Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 77: Vật hi sinh của Bách Lý gia




Edit: susublue
Một đêm yên bình trôi qua, khi trời sáng không khí vẫn trong lành như trước, trong sân nhỏ có hoa có cỏ, tinh xảo mê người.
"Cái gì?" Tư Thiên Chanh ngơ ngác nhìn Bạch Thuật, không tin lời Bạch Thuật vừa mới nói, uống thuốc của Tô Tiểu Vũ, lại ngủ nguyên một đêm nên trên mặt nàng đã hồng nhuận hơn một chút, nhưng vẫn không giấu được vẻ suy yếu.
Bạch Thuật để cháo xuống, kê gối đầu sau ót nàng, giúp nàng nhẹ nhàng dựa vào, cau mày nhỏ giọng lải nhải, "Đã mang thai thì đừng hơi một chút lại kinh ngạc như vậy, như vậy không tốt..." Sau khi Chanh nhi tỉnh lại hắn liền nói cho nàng biết nàng mang thai, còn tình trạng nguy hiểm đêm qua, vẫn nên gạt nàng thì tốt hơn.
"Ta, ta thật sự có thai sao?" Tư Thiên Chanh vuốt cái bụng bằng phẳng của mình, có chút vui sướng nhếch khóe miệng lên, "Nhưng vì sao ba tháng qua không nhận ra chút nào chứ? Có cục cưng không phải sẽ béo lên sao?"
Bạch Thuật vừa nghe thấy lời này liền chua sót, đau lòng vuốt gương mặt của nàng, "Đều do ta không chăm sóc nàng thật tốt, dinh dưỡng và nghỉ ngơi không đủ."
Tư Thiên Chanh dùng sức lắc đầu, "Không trách chàng, chàng cũng không biết mà." Yêu thích vuốt bụng mình không dừng lại được, giống như thật sự cảm nhận được sinh mạng trong bụng này, "Đây là cục cưng của chúng ta."
"Sau khi về lập tức thành thân." Bạch Thuật cũng nở một nụ cười của người cha hiền, sau đó nói một cách nghiêm túc, đứa nhỏ đã ba tháng, lúc bụng to lên, sẽ không tốt cho danh dự của Chanh nhi.
“ Được." Tư Thiên Chanh dựa vào trong lòng Bạch Thuật, cái miệng nhỏ uống cháo hắn đút cho mình, cười ngọt ngào, dù thế nào cũng không nghĩ tới, trong bụng mình lại có thêm một tiểu sinh mệnh.
"Trong khoảng thời gian này, nghỉ ngơi nhiều một chút, tránh cho mệt nhọc, tuyệt đối không thể dùng võ công, biết không?" Bạch Thuật lo lắng nói, tính tình của Chanh nhi nóng nảy nhanh nhảu, khiến hắn rất lo lắng.
Tư Thiên Chanh không phục quyệt miệng, "Ta biết, đây chính là bảo bối của ta."
Bạch Thuật nhíu mày, "Là bảo bối của chúng ta."
"Được rồi, nhưng như vậy có gây trở ngại đến kế hoạch của Tiểu Vũ hay không?" Tư Thiên Chanh có chút lo lắng.
Tay Bạch Thuật vuốt ve bụng nàng dừng một chút, tức giận nói, "Hài tử của ta còn kém hơn kế hoạch của nàng sao? Nếu không được thì giết hết đi."
"Hừ, đưa ta ra ngoài đi dạo một chút, trong phòng rất buồn." Tư Thiên Chanh bĩu môi, nói xong liền muốn xuống giường.
Bạch Thuật trầm mặt, ấn nàng lại giường, "Lộn xộn cái gì, nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Nghỉ ngơi cái gì, khoảng thời gian trước ta cũng không cẩn thận như vậy, không phải cũng tốt sao? Nữ nhân có thai phải có tâm trạng tốt, chàng không cho ta ra ngoài, ta liền không vui." Tư Thiên Chanh cười tủm tỉm nói.
Bạch Thuật nghĩ đến lời nói của Tô Tiểu Vũ tối hôm qua, thở dài, nhận mệnh hầu hạ nàng mặc quần áo, cẩn thận đỡ nàng đi ra ngoài, dọc theo đường đi còn nhắc nhở nàng bước từ từ.
--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
Tư Thiên Chanh thấy hắn biến thành một nam nhân lải nhải không ngừng, không tự chủ được cười cong mắt.
Sân không lớn, hai người vừa ra khỏi cửa liền thấy Tư Thiên Hoán và Tô Tiểu Vũ, Tư Thiên Hoán cầm Huyết Uyên lười biếng dựa vào dưới tàng cây, Tô Tiểu Vũ ngồi bên cạnh nhắm mắt ngủ gà ngủ gật.
