trước đã!" Hắn có thể không cần toàn bộ thế giới, nhưng không thể mất Bách Lý Ngôn, Vũ Nhi nói nặng như vậy, có thể thấy tình huống hiện tại không mấy lạc quan, nếu là lỗi của hắn, hắn có thể lấy cái chết để đền tội, nhưng bây giờ điều quan trọng nhất là cứu người.
"Mang mẫu thân trở về phòng." Tô Tiểu Vũ vốn định đoạt mẫu thân lại, nhưng bị Tư Thiên Hoán dùng sức ôm lấy, không giãy được, chỉ có thể nhụt chí cắn môi, trầm giọng nói.
Tô Trạch nghe thấy nàng nói xong, liền nhanh chân chạy ra khỏi chính sảnh.
"Bây giờ điều quan trọng nhất không phải là hơn thua với hắn." Tư Thiên Hoán thở dài, trực tiếp ôm lấy nàng, thi triển khinh công đuổi theo mọi người.
Bạch Thuật cũng ôm lấy Tư Thiên Chanh đang lo lắng, thuận tiện xách theo đứa nhỏ lẻ loi đau thương đứng bên cạnh, nhanh chóng đuổi theo.
Tô Trạch ôm Bách Lý Ngôn chạy ra sau phòng nghỉ trong thư phòng, Bách Lý Ngôn không muốn ra khỏi đây, cũng không muốn hắn ở trong này với nàng, bởi vậy tám năm nay hắn đều ngủ trong thư phòng, mặc dù căn phòng này của hai người đều được quét dọn mỗi ngày, nhưng cũng không có đầy đủ mọi thứ.
"Mẫu thân trúng cấm dược của Y Cốc, Khấp Hồn." Tô Tiểu Vũ điểm huyệt quanh người Bách Lý Ngôn, lạnh lùng nói, đôi mắt vốn trong veo lại bị hận ý nồng đậm bịt kín, Y Cốc, lại là Y Cốc, người Y Cốc giết sư phụ, bây giờ còn muốn hại mẫu thân của nàng, lúc này nàng hận không thể ăn tươi nuốt sống những người đó!
Vì sao Khấp Hồn bị cấm, vì chất độc này có thể ẩn núp trong cơ thể con người hơn mười năm, mà thời gian ẩn núp càng lâu, càng tổn thương lớn đến linh hồn, tiềm tàng hai mươi năm thì công dụng của nó mới bùng nổ, tất nhiên là sẽ hồn phi phách tán, độc của nó mạnh như vậy, nghe thấy thôi cũng đã kinh hãi, bởi vậy hai trăm năm trước Khấp Hồn đã bị liệt vào danh sách cấm, phương thuốc cũng đã bị hủy.
Sở dĩ Tô Tiểu Vũ biết, là vì sách cổ trong thánh địa có ghi lại, khi đó nàng còn thấy nó tò mò, còn thật sự nghiên cứu qua, nên mới biết cách giải, nếu không bây giờ mẫu thân chắc chắn phải chết không nghi ngờ, hiện tại theo mạch đập của mẫu thân, chỉ sợ đã trúng độc chín mười năm, chậm một chút nữa, ngay cả nàng cũng không cứu được.
Tư Thiên Hoán thản nhiên liếc nàng một cái, thấy trong mắt nàng chỉ có lo lắng và phẫn nộ, nhưng không có tuyệt vọng, trong lòng hiểu rõ, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Khấp Hồn..." Mặt Tô Trạch đen lại, nhìn Bách Lý Ngôn, đau lòng gầm nhẹ, "Nếu Ngôn xảy ra chuyện gì, ta sẽ diệt toàn bộ Y Cốc!"
Tô Lâm lạnh cả người, trong lòng rất sốt ruột, cho dù trời sinh gia chủ đã uy nghiêm, nhưng chưa bao giờ quyết tuyệt và tức giận giống như bây giờ, tuy rằng thực lực Y Cốc không kém, nhưng nếu gia chủ muốn động tới bọn họ, cũng không phải không được.
"Câm miệng, muốn nịnh bợ thì chờ mẫu thân tỉnh lại rồi nói." Tô Tiểu Vũ lạnh lùng liếc hắn một cái, không thể không nói, oán hận trong lòng nàng đối với hắn cũng đã rút bớt đi vì hắn là người mẫu thân để ý, nhưng vẫn không thể cho hắn sắc mặt hoà nhã.
Tô Trạch đang bi thống liền sửng sốt, ngơ ngác nhìn nữ nhi nhà mình, hơi hồi thần lại, sau đó trong mắt hiện lên sự vui mừng như điên, bắt lấy tay Tô Tiểu Vũ nói, "Vũ Nhi, Vũ Nhi có thể cứu sao? Chỉ cần con có thể cứu Ngôn, cho dù cả đời này con không chấp nhận cha, cha cũng cam tâm tình nguyện."
