Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 57: Bắc Bắc đào hoa




Edit: Susublue
Trong Lăng thành, thanh lâu trà quán nhiều không đếm xuể, nhưng có một nơi, lại khác với những thanh lâu khác, đó là Túy Xuân Phong, Túy Xuân Phong ở Lăng thành phồn vinh nằm ngay ngã tư đường, khách xa khách gần, tiếp đón rất nhiều, nhưng so với  tiếng huyên nháo bên ngoài, Túy Xuân Phong lý lại yên tĩnh, lịch sự, tao nhã, nước chảy ở núi giả, xung quanh nạm ngọc, hành lang được giăng vải trắng, khúc quẹo nối dài, sự mới lạ vây quanh, nếu không biết trước đây là thanh lâu, còn tưởng rằng mình đã đi vào phủ của một đại nhân nào đó.
Bọn nha hoàn mặc một quần áo màu xanh, cử chỉ dịu dàng, khí chất sạch sẽ, tố chất so với nha hoàn của những chỗ khác tốt hơn nhiều, ngay cả nha hoàn đều như thế, càng không cần phải nói các cô nương bên trong, một đám đều theo học danh nhân, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, có thể nói là tuyệt sắc đa tài, đặc biệt là tứ đại cô nương.
Nếu hược Khinh cô nương, dung mạo như hoa phù dung, một tay khảy tỳ bà một tay cầm kinh thư; thì Phù Liễu cô nương, xinh đẹp như hoa lan, vũ đạo tuyệt thế vô song; Oánh Oánh cô nương, nhu mềm như nước, lạnh nhạt như mực trong nghiên, kỹ thuật vẽ tranh cao siêu; Phượng Vũ cô nương, nhẹ nhàng như mẫu đơn, giọng nói tự nhiên, vang vẳng ba ngày không dứt.
Trong đó, người khó chạm tay vào nhất là Phù Liễu, vì trong tứ đại cô nương, nàng là người đẹp nhất, lại là người duy nhất bán nghệ không bán thân, phú gia công tử ngày nào cũng đập một đống lớn vàng bạc, cũng khó mặt nàng, không phải không ai muốn nổi loạn, nhưng người sau lưng Túy Xuân Phong, không phải ai cũng có thể động.
Lão bản Túy Xuân Phong, là Liễu Nguyệt, Liễu Nguyệt có chút không được tự nhiên, làm chuyện gì, nếu không thể làm cho tốt, trong lòng liền không thoải mái, diẽnndannle.quydonn cho nên nàng không chút áy náy tiêu xài tiền Thừa Phong buôn bán mang về cho Vũ các, biến Túy Xuân Phong trở thành tiên cảnh, số tiền lớn đại diện cho danh gia của danh sư, vì vậy họ tìm đến đây dạy tài nghệ cho các cô nương.
Những cô nương Túy Xuân Phong, nếu không phải tự mình tự nguyện, tuyệt đối không ai dám buộc các nàng tiếp khách, đây là điều mà Túy Xuân Phong khác với các thanh lâu lớn khác, vì Liễu Nguyệt cho rằng, nữ nhân tuyệt đối không thể gây khó dễ cho nữ nhân, nhưng Túy Xuân Phong lại không bị vắng bóng, mỗi ngày đều có cả đống vàng bạc chảy vào, điều này làm Liễu Nguyệt càng đắc ý trước mặt Thừa Phong.
Sáng sớm, sân sau Túy Xuân Phong, một nữ tử mặc bạch y, dáng người như tiên, uyển chuyển động lòng người, gò má nõn nà, đôi mắt đẹp như họa, môi không son mà hồng, thật sự là một tuyệt sắc giai nhân, bên môi nàng lộ nụ cười tự nhiên, thanh nhã nhu nhược như hoa lan, người này là đệ nhất giai nhân của Túy Xuân Phong, Phù Liễu.
"Cô nươn, xin chào." Vài nha hoàn nhìn thấy Phù Liễu, cúi người, nhẹ giọng chào hỏi.
Phù Liễu đạm bạc cười gật đầu, đợi bọn họ đi rồi, nhìn chung quanh, thấy không có ai, mới đi đến sau cây, nhẹ giọng nói, "Không có người, ngươi xuất hiện đi."
Sau thân cây một nam nhân chậm rãi đi ra, mặt đào hoa, trong mắt hàm chứa nhu tình, mũi cao thẳng, đôi môi hoàn mỹ, đây không phải là Tư Thiên Bắc bỏ nhà trốn đi thì là ai? Lúc này hắn mặc cẩm bào màu tím, bên trên thêu hoa sen, thắt lưng tế có một thắt lưng, treo một miếng ngọc bội màu mỡ dê, nhìn như một thiếu gia tuấn lãng phong lưu.
Tư Thiên Bắc đi theo Phù Liễu lên lầu, vừa vào phòng của nàng, thản nhiên đánh giá căn phòng, chỉ cảm thấy tươi mát thanh nhã, trong mắt không khỏi hiện lên một tia tán thưởng.
"Công tử uống trà đi." Phù Liễu châm trà cho Tư Thiên Bắc, giọng nói nhu nhược như gió mát, nàng thản nhiên cười, đẹp không thể tả.
"Đa tạ Phù Liễu cô nương." Tư Thiên Bắc tùy ý cười, như hoa mạn châu sa, yêu nghiệt đến hồn xiêu phách lạc.
Về vẻ bề ngoài, Tư Thiên Bắc kém Tư Thiên Hoán, nhưng hắn lại được di truyền đôi mắt đào hoa của mẫu phi, cũng vì vậy mà hắn lại có thêm vài phần yêu nghiệt, như vậy cũng đủ để nữ nhân động tâm.
Phù Liễu sửng sốt, hơi cúi đầu, mặt ửng đỏ, chỉ cảm thấy tim như đang đánh trống, nữ tử luôn dễ dàng động tâm với người đã cứu mình, mà nàng cũng đã hơi động tâm với Tư Thiên Bắc rồi.
Tư Thiên Bắc nhìn nàng thẹn thùng, trong mắt hơi ngạc nhiên, thật ra, Phù Liễu không được coi là tuyệt thế vô song, dù sao có Tô Tiểu Vũ và Khúc Ngâm ở đây, thì ai có thể sánh bằng, nhưng nữ tử trước mắt, có một khí chất ôn nhu, so với sự bá đạo của Tô Tiểu Vũ và sự lạnh lùng của Khúc Ngâm, thì hắn lại thích Phù Liễu như vậy hơn.