"Các ngươi đang làm đi?" Tư Thiên Chanh khó hiểu hỏi, mới sáng sớm đã muốn làm gì?
Tô Tiểu Vũ thấy Tư Thiên Chanh đến đây, lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, bắt mạch cho nàng rồi mới thản nhiên cười nói, "Không có gì, hoán muốn luyện võ, ta ở bên cạnh xem thôi." Nhưng không có ai đến, nên không cần phải làm thật.
"Hoàng tỷ, ngươi có thấy không thoải mái ở đâu không?" Tư Thiên Hoán cũng đi lại đây, cố ý vô tình liếc về phía bụng của nàng.
"Nhìn cái gì vậy, đây là ta đứa nhỏ." Bạch Thuật đem Tư Thiên Chanh ôm vào trong lòng, bất mãn nhìn Tư Thiên Hoán.
Tư Thiên Hoán khóe miệng vừa kéo, giơ Huyết Uyên đã nghĩ vào đầu bắt hắn cho chém thành hai nửa, "Đây là ta cháu."
"Tốt lắm tốt lắm, náo loạn cái gì, hiện tại ta rất tốt, Tiểu Vũ, đi nói chuyện phiếm với ta đi." Tư Thiên Chanh trừng mắt nhìn hai người một cái, kéo tay Tô Tiểu Vũ đi qua một bên.
"Hoàng tỷ, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?" Tô Tiểu Vũ ngồi bên cạnh nàng trong một mái đình nhỏ, thản nhiên nhìn thoáng qua hai nam nhân cách đó không xa, nhẹ giọng hỏi.
Tư Thiên Chanh cười hắc hắc, "Bị ngươi phát hiện rồi, ta cảm thấy ngực rất buồn nôn."
"Nữ nhân có thai đều như vậy, chút nữa kêu Bạch Thuật chẩn bị vài món ngươi thích ăn, hiện tại ngươi nên ăn nhiều ngủ nhiều, lâu lâu vận động một chút, còn làm sao để đến Tô gia, làm sao để đối phó với Bách Lý Dịch ngươi đều không cần lo lắng." Tô Tiểu Vũ lấy một cái bình ngọc nho nhỏ trong ngực ra, "Tối hôm qua cho ngươi uống, mỗi ngày một viên là được."
"Ừ, cảm ơn." Tư Thiên Chanh cười cười, nhìn về phía Bạch Thuật theo bản năng, cười càng hạnh phúc.
Tô Tiểu Vũ tò mò nhìn bụng Tư Thiên Chanh, nhẹ giọng hỏi, "Hoàng tỷ, có cục cưng sẽ có cảm giác gì?"
Tư Thiên Chanh hứng thú nhìn Tô Tiểu Vũ, khóe miệng nở một nụ cười xảo quyệt, đến nỗi Tô Tiểu Vũ bắt đầu sợ hãi, "Tiểu Vũ, chuyện này không nói được, ngươi tự mình cảm nhận đi."
"Khụ khụ, phong cảnh ở đây không tệ." Tô Tiểu Vũ vội ho một tiếng, dời mắt đi, trên mặt còn hơi đỏ ửng.
Tư Thiên Chanh cười càng vui vẻ, Tiểu Vũ đang thẹn thùng.
Hai nam nhân đứng dưới cây thấy nữ nhân của mình cười vui vẻ, liếc nhau, đang chuẩn bị đi qua chia sẻ chuyện vui với họ, bên tai vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, ngăn cản động tác của bọn họ.
"Xin chào các vị." Bách Lý Dịch đi đến, cười ấm áp như gió xuân.
Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật lễ phép tiếp đón hắn, mặt Tư Thiên Hoán vẫn như ngày hôm qua không chút thay đổi, còn Bạch Thuật lâu lâu lại cười một tiếng, đứng đắn hơn rất nhiều, dù sao trải qua chuyện nguy hiểm tối hôm qua, ai còn có thể cười với tên đầu sỏ gây ra chuyện được.
Bách Lý Dịch sắc bén nhận thấy họ có chỗ khác biệt so với ngày hôm qua, nhưng ngẫm lại, có lẽ tối hôm qua họ bị dọa, cũng không suy nghĩ nhiều.
Tô Tiểu Vũ đỡ Tư Thiên Chanh chậm rãi đi tới, Bách Lý Dịch vừa ngẩng đầu đã thấy Tô Tiểu Vũ cười mềm nhẹ đi tới, mắt sáng lên, tiến lên hỏi, "Tối hôm qua ngươi té xỉu, hiện tại cảm thấy thế nào rồi? Mười người đó đều do kẻ thù của Bách Lý gia phái tới, ai ngờ lại tìm tới chỗ các ngươi, thật sự có lỗi."
