Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 7: Mẹ con Tô Gia




Chậm rãi đứng dậy, quanh thân Tô Tiểu Vũ sát ý không giảm mà lại tăng, lạnh lùng nhìn đá vụn trên đất một cái, mặt trên Từ Thiến còn lưu lại vết máu, bàn tay trắng nõn phất ra, hai lá cây đâm vào đá vụn dưới đất, sau một khắc, những đá vụn kia tất cả đều bị thành bột.
Vũ nhục nàng, nàng còn nể mặt cùng vui đùa một chút, nhưng nếu ai dám vũ nhục mẹ nàng, chỉ có chết.
Lúc Từ Thiến ngã nhào nàng liền rắc lên độc dược, mặc dù không cần mạng của nàng ta, nhưng hủy dung dễ như trở bàn tay.
Nghĩ đến đây, Tô Tiểu Vũ chậm rãi nâng lên khóe môi, cười lạnh mang theo nồng đậm khát máu, manh mối về mẫu thân đã có, có thể lấy thêm tin tức từ Tô Thanh Viễn bộ, phủ tướng quân thiếu nợ nàng, sẽ phải trả.
Màn đêm hạ xuống, trong bầu trời đêm lấp lánh ánh sáng, không chói mắt, nhưng anh trăng non tản mát bên cạnh, lại có vẻ lịch sự tao nhã, gió đêm nhè nhẹ, lá cây xào xạc vang dội, thi thoảng có côn trùng kêu vang, phối hợp ăn ý.
Đã sớm thay một thân quần áo bẩn, đang muốn nằm xuống, ngửi thấy một làn hương thơm lạ lùng truyền đến, Tô Tiểu Vũ sờ mũi một cái, nhàn nhạt nhìn phía ngoài cửa sổ, "Nguyệt nhi."
"Chủ tử, ngươi luôn là người đầu tiên phát hiện ra ta, người ta một chút cảm giác thành tựu cũng không có á!" Cô gái bị gọi là Nguyệt nhi, đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa, mềm mại nói, chậm rãi đi vào trong nhà, đường cong mê người, dáng vẻ thướt tha mềm mại, gương mặt cực kì kiều mỵ, giờ phút này nàng đang buồn bã nhìn Tô Tiểu Vũ, đội môi đỏ mọng bĩu.
Nhìn Liễu Nguyệt phong tình vạn chủng, Tô Tiểu Vũ lười biếng cười một tiếng, buông lỏng cả người, nghiêng dựa vào trên giường, tóc dài không búi mềm mại thả trước ngực, cả người có phong thái thảnh thơi nhàn hạ, ánh trăng nhàn nhạt dịu dàng phân tán trên người nàng, vì nàng phủ lên một tầng trắng nhẹ, giống như đứa trẻ sơ sinh mới ra đời, lại như tiên nhân rơi xuống phàm trần, trong lúc nhất thời, Liễu Nguyệt nhìn ngây dại.
"Đẹp mắt?" Âm thanh nhàn nhạt mang theo hài hước, khiến Liễu Nguyệt lấy lại tinh thần khuôn mặt đỏ bừng, nhiều lúc nàng luôn nhìn chủ tử thành si, nhưng điều này không thể trách nàng, chủ tử lớn lên như vậy, căn bản là hại nước hại dân nha, cứ ngồi lẳng lặng như vậy đã làm cho người ta sinh ra động lòng, ngay cả nàng là nữ tử, cũng chạy không thoát.
"Chủ tử chọc ghẹo ta!" Liễu Nguyệt nũng nịu.
"A, ai kêu Nguyệt nhi đáng yêu nhất đây?" Tô Tiểu Vũ cười phát ra tà khí, Liễu Nguyệt không khỏi nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên nàng nhìn thấy chủ tử, chủ tử một thân trường bào xanh biếc, trang phục nam tử, tuấn tú phiêu dật, làm hại trái tim tâm hồn thiếu nữ của nàng, kết quả sau lại phát hiện, cái này căn bản ô Long, chủ tử là nữ nhân! (bé Nhi: tui chit với nàng Tiểu Vũ mất thui >.< câu này thường thấy dành cho nam chủ nói mà..xèo…xèo)
Nhìn ra Liễu Nguyệt lại nghĩ tới chuyện lúc trước, Tô Tiểu Vũ bật cười, ho nhẹ một tiếng, mở miệng hỏi, "Tìm ta có chuyện gì?"