Tô Tiểu Vũ thản nhiên nhìn bàn tay đặt trên tay mình, rút ra, không hề nhìn hắn, mà lấy một bao ngân châm từ trong ngực ra, "Nam nhân đều xoay người, ai dám nhìn mẫu thân ta một cái, ngân châm này sẽ đâm vào mắt người đó."
"Nàng muốn uy hiếp ai?" Tư Thiên Hoán bật cười, đè đầu của nàng, cầm chặt tay nàng, nhìn Bạch Thuật một cái, kéo nhạc phụ đại nhân còn đang lưu luyến đi ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại.
"Hoàng tỷ, chỗ này làm phiền ngươi." Tô Tiểu Vũ vươn tay cởi quần áo của Bách Lý Ngôn, nhưng không cách nào ép mình nở nụ cười, chỉ nhìn Tư Thiên Chanh.
Tư Thiên Chanh gật đầu, "Nha đầu ngốc, nói những lời này làm gì, ngươi đừng khẩn trương, bá mẫu nhất định không sao." Nàng nhìn ra được trong lòng Tô Tiểu Vũ đã rất khẩn trương, Khấp Hồn là cái gì thì nàng không biết, nhưng có vẻ Tiểu Vũ muốn giải độc cũng có chút khó khăn, nếu là như thế thì bây giờ nàng càng phải bình tĩnh.
"Nếu có Tiểu Khúc Nhi ở đây thì tốt rồi." Vẻ mặt cố gắng kiên cường của Tô Tiểu Vũ liền tan rã, sắc mặt tái nhợt lại bất lực, cảm thấy có một đôi tay nhỏ bé kéo mình, có chút kinh ngạc, cúi đầu liền thấy Niệm Niệm yên lặng nhìn mình.
"Tỷ tỷ, Niệm Niệm còn nhỏ, có thể ở lại." Tô Niệm Vũ rụt cổ nói, sau đó cười với đại tỷ, "Tỷ tỷ, Niệm Niệm biết, nhất định tỷ tỷ có thể cứu mẫu thân."
Tô Tiểu Vũ nhìn vào đôi mắt trong sạch của tiểu đệ, nặng nề gật đầu, "Tỷ tỷ có thể cứu." Nàng có thể cứu, mẫu thân mới trúng độc mười chín năm, nàng cứu được!
"Hoàng tỷ, tỷ giúp ta..." Tô Tiểu Vũ đưa mấy cái bình thuốc cho Tư Thiên Chanh, nhanh chóng châm cứu cho Bách Lý Ngôn, miệng cũng không dừng lại, càng không ngừng chỉ Tư Thiên Chanh phối thuốc... Dần dần, khuôn mặt vốn hơi khẩn trương cuar nàng cũng thả lỏng, khôi phục lại vẻ tự tin và bình tĩnh ngày thường, thủ pháp châm cứu cũng ổn trọng hơn rất nhiều.
Nàng vất vả lắm mới tìm được mẫu thân, lúc này nàng sẽ không để ai đưa mẫu thân đi ngay trước mặt mình nữa, ngay cả Diêm vương cũng không được!
Ngoài phòng, dưới gốc cây.
"Tô bá bá, ngài đừng lo lắng, nếu Tiểu Vũ không nắm chắc, nàng sẽ không ra tay." Bạch Thuật bị nam nhân đi qua đi lại trước mắt y như ruồi bọ làm cho đầu óc choáng váng, nhịn không được nói, nhất định nàng sẽ khắc chế độc tính, rồi sau đó xuống núi đưa Khúc Ngâm đến đây.
Bước chân của Tô Trạch dừng một chút, hoảng hốt đến mức đầu đầy mồ hôi, "Ta không có lo lắng, ta chỉ, chỉ..." Chỉ quá lo lắng thôi!
"Vũ Nhi, là người Y Cốc, nên nàng có thể giải Khấp Hồn, ngươi có thể ngồi xuống nghỉ ngơi." Tư Thiên Hoán thản nhiên nhìn hắn, có chút bất đắc dĩ, không thể không vạch trần vật nhỏ.
Tô Trạch sững sờ ngẩn ngơ, kinh ngạc nhìn Tư Thiên Hoán, "Sao Vũ Nhi có thể có liên quan đến Y Cốc được, nàng..." Đột nhiên nghĩ đến lúc đó hai mắt nàng biến thành màu đỏ đạm vì Ngôn, hắn cũng nghe đồn về mối quan hệ này nên cũng đoán được thân phận của Vũ Nhi.
"Ta còn không biết mình có một nữ nhi." Tô Trạch cười chua sót, cuối cùng chậm rãi ngồi xuống, sau đó khẩn cầu nhìn Tư Thiên Hoán, "Ngôn rời khỏi nàng tám năm, nàng sống như thế nào?"
