Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 35: Tờ giấy ước hẹn




Edit: Lãnh Thiên Nhii.
Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt nhìn người trên đài cao, nhìn bọn họ thỉnh thoảng đưa ánh mắt lên trên người mình, nàng nghiêng mắt nhìn nheo mắt lại hơi cảnh cáo.
Tư Thiên Chanh vừa lúc chống lại ánh mắt lạnh của Tô Tiểu Vũ, đánh cái rùng mình, Tiểu Vũ và tiểu tử thúi quả thật một đôi, đến ánh mắt cũng giống như vậy.
"Chanh nhi." Tư Thiên Hoàng nhìn biểu diễn đã tiến hành gần đầy đủ rồi, đưa cho Tư Thiên Chanh một tờ giấy, tối nay hiện ra một nụ cười rực rỡ nhất, "Giao cái này cho Tô Tiểu Vũ."
Hoàng đế cười một tiếng, nội thị tổng quản bên cạnh lập tức sai người khen thưởng người mới vừa biểu diễn, cho là Hoàng đế cười vì bọn hắn biểu diễn tốt.
"Là cái gì?" Tư Thiên Chanh nghi ngờ mở tờ giấy trong tay ra, cặp mắt lập tức sáng ngời, cười như không cười nhìn Tô Tiểu Vũ một cái, "Ta đi a!"
"Chậm một chút." Bạch Thuật bất đắc dĩ nói, lại nhìn nàng như một làn khói trốn mất tăm.
"Này, Bạch Thuật, ngươi thấy thế nào lại coi trọng hoàng tỷ?" Tư Thiên Bắc vẫn luôn cảm thấy, hoàng tỷ hắn hết ăn lại nằm, thành thói quen không tốt, mặc dù bộ dạng xinh xắn, nhưng phối hợp với Bạch Thuật, sẽ thành một đóa hoa héo cắm trong bình ngọc.
"Củ cải rau xanh, ai cũng có sở thích riêng." Bạch Thuật cười đến vô lại, nhưng cưng chiều trong mắt không lừa được người.
"Khụ khụ, coi như ta không nói." Khóe miệng Tư Thiên Bắc giật giật, ánh mắt xoay qua chỗ khác liếc Tư Thiên Hoàng và Tư Thiên Hiểu một cái.
"Hôm nay này múa không tệ." Tư Thiên Hoàng xoay người, nói chuyện với Tư Thiên Hiểu.
Tư Thiên Hiểu gật đầu, Nhị hoàng huynh rõ ràng còn lớn hơn hắn, nhưng cũng là người ngây thơ nhất trong mấy huynh đệ, mặc kệ hoàng tỷ có bao nhiêu khuyết điểm, nếu Bạch Thuật thật tâm thích nàng, sẽ không để ý những thứ này.
Tư Thiên Bắc chu mỏ một cái, cũng không nói thêm cái gì.
"Công chúa điện hạ." Trưởng tôn Thanh Thanh mắt tinh, thấy Tư Thiên Chanh đi tới, lập tức đứng dậy.
Những người khác thấy vậy, cũng rối rít đứng dậy, hành lễ trước nữ nhân tôn kính nhất Phong quốc.
Trưởng tôn Thanh Thanh nhìn mọi người bốn phía cung kính có thừa đối với Tư Thiên Chanh, lòng không phục, nàng tự nhận không thể so được với Tư Thiên Chanh, vô luận tài năng hay diện mạo, nhưng nàng cũng là nữ nhân tôn quý nhất, mà nàng trưởng tôn Thanh Thanh chỉ là một Quận chúa!
"Đứng lên đi." Tư Thiên Chanh nhàn nói ra tiếng, phong cách tôn quý hồn nhiên thiên thành.
"Tạ công chúa." Chúng nữ đứng dậy.
"Tiểu Vũ nha." Ánh mắt của Tư Thiên Chanh vừa nhìn thấy bóng dáng màu đen tận lực che giấu mình, ánh mắt không di động nửa phần, cười híp mắt kêu.
"Công chúa điện hạ có gì phân phó?" Tô Tiểu Vũ đón nhận khuôn mặt tươi cười của Tư Thiên Chanh, cũng mím môi cười một tiếng, trong mắt đều là cảnh cáo, đừng tìm phiền toái cho nàng, nếu không, nàng không ngại thay Bạch Thuật huấn thê (dạy dỗ thê tử).
Bị nàng nhìn lạnh cả sống lưng, nhưng muốn hoàn thành nhiệm vụ, Tư Thiên Chanh một tay kéo Tô Tiểu Vũ qua, trong ánh mắt kinh dị của mọi người, quen thuộc  mở miệng, "Tiểu Vũ không nhớ rõ Bổn cung rồi hả? Bổn cung còn nghĩ ngày nào đó tìm ngươi đi du hồ đấy." Một câu nói, nói rõ nàng và Tô Tiểu Vũ quen biết nhau lúc du hồ, cũng nói nàng và Tô Tiểu Vũ quan hệ rất tốt.
"Tiểu Vũ sao lại không nhớ rõ công chúa đây?" Tô Tiểu Vũ cười vui vẻ, nhưng trong mắt nhìn Tư Thiên Chanh đều là lạnh lẽo.