"Không có gì, thiếu chủ không cần tự trách." Tô Tiểu Vũ cười ngoài mặt nhưng bên trong không cười, nhưng nhìn qua vẫn dịu dàng động lòng người.
Đáy mắt Bách Lý Dịch hơi hoảng hốt, sau đó ôn nhu nở nụ cười, ánh mắt nhìn nàng có chút nóng rực.
Tô Tiểu Vũ thẹn thùng cúi đầu, ống tay áo đã hạ xuống thiếu chút nữa nâng lên, nhưng cuối cùng vẫn để yên.
Tư Thiên Chanh đứng bên cạnh trợn trắng mắt nói, "Thiếu chủ, trên mặt đệ muội có gì bẩn sao?" Nói xong, còn cẩn thận kiểm tra gương mặt của nàng.
Sắc mặt Bách Lý Dịch cứng đờ, nhìn qua vẻ lo lắng trong mắt Tư Thiên Chanh, cười hờ hững, lắc đầu, đang muốn nói cái gì đó, lại bị ngắt ngang.
"Sao tay thiếu chủ lại đỏ như thế?" Tô Tiểu Vũ đột nhiên kinh hô một tiếng, kinh ngạc nhìn tay hắn đỏ rực, trong mắt có lo lắng và sợ hãi.
Rốt cục sắc mặt Bách Lý Dịch càng khó coi hơn, thu tay vào trong tay áo, cười cứng ngắc nói, "Có chút dị ứng, sẽ nhanh khỏi thôi, không cần lo lắng." Cũng không biết ngày hôm qua đụng phải cái gì, đến buổi tối liền cực kỳ ngứa, đại phu trong phủ đều xem qua nhưng không biết nguyên nhân, chỉ có thể thoa chút thuốc ngứa, buổi sáng hôm nay cũng đã hết ngứa, nhưng tay lại sưng đỏ lên.
Lo lắng ông nội ngươi. Tô Tiểu Vũ oán thầm, cười càng hiền lành hơn.
"Ngươi đưa ta đến thác nước nữa đi." Tư Thiên Hoán đi tới, che ở trước mặt Tô Tiểu Vũ, thản nhiên nhìn Bách Lý Dịch.
Bách Lý Dịch hơi híp mắt, quét mắt nhìn trường kiếm trong tay hắn, sau đó cúi đầu cười nói, "Nếu Tư công tử muốn luyện võ, thác nước đó cũng không phải nơi tốt nhất, ta biết có một chỗ, linh khí đầy đủ hơn, mà ở đó cũng yên tĩnh không một bóng người."
Lời này vừa nói ra, trong mắt năm người đều sáng rọi khó hiểu.
"Là sao?" Tư Thiên Hoán sốt ruột hỏi.
"Tư công tử không cần sốt ruột, lát nữa ta dẫn ngươi đi." Bách Lý Dịch cười nói, biết hắn nóng vội, nhất định sẽ muốn đi ngay lập tức, hắn lại cứ muốn chơi đùa hắn.
Tư Thiên Hoán bất mãn nhíu mày, "Ta muốn đi ngay bây giờ."
"Biểu đệ, thiếu chủ chịu đưa ngươi đi, chính là vận may của ngươi, sao có thể vô lễ như vậy?" Bạch Thuật không vui kéo hắn về.
"Không sao, hắn thích võ, tính tình đơn thuần một ít cũng không phải chuyện xấu." Bách Lý Dịch giả bộ rộng lượng khiến cho ba người khác nghẹn cười đến mức khó chịu nổi.
Đột nhiên một tiếng “ Ầm” vang lên, một cái roi bay về phía Tư Thiên Hoán, ẩn giấu khí thế sắc bén, Tư Thiên Hoán hơi híp mắt, nâng kiếm ngăn cản.
"Cũng có chút bản lãnh, trách không được ca ca lại cho phép ngươi vào Vân Thủy Gian." Một thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục màu lam cầm roi đi đến, đánh giá Tư Thiên Hoán từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng và ái mộ.
"Vũ nhi, đây là khách của ca ca, không được vô lễ." Mặt Bách Lý Dịch không vui nhìn người đi tới, trầm giọng nói.
Tư Thiên Hoán nghe thấy lời nói của Bách Lý Dịch, mày nhăn lại, Vũ nhi? Cho dù không phải gọi nữ nhân của hắn, nhưng trong lòng hắn thật sự không thoải mái lắm.
"Ca ca!" Bách Lý Vũ bất mãn hờn dỗi, "Ta chỉ hơi tò mò thôi, ta chợt nghe nói trong nhà có khách đến, trong đó có một người dùng một kiếm giết mười thích khách..." Nói xong, ánh mắt dừng lại trên người Tư Thiên Hoán.
Bách Lý Dịch nhìn muội muội thích Tư Thiên Hoán, trong mắt lóe sáng.