Tư Thiên Hoán vòng tay qua lấy ngọc bội, hơi híp mắt, giọng điệu đầy thương tiếc, "Tám năm nay, nàng sống không hề tốt, sau khi nhạc mẫu rời khỏi nàng, lão cốc chủ của Y Cốc đưa nàng về Y Cốc, chuẩn bị chờ nàng học thành bí quyết Huyết Đồng sẽ cho nàng làm cốc chủ, nhiều người ghen tị, nên đuổi giết nàng, cho nên nàng dẫn Thánh cô Y Cốc bỏ trốn, lập một tổ chức ở bên ngoài, tìm kiếm người bắt nhạc mẫu đi, cũng chính là Tả hộ pháp Tô Tín của ngươi..."
Chậm rãi kể lại chuyện Tô Tiểu Vũ trải qua, Tư Thiên Hoán như lạc vào thế giới kỳ lạ, nội tâm cũng chua sót ê ẩm, sự yêu mến nàng lại lấp đầy tim, thiếu chút nữa hắn áp chế không được.
"Tô Thanh Viễn đối xử với nàng không tốt sao?" Mắt Tô Trạch đầy âm ngoan, lạnh lùng hỏi, lúc trước hắn phái Tô tín đưa Ngôn trở về, biết nàng ủy khuất làm thiếp của Tô Thanh Viễn, hắn biết nàng chỉ vì tránh né hắn và Bách Lý gia, diễn[<D@fnn;llequydo0nn nhưng nam nhân này rất thích nàng, yêu ai yêu cả đường đi, không phải hắn nên yêu thương Vũ Nhi sao?
"Vũ Nhi ở Tướng quân phủ vài năm, vì tìm người bắt nhạc mẫu, vẫn nén giận, nhưng vật nhỏ đã tự mình báo thù rồi." Tư Thiên Hoán nghĩ đến đám người Tô Thanh Viễn, trong lòng còn hơi không vui, nhưng vừa nghĩ đến nữ nhân của mình, lại nhịn không được nở nụ cười.
Tô Trạch từ từ nhắm hai mắt lại, thở thật dài một hơi, trong lòng đủ các loại cảm xúc, làm cho mũi hắn chua xót, nữ nhi của Tô Trạch hắn vốn nên được nâng niu trong lòng bàn tay, lại không ngờ nàng phải nhận hết mọi cực khổ mà người thường cũng khó có thể chịu được, tám năm nay Ngôn vẫn cầu xin mình thả nàng đi, hắn tưởng nàng muốn rời khỏi chính mình, thì ra nàng muốn đi tìm nữ nhi, nhưng vì sao nàng không nói cho mình biết,  rốt cuộc vì sao năm đó Ngôn muốn chạy trốn hắn?
"Đối tốt với nàng một chút, nàng sẽ chấp nhận ngươi." Tư Thiên Hoán nhìn hắn đau lòng, nên hơi áy náy, lại hơi phẫn nộ, cười lắc đầu, từ từ uống trà.
Tô Trạch thở dài một hơi, cười khổ, "Ta chỉ cầu Ngôn có thể tốt lên, ta đã biết sự tồn tại của Vũ Nhi, như vậy đã đủ rồi."
"Tô bá bá, độc của bá mẫu nhất định có thể giải, điều ngươi nên lo lắng là sau khi giải độc sẽ chăm sóc nàng thế nào." Bạch Thuật phủi lá rơi trên tay áo, cười nói.
Tô Trạch sửng sốt, nhíu mi, "Tất nhiên ta sẽ chăm sóc Ngôn, khiến cơ thể của nàng khỏe mạnh hơn lúc trước khi trúng độc."
"Muốn để vật nhỏ nhận người, chỉ sợ người sẽ phải phí nhiều tâm sức với nhạc mẫu." Tư Thiên Hoán lạnh nhạt nói, nhưng theo như hắn quan sát, một nam nhân chịu vì một nữ nhân mà cả đời không cưới người khác, khổ cực ở trong thư phòng tám năm, cũng không cần lo lắng hắn sẽ đối xử không tốt với nữ nhân kia.
Tô Trạch là người thông minh, tất nhiên nghe hiểu ý của bọn họ, "Vũ Nhi, thật sự rất hiếu thuận."
"Đâu chỉ hiếu thuận, vì nương, nàng có thể tàn sát Tô gia của ngươi." Bạch Thuật cười nhạo, học bí quyết Huyết Đồng là chuyện thống khổ thế nào, nàng có thể kiên trì, đủ để thấy Bách Lý Ngôn có ảnh hưởng lớn với nàng.