" Cảm tạ công tử ra tay tương trợ, nếu không có công tử giải vây cho ta, chỉ sợ Phù Liễu đã..." Phù Liễu cảm kích nhìn Tư Thiên Bắc, nghĩ đến việc xảy ra vừa rồi, hốc mắt hơi đỏ lên, nói cũng không nên lời, nàng như vậy, càng khiến người ta đau thương.
"Chuyện không đáng kể, ta mới nên cám ơn cô nương, nếu ngươi không thu lưu ta, đại tỷ ta mà tìm được ta, không đánh gãy chân ta mới là lạ." Tư Thiên Bắc nhíu mày, tâm đầy thương tiếc, giọng nói cũng nhẹ hơn.
Hắn tuyệt đối không thể để cho người ta an bài hôn nhân của hắn, muốn hắn tham gia cái đại hội tuyển phi gì đó, nằm mơ, cho nên hắn đã sớm mang theo bạc chạy trốn, nhưng Lăng thành lớn như vậy, nếu đại tỷ muốn tìm hắn, quả thực dễ như trở bàn tay, đang nghĩ xem nên đi đâu mới tốt, diênn,dànnleeqydoonn thì lại gặp được công tử của lễ bộ thượng thư đang cầm tay một cô nương không chịu buông, kiên quyết muốn đưa nữ nhi nhà người ta lên kiệu, cho nên hắn thuận tay giúp vị cô nương đó, vị cô nương đó cũng chính là Phù Liễu, Phù Liễu vì muốn báo đáp hắn, cho nên đưa hắn về Túy Xuân Phong.
Hắn chưa từng đến thanh lâu, càng chưa từng đến Túy Xuân Phong, nhưng khi hắn nghe Phù Liễu nói tới cái tên này, lúc nhìn thấy, thật sự khiến hắn kinh diễm.
" Vì sao công tử lại bỏ nhà trốn đi?" Phù Liễu có chút khó hiểu, chỉ liếc mắt một cái, nàng có thể khẳng định người trước mắt chắc chắn có xuất thân quý tộc, đã có hoàn cảnh tốt như vậy, vì sao không biết quý trọng.
"Đại tỷ muốn ta cưới vợ, nhưng ta không thích, lại không muốn tùy ý chọn đại, cho nên bỏ chạy." Tư Thiên Bắc khinh thường bĩu môi, hắn không thèm cưới vợ, nếu không đến lúc đó sẽ giống Tiểu Hoán và Bạch Thuật, biến thành người bị thê quản nghiêm cũng không tốt.
Hắn chưa từng đến thanh lâu, cho nên trốn ở chỗ này, dù đại tỷ thần thông quảng đại, cũng không tìm thấy hắn!
"Thì ra là thế." Phù Liễu hiểu rõ, thấy hắn vẫn còn nhìn mình, sắc mặt càng đỏ.
Lần đầu tiên Tư Thiên Bắc phát hiện một nữ tử dễ dàng thẹn thùng như vậy, nên hứng thú đánh giá nàng một lúc lâu, đột nhiên lưu manh nở nụ cười, vươn tay nắm lấy cằm của nàng, thấp giọng nói, "Nếu sớm gặp được Phù Liễu cô nương, ta cũng không phải vất vả trốn khỏi nhà đúng không?"
Phù Liễu ngơ ngác nhìn hắn, một nam nhân tốt như vậy, đây cũng lần đầu tiên nàng gặp, nhìn hắn cười lưu manh, tim nàng không khống chế được mà đập nhanh hơn, đột nhiên ý thức được mình thất thường, nàng hoàn hồn, né tránh tay hắn, che đi sự bối rối ở đáy mắt, đạm bạc cười nói, "Công tử đừng lấy Phù Liễu ra làm trò cười."
Tư Thiên Bắc nhìn tay mình, cảm nhận được độ ấm ở đầu ngón tay, sắc mặt lập tức hoảng hốt, nghe nàng nói vậy, cũng chỉ tùy ý cười, không cần phải nhiều lời nữa, hắn cũng không muốn đùa giỡn nữ hài tử này, hôm nay không biết hắn bị cái gì nữa.
Đừng thấy Tư Thiên Bắc trưởng có vẻ mặt phong lưu mà hiểu lầm, hắn giống huynh đệ mình đều giữ mình trong sạch, lớn như vậy rồi, mà còn chưa từng ôm eo nữ nhân bao giờ, vừa rồi hắn có thể nâng cằm nàng, xem như đã rất tiến bộ rồi.
"Cô nương, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?" Ngoài cửa, một nha hoàn nghi hoặc hỏi.
Phù Liễu cụp mắt, thản nhiên nói, "Ta tự nói chuyện với mình thôi." Nói xong, nhìn Tư Thiên Bắc, có chút ngượng ngùng cúi đầu.
"Dạ." Nha hoàn đó cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng rời đi.
"Ngươi thật dễ thẹn thùng." Tư Thiên Bắc nhếch môi cười nói, nụ cười như ánh nắng làm chói mắt người khác.
Phù Liễu chịu không được sự trêu chọc của hắn, mặt lại đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn hắn, nàng ôn nhu yếu đuối, trừng mắt nhìn chẳng những không thể uy hiếp, ngược lại giống lông chim, gãi ngứa lòng người khác.
Mà người bị ngứa, chính là Tư Thiên Bắc, hắn cảm thấy khi nàng nhìn thoáng qua, tim đập rối loạn, loại cảm giác này, hắn chưa từng trải qua, trong lúc nhất thời có chút nghi hoặc, nhưng cũng không chán ghét.
"Công tử muốn trốn tỷ tỷ, vậy ở lại đây đi, chỗ này có một cái phòng nhỏ, chắc phải ủy khuất công tử rồi." Phù Liễu bình phục tâm trạng, chỉ vào một cái cửa nhỏ bên cạnh giường của mình, có một lão bản tiêu tiền như nước, nơi ở của các cô nương ở Túy Xuân Phong rất tốt, đặc biệt là tứ đại cô nương, phòng chẳng những lớn, còn có một căn phòng phụ.
Tư Thiên Bắc nhíu mày, trêu chọc nói, "Ngươi là một cô nương lại để một nam nhân như ta ở chung, ngươi không ủy khuất, vậy ta ủy khuất cái gì?"