"Vũ nhi được nuông chiều từ nhỏ, làm việc lỗ mãng vô lễ, mong các vị đừng trách." Bách Lý Dịch thản nhiên cười nói, sau đó giới thiệu Bách Lý Vũ, "Vũ nhi, đây là Tư Thiên Hoán Tư công tử, vị này là Bạch Thuật Bạch công tử, vị cô nương này là phu nhân Bạch công tử, vị này... Là phu nhân Tư công tử."
"Ngươi là Tư Thiên Hoán sao?" Bách Lý Vũ đi đến trước mặt Tư Thiên Hoán, ngẩng đầu nhìn hắn, có chút kiêu ngạo nần cằm lên, cao giọng nói, "Lần đầu tiên ta thích một nam nhân, ngươi cưới ta đi." Vân Thủy Gian lớn như vậy, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một nam nhân tốt như vậy, diễn"""dàn>llequysdo6n càng khó có khi thấy có người nhìn thấy dung mạo của mình mà lại thờ ơ, hoàn toàn gợi lên hứng thú của nàng, khoàng thời gian trước phụ thân cũng nói mình đã đến tuổi thành thân, nàng cảm thấy nam nhân tên Tư Thiên Hoán này rất thích hợp.
Nàng vừa nói ra lời này, trong sân liền im lặng đến nỗi một cây châm rơi xuống cũng nghe thấy.
Bạch Thuật và Tư Thiên Chanh liếc nhau, trong lòng thấy bi ai giùm Bách Lý Vũ, nhưng trên mặt lại không đổi sắc.
Tô Tiểu Vũ vừa khẩn trương vừa cô đơn nhìn Tư Thiên Hoán, bàn tay nhỏ để ở bên ngoài nắm chặt thành quyền, Bách Lý Dịch đứng bên cạnh nhìn, nụ cười ở khóe miệng càng sâu.
Mặt Tư Thiên Hoán không chút thay đổi nhìn ra xa, cũng không có chú ý đến Bách Lý Vũ.
"Ha ha, biểu đệ, không ngờ cái đầu ngốc nhà ngươi lại được nhiều nữ hài tử thích như vậy." Bạch Thuật thấy Bách Lý Vũ sắp trở mặt, liền bước lên phía trước hoà giải.
"Nữ nhân đều là trói buộc, có một là đủ rồi." Tư Thiên Hoán thản nhiên nói, lui ra phía sau cách xa Bách Lý Vũ một chút.
"Vậy có phải chỉ cần nữ nhân kia chết, ngươi sẽ cưới ta không?" Bách Lý Vũ khinh thường nhìn nữ tử xinh đẹp bên cạnh, trong mắt hiện lên sự ghen tị, dù sao không có một nữ nhân nào muốn thua dung mạo kẻ khác.
Tư Thiên Hoán cụp mắt xuống che giấu sát ý bên trong, tùy ý nhìn khuôn mặt Tô Tiểu Vũ luôn cúi đầu bên cạnh, khóe miệng nhếch lên khó nhận ra, vật nhỏ có ghen hay không?
Bách Lý Dịch nhíu mày, không hờn giận nhìn Bách Lý Vũ, "Vũ nhi, không đưuọc náo loạn." Điều hắn muốn là Bạch Vũ hết hy vọng với Tư Thiên Hoán, không phải là mạng của nàng.
Bách Lý Vũ hơi kinh ngạc nhìn sự tức giận trong mắt ca ca mình, nhưng từ nhỏ nàng đã kính sợ huynh trưởng, lập tức bớt kiêu căng đi, "Ta chỉ nói giỡn thôi."
"Không hề buồn cười." Tư Thiên Hoán thản nhiên nói.
Bách Lý Vũ hơi sững sờ ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của hắn, nghe thấy lời này nàng vốn nên tức giận, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười, trong lòng càng yêu thích thiếu niên này hơn một chút, thấy hắn lạnh như băng, cho là hắn có cá tính, kiễng mũi chân nói nhỏ vào lỗ tai hắn một câu "Ngươi chạy không thoát được đâu", rồi cười tủm tỉm đi tới trước mặt tô Tiểu Vũ.
Tô Tiểu Vũ nhìn thấy giày thêu của nàng, sắc mặt trắng bệch, cúi đầu không dám ngẩng lên.
Bách Lý Vũ khinh miệt đánh giá nàng, sau đó hừ lạnh, "Tư đại ca thích luyện võ, ta thấy ngươi ngay cả một chút võ công cũng không có, sao có thể xứng đứng bên cạnh hắn?"
"Lệnh của cha mẹ, người mai mối nói rồi, dù Vũ Nhi làm gì cũng vậy, cũng nhất định phải đứng bên cạnh tướng công." Tô Tiểu Vũ cúi đầu nhẹ nhàng mà kiên định nói.