"Nhạc mẫu dốc lòng chăm sóc nàng mười năm, đã sớm là người quan trọng nhất trong kiếp này của nàng." Tư Thiên Hoán thản nhiên nói, đau lòng vì vật nhỏ chấp nhất.
Tô Trạch nói chuyện phiếm với bọn họ, tâm trạng khẩn trương cũng nới lỏng một ít, nghe vậy không khỏi nhíu mày, "Nhất sao?"
Tư Thiên Hoán lạnh nhạt liếc hắn một cái, "Còn có ta nữa." Vật nhỏ rất thương hắn, nói không chừng, còn yêu hơn nhạc mẫu một chút, đúng vậy...
Tô Trạch có chút dở khóc dở cười, thanh niên này quá thẳng thắn rồi, chuyện này mà cũng nói ra, bản thân hắn có xấu hổ không?
"Hắn dựa vào da mặt dày nên mới lấy được trái tim của mỹ nhân, Tô bá bá đừng trông chờ hắn rụt rè." Bạch Thuật nhàn nhàn mở miệng, sắc mặt trêu tức.
Tô Trạch kinh ngạc, da mặt dày..."Người Lê Nguyệt Hoa luôn tự cho mình tài giỏi, khó có được một người tốt như các ngươi."
"Chúng ta ở trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn." Bạch Thuật tao nhã vén ống tay áo, không khách sáo nhận lời tán thưởng.
Chén trà trong tay Tư Thiên Hoán tạt thẳng về phía Bạch Thuật, hắn trốn không kịp, bị hắt ướt hết quần áo, lập tức đen mặt, Tư Thiên Hoán không hề sợ hãi khi thấy hắn đen mặt, không mặn không nhạt nói, "Ta không phải người của Lê Nguyệt Hoa." Cho tới bây giờ đều là những người đó tự mình nghĩ như vậy, nói cái gì mà lúc hắn sinh ra trên trời xuất hiện màu sắc khác thường, là gia chủ do trời chọn, đúng là buồn cười.
" Mặc dù Vũ Nhi không chấp nhận ta, nhưng ta vẫn hy vọng lấy thân phận phụ thân giao nàng cho ngươi." Tô Trạch càng nhìn Tư Thiên Hoán càng thấy thích, hắn và Vũ Nhi đã có tình thề, nên cũng không cần hoài nghi hắn, cho nên ông rất yên tâm.
"Nhạc phụ, ta có thể khiến Vũ Nhi và ngài hòa hợp." Tư Thiên Hoán thản nhiên nói, thấy trong mắt Tô Trạch có sự chờ mong, hơi nhếch môi, cúi đầu lóe lên tia sáng tính kế, "Nhưng cần ngươi hứa với vãn bối một chuyện."
Tô Trạch vừa nghĩ đến chuyện mình và nữ nhi có thể hòa hợp, trong lòng liền kích động, lập tức gật đầu, "Nói." Vẫn chưa cảm thấy mình đang từng bước rơi vào cạm bẫy của người khác.
"Vãn bối muốn nhờ ngài đừng gọi nàng là Vũ Nhi nữa, gọi là Tiểu Vũ được rồi." Tư Thiên Hoán xoay ngọc bội trong tay, nụ cười càng sâu hơn, không phải hắn ăn dấm chua với nhạc phụ, mà là hắn thật sự không thích hai chữ Vũ Nhi xuất phát từ miệng người khác, cho dù là nhạc mẫu, nhưng trước mắt nếu có thể tránh được ai thì vẫn nên tránh.
Tô Trạch vừa nghe thấy vậy, lập tức cười lớn tiếng, không nề hà lắc đầu, "Đứa nhỏ này... Được rồi, chỉ gọi là Tiểu Vũ." Gọi là cái gì cũng không sao, chỉ cần là khuê nữ thì tốt rồi, nhưng hiện tại người trẻ tuổi này lại để ý như vậy sao?
Bạch Thuật ở bên cạnh nghẹn cười đến mức rất vất vả, ho nhẹ một tiếng, đi đến bên tai Tư Thiên Hoán, "Bạch Lê, ngươi tính kế nhạc phụ của mình như vậy, có được không?"
"Ta thấy rất tốt." Tư Thiên Hoán cười hờ hững như nước, không hề áy náy hay có ý chột dạ.
"Mẫu thân trúng độc, ngươi lại có thể cười vui vẻ như thế sao, mắt nàng quả thật đã bị mù rồi." Một giọng nữ vang lên từ trong phòng, cửa thư phòng bị đẩy ra, một bóng người màu y phục trắng đi ra.
Tư Thiên Hoán lập tức chú ý tới sắc mặt nàng tái nhợt và đôi mắt to khóc đến sưng đỏ, diễn<Dann;"lle3quy1d00n mi hơi nhăn lại, vươn tay ôm nàng vào trong lòng, tay đặt trên lưng nàng bắt đầu vận công.