"Ta, ta không bao giờ cho nam nhân vào đây." Phù Liễu bị hắn cho rằng mình là loại nữ nhân dơ bẩn, giọng nói có chút run, trong mắt hiện lên sự thống khổ, nàng vốn cũng là thiên kim nhà giàu, nhưng phụ thân bị Đức Vương hãm hại, diênndafnn,leqysdonn chết thảm trong ngục, nàng không cam lòng, nàng muốn sửa lại án sai cho phụ thân, cho nên nàng mới đến y Xuân Phong, nàng hy vọng có thể tìm được cơ hội, sửa lại án sai cho phụ thân, nhưng nàng quá ngây thơ rồi, nam nhân đến chỗ này, đều đi chơi bời, nàng lại không muốn tiếp khách, ai chịu vì nàng mà đắc tội với Đức Vương cao cao tại thượng chứ?
Tư Thiên Bắc biết nàng chưa bao giờ tiếp khách, vừa nghe nàng nói như vậy, tâm trạng lại thoải mái đến khó hiểu, thấy nàng ủy khuất, có chút đau lòng, "Ta chỉ trêu chọc ngươi thôi, đừng tưởng là thật."
Phù Liễu "Ừ" một tiếng, thản nhiên nhìn cái chén trong tay, không nói nữa, trong phòng lại trở nên im lặng.
" Phù Liễu!" Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nữ nhân kiều mỵ, thấp thoáng còn thấy được một bóng dáng đi tới phòng của nàng.
Phù Liễu nhíu mày, đẩy Tư Thiên Bắc vào phòng trong, tự sửa sang lại quần áo, ra ngoài mở cửa, nhìn thấy vị phụ nhân diễm lệ trước mắt, thản nhiên cười, "Ma ma, sao ngươi lại tới đây?"
"Ai da, còn không phải vì đại thiếu gia của Tướng gia sao, từ khi hắn gặp ngươi, đều tâm tâm niệm niệm nhớ ngươi, vừa rồi lại tới tìm ta, ma ma biết ngươi không muốn tiếp khách, nhưng ngươi cũng biết, thanh xuân của nữ nhân chỉ được vài năm, nếu không thừa dịp này kiếm chút ít, đến lúc ngươi già đi, thì phải làm sao bây giờ?" Lệ nương lôi kéo Phù Liễu vào phòng, cảm thán nói, thấy sắc mặt nàng đạm bạc, trong mắt không thoải mái, nếu không phải Liễu lão bản không cho phép bà cưỡng bức các cô nương tiếp khách, bà có rất nhiều biện pháp, mỗi ngày nhìn bạc không cánh mà bay vì Phù Liễu, bà cảm thấy rất khó chịu.
Tâm trạng Phù Liễu trầm xuống, thu hồi nụ cười, ánh mắt cũng lạnh lùng, thì ra khuôn mặt nhu nhược cũng có lúc kiên nghị, "Ma ma, ta nói rồi, ta tới chỗ này chỉ vì muốn tìm người sửa lại án sai cho phụ thân, không phải đến kiếm tiền."
" Phù Liễu, ngươi đã vào cửa Túy Xuân Phong, còn thanh cao cái gì, sửa lại án sai? Nam nhân đến đây đều là bọn ăn chơi, ngươi dựa vào cái gì muốn bọn họ giúp ngươi, nếu ngươi nguyện ý bồi Lưu công tử một đêm, nói không chừng hắn sẽ đồng ý." Giọng nói của Lệ nương thay đổi, nói xong, lại khôi phục sự kiều mỵ, đôi mắt khôn khéo nhìn nàng, quan sát phản ứng của nàng.
"Muốn ta tiếp khách, trừ phi ta chết." Phù Liễu lạnh mặt, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo, nàng có thể làm xiếc, nàng có thể cười làm lành, nhưng muốn nàng buông bỏ tôn nghiêm ngủ với nam nhân, không có khả năng.
Từ nhỏ tính tình Phù Liễu đã cứng rắn, ngày thường nhìn nàng, cũng chỉ nhu nhược như nữ tử khác, nhưng nế chạm đến điểm mấu chốt của nàng, nàng sẽ không nhu nhược.
"Ngươi! Cứng đầu! Lưu công tử là loại người nào, hắn muốn ngươi, đó là vinh hạnh của ngươi, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đến lúc hắn cứng rắn muốn ngươi, ngươi muốn khóc cũng không khóc được!" Lệ nương cũng bị nàng chọc giận, nữ nhân nào bà cũng đã gặp qua, nhưng tính tình thối như vậy, vẫn là lần đầu tiên bà thấy, giở giọng răn dạy, nổi giận đùng đùng xoay người ra ngoài.
Phù Liễu ngồi tại chỗ, từ từ nhắm hai mắt, vẻ mặt giận tái đi, ngón tay nắm chặt chén trà, lộ rõ khớp xương, nhìn qua có thể thấy được nàng dùng bao nhiêu sức.
Tư Thiên Bắc ở phía sau đã nghe rành mạch cuộc đối thoại của bọn họ, Lưu công tử? Cái tên phá gia chi tử của Lưu Vũ Ninh? Nghĩ đến chuyện một tên phá gia chi tử muốn xâm phạm Phù Liễu, hắn liền tức giận trợn trắng mắt, chờ Lệ nương rời đi, hắn liền đi ra ngoài, thấy Phù Liễu liều mạng áp chế cơn tức giận, có một tia kinh ngạc, hắn chỉ nghĩ nàng nhu nhược không có cách nào khác, lại không ngờ nàng còn có một mặt này, nhưng, như vậy càng đáng yêu.
"Ta giúp ngươi chuộc thân, giúp phụ thân ngươi sửa lại án sai, được không?" Tư Thiên Bắc đi đến trước mặt nàng, thấp giọng nói, thấy nàng mở mắt ra nhìn mình, không khỏi ôn nhu cười, đương nhiên, hắn sẽ không nhận biết được nụ cười của mình ôn nhu như nào.
Trong mắt Phù Liễu hiện lên sự thống khổ, lập tức lạnh lùng nhìn Tư Thiên Bắc, "Ngươi cũng muốn ta lấy thân báo đáp sao?" Nam nhân trong thiên hạ đều đen tối, lời này nàng nghe qua rất nhiều lần rồi, lại không ngờ hắn cũng sẽ nói, quả nhiên, nam nhân đều giống nhau.
Tư Thiên Bắc kinh ngạc há miệng thở dốc, biết nàng hiểu lầm, lập tức giải thích, "Ta không cần ngươi cho ta gì cả, coi như ta báo đáp chuyện hôm nay ngươi cho ta tị nạn ở đây."
Phù Liễu phòng bị nhìn hắn, tất nhiên không tin, giúp hắn, cũng chỉ bởi vì hắn giúp nàng.
