Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 44: Không hạ được quyết tâm




Edit: Lãnh Thiên Nhii.
"Ta không đi qua." Tư Thiên Hoán nhàn nhạt nói ra, trong mắt chỉ có đau lòng, tay gắt gao nắm thành quyền, "Nàng nói sẽ không lấy mạng đổi mạng." Tin tưởng là tin tưởng, nhưng vẫn đau lòng.
"Nếu không phải ngăn cản nàng, vậy ngươi vào để làm gì?" Tư Thiên Hoàng nhức đầu xoa xoa cái trán, không thấy được, thì sẽ không đau lòng như vậy.
"Ta muốn nhìn nàng." Cười nhạt, Tư Thiên Hoán tiến lên nhìn ánh mắt Tư Thiên Hoàng."Nếu như nếu đổi lại là Khúc Ngâm, hoàng huynh muốn đi vào, hay là đứng bên ngoài chờ?"
"Đi vào." Tư Thiên Hoàng bất đắc dĩ ngoắc ngoắc môi, cau mày nhìn Khúc Ngâm, đột nhiên phát hiện sắc mặt nàng khẽ khôi phục đỏ thắm, vui mừng trợn to mắt.
"Ưmh!" Ói ra bụm máu tươi lớn, Tô Tiểu Vũ thu tay, chậm rãi mở mắt, màu đỏ chưa hết, càng thêm chói mắt.
"Vũ nhi." Tư Thiên Hoán vọt lên trước tiên, tiếp được thân thể yếu đuối của nàng, đau lòng lau vết máu bên môi nàng, "Ngươi làm sao vậy?"
"Ngươi, không phải võ công rất tốt sao?" Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt cười nói, "Giúp ta đưa nội lực vào khai thông." Cứu người không giống với giết người, giết người nàng sẽ bị cắn trả, cứu người chỉ bị khí huyết rối loạn, nhưng nếu không có nội lực mạnh hơn nàng kịp thời khai thông cho nàng, có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Nghe vậy, Tư Thiên Hoán lập tức cầm cổ tay của nàng, truyền nội lực thuần hậu vào trong cơ thể nàng, cảm thấy trong cơ thể nàng khí lưu tán loạn, nhíu chặt mày, rất hỗn loạn!
Bên kia Tư Thiên Hoàng đã ôm Khúc Ngâm trở về trên giường, thấy mặc dù nàng khôi phục sắc mặt đỏ thắm, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, trong lòng gấp gáp, nhưng thấy Tư Thiên Hoán đang chữa thương cho Tô Tiểu Vũ, định mở miệng ra lại thôi.
Ánh mắt Tư Thiên Hoán nhìn thấy bên cạnh toàn là người, nhíu mày, ôm Tô Tiểu Vũ đứng dậy, đi ra ngoài cửa, tính toán đổi lại phòng.
"Đừng đụng vào hắn." Bạch Thuật kịp thời kéo Tư Thiên Chanh đang vươn tay ra, "Bạch Lê còn đang vận chuyển nội lực cho Tô Tiểu Vũ, ngươi đụng hắn sẽ bị lực lượng hộ thể quanh thân hắn làm bị thương."
Trơ mắt nhìn tiểu đệ đi qua trước mặt, Tư Thiên Chanh kinh ngạc nhìn Bạch Thuật, "Liệu, thời điểm chữa thương có thể hoạt động sao?"
"Hắn có thể toàn tâm toàn ý." Ánh mắt Bạch Thuật khẽ lóe lên, hình như không muốn nhiều lời, lôi kéo Tư Thiên Chanh ra khỏi phòng.
"Bắc Bắc, đi lấy giúp ta một chậu nước nóng." Tư Thiên Hoàng nhàn nhạt nhìn về phía Tư Thiên Bắc đang còn đứng ở cửa.
"À?" Tư Thiên Bắc bất khả tư nghị trợn mắt, chỉ mình lỗ mũi, "Ta đi?"
"Nhanh đi." Sắc mặt Tư Thiên Hoàng trầm xuống, uy nghiêm đế vương hiển thị rõ.