"Chỉ hơi mệt một chút thôi, nghỉ ngơi một lát là được rồi." Tô Tiểu Vũ xê dịch lưng, không cho hắn lạm dụng chân khí, lại đổi lấy một ánh mắt lạnh, đành phải mím môi ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn.
"Tiểu Vũ, bây giờ cha có thể vào xem không?" Tô Trạch đã sớm sốt ruột, lại sợ lỡ tùy tiện chạy vào sẽ hỏng việc, chỉ có thể mở miệng hỏi Tô Tiểu Vũ đang nhắm mắt dưỡng thần.
Tô Tiểu Vũ nhắm mắt không thèm mở ra dù chỉ một chút, nhưng bên hông lại bị người ta nhẹ nhàng nhéo một cái, mới không tình nguyện nói, "Giữ im lặng."
Tô Trạch cảm kích nhìn Tư Thiên Hoán, xoay người chạy vào bên trong, thiếu chút nữa đụng phải Tư Thiên Chanh đang bế Tô Niệm Vũ đi ra.
"Một bó to tuổi rồi mà còn chạy hăng say như vậy." Tư Thiên Chanh bĩu môi, thấy Tô Niệm Vũ chu miệng lên án nhìn mình, mới cười ngượng ngùng.
Tư Thiên Hoán nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài mềm mại của Tô Tiểu Vũ, mềm nhẹ nói, "Ngủ một chút, lát nữa ta đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho nàng."
"Không cần, chàng ở cùng ta." Mắt Tô Tiểu Vũ mở ra một ít, không tình nguyện nhìn hắn, vừa nhìn thấy mẫu thân, lại phải giải Khấp Hồn, nàng đã lao lực quá độ, thầm muốn hắn ở cùng mình.
Tư Thiên Hoán cười lạnh nhạt, gật đầu, "Được, ta ở cùng nàng."
"Bạch Lê, ngươi nói xem Vân Thủy Gian này có quan hệ với Y Cốc từ khi nào?" Bạch Thuật suy tư mãi vẫn không hiểu được.
"Tiểu Vũ nói, Khấp Hồn ẩn núp trong cơ thể bá mẫu đã mười chín năm, chắc chắn thuốc này đã bị hạ vài mười chín năm trước." Tư Thiên Chanh thấy Tô Tiểu Vũ thật sự mệt, rõ ràng muốn giải thích thay nàng, mười chín năm trước còn chưa có Tiểu Vũ.
Tư Thiên Hoán cúi đầu, nhìn nữ nhân từ từ ngủ thiếp đi trong ngực hắn, trong mắt xẹt qua ánh sáng nhu hòa, "Ta nghĩ, đáp án nên chờ nhạc mẫu tỉnh lại mới biết được." Trước khi Bách Lý Ngôn hôn mê, hắn có chú ý thấy hình như nàng muốn nói gì đó, nhưng vì độc phát làm cho nàng không có cơ hội nói ra.
"Tiểu Vũ cũng rất mệt, nàng châm cứu cho bá mẫu hơn một trăm kim, mỗi một ngân châm đều phải rót nội lực vô, sắc mặt bá mẫu thì càng lúc càng có sắc máu, còn gương mặt của nàng lại càng lúc càng trắng." Tư Thiên Chanh nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, thở dài.
"Niệm Niệm đi hầm canh cho tỷ tỷ." Tô Niệm Vũ nghĩ khi mẫu thân không thoải mái, phụ thân cũng hầm canh cho mẫu thân, lập tức giơ đôi chân ngắn lên chạy đi.
Tư Thiên Hoán cười nhàn nhạt nhìn Tô Niệm Vũ, chậm rãi mở miệng, "Niệm Niệm."
"Dạ" Bước chân của Tô Niệm Vũ dừng lại một chút, quay đầu lớn tiếng đáp lại.
"Đệ không cần hầm canh, đi đến phòng bếp kêu đầu bếp chuẩn bị chút đồ ăn đi." Tư Thiên Hoán thản nhiên nói, một đứa nhỏ bốn tuổi đi hầm canh, đừng nói là canh đó có uống được hay không, chỉ sợ vật nhỏ đã lo lắng đến chết trước đó rồi.
Tô Niệm Vũ biết mình lại bị đại ca ca ghét bỏ, vẻ mặt đau khổ gật đầu, xoay ngườiời đi, kết quả lại bị kêu ở lại.
"Niệm Niệm."
Tô Niệm Vũ thừa nhận, giọng đại ca ca trầm thấp, lại sạch sẽ, tên Niệm của hắn rất dễ nghe, cho nên mỗi lần nghe thấy đại ca ca gọi mình, đều vui mừng một cách khó hiểu, lập tức xoay người lại, cười tủm tỉm hỏi, "Đại ca ca, còn cần gì nữa?"