Tư Thiên Bắc lại cảm thán nữ nhân thật khó hiểu, bị sự phòng bị trong mắt nàng làm cho phiền lòng, giọng điệu cũng hơi kém, "Nếu ta muốn nữ nhân, những nữ tử hơn ngươi gấp ngàn lần đều sẽ vội vàng chạy đến, ngươi nghĩ rằng ta đối với ngươi có ý đồ gì chứ?" Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền hối hận, nhưng nghĩ đến việc nàng quật cường, nên nhịn xuống việc muốn xin lỗi nàng.
Phù Liễu hơi trợn mắt, không thể tin được hắn sẽ nói ra câu này, đột nhiên cảm thấy lòng mình vỡ vụn, cảm giác thích hắn ban đầu cũng chậm rãi vỡ vụn, trong mắt nàng hiện lên vẻ tuyệt vọng, sau đó dần dần biến thành lạnh như băng, loại lạnh lẽo này và khí chất ôn nhu của nàng không thích hợp, mà lạnh đến loá mắt.
"Công tử nghỉ ngơi đi, lát nữa ta sẽ cho người chuẩn bị đồ ăn cho ngươi." Phù Liễu áp chế chua xót ở chóp mũi, gian nan nâng khóe miệng, nói xong, xoay người muốn bỏ đi.
"Ngươi đi đâu?" Tư Thiên Bắc nhíu mày, không phải hắn nhìn không ra nàng thương tâm, nhưng bản tính kiêu ngạo không cho phép hắn cúi đầu trước, thấy nàng muốn bỏ đi, lại nhịn không được hỏi.
"Tất nhiên là biểu diễn." Phù Liễu ngoái đầu lại nhìn, cười nhẹ, để lại cho hắn một bóng lưng cô đơn.
Tư Thiên Bắc có chút ảo não, hắn không hiểu, rõ ràng hắn có ý tốt, vì sao nàng lại nói như vậy? Dù sao cũng là hoàng tử được nuông chiều từ nhỏ, từ khi nào phải chịu qua loại cảm giác này, nên tất nhiên không muốn cúi đầu trước người khác.
Nghĩ đến nàng nói sẽ biểu diễn, Tư Thiên Bắc có chút tò mò, đứng dậy đi ra ngoài, hắn vốn không hề cố kỵ, cũng may bên ngoài không có ai, nếu không nhìn thấy có một nam nhân đi từ phòng Phù Liễu ra, sợ sẽ bị hù chết mất.
Tư Thiên Bắc chậm rãi xuống lầu, bên tai truyền đến tiếng đàn đau thương, theo hướng tiếng đàn phát ra nhìn xuống vũ đài, Phù Liễu đeo mạng che mặt bằng lụa trắng, mặc bạch y, như tiên tử nhanh nhẹn, giống nhau sau khi đàn xong sẽ đạp gió bay đi, trong lòng hắn có chút hốt hoảng, bước chân nhanh hơn, quăng cho tiểu nhị một thỏi bạc lớn, hai mắt tiểu nhị tỏa sáng, lập tức dẫn Tư Thiên Bắc đến chỗ ngồi phía trên, nhanh nhẹn bày một bàn rượu và thức ăn.
Phù Liễu nổi tiếng với điệu múa bay bổng như tiên tử, lại không phải múa bình thường, nói như vậy, người múa sẽ mặc y phục một màu đơn điệu, mang theo sự nhiệt tình và xinh đẹp, nhưng Phù Liễu mặc bạch y, thắt lưng mềm mại, tao nhã uốn lượn; đôi mắt đẹp hơi cụp xuống, ánh mắt xinh đẹp nhưng lại thê lương, diienxdannleeqysdonn làn váy và tấm vải trắng trên tay đồng thời bay lên, như tiên nữ giáng thế, mũi chân chạm nhẹt, cũng bay lên không trung, hư ảo trên không trung, giống như sẽ biến mất, mọc cánh thành tiên, điệu múa của nàng cũng không quá quy củ, mà tùy tâm mà biến hóa, vải lụa trắng bay tán loạn, bi thương thấm đẫm khắp người, ánh mắt của nàng cũng mềm mại, nhưng đáy mắt lại lộ vẻ kiên nghị, lại tăng thêm vẻ đẹp cho nàng, cho dù thân ngã vào tuyệt cảnh, nhưng vẫn kiên cường như trước, nữ tử như vậy, mới đáng để cho người khác khâm phục.
Rất nhiều người chỉ nhìn kỹ thuật nhảy kỳ diệu của nàng, sợ hãi cảm thán khuôn mặt xinh đẹp của nàng, lại không thấy được sự cứng cỏi trong mắt nàng, nhưng Tư Thiên Bắc thấy được, hơn nữa nhìn rất rõ ràng, cũng vì hắn thấy được, cho nên hắn đau lòng, tâm cũng động, trong cuộc đời hắn đây là lần đầu tiên hắn động tâm.
Tư Thiên Bắc chậm rãi nhếch môi, mắt chưa hề rời khỏi gương mặt của nàng, chậm rãi uống cạn một ly rượu, trong mắt lóe lên tia sáng ép buộc, thạt ra đây là tính cách độc chiếm của người Tư gia, phàm là người được bọn họ coi trọng, bọn họ nhất định phải có được, cho nên, Tư Thiên Hoán chiếm được Tô Tiểu Vũ, Tư Thiên Hoàng chiếm được Khúc Ngâm, Tư Thiên Chanh chiếm được Bạch Thuật, mà hiện tại, hắn Tư Thiên Bắc cũng muốn có được một nữ nhân tốt, đó là Phù Liễu.
Điệu múa kết thúc, Phù Liễu chậm rãi nằm trên đất, chung quanh yên tĩnh, thật lâu sau, phát ra tiếng vỗ tay, Tư Thiên Bắc cũng chậm rãi giơ cánh tay rảnh lên, vỗ nhẹ.
Nhược Khinh ở trên lầu nhìn thấy Tư Thiên Bắc, bị khuôn mặt tuấn dật phi phàm và khí chất cao quý hớp hồn của hắn hấp dẫn, sửa sang lại quần áo đỏ thẫm, chân thành đi xuống dưới, đi về phía Tư Thiên Bắc, càng tới gần, ánh mắt càng nồng cháy, nàng ở Túy Xuân Phong lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một nam nhân cực phẩm như vậy.