"Phế vật, ngoại trừ gương mặt dụ dỗ người khác, ngươi có cái gì so được với ta?" Bách Lý Vũ không vui nói, nghĩ đến tên của nàng cũng là Vũ, sắc mặt khẽ biến đổi, "Vũ Nhi? Ngươi có tư cách gì gọi mình như vậy?"
Trong mắt Tô Tiểu Vũ hiện lên lãnh ý, chậm rãi ngẩng đầu, ủy khuất nói, "Cha mẹ đặt tên ta là Vũ Nhi, sao lại không được gọi? Tên Bách Lý cô nương cũng có chữ Vũ, chẳng lẽ không thể cho người khác có tên đồng âm sao? Đây là gia quy của Bách Lý gia sao?"
"Ta nói đây là gia quy nhà ta khi nào!" Sắc mặt Bách Lý Vũ có chút khó coi, hung tợn nói.
Tô Tiểu Vũ khó hiểu trợn to mắt, "Từ nhỏ phụ thân đã nói với Vũ Nhi, phải tuân thủ gia quy Bạch gia, mọi việc đều lấy gia quy làm chuẩn..."
"Câm miệng!" Bách Lý Vũ tức giận đến đỏ bừng mặt, nữ tử trong đại gia tộc bọn họ từ nhỏ cũng thật sự được giáo dục phải tuân thủ gia quy, nhưng phụ thân và huynh trưởng yêu thương nàng, tất nhiên nàng không quá để ý những thứ này, nào biết rằng lại thành chủ đề để cho nữ nhân này lấy ra làm văn.
"Người nên câm miệng là ngươi." Bách Lý Dịch giận tái mặt, lạnh lùng nhìn Bách Lý Vũ, thật ra trong lòng lại càng cảm thấy hứng thú với Bạch Vũ, không ngờ nàng còn mồm mép lưu loát như vậy.
Bách Lý Vũ khó tin nhìn ca ca của mình, sau đó phẫn hận trừng mắt nhìn Tô Tiểu Vũ, "Nữ nhân không tuân thủ nữ tắc như ngươi, chiếm lấy Tư đại ca rồi, còn muốn quyến rũ ca ca ta."
"Ta không có." Tô Tiểu Vũ bối rối nhìn nàng, trong mắt đầy nước mắt, như đang hy vọng Tư Thiên Hoán không hiểu lầm mình, vội vàng chạy chậm qua, bắt lấy cánh tay hắn, trấn an cơn tức hắn sắp dâng lên, "Tướng công, tin tưởng ta."
"Tư đại ca, ngươi đừng tin tưởng nữ nhân ba hoa lẳng lơ này, ca ca ta chưa bao giờ nói giúp nữ nhân nào, hôm nay hắn lại bảo vệ nữ nhân này, không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì xảy ra!" Bách Lý Vũ hừ lạnh, nghĩ đến Tư Thiên Hoán thích võ, mặt nở nụ cười kiêu ngạo, "Ta không giống vậy, ta đường đường là đại tiểu thư Bách Lý gia, võ công cao cường, nếu ngươi hưu nàng cưới ta, võ công của ngươi nhất định có thể thăng cấp rất mau."
Tư Thiên Hoán nghe vậy, rốt cục nhìn về phía nàng, cánh tay bị tiểu nữ nhân hung hăng bấm hai cái, mới không cam lòng rút tay ra khỏi bàn tay nhỏ bé của nàng.
Bách Lý Dịch nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Tiểu Vũ, thấy rõ biểu cảm đau lòng, trong mắt hiện lên ý cười, Bạch Vũ từng nói qua, bên người Tư Thiên Hoán không có nữ nhân khác, cho nên nàng có thể không oán không hận đi theo hắn, nhưng nếu bên cạnh của hắn có một nữ nhân thích hợp với hắn hơn thì sao?
Tư Thiên Chanh nghe lời nói của nàng càng lúc càng quá đáng, không khỏi lạnh giọng quát, "Bách Lý cô nương, ngươi không cần đứng ở đây châm ngòi ly gián."
"Ngươi là ai, có tư cách gì nói chuyện với ta?" Bách Lý Vũ chán ghét nhìn Tư Thiên Chanh, thấy nàng cũng đẹp hơn mình, sắc mặt càng khó xem, giơ tay lên muốn tát vào gương mặt của nàng.
Bạch Thuật và Tư Thiên Hoán đồng loạt nhìn về phía Bách Lý Vũ, sát ý chợt lóe lên.
Mắt Tô Tiểu Vũ hung hăng nhíu lại, âm thầm trừng mắt nhìn hai người, bước lên chắn trước mặt Tư Thiên Chanh, kinh hoảng lại kiên định nói, "Muốn đánh thì đánh ta đi, không thể làm tổn thương biểu tẩu."