"Sau này gọi ta là tỷ phu." Tư Thiên Hoán nở nụ cười không đứng đắn, thấy Tô Niệm Vũ cái hiểu cái không gật đầu, vuốt cằm nhìn hắn, kêu hắn rời đi.
"Bạch Lê, ngươi đúng là con cáo già, lại đi tính kế một đứa nhỏ, ngươi có thể tích một chút đức cho đứa nhỏ sau này của mình được không?" Bạch Thuật đứng ở góc độ của một phụ thân chuẩn mực để khuyên bảo Tư Thiên Hoán.
Tư Thiên Hoán cười như không cười nhìn hắn, hừ lạnh, "Ai dám lấy phúc đức của con ta?"
Khóe miệng Bạch Thuật nhếch lên, vùi đầu vào vai Tư Thiên Chanh, lười quan tâm đến cái nam nhân cuồng vọng tự đại này, Tư Thiên Chanh buồn cười nhìn đệ đệ một cái, rồi lắc đầu.
Không ai phát hiện, Tô Tiểu Vũ đang bình yên nằm ngủ trong lòng Tư Thiên Hoán, chậm rãi nhếch khóe môi lên.
Tuy rằng chân Tô Niệm Vũ ngắn, nhưng cũng may có thân phận thiếu chủ, vừa ra khỏi sân của thư phòng, liền thấy hộ vệ, lập tức chỉ huy hộ vệ dẫn hắn đến phòng bếp, vì tỷ tỷ ruột, tỷ phu, Bạch đại ca và Chanh tỷ tỷ nên đã chọn lựa vài đầu bếp tốt nhất của Tô phủ đến nấu đồ ăn, lại sai người mang đến thư phòng, ăn cơm ở thư phòng.
Mà tin tức này truyền khắp Tô phủ, ngoại trừ đám người Tô Lâm biết thân phận Tô Tiểu Vũ, thì còn lại đều đoán họ là thần thánh phương nào, chẳng những có thể phá Khô Mộc trận, còn có thể dùng bữa ở thư phòng của gia chủ, vinh quang như vậy, trước kia chưa từng có bất kỳ ai.
Cái gọi là phòng trong thư phòng vốn chỉ là một cái mật thất ở sau giá sách, nhưng tám năm trước khi đưa Bách Lý Ngôn trở về, nàng còn ý đồ chạy trốn cho nên Tô Trạch mới sửa nơi này thành một cái nhà tù, nhốt Bách Lý Ngôn vào trong đó, mà chính hắn cũng suốt ngày canh giữ ở thư phòng, về lâu về dài, Bách Lý Ngôn không trốn nữa, đổi thành cầu xin Tô Trạch thả nàng đi, cái nhà tù này cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, nhưng nàng từng nói qua, chỉ cần một ngày không cho phép nàng rời khỏi Vân Thủy Gian, thì nàng sẽ không ra khỏi đây, lúc này Tô Trạch mới gỡ bỏ nhà tù này.
Tô Trạch vì muốn Bách Lý Ngôn có thể thấy được ánh sáng mặt trời, trực tiếp hủy giá sách đi, thông lối từ tù thất ra bên ngoài, đổi thành một cửa sổ lớn.
Thư phòng rất rộng, mấy người đặt một cái bàn trong thư phòng, để nô bộc dọn đồ ăn lên, trong thư phòng vốn chỉ có mùi sách thì lúc này lại đầy mùi đồ ăn, nhìn kệ sách ở chung quanh, thật chẳng ra cái gì cả.
Giá sách ở trước nhà tù đã sớm bị phá hủy, dùng một màn lụa mỏng che lại, mà sau màn lụa mỏng này lại là hình ảnh Tô Trạch sốt ruột ôm Bách Lý Ngôn, cho nên màn tình cảm bên trong người ngồi ăn cơm năm bên ngoài chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy.
Mùi đồ ăn bay đầy trong phòng, nhưng Tô Trạch lại ngồi bên giường không nhúc nhích, nắm tay Bách Lý Ngôn, sắc mặt lo lắng không chút thay đổi, mà trên thực tế, từ khi Tô Niệm Vũ mất tích, hắn và Bách Lý Ngôn đã để bụng đói hai ngày.
Tư Thiên Hoán chia thức ăn cho Tô Tiểu Vũ, liếc nhìn Niệm Niệm ở bên cạnh, sau đó lại nhìn Tô Trạch.
Tô Niệm Vũ còn nhỏ mà đã thông minh, lập tức hiểu ý đi qua, la lớn với Tô Trạch, "Phụ thân, người đã không ăn cơm hai ngày rồi, nếu người đói bụng, mẫu thân sẽ đau lòng." Lúc trở về quản gia bá bá đã nói với với mình, phụ thân vẫn chưa hề ăn cơm, điều này khiến hắn áy náy.