"Công tử." Nhược Khinh đi tới gần ngồi xuống bên cạnh Tư Thiên Bắc, đỏ mặt nhìn hắn, thấy hắn nhìn chằm chằm vào Phù Liễu, trong mắt hiện lên sự ghen tị, nở nụ cười say lòng người, giọng nói kiều mỵ làm cho xương cốt người ta đều bủn rủn, vốn tưởng rằng hắn sẽ quay đầu nhìn nàng, sau đó mê đắm dung mạo của nàng, không ngờ hắn thật sự nhìn nàng, nhưng lại chán ghét nhíu mày, sau đó đi về phía Phù Liễu, thấy hắn đi về phía đó, trong mắt ghen tị muốn bốc cháy.
Không ai, chưa từng có ai dám đối xử với nàng như vậy, Phù Liễu ra vẻ thanh cao rốt cuộc có gì tốt, làm cho nhiều nam nhân điên đảo vì nàng!
" Kỹ thuật nhảy của Phù Liễu cô nương quả nhiên uyển chuyển vô cùng, không biết chuyện tại hạ nói trước đó, cô nương đã suy nghĩ xong chưa?" Lưu Vũ Ninh ngăn cản Phù Liễu, cười hỏi, trong mắt có dục niệm.
Trong lòng Phù Liễu chán ghét, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, chỉ thản nhiên nói, "Lưu công tử, Phù Liễu biết tâm ý của ngài, nhưng, chuyện này, Phù Liễu không thể đồng ý." Mắt nhìn về phía Lệ nương, muốn nàng giúp mình giải vây, nhưng lại thấy bà ta hừ nhẹ một tiếng, xoay người bỏ đi, trong lòng hơi lạnh lẽo.
"Không thể đồng ý?" Lưu Vũ Ninh lập tức thay đổi sắc mặt, mắt biến thành dữ tợn, cũng không cố kỵ mọi người chung quanh, không để ý nàng đang giãy dụa, nắm tay nàng, thanh âm lạnh lùng, "Bản thiếu gia để ý ngươi, là vinh hạnh của ngươi, nhưng ngươi còn dám tự cao tự đại!"
Bên cạnh cũng có người thật sự thương tiếc Phù Liễu, nhưng Lưu tướng gia quyền cao chức trọng, ai dám đắc tội con hắn, chỉ có thể coi như không thấy, không để ý.
" Phù Liễu không phải tự cao tự đại, nhưng thật sự Phù Liễu làm không được." Phù Liễu muốn rút tay về, lại không thể, giọng nói cũng lạnh đi, ánh mắt trở nên kiên quyết, Liễu lão bản không ở đây, nàng biết, sẽ không có ai giúp nàng, nhưng dù thế nào, nàng cũng không muốn thỏa hiệp với Lưu Vũ Ninh.
Lưu Vũ Ninh tức đến xanh cả mặt, giơ tay lên, muốn tát nàng một cái, người bên cạnh đều không đành lòng, dù sao một tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc bị đánh, cũng sẽ làm người ta đau lòng, nhưng không ai dám ngăn cản.
Phù Liễu cũng không nhắm mắt lại, lạnh lùng nhìn bàn tay to đang đánh về phía mình, không chút e ngại, nàng không hận bất kỳ kẻ nào, nàng chỉ hận mình vô năng, nếu hôm nay bị đánh có thể thoát được, nàng sẽ không phản kháng.
Nhưng, cái tát tai đó chung quy cũng không đánh tới mặt của nàng, bởi vì, nó đã bị một bàn tay to khác chế trụ, đẩy hắn ra.
Tư Thiên Bắc kéo Phù Liễu vào lòng mình, lạnh lùng nhìn Lưu Vũ Ninh, trong mắt hiện lên sát ý, một tay nắm thắt lưng Phù Liễu, tay kia thì xoa xoa cổ tay phiếm hồng của nàng.
Phù Liễu kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt, lại có chút ỷ lại hắn, nhưng vừa nghĩ đến chuyện ban nãy xảy ra, mắt lộ vẻ đau xót, muốn lui ra khỏi lòng hắn, lại bị hắn ôm chặt, không động đậy được.
"Ngoan ngoãn một chút." Tư Thiên Bắc tức giận trừng mắt nhìn nàng, trong mắt đầy sủng nịch, làm cho Phù Liễu quên luôn mình đang muốn làm gì.
Thế cục thay đổi, làm cho mọi người kinh ngạc, nam nhân này là ai, lại dám quản chuyện của Lưu Vũ Ninh, lá gan cũng quá lớn.
"Ngươi là ai? Ngươi có biết đây là địa bàn của ta hay không, ngươi cũng dám mơ tưởng đến nữ nhân của thiếu gia!" Lưu Vũ Ninh còn không thấy rõ mặt Tư Thiên Bắc, liền phẫn nộ quát, lúc nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn, hơi sửng sốt, sau đó khiếp sợ trừng lớn mắt, run run lui về phía sau hai bước, "Vương, Vương gia..."
"Lưu Vũ Ninh, sao bản vương không biết dưới chân thiên tử là địa bàn của ngươi?" Tư Thiên Bắc vẫn vui cười như ngày thường, lạnh lùng nhìn Lưu Vũ Ninh, khí chất tôn quý và uy nghiêm.
Lưu Vũ Ninh càng không ngừng chảy mồ hôi lạnh, quỳ rạp xuống đất, run giọng nói, "Vương gia, ta, ta chỉ uống rượu say nên lỡ lời, xin Vương gia thứ tội." Người Hoàng gia không phải không đến những nơi này sao, sao Bắc vương lại tới Túy Xuân Phong?
Tư Thiên Bắc hừ lạnh, không cho hắn đứng lên.
"Ôi, thì ra là Bắc vương, ngọn gió nào đưa ngài tới đây vậy, ta lại không biết!" Lệ nương nhận ra Tư Thiên Bắc, lập tức cười tủm tỉm đón tiếp, thấy hắn ôm Phù Liễu, mắt lóe lên, càng nóng bỏng.
"Cách ta xa một chút." Tư Thiên Bắc chán ghét nhíu mày, ôm Phù Liễu lui ra phía sau mấy bước, không thích mùi hương trên người Lệ nương, nhìn không thấy sự phẫn hận trong mắt bà ta, nói, " Phù Liễu là người của bản vương, sau này, nếu ai dám đụng tới nàng dù chỉ một chút, cẩn thận ta lột da người đó."
Tuyên ngôn bá đạo, làm chung quanh không ai dám thở, không ngờ Bắc vương không bao giờ vào thanh lâu, lại dám ngang nhiên tuyên bố Phù Liễu là người của hắn, tin tức này, ngày mai chỉ sợ sẽ hội truyền khắp Lăng thành.