"Vốn dĩ bổ cung đến đây là do Bổn cung muốn ôn lại chuyện cũ cùng ngươi." Tư Thiên Chanh lôi kéo Tô Tiểu Vũ đi, nhưng vẫn không quên nói với những nữ tử khác, "Các vị thiên kim cứ tự nhiên."
Dứt lời, lôi kéo Tô Tiểu Vũ rời đi.
"Lúc nào thì nàng ta biết công chúa?" Trưởng tôn Thanh Thanh híp mắt đẹp hỏi Tô Nghệ Tuyền.
Tô Nghệ Tuyền còn chưa từ trong cơn chấn kinh phục hồi lại tinh thần, lại nghe trưởng tôn Thanh Thanh  hỏi, rất nghi hoặc lắc đầu, "Không biết."
Trưởng tôn Thanh Thanh nặng nề ngồi xuống, trong mắt không hiểu, người khác không biết, nàng lại biết, Minh vương và trưởng công chúa có quan hệ rất tốt, ban đầu nàng cũng nghĩ tới đi con đường trưởng công chúa này, đến gần Minh vương, nhưng trưởng công chúa lại lạnh nhạt lạnh nhạt với nàng.
Nhưng Tô Tiểu Vũ và trưởng công chúa lại có giao hảo, dung mạo của nàng lại......
Hung dữ thoáng qua trong mắt, trưởng tôn Thanh Thanh ngầm hạ quyết định, Tô Tiểu Vũ, không được giữ lại.
Tô Nghệ Tuyền nhìn phương hướng Tô Tiểu Vũ rời đi, trừ ghen tỵ còn là ghen tỵ, tại sao, tại sao nàng được phụ thân sủng ái, lần này lại tìm được trưởng công chúa làm núi dựa, cứ tiếp tục như thế, tình cảnh nàng ở phủ tướng quân càng thêm bất lợi.
Lòng bàn tay truyền đến đau đớn khiến cho nàng hồi hồn, tập trung ý chí, Tô Nghệ Tuyền đã khôi phục lại bộ dáng ôn nhu uyển chuyển.
Đi không bao lâu, Tư Thiên Chanh dừng bước.
"Ha ha, cái đó Tiểu Vũ a." Tư Thiên Chanh cười híp mắt, một bộ dáng ôn hòa.
Tô Tiểu Vũ hất tay của nàng ra, hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng, "Tốt nhất cho ta một cái lý do." Nàng không muốn gây phiền toái, chưa tới hai mươi ngày nàng phải lên đường tìm mẫu thân, lúc này Tư Thiên Chanh kéo nàng ra ngoài, chẳng những tìm phiền toái cho nàng, càng tăng thêm đại phiền toái!
"Tiểu Vũ, tiểu tử thúi để cho ta đưa cho ngươi cái này." Tư Thiên Chanh lấy tờ giấy giao cho Tô Tiểu Vũ, ý đồ dời lửa giận đi.
"Tư Thiên Chanh, nếu muốn đưa cho ta tờ giấy, ngươi không cần phải rêu rao tới đây như vậy, không phải ngươi muốn nói cho ta biết, cả đời ta sẽ dây dưa không rõ với hoàng thất, không phải sao?" Tô Tiểu Vũ đã nắm tờ giấy, nhưng lạnh lẽo trong mắt càng sâu, nàng là tỷ tỷ Tư Thiên Hoán, suy nghĩ tất cả vì Tư Thiên Hoán cái này không sai, nhưng không có nghĩa nàng muốn làm gì thì làm.
"Ta Tô Tiểu Vũ nếu muốn ở chung một chỗ với Tư Thiên Hoán, không ai có thể ngăn trở được, nếu không muốn, cho dù là thiên quân vạn mã, cũng không ép buộc được ta."
Giọng điệu lạnh lùng, lại mang theo lời ngỗ nghịch uy nghiêm, Tư Thiên Chanh biết, đây mới thật sự là Tô Tiểu Vũ, le lưỡi một cái, nàng còn tận tâm làm chút việc dư thừa.
"Tiểu Vũ, là ta không tốt." Tư Thiên Chanh nhếch miệng cười một tiếng, nàng thật đúng là càng ngày càng thích cô nương này rồi, là em dâu của nàng, thật tốt!
"Tiểu khất cái." Thu lại khí thế, Tô Tiểu Vũ lười biếng gợi lên nụ cười.
"Hắc hắc, nhưng ngươi đã nhìn qua ta tắm rửa, vậy ta muốn ngươi chịu trách nhiệm!" Nói đến náo loạn thì không ai hơn được nàng Tư Thiên Chanh, lập tức kéo tay áo Tô Tiểu Vũ, không hề có một chút tự giác nào.
Tô Tiểu Vũ nhíu mày, nghiêng ánh mắt nhìn thấy một bóng dáng màu trắng, trong mắt xẹt qua nụ cười xấu xa, đưa tay, rút trâm cài trên đầu vứt trên mặt đất, mặc cho làn tóc bay tán loạn, cởi áo khoác xuống, còn dư lại áo gấm mỏng màu đen bên trong, không biết từ đâu lấy được sợi tơ màu đen buộc tóc lên, chỉ chốc lát, mới vừa nãy là nữ tử ưu nhã cao quý giờ phút này biến thành thiếu niên tuấn dật tiêu sái.
Chiều cao Tô