Tô Trạch ngơ ngác nhìn Bách Lý Ngôn hôn mê bất tỉnh, nghe vậy, hơi hoàn hồn lại, quay đầu dịu dàng cười với hắn, "Niệm Niệm ngoan, con ăn là tốt rồi, phụ thân không đói bụng." Dứt lời, nhìn về phía Tô Tiểu Vũ theo bản năng, đã thấy nàng thảnh thơi ăn cơm, vốn không chú ý tới mình, có chút mất mát quay đầu đi.
"Tư Thiên Hoán, cùi chỏ của chàng thọc chuyện thiên hạ từ khi nào vậy?" Tô Tiểu Vũ thản nhiên nhìn hắn một cái, dùng sức cắn thịt trên đũa, xú nam nhân này luôn nói giúp Tô Trạch, hắn bị hối lộ sao?
"Vũ Nhi, hai người đều mang họ Tô, có nhúng tay vào cũng không tính là người ngoài, đúng không?" Tư Thiên Hoán vô cùng thân thiết gạt hạt cơm dính trên miệng nàng xuống, nói đầy thâm ý.
Tô Tiểu Vũ bất mãn liếc mắt, buồn bã vùi xuống ăn cơm.
"Nhạc phụ, ở đây còn có một bộ bát đũa, nếu ngươi không đến ăn thì sẽ lãng phí." Tư Thiên Hoán cười tươi sáng, nhìn về phía Tô Trạch.
Tô Trạch vốn định từ chối, lại không tự chủ mà làm theo lời hắn, ngồi xuống bên cạnh Tô Tiểu Vũ.
"Tay không nhịn được nên đến ăn cơm sao?" Tô Tiểu Vũ cười mỉa mai, cảnh cáo nhìn Tư Thiên Hoán một cái, "Tư Thiên Hoán, ta chỉ là nữ nhi của mẫu thân, nếu chàng còn gọi bậy nữa, ta sẽ tìm cho hắn con gái nuôi rồi gả cho chàng."
Trong lòng Tô Trạch chua sót, chỉ có thể cười khổ, nhìn mặt nữ nhi nhà mình, trong không chút bất mãn, chỉ có thương tiếc và áy náy, nếu đổi lại là hắn, có lẽ đã sớm đánh cái tên phụ thân không phụ trách nhiệm này rồi.
"Vũ Nhi không sợ ta hồn phi phách tán sao?" Tư Thiên Hoán nhàn nhã uống trà, vốn không đặt sự uy hiếp của nàng vào mắt.
Tô Tiểu Vũ tức giận đến nỗi hốc mắt nóng lên, nhẹ nhàng buông bát đũa, đứng dậy rời đi, đi thật lâu, phát hiện Tư Thiên Hoán vốn không đuổi theo, trong lòng càng uất ức, hung hăng đánh vào một thân cây, không dùng tới nội lực nên khiến tay mình bị tróc da.
Tư Thiên Chanh thấy Tô Tiểu Vũ rời đi, nhíu mày, "Tô bá bá, Tiểu Vũ nói rồi, trưa mai bá mẫu sẽ tỉnh lại, ngươi không cần bỏ bữa như vậy, đừng học theo Tiểu Vũ."
Đương nhiên, nàng sẽ không nói Tiểu Vũ không đến nhìn nương là vì sợ lại khóc tiếp, nàng luôn kiên cường, hôm nay lúc giải độc, mỗi lần bá mẫu rên một tiếng, đều khiến nàng khóc một trận, nàng là người ngoài mà nhìn cũng thấy đau lòng.
"Nàng không tới nhìn nương nàng, vì sợ sẽ khổ sở trước mặt chúng ta." Tô Trạch thở dài, tính tình của nàng cực kỳ giống nương, sao hắn có thể không biết được, nhưng hắn lại không giống vậy, hắn không thể trốn tránh, cho dù khổ sở, hắn cũng muốn bảo vệ bên cạnh.
Tư Thiên Chanh có chút kinh ngạc, nàng chưa nói gì cả mà Tô Trạch đã hiểu được rồi.
Bạch Thuật nở nụ cười không mấy nhận ra, nói, "Chanh nhi, đây là sự ràng buộc giữa cha và con gái, dù chỉ một chút cũng sẽ không hiểu lầm."
Tư Thiên Chanh hiểu rõ, đột nhiên vuốt bụng mình, suy nghĩ nói, "Nếu ta mang cục cưng khỏi chàng bốn năm, chờ khi nó trở về có thể nhận ra chàng hay không?"
Nàng vừa nói xong, mọi người đều nhìn về phía Bạch Thuật, sau đó chợt nghe thấy một tiếng “ Rắc”, chiếc đũa trong tay hắn gãy làm hai.