"Dạ, dạ!" Lệ nương nhận xấp ngân phiếu hắn đưa cho bà, mắt sáng lên, bắt đầu nịnh nọt, cho Phù Liễu một ánh mắt, " Phù Liễu, ngươi phải hầu hạ tốt Vương gia, biết không?"
Phù Liễu từ từ nhắm hai mắt, chỉ cảm thấy khó thở cực kỳ, hắn là người mình thích, Lệ nương lại kêu nàng hầu hạ hắn, nếu là người khác, nàng sẽ không cảm thấy gì cả, nhưng lúc này, nàng rất muốn khóc.
Tư Thiên Bắc thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lạnh lùng liếc mắt nhìn Lệ nương một cái, ôm lấy Phù Liễu đi lên lầu.
Lưu Vũ Ninh quỳ trên mặt đất phát run, người bên cạnh nhắc nhở hắn Vương gia đi rồi, hắn mới dám đứng dậy, miệng thầm kêu không tốt, cũng không có tâm tư mua vui nữa, diẽn,.ndafnnleqysdonn lập tức rời đi, ai biết Phù Liễu bị Bắc vương coi trọng, nếu không hắn có mười cái đầu, cũng không dám chạm vào nàng dù chỉ một chút, người Tư gia, không một ai dễ bắt nạt, còn rất bao che người nhà, đắc tội một người, coi như đắc tội toàn bộ!
Tư Thiên Bắc đá cửa ra, Phù Liễu lên ghế, kéo khăn che mặt của nàng xuống, không đứng đắn nở nụ cười, quả nhiên tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, sau khi phát hiện tâm ý của mình, nhìn lại nàng, thật sự cảm thấy nàng xinh đẹp hơn Tô Tiểu Vũ.
"Thì ra ngươi là Bắc vương, ta đã đắc tội, xin Vương gia thứ tội." Biến hắn là Vương gia, nên nàng tự biết hắn và mình khác nhau một trời một vực, thu hồi lại tâm tư không nên có, Phù Liễu liền muốn quỳ xuống.
"Ai cho nàng quỳ!" Tư Thiên Bắc tức giận méo miệng, ấn nàng ngồi lại trên ghế, ngồi xổm xuống, nắm lấy gương mặt của nàng, "Liễu Nhi, đừng để cho ta nghe thấy cái gì mà thứ tội với không thứ tội nữa, biết không?"
"Dạ, Vương gia." Phù Liễu mềm mại đáp, nhưng sắc mặt vẫn không hề ôn nhu như lúc ban đầu.
Tư Thiên Bắc quan sát biểu hiện của nàng, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, không biết tại sao nàng lại lạnh nhạt, "Sao vậy? Còn tức giận vì hồi nãy ta nói vậy sao?"
"Dân nữ không dám, là dân nữ tự xem trọng mình." Phù Liễu chua sót cười, hắn là Vương gia, sao có thể để ý đến nàng, hắn nói vậy cũng đúng.
Tư Thiên Bắc càng nghe càng không hợp khẩu vị, mặt mày nhăn nhó, "Đừng một câu dân nữ hai câu cũng dân nữ nữa, cũng đừng gọi ta là Vương gia." Nghe rất không thoải mái.
"Dạ." Phù Liễu cúi đầu, nói, "Không biết ngài muốn nghe Khúc nhi gọi thế nào, ngoại trừ..."
"Nàng vẫn coi ta là khách của nàng sao?” Tư Thiên Bắc trầm mặt xuống, tức giận, nắm cằm của nàng, để cho nàng nhìn mình.
Phù Liễu nhìn vào con mắt tức giận của hắn, thân thể run lên, có chút sợ hãi, nhưng vẫn nói, "Có gì khác sao?"
Nàng cảm giác được, nam nhân này động tâm với nàng, nhưng như thế thì sao, hắn là Vương gia cao cao tại thượng, nàng chỉ là nữ tử thanh lâu thấp bé bụi bậm, nàng cũng không muốn nói lại chuyện này nữa, giữa bọn họ là không có khả năng, hắn không có khả năng cưới nàng, nàng cũng không có tư cách gả cho hắn, nàng cũng không muốn trở thành một món đồ chơi, cho nên, nàng vẫn đối xử với hắn như khách.
Tư Thiên Bắc tức giận nheo mắt lại, nhìn nàng mềm mại, đột nhiên kéo nàng vào lòng, hung hăng hôn lên môi của nàng, hai người ngã trên mặt đất, hắn liền thuận thế đè lên người nàng, phát tiết, dùng sức hôn môi nàng, thật lâu sau, phát hiện nàng không hề giãy dụa, mới nới lỏng lực, ôn nhu mút vào, đùa giỡn nàng...
"Ta không phải khách của nàng." Tư Thiên Bắc chậm rãi buông nàng ra, thấy nàng ngơ ngác vỗ về môi, trong mắt hiện lên ý cười, đè nặng nàng, nói nhỏ bên tai nàng, "Ta muốn làm trượng phu của nàng." 
"Không có khả năng." Phù Liễu run lên, hoàn hồn lại sau khi bị hắn hôn, bối rối nhìn hắn, cưới một nữ tử thanh lâu làm thê tử, ngay cả nhà thường dân cũng không muốn, huống chi hắn là Vương gia, mà dù hắn thật lòng, đến lúc đó hắn cũng sẽ bị mọi người chê cười.
Nghĩ đến thân phận của mình, chóp mũi Phù Liễu chua sót ghen tuông, chỉ trông cậy vào ý chí của mình, đè nén nước mắt.
"Ta thích nàng, cũng cảm giác được, nàng thích ta, vì sao không có khả năng?" Tư Thiên Bắc nhíu mày, thấy nàng cố gắng nghẹn nước mắt, đau lòng thở dài, "Có phải nàng tại lo lắng vấn đề thân phận hay không?" Chỉ cần là cô nương tốt, người trong nhà nhất định sẽ ủng hộ hắn.
Phù Liễu biết hắn không hay nói giỡn, cười cười, "Vương gia, có lẽ bây giờ ngươi thích ta, nhưng ngươi nhất thời xúc động, cưới ta, ngưoi sẽ trở thành trò cười khắp thiên hạ, đến lúc đó, ngươi sẽ hối hận, chán ghét ta, thậm chí là, hận ta..." Hận nàng, vì nàng trở thành nguyên nhân khiến người khác chê cười hắn.
"Ta không phải người tùy tiện như vậy!" Ánh mắt Tư Thiên Bắc lộ vẻ lo lắng, sống lâu như vậy, lại chưa từng động tâm với nữ nhân, thật vất vả lắm mới tìm được người mình thích, sao có thể dễ dàng buông tha, hắn thật sự không thể!
"Ta biết, là ta không xứng với ngươi." Phù Liễu cúi đầu, thanh âm mang theo sự chua sót, nếu là trước kia, tuy rằng nàng là nữ nhi của thương nhân, nhưng cũng miễn cưỡng xứng với hắn, nhưng hiện tại, ha ha...
Sắc mặt Tư Thiên Bắc rất khó coi, vì nàng tự coi nhẹ mình, vì nàng không tín nhiệm hắn, bất chấp tất cả, cúi đầu, lại hôn nàng.
Thật lâu sau, hắn mới buông nàng ra, thấy nàng thở hồng hộc, hai gò má đỏ hồng kiều mỵ, vừa lòng nhếch môi, "Sau này còn nói những lời ta không thích nghe, ta sẽ hôn nàng."
Phù Liễu có chút ngượng ngùng quay mặt qua một bên, thầm mắng chính mình kém cỏi, rõ ràng muốn cứng rắn hơn, nhưng lại mềm lòng.
Tư Thiên Bắc nhịn không được chà xát gương mặt nàng, đứng dậy ôm nàng, đặt nàng ngồi trên đùi mình, "Sao lại vào Túy Xuân Phong?"
Phù Liễu cứng đờ, thấy sắc mặt hắn nghiêm túc, mới thấp giọng nói, "Cha ta ở Thanh thành có một mẫu ruộng, diẽnn/ddafnleqydoon Đức Vương muốn mua lại, nhưng phụ thân không muốn bán, hắn liền, liền hãm hại phụ thân, nói người lừa tiền người khác, sau đó đưa vào đại lao, tra tấn đến chết." Nói đến đây, mắt nàng đỏ lên, trong mắt đều là hận ý, thất phu vô tội, hoài bích có tội, thiên lý ở đâu?
"Cho nên, nàng biết có rất nhiều quan viên đến Túy Xuân Phong, nên mới tới đây?" Tư Thiên Bắc thương tiếc khẽ vuốt tóc của nàng.
Phù Liễu gật đầu, cúi đầu.
"Nếu ta giúp nàng đối phó Trưởng Tôn Úc Phong, nàng gả cho ta, được không?" Tư Thiên Bắc xoay chuyển tròng mắt, thử hỏi.
Phù Liễu ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn hắn, người kia là Đức Vương, cho dù hắn là Bắc vương, cũng không thể dễ dàng đối phó hắn, lập tức lắc đầu, "Không cần, sẽ rất nguy hiểm."
"Cho nên, nàng sợ ta bị thương." Tư Thiên Bắc hiểu rõ cười, quả nhiên thấy nàng đỏ mặt.
Phù Liễu cắn môi, lắp bắp nói, "Ta, ta không phải, ngươi, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, ta không đáng để ngươi mạo hiểm." 
Thấy nàng nói không đầu không đuôi, Tư Thiên Bắc rất muốn cười, nhưng lại bị câu kia " Bèo nước gặp nhau " làm tức giận, đen mặt lại, nguy hiểm nhìn nàng, " Bèo nước gặp nhau mà có thể hôn môi sao?"
Sắc mặt Phù Liễu trắng nhợt, nghĩ đến các tỷ muội khác đều gặp dịp thì chơi, hôn môi nam nhân, thậm chí là... Trong lòng lại đau nhói, sao nàng lại quên, thân phận của mình chứ.
"Chết tiệt, nàng muốn đi đâu?" Tư Thiên Bắc thầm mắng, trong lòng càng hận Trưởng Tôn Úc Phong, nếu không phải tại hắn, một cô nương tốt như vậy sao có thể rơi vào hoàn cảnh như hôm nay, nhưng nếu không phải nhờ hắn, mình cũng sẽ không gặp được nàng.
"Vương gia, tóm lại, chúng ta không cùng một tầng lấp, việc kết hôn, cũng đừng nhắc lại nữa." Phù Liễu nhắm mắt lại, đạm bạc nói.
"Nàng thích ta không?" Tư Thiên Bắc nguy hiểm híp mắt, sau một lúc lâu, hỏi.
Phù Liễu muốn nói không thích, nhưng cũng không muốn làm trái với lòng mình, chỉ có thể gật đầu.
Tư Thiên Bắc vừa lòng nở nụ cười, nhíu mày, "Vậy chuyện này cứ quyết định vậy đi, ta giúp nàng thu thập Trưởng Tôn Úc Phong, nàng gả cho ta!"
"Vương gia!" Phù Liễu gầm nhẹ, không đồng ý nhìn hắn, nàng không muốn hắn mạo hiểm, sao hắn lại không hiểu, hơn nữa, sao bọn họ có thể thành hôn, chuyện này không thích hợp.
Tư Thiên Bắc liếc mắt xem thường, trực tiếp hôn nàng, không cho phép nàng nhiều lời nữa, thấy nàng chậm rãi nhắm mắt lại, trong mắt hiện lên ý cười, vụng trộm giựt ngọc bội của mình xuống đeo lên thắt lưng của nàng.
Mà lúc Tư Thiên Bắc nhắm mắt lại, Phù Liễu chậm rãi mở mắt, đôi mắt như nước, trong mắt chỉ toàn là khuôn mặt anh tuấn của nam nhân trước mắt, trong lòng say đắm yêu thương, có thể gặp được nam nhân như hắn, nàng đã thấy đủ rồi, nàng biết mình không xứng với hắn, cũng không muốn hủy hoại tiền đồ của hắn, nhưng lúc này, xin cho nàng phóng túng một lần, chỉ lúc này thôi.
Sau đó, Tư Thiên Bắc mặt dày ở lỳ trong phòng Phù Liễu hai ngày không chịu đi.
Sau đó, Phù Liễu bị buộc dỗ kể chuyện mười năm trước của mình cho hắn nghe.
Sau đó, Tư Thiên Bắc kể lể một vài chuyện của hắn cho nàng nghe, làm cho Phù Liễu hâm mộ không thôi. 
Sau đó, rốt cục Tư Thiên Bắc bị Phù Liễu đuổi ra khỏi Túy Xuân Phong.
Sau đó, mọi người trong Lăng thành đều biết, Bắc vương chưa bao giờ đến thanh lâu, lần đầu tiên đến đã đem lòng yêu thượng cô nương xinh đẹp nhất của Túy Xuân Phong.
Sau đó, vốn không có sau đó nữa...
Túy Xuân Phong.