Bách Lý Vũ hừ lạnh, bàn tay còn đang tát xuống, ngay khi bàn tay gần sát mặt nàng, Bách Lý Dịch đột nhiên ra tay, nắm lấy tay Bách Lý Vũ, giơ tay lên cho nàng một cái tát vào mặt.
"Ca ca?" Bách Lý Vũ che mặt, kinh ngạc đau đớn nhìn Bách Lý Dịch, từ nhỏ ca ca đã yêu thương nàng, làm sao có thể đánh nàng?
"Gia muội không hiểu chuyện, là trách nhiệm của ta, Tư công tử, chuyện về nơi luyện võ, lát nữa ta sẽ nói với ngươi." Bách Lý Dịch ngăn sự tức giận trong lòng, cười với bốn người này, kéo tiểu muội đang ngây ngốc bên cạnh bước đi, tay vừa mới đánh Bách Lý Vũ giấu ở trong ống tay áo, hung hăng nắm lại, muốn giấu đi vẻ đau khổ trên mặt.
Chờ ra sân, Bách Lý Dịch mới hung hăng ném Bách Lý Vũ xuống mặt đất, lạnh lùng nhìn nàng.
Trong mắt hắn, nữ nhân nên ngoan ngoãn nghe lời, tuy rằng Bách Lý Vũ kiêu căng, nhưng ít ra cũng nghe lời hắn nói, cho nên hắn cam lòng cấp nàng áo gấm ngọc thạch, làm núi dựa cho nàng, hôm nay nàng nhìn thấy Tư Thiên Hoán, nàng ở trong dự kiến của hắn, nhưng Bạch Vũ là nữ nhân hắn coi trọng, sẽ là người của Bách Lý Dịch hắn, vật của hắn, ngoại trừ hắn ra không ai được động vào, bao gồm cả muội muội ruột của mình.
"Ca ca, ngươi thật sự vì nữ nhân kia mà đánh ta?" Lửa giận trong lòng Bách Lý Vũ bị ánh mắt lạnh như băng của hắn dập tắt, trong lòng rất sợ hãi, nhưng vẫn còn không phục.
"Ngươi cho là, một nữ nhân cố tình gây sự và một nữ nhân im lặng hiền thục, đối với một người mê võ mà nói, sẽ chọn người nào?" Bách Lý Dịch ngồi xuống trước mặt nàng nàng, thản nhiên nói.
"Nhưng ta..." Ánh mắt Bách Lý Vũ sợ hãi hơi co rúm lại, nàng biết ca ca đối xử với nàng rất tốt, nhưng nếu nàng chạm vào giới hạn của hắn, kết cục của nàng cũng sẽ rất thảm, cho nên nàng vẫn rất sợ hắn.
"Hắn sẽ chọn người im lặng, không quấy rầy hắn luyện võ, cho dù ngươi có võ công cao cường, thì sao, mỗi ngày đứng trước một người cần sự yên tĩnh như hắn gào to, có lẽ ban đầu hắn sẽ ở chung với ngươi vì võ công của ngươi, nhưng đến cuối cùng, ngươi cũng sẽ bị hắn vứt bỏ như giày rách." Bách Lý Dịch nắm cằm của nàng, lạnh lùng nói.
Bách Lý Vũ không dám phản bác, chỉ có gật đầu.
"Tìm một cơ hội, để cho Bạch Vũ nhìn thấy ngươi và Tư Thiên Hoán mập mờ, làm cho nàng tự động rời khỏi Tư Thiên Hoán, như vậy, hắn chính là của ngươi." Bách Lý Dịch bỏ nàng ra, thản nhiên nói, "Ta thật sự coi trọng Bạch Vũ, cho nên, không cho phép ngươi động đến nàng." Dứt lời, xoay người rời đi.
--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
Bách Lý Vũ ngồi dưới đất, nhìn Bách Lý Dịch đi xa, hung hăng đập nát một cục đá bên cạnh, trong mắt đầy vẻ oán độc, nữ nhân kia có cái gì tốt, ngay cả ca ca cũng thích nàng, bảo vệ nàng... Nhưng vừa nghĩ đến Tư Thiên Hoán rút tay ra khỏi tay nàng, nàng lại nhịn không được đắc ý, Bạch Vũ ưu tú thì sao, cũng không khóa được tâm nam nhân của mình, không phải sao?
Đứng dậy, sửa lại quần áo và tóc, nàng lại là Bách Lý Vũ được chiều chuộng, nàng rửa mặt chải đầu thật tốt, cho Tư Thiên Hoán một ấn tượng tốt, vừa rồi nàng nhìn thấy nam nhân tốt như vậy thì rất kích động, mới có thể quá đáng như vậy, nàng tin tưởng, với bộ dáng của một thê tử và võ công, nữ nhân yếu đuối kia nhất định sẽ thất bại rất thảm.
Trong sân, Tô Tiểu Vũ cố làm ra vẻ thống khổ cầm lấy khăn xoa khóe mắt không có nước mắt, sau đó khôi phục lại bộ dáng tùy ý, vươn tay chộp lấy hai cái ghế dựa, lười biếng đi lại gần, sau đó Tư Thiên Chanh cũng ngồi xuống.
" Bách Lý Dịch rất thích nàng." Giọng điệu của Tư Thiên Hoán lạnh đông cứng, rõ ràng mang theo vẻ không vui.
Mặc cho ai nhìn thấy người người trong lòng mình thiếu chút nữa bị đánh lại không thể cứu, còn phải trơ mắt nhìn nam nhân khác ân cần với nàng, tâm trạng cũng sẽ không tốt.
Tô Tiểu Vũ mở mắt nhìn hắn, sau đó cười nhạo, " Không phải Bách Lý Vũ cũng rất thích chàng sao, nhất kiến chung tình, lãng mạn hơn nhiều, hơn nữa nàng còn tên là Vũ nhi nữa..."
Tư Thiên Hoán híp mắt nguy hiểm trừng nàng, Tô Tiểu Vũ không cam lòng yếu thế, mở mắt to ra trừng hắn.
"Được rồi được rồi, hai người các ngươi không cần đấu võ mồm vì hai người sắp chết." Bạch Thuật nhận được ánh mắt thân thiết của thê tử mình, lập tức đứng ra hoà giải cho hai người, lại bị hai người cùng trừng mắt, không khỏi âm thầm kêu khổ.
"Khụ, Bạch Thuật, vì sao lại là hai người sắp chết?" Tư Thiên Chanh không đành lòng nhìn một mình hắn bị trừng, cũng đứng lên, đi đến bên cạnh hắn, vừa lòng nhìn hai người thu ánh mắt lại.
Tô Tiểu Vũ mím môi hừ nhẹ một tiếng, nói, " Bách Lý Vũ muốn giết ta, muốn đánh ngươi, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ."
Nói đến điểm này, Bạch Thuật cũng gật đầu, không có ai biết vừa rồi lúc Bách Lý Vũ muốn tát Chanh nhi, nội lực của hắn cũng đã tập trung đến đầu ngón tay, chờ lấy mạng của nàng.
Tư Thiên Hoán cũng lạnh lùng nói, " Bách Lý Dịch phái người ám sát chúng ta, dọa đến đứa cháu chưa ra đời của ta, tương lai còn muốn tính kế lấy mạng ta, đáng chết."
Tư Thiên Chanh chế nhạo nhìn hai người một cái, che miệng cười khẽ, "Rõ ràng chính là ghen, còn tìm một đống lý do đường hoàng như vậy." Thấy hai người lại trừng mắt nhìn mình, Tư Thiên Chanh ưỡn bụng ra trước, "Trừng cái gì mà trừng, đứa nhỏ của ta bị các ngươi dọa."
"Chanh nhi..." Bạch Thuật bất đắc dĩ lắc đầu, thấy hai người tức giận không chỗ phát tiết, càng thêm bất đắc dĩ.
" Bách Lý Dịch muốn dùng một mũi tên bắn trúng ba con nhạn, phá trận pháp, đoạt Huyết Uyên, muốn Bạch Vũ, Bách Lý Vũ xuất hiện lại là một cơ hội, đã có thể làm cho Bạch Vũ hết hy vọng với tướng công, ngoan ngoãn đi theo hắn, có thể để cho Bách Lý Vũ nghiên cứu thảo luận võ công mê hoặc một người mê võ như hắn, để hắn không hề cảnh giác đi phá trận... Đúng không?" Tô Tiểu Vũ cười tủm tỉm nói, cuối cùng còn liếc mắt nhìn Tư Thiên Hoán.
Tư Thiên Hoán hơn híp mắt, thật lâu sau, ôn nhu cười, "Đúng." Âm thanh chưa vang lên, người đã khiêng Tô Tiểu Vũ vào phòng, lấy Truy Vân làm then cài, gài cửa phòng lại.
"Bạch Thuật, ngươi nói xem Tiểu Vũ có sao không?" Tư Thiên Chanh lo lắng hỏi.
Bạch Thuật từ chối cho ý kiến, "Trước kia chỉ có một bình dấm chua là Bạch Lê, hiện tại là hai cái, ta cũng không biết rõ."
"Cũng khó trách Tiểu Vũ tức giận, khó trách Bách Lý Vũ thật sự muốn cưới, thiên kim bây giờ đều có đức hạnh này sao?" Tư Thiên Chanh nhíu mi, trước kia là Trưởng Tôn Thanh Thanh, Tô Nghệ Tuyền và Triệu Nhược Tinh, hiện tại lại thêm Bách Lý Vũ...
"Không có, không phải Chanh nhi cũng rất tốt sao?" Bạch Thuật mượn cơ hội vuốt mông ngựa, bóp vai cho nàng.
"Ôi, cái miệng này cũng thật ngọt." Tư Thiên Chanh cười vỗ cái tay trên vai, "Có thưởng."
Mắt Bạch Thuật sáng lên, "Thưởng cái gì?"
"Thưởng ngươi có thể sờ bảo bối của ta." Tư Thiên Chanh nhếch môi cười, vừa lòng nhìn mặt hắn đen lại không phát tiết được.
Tô Tiểu Vũ nói đúng, sự xuất hiện của Bách Lý Vũ thật sự là một cơ hội.
Trong thư phòng.
"Dịch nhi, chuyện gì xảy ra với Vũ nhi?" Bách Lý Liệt cau mày hỏi.
Bách Lý Dịch nghe thấy tên của nàng, mặt ôn hòa cũng nhiều ý lạnh hơn, "Bình thường đối với nàng quá tốt rồi, hôm nay thiếu chút nữa đã làm hỏng đại sự của ta." Điều khiến hắn tức giận cũng không hoàn toàn là vì Bạch Vũ, dù sao Vân Thủy Gian quan trọng hơn,nếu  hôm nay nàng thật sự muốn đánh Bạch Thuật phu nhân hoặc làm bị thương Bạch Vũ, cho dù Tư Thiên Hoán lạnh nhạt, cũng sẽ cảm thấy mất mặt, nếu bởi vì vậy mà rời khỏi đây, vậy không phải không có biện pháp để hắn ở lại sao, như vậy phiền toái cũng rất nhiều.
" Làm sao Vũ nhi có thể thích Tư Thiên Hoán?" Bách Lý Liệt nghi hoặc hỏi, Bách Lý gia bọn họ cũng không phải không có người, biết nữ nhi chưa từng thích ai, đều là mắt cao hơn đầu.
"Không thể không nói, Tư Thiên Hoán rất đặc biệt, bốn người bọn họ đều rất đặc biệt, ta nghĩ, ở bên ngoài bọn họ cũng có thể là người có một không hai." Bách Lý Dịch nói đúng trọng tâm, nhưng ở gia tộc Lánh Đời này, mấy người đó cũng không là gì cả.
Bách Lý Liệt có chút kinh ngạc, dù sao nhi tử rất ít khi khen người nào, "Ngươi thật sự không phản đối Vũ nhi và Tư Thiên Hoán ở cùng một chỗ sao?"
"Vũ nhi muốn thích ai, là chuyện của nàng, nhưng Tư Thiên Hoán phải chết." Bách Lý Dịch sẵng giọng, "Nàng chỉ có thể gả cho họ Tô." Cho dù sau này bọn họ đánh bại Tô gia, nhưng từ trên xuống dưới Tô gia có nhiều người như vậy, không thể giết chết hết, sau này cần phải có đám cưới.
"Dịch nhi, ngươi ngoan độc hơn phụ thân." Thần sắc Bách Lý Liệt có chút phức tạp, không rõ là tán thưởng hay là thở dài.
Bách Lý Dịch nhíu mày, "Phụ thân, vì ngươi không đủ ngoan độc, cho nên mới để cô cô chạy trốn, nếu không, hiện tại chúng ta đã có thể lấy được tín vật của chủ nhân Vân Thủy Gian."
" Dù sao ta cũng nhìn cô cô ngươi lớn lên." Bách Lý Liệt chậm rãi nhắm mắt lại, hiển nhiên là không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Bách Lý Dịch nhìn ánh mắt phụ thân mình có chút châm biếm, sau một lúc lâu, thản nhiên nói, "Phụ thân chuẩn bị một vài người, mấy ngày nay, trận pháp có thể sẽ bị hủy diệt." Nói xong, trong mắt lộ ra một tia điên cuồng.
"Dịch nhi, chờ mọi chuyện xong, phụ thân cũng nên tìm một chỗ dưỡng lão, cái nhà này, dựa vào ngươi." Bách Lý Liệt từ từ nhắm hai mắt thở dài, "Nhưng, phụ thân hy vọng ngươi không nên làm khó dễ mấy vị đệ đệ của ngươi."
"Tất nhiên." Bách Lý Dịch cười nhẹ, rồi hành lễ rời đi, chờ ra khỏi cửa phòng, nụ cười ôn hòa trên khuôn mặt mới nhiễm đầy vẻ chế giễu, đám phá gia chi tử đó, tất nhiên hắn sẽ không đặt vào trong mắt, chỉ cần bọn họ đừng phạm đến hắn, hắn không ngại nuôi bọn họ cả đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.