Bạch Thuật vỗ vỗ vụn gỗ trên tay, thản nhiên quét mắt nhìn mọi người, nói, "Ta ăn no rồi."
"Tiểu Hoán, ngươi vẫn nên đi xem nàng đi." Tô Trạch thấy Tư Thiên Hoán bình tĩnh như thế, thở dài, hắn làm hại nữ nhi khổ cực mười tám năm, nếu bây giờ hắn còn hại nữ nhi và con rể xảy ra mâu thuẫn, hắn sẽ hận mình chết.
"Lo lắng cái gì, hắn sợ Tiểu Vũ khổ sở hơn bất kỳ ai." Bạch Thuật liếc mắt khinh thường, lão hồ li để Tô Tiểu Vũ đi ra ngoài để bình tĩnh một chút, đến lúc đó dỗ dành cũng dễ hơn, nếu không sao hắn lại kiềm chế được.
Tô Trạch bật cười, hình như nhớ lại cái gì đó, ánh mắt có chút mê ly, tùy ý gắp mấy miếng cơm, lại đi đến bên giường.
Sắc mặt Bách Lý Ngôn còn rất tái nhợt, nhưng hơi thở đã khôi phục lại bình thường, không còn lúc thì dồn dập lúc thì ngừng thở như lúc độc phát nữa.
Tô Trạch tinh tế lau mặt nàng, cười dịu dàng, trước kia hắn luôn hy vọng nữ nhân bướng bỉnh này có thể ngoan một chút, nhưng hiện tại nàng thật sự ngoan thì hắn lại đau lòng, diễn;""dann{llequy1<d00n vỏ quýt dày có móng tay nhọn, khắc tinh của hắn là nữ nhân trước mắt này, khắc tinh của Tiểu Vũ lại chính là nam nhân giảo hoạt kia.
Tay Tư Thiên Hoán run lên, trên tay đột nhiên đau đớn khó hiểu, làm cho hắn rên theo bản năng, hắn thản nhiên nhìn tay mình, đột nhiên nguy hiểm nheo mắt lại.
"Sao vậy?" Bạch Thuật thấy hắn trầm mặt xuống, nghi hoặc hỏi.
"Không có gì..." Tư Thiên Hoán xao tay mình, có lẽ là vật nhỏ muốn trút giận nên đánh vào cái gì rồi, kết quả tự làm mình bị thương, nữ nhân này thật không thể khiến người khác bớt lo được.
"Phụ thân, những trận pháp khác người có gỡ bỏ hay không, Niệm Niệm không muốn lại bị cây bao vây nữa." Tô Niệm Vũ ngoan ngoãn ăn cơm xong, cầm chén chồng lên với nhau xong, cực kỳ có giáo dưỡng, sờ bụng, đột nhiên hỏi Tô Trạch, nghĩ đến đám cây khô này, bây giờ hắn còn rất sợ hãi.
Tô Trạch bất đắc dĩ nhìn nhi tử của mình, "Thì ra con cũng biết sợ hãi? Đêm nay đừng chạy loạn, chờ ngày mai mẫu thân tỉnh, phụ thân sẽ phá hết trận pháp." Mọi người trong Tô phủ biết nơi nào có thể đi, nơi nào không thể đi, hắn cũng không lo lắng bọn họ sẽ xảy ra chuyện, Tư Thiên Hoán lại là người của Lê Nguyệt Hoa, cũng sẽ không sợ những trận pháp này.
"Tô phủ còn có trận pháp sao?" Sắc mặt Tư Thiên Hoán trở nên âm lãnh đáng sợ, giọng nói cũng đầy ý lạnh, ly trà trong tay hắn lập tức hóa thành tro tàn, nước trà phun tung toé ea khắp nơi.
Tô Trạch nghiêm mặt nói, "Tô phủ xây theo hình dạng sao Bắc Đẩu, trong đó có bảy trận pháp lớn... Tiểu Hoán?"
"Chết tiệt." Vội vàng thấp giọng chửi một tiếng, người Tư Thiên Hoán đã xông ra ngoài.
"Bạch Thuật, xảy ra chuyện gì?" Tô Trạch dừng động tác lau mặt cho Bách Lý Ngôn, lo lắng hỏi, hắn biết thiếu niên này rất bình tĩnh, nhưng hắn hoảng hốt như vậy, chẳng lẽ có liên quan đến Tiểu Vũ sao?
Thấy sắc mặt Tô Trạch dần khó coi, Bạch Thuật bất đắc dĩ gật đầu, "Đúng, ngươi đoán đúng rồi, nữ nhi của ngươi tài giỏi, nhưng khuyết điểm duy nhất chính là không biết gì về trận pháp cả."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.