Phù Liễu ngơ ngác nhìn ngọc bội trong tay, trong mắt lộ vẻ chua sót, hai ngày nay, nàng cho phép mình ích kỷ hai ngày, cho nên, sau hai ngày, nàng đuổi hắn đi, hai ngày này, sẽ là ký ức tươi đẹp nhất trong kiếp này của nàng.
"A, sao vậy, quý nhân vừa đi, đã nhớ hắn rồi sao?" Nhược Khinh chậm rãi vào phòng Phù Liễu, cười lạnh nói, trong mắt đầy sự ghen tị, không ngờ, nam nhân kia lại là Bắc vương, càng không ngờ, Bắc vương sẽ chuộc thân cho nàng, còn muốn nàng làm Vương phi, thật buồn cười!
"Có chuyện gì sao?" Phù Liễu không có quan hệ tốt với Nhược Khinh, thấy nàng đến, chậm rãi thu lại ngọc bội, sắc mặt đạm bạc, hỏi.
Nhược Khinh ghen tị nhìn nàng cất ngọc bội, châm chọc nói, "Dù sao cũng chỉ là một món đồ chơi, thật sự cho rằng Vương gia coi trọng ngươi sao?"
"Ta biết thân phận của mình, không cần ngươi nhắc nhở." Phù Liễu lạnh lùng nói, "Nếu không có chuyện gì nữa, mời người đi cho."
"Hừ, ta chờ xem ngươi bị chê cười." Mặt Nhược Khinh vặn vẹo, sau đó nở nụ cười.
Phù Liễu nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm, bên tai lại truyền đến tiếng bước chân, hơi nhíu mi.
" Phù Liễu, ma ma có việc muốn nói với ngươi." Lệ nương nịnh nọt cười, lấy một phong thư từ trong ngực ra, giao cho Phù Liễu, "Vương gia đã muốn chuộc thân cho ngươi, đi hay ở lại, ma ma cũng sẽ không ngăn cản ngươi, nhưng Liễu lão bản có chỉ thị, nếu ngươi chịu ở lại, ma ma sẽ phải nghe ngươi sai khiến."
Phù Liễu khó hiểu nhíu mày, sai khiến? Liễu lão bản có ý gì?
"Ngươi đọc thư đi, ma ma sẽ không quấy rầy ngươi." Lệ nương lắc mông, chậm rãi đi ra ngoài.
Phù Liễu thở dài, đặt thư lên bàn, nâng chân lên, đặt lên ghế, ngơ ngác nhìn ngọc bội Tư Thiên Bắc để lại, tròng mắt đột nhiên chua chát, từng giọt nước mắt rơi xuống, nàng dúi đầu vào gối, buồn bã khóc.
Vì sao, vì sao lại để cho nàng gặp Tư Thiên Bắc, hai người vốn không có khả năng, vì sao lại gặp nhau?
"Ôi, tiểu tổ tông của ta, sao lại khóc, đừng khóc nữa, khóc đến đỏ mắt, ma ma sẽ chịu không nổi." Lệ nương lại lắc mông đi vào, thấy nàng đang khóc, lập tức nói, lại đặt thêm hai phong thư khác lên bàn.
Phù Liễu bối rối ngẩng đầu, cúi đầu lau khô nước mắt, lúc ngẩng đầu lên, cũng không thấy bóng dáng Lệ nương đâu, nhìn phong thư trên bàn, có chút nghi hoặc nhíu mày,aysao hôm nay lại nhiều thư như vậy?
Nâng tay lên, cầm lấy bức thư thứ nhất, nhẹ nhàng mở ra, đập vào mắt là hai hàng chữ xinh đẹp, nét chữ sinh động, màu sắc tinh khiết.
Phù Liễu:
Nghe nói Tư Thiên Bắc thích ngươi, vậy chúng ta là người một nhà rồi, trong khoảng thời gian này ta phải xa nhà, mang theo Liễu Nguyệt, nếu ngươi bị khi dễ, không có chỗ dựa, ngươi hãy lấy khối ngọc bội đó ra.
Chờ Phù Liễu nhìn đến họ tên cuối thư, kinh ngạc mở to hai mắt, "Tô Tiểu Vũ?" Tô Tiểu Vũ, không phải Minh vương phi sao? Nàng có quan hệ gì với Liễu lão bản? Liễu lão bản rất thích nàng, cho nên cũng kể rất nhiều chuyện về nàng, nàng biết Liễu lão bản là người của Vũ các, chẳng lẽ Tô Tiểu Vũ chính là Vũ thiếu?
Lấy một khối ngọc bội từ trong phong thư ra, trên đó khắc một hình lông chim, Phù Liễu tinh tế nhìn, đây là, chính là tín vật của Vũ các, Tô Tiểu Vũ... Nàng yên tâm đưa tín vật cho một người xa lạ như vậy sao?
Mở phong thư thứ hai ra, lấy kim bài bên trong ra, nhìn rõ trên đó có một chữ rất to, mở to hai mắt, cái này, đây là lệnh bài của hoàng đế, sao lại thế này, sao có thể đưa cho nàng?
Giờ phút này Phù Liễu đã quên mất bi thương, run tay mở phong thư thứ ba ra, lấy phượng sai và bức thư ra, tay run lên.
Đệ muội tương lai:
Ta là hoàng tỷ của Tư Thiên Bắc, đây là phượng sai của ta, sau này ai muốn khi dễ muội, cứ dùng nó chỉnh chết bọn họ, không ai dám phản kháng!
Phù Liễu ngơ ngác nhìn ba vật trong tay, mấy thứ này, mỗi một cái đều đại biểu cho quyền lực cao nhất, vì sao, vì sao lại cho nàng, bởi vì Tư Thiên Bắc thích nàng sao? Nhưng nàng chỉ là một nữ tử thanh lâu, vì sao lại đối xử tốt với nàng như vậy?
Lưu lạc phong trần, nàng nhận hết những ánh mắt lạnh lùng chê cười, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên có người để mắt đến nàng như vậy.
Nàng có nghe Tư Thiên Bắc kể qua chuyện xưa của huynh đệ và đại tỷ hắn, nàng chỉ nghĩ hắn kể vì muốn mình vui vẻ, nhưng hiện tại xem ra, là thật, Tư Thiên Bắc thật sự được người ngoài đường yêu thích, người nhà ngưỡng mộ.
Thân thể run lên, mắt Phù Liễu lại tràn ra nước mắt, nhưng lúc này, cũng không phải bởi vì thân phận không hợp với Tư Thiên Bắc, mà là vì nàng cảm động, cảm động vì họ chưa bao giờ gặp mặt nàng, lại chịu đối xử tốt với nàng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.