Tư Thiên Bắc bĩu môi, cúi gằm đầu, quay người đi, hoàng huynh hắn cũng chỉ có dịu dàng với Tiểu hoàng đệ thôi.
Tư Thiên Hiểu một mực ngồi bên ngoài, thấy vậy, bất đắc dĩ cười, an ủi bình thường vỗ nhẹ bờ vai của hắn.
Căn phòng cách vách, mang rất nhiều chân khí rót vào trong cơ thể, sắc mặt của Tô Tiểu Vũ cũng khẽ khôi phục hồng hào, nhưng mất máu quá nhiều cũng không chuyền khí là bổ sung được đâu.
"Thế nào rồi?" Tư Thiên Hoán thu tay lại, lo âu hỏi, "Sao sắc mặt còn khó coi như vậy?"
"Ta mất máu quá nhiều." Tô Tiểu Vũ kéo kéo môi, khi nãy nàng vừa ói nhiều máu như vậy là giả sao?
"Chỉ là như vậy?" Tư Thiên Hoán rõ ràng không tin, giơ tay lên bắt mạch giúp nàng, thấy mạch tượng của nàng mặc dù suy yếu, nhưng vẫn tính là vững vàng.
"Sử dụng Huyết Đồng quyết, chia làm hai loại, một loại là giết người, một loại là cứu người, giết người lúc, ta dùng bao nhiêu lực lượng, sẽ gặp gặp phải bấy nhiêu cắn trả; nếu là cứu người, sẽ khiến cho huyết khí hỗn loạn, chỉ cần tìm được người có nội lực mạnh hơn mình khai thông, là được rồi." Gióng nói Tô Tiểu Vũ có chút suy yếu, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm.
"Nếu không tìm được người có nội lực mạnh hơn ngươi thì sao?" Tư Thiên Hoán nhàn nhạt cười, nhìn qua như bình thường không có gì bất đồng.
Tô Tiểu Vũ khẽ giật mình, "Không tìm được, sẽ chờ nó từ từ bình thường lại." Năm đó cứu Khúc Ngâm, nàng chính là như vậy, cũng không được sống tốt.
"Có phải ngươi cảm giác thấy mình vẫn là một người?" Tư Thiên Hoán khơi cằm Tô Tiểu Vũ lên, trong con ngươi thanh thiển nổi lên sắc mặt giận dữ.
Tô Tiểu Vũ bỏ ánh mắt qua một bên, hơi khó khăn  mở miệng, "Hoán......"
"Nếu như còn cảm giác mình là một người, vậy thì chỉ có một người đi." Tư Thiên Hoán nở nụ cười tà khí, nhưng trong mắt chỉ có lạnh lẽo, thoáng buông tay, thả Tô Tiểu Vũ lại trên giường, tỉ mỉ vì nàng đắp chăn, xoay người rời đi.
Đưa tay bắt được tay hắn, Tô Tiểu Vũ ủy khuất mím môi, một đôi mắt to long lanh ngẩng lên, phối hợp với sắc mặt tái nhợt của nàng, làm cho người ta thấy yêu thương, giọng nói mềm nhũn, khiến người đau lòng.
"Hoán, một lần này thôi."
Tư Thiên Hoán hung hăng nhắm mắt lại, nghĩ muốn hất tay ra, nhưng cuối cùng vẫn không nhẫn tâm, thất bại thở dài, quay người ngồi xuống.
"Một lần cuối cùng, lần sau lại như vậy, ta phế bỏ võ công của ngươi." Hắn không nói giỡn.
"Được." Cười híp mắt gật đầu một cái, bộ dáng Tô Tiểu Vũ lúc này ngoan ngoãn khéo léo hơn cả đáng yêu, nếu cho người quen thuộc của Tô Tiểu Vũ thấy, sợ rằng cằm sẽ rơi đầy đất.
"Tại sao ngươi không có việc gì?" Tô Tiểu Vũ nhìn hắn chằm chằm thật lâu, phát hiện sắc mặt hắn hồng nhuận phơn phớt, hô hấp bình thường, không có dáng vẻ mất đi rất nhiều chân khí, kinh ngạc hỏi.