Nghe vậy, Liễu Nguyệt cũng thu hồi vẻ mặt, trên mặt kiều mỵ chỉ còn lại nghiêm túc, "Chủ tử, sau năm ngày, phòng đấu giá bán đấu giá Tử Hiệp thảo."
"Ta sẽ đi." Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt nói ra, chậm rãi nhắm mắt lại, nghe Liễu Nguyệt khẽ lên tiếng đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên nói nói: "Đi điều tra một chút, Bạch Thuật là người phương nào."
Liễu Nguyệt tuy có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh gật đầu một cái, bọn họ làm thuộc hạ, chỉ để ý nghe mệnh lệnh chủ tử, chẳng qua chủ tử ít cùng Bạch gia lui tới, thế nhưng sao lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với Bạch Thuật?
Mang theo nghi ngờ, Liễu Nguyệt nhanh chóng rời khỏi tiểu viện.
Tô Tiểu Vũ xoa xoa mi tâm, nằm xuống giữa giường, Bạch Lê người này nàng chưa từng nghe nói qua, chỉ sợ dùng tên giả, muốn tra hắn, cũng chỉ có thể tra từ Bạch Thuật, hi vọng tốc độ Liễu Nguyệt có thể nhanh lên một chút, không có ngọc bội của mẹ, nàng có chút lo lắng.
Bên này Tô Tiểu Vũ từ từ ngủ, một chỗ khác phủ tướng quân, trong phòng bóng hình xinh đẹp của đại phu nhân là một mảnh hỗn loạn.
"Nương, ngươi làm sao?" Tô Nghệ Tuyền còn chưa ngủ, liền nghe nói mẫu thân nàng đã bị hủy dung, lập tức vội vã chạy tới, thấy mặt Từ Thiến có vết thương màu xanh, sợ hãi bụm miệng lại.
"Đều do tiện nữ nhân Tô Tiểu Vũ đó!" Từ Thiến thấy nữ nhi tới, buông bàn tay nha hoàn, đôi mắt gần như phóng hỏa, mà Tô Tiểu Vũ chính là ngọn nguồn lửa giận!
Tô Nghệ Tuyền nhíu mày, suy nghĩ một chút, hình như đã hiểu ra cái gì, trong lòng có chút áy náy, nàng nói là Tô Tiểu Vũ đẩy nàng vào nước trong ao, chỉ là muốn hành hạ Tô Tiểu Vũ.
"Nha đầu ngốc, nương không trách ngươi, trong Tô phủ này đại phu là lang băm, vết thương thông thường như vậy sẽ không lưu lại sẹo, đừng quá lo lắng."
Nữ nhi do nàng sinh, đang suy nghĩ gì nàng tự nhiên biết, nhìn bộ dáng nàng khéo léo, Từ Thiến chỉ cảm thấy kiêu ngạo, đây là con gái của nàng, đoan trang cao quý, tiện nhân kia sao mà vượt qua được.
Tô Tiểu Vũ hạ độc, độc này là nàng tự nghiên cứu, người khác không phân biệt được, trong phủ tướng quân này đại phu sẽ không có bản lãnh lớn, chỉ có thể nói là bởi vì nhiễm trùng, tỷ lệ lưu sẹo rất lớn, Từ Thiến nghe mơ mơ hồ hồ, tổng kết một chút chính là đại phu vô dụng, phái người đi đến Hồi Xuân đường mời người đến xem.
Người Hồi Xuân đường, cải tử hồi sinh, y thuật cao siêu, người tới chỗ bọn họ, nàng không cần lo lắng, chỉ tiếc là nàng nhất định phải thất vọng rồi.
"Khụ khụ, nương nghỉ ngơi thật tốt, Tuyền Nhi trở về phòng." Tô Nghệ Tuyền sáng sớm rơi xuống nước, mặc dù không bệnh thương hàn thực sự nghiêm trọng như vậy, nhưng vẫn có chút cảm lạnh, hiện tại hơi mệt mỏi chút.
"Mau trở về nghỉ ngơi, thân thể này rất quý giá không thể tổn hại, tương lai, phải gả vào hoàng thất đấy!" Từ Thiến thúc giục, nhắc tới hoàng thất, mặt mày đều vui vẻ, hoàng đế mới vừa lên ngôi không lâu, hậu cung không có nữ nhân, con gái nàng quốc sắc thiên hương, hơn nữa lão gia nhà nàng còn là một đại tướng quân, vào cung cũng không phải việc khó, không chừng còn có thể làm hoàng hậu, nếu như có thể, nàng được là mẫu thân hoàng hậu, người khác sẽ hâm mộ nàng không dứt!
Tô Nghệ Tuyền sững sờ, nghĩ đến yến tiệc mùa thu lúc trước nàng ở xa xa gặp qua Hoàng đế, người phong tư trác tuyệt, nàng thường xuyên mơ thấy, nếu nàng có thể gả cho hắn, sẽ tôn quý đến cỡ nào, sẽ thực hạnh phúc, sắc mặt đỏ lên, nàng nhìn Từ Thiến xấu hổ một cái, khẽ nhún người, rời đi.
Từ Thiến hài lòng nhìn nữ nhi của mình, đột nhiên trên mặt đau xót, đau đến nước mắt chảy ròng, không khỏi thầm mắng bọn thủ hạ làm việc hiệu suất thấp, liếc xéo nha hoàn hỏi, "Người Hồi Xuân đường làm sao còn chưa mời tới?"
"Nô tỳ sẽ đi thúc giục ngay." Nha hoàn kia thân thể run lên, nhanh chóng rời đi, mặt nàng còn đau, không muốn bị thêm một cái tát.
Bóng dáng xinh đẹp của Tô Nghệ Tuyền rời đi, nàng liền đi tới Tuyền Cơ các, trên đường đụng phải Từ Thành Ngọc, lạnh nhạt đúng mực hô, "Biểu ca."
"À? A, thì ra là Tuyền biểu muội, nghe nói ngươi bị cảm lạnh, ngươi nên nghỉ ngơi nhiều một chút." Từ Thành Ngọc khách sáo nói, trong mắt đều là quan tâm, lại không nhìn ra mấy phần chân thành.
"Đa tạ biểu ca quan tâm, vậy Tuyền Nhi rời đi trước." Tô Nghệ Tuyền nhẹ nhàng cười một tiếng, mang theo nha hoàn rời đi.
Mà Từ Thành Ngọc cũng nhanh chóng rời đi, không dừng lại nửa phần, thái độ này, khiến trong lòng Tô Nghệ Tuyền có chút bất mãn, mặc dù biểu ca này tham tài háo sắc, nhưng dù sao vẫn là người quỳ dưới váy nàng, nhưng thái độ hôm nay, sao lạnh nhạt như vậy?
Nữ nhân là một loại sinh vật rất kỳ quái, thời điểm người khác thích ngươi, ngươi lại chán ghét, người ta không thích ngươi, lại sinh lòng bất mãn, giống như tất cả mọi người trong thiên hạ, đều phải đi theo phía sau ngươi, dĩ nhiên, không phải tất cả nữ nhân đều như vậy, nhưng Tô Nghệ Tuyền nằm trong đó"Người nổi bật".
Nghiêng đầu, có chút nghi ngờ hỏi nha hoàn, "Hôm nay biểu ca xảy ra chuyện gì sao?"
Nha hoàn kia suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ đến chuyện nha hoàn cạnh đại phu nhân nói, "Biểu thiếu gia giống như là nhìn thấy nhị tiểu thư vừa thấy đã yêu rồi."
Vừa thấy đã yêu vẫn tính là uyển chuyển, trong lòng nha hoàn kia oán thầm, nghe nói lúc ấy nước miếng Biểu thiếu gia đều chảy ra!
Nghe vậy, trong đầu Tô Nghệ Tuyền hiện lên gương mặt tuyệt mỹ, trong lòng sự ghen tỵ giống như chum nước bị phá vỡ, không ngừng xông ra, vừa vội vừa nhiều.
"Quả nhiên không dám đánh giá cao ánh mắt biểu ca."
Nha hoàn đi phía sau, ngẩn người, trước kia Biểu thiếu gia thích là tiểu thư chứ, nàng thế nào chửi mình đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.