"Một chút chân khí mà thôi, mau ngủ, ta đi xem hoàng huynh một chút." Tư Thiên Hoán khe khẽ gõ ót nàng một cái, đứng dậy rời đi.
Tô Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn nóc giường, một chút, một chút chân khí mà thôi? Nàng hình như vẫn đánh giá thấp lực lượng người nam nhân này, may mắn ban đầu không trở thành kẻ địch với hắn, vốn dĩ là không cùng cấp bậc! Hắn và Bạch Thuật khẳng định cũng là lánh đời chạy đến đây, là nhà nào đây?
"Hoán." Tư Thiên Hoàng và Tư Thiên Bắc bọn họ đều ngồi ở trong vườn, thấy hắn xuất hiện, lên tiếng hỏi, trong mắt có áy náy, "Tô cô nương vẫn khỏe chứ?"
"Không sao, hoàng huynh không nên tự trách." Tư Thiên Hoán nhàn nhạt nói ra, lại nhìn mấy huynh trưởng vẫn đang ngồi một chút, khẽ cau mày, "Đêm đã khuya."
"Tốt." Tư Thiên Hoàng gật đầu, thấy hơi mệt cười cười.
Mấy người khác cũng nhao nhao gật đầu, đứng dậy trở về tẩm cung của mình.
"Ngươi không về sao?" Nhìn Bạch Thuật đưa Tư Thiên Chanh đi xong lại trở về đây, Tư Thiên Hoán cười như không cười nhướng mày.
"Ngươi không có việc gì muốn nói cùng ta sao?" Bạch Thuật cười nhạo, dù sao cũng là huynh đệ cùng nhau sinh tử, hắn có thể không hiểu sao?
"Ở đó nhiều năm như vậy, ngươi hiểu rõ Huyết Đồng quyết nhiều hơn ta." Tư Thiên Hoán đi thẳng vào vấn đề, trong mắt bình tĩnh không nhìn ra vẻ mặt.
"Ừ." Bạch Thuật ưu nhã ngồi xuống, suy nghĩ một chút, gật đầu, "Người tu luyện Huyết Đồng quyết, rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, nếu không phải có tâm trí cực mạnh, người thường khó có thể khống chế bí quyết Huyết Đồng, ngược lại Tô Tiểu Vũ lợi hại, chẳng những không có tẩu hỏa nhập ma mà càng nhanh tu luyện đến chương cuối."
"Tiếp tục." Tư Thiên Hoán nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói.
"Ta nghe nói, bí quyết Huyết Đồng tổng cộng 10 chương, chỉ có tu luyện chương 6 thành công, mới có hai mắt màu đỏ, Tô Tiểu Vũ thì có." Bạch Thuật nghĩ con mắt màu đỏ, có chút cảm thán, trong lịch sử Y cốc không mấy người có thể luyện đến chương này.
"Sự cắn trả làm thế nào tiêu trừ?" Tư Thiên Hoán quan tâm nhất là một điểm này, nghĩ đến mặt nàng tái nhợt, tay căng thẳng, ly trà vỡ vụn.
"Tu luyện tới chương 9 sẽ cực kì yếu bớt, chương 10 sẽ hoàn toàn tiêu trừ, hoặc là, phế võ công của nàng." Bạch Thuật nhàn nhạt nhìn Tư Thiên Hoán, "Chuyện Tu luyện ngươi không giúp được nàng, nhưng ngươi có thể huỷ bỏ võ công của nàng."
"Cảm ơn." Tư Thiên Hoán khẽ hạ mắt, không tiết lộ một chút tâm sự, đứng dậy liền đi.
"Ngươi đi đâu?" Bạch Thuật thấy hắn không phải đi nhìn Tô Tiểu Vũ, có chút kinh ngạc.
"Ta nấu canh cho nàng." Hắn không quay đầu lại, rất nhanh biến mất trong bầu trời đêm.
Bạch Thuật kinh ngạc ngây ngốc tại chỗ, hắn, hắn, nấu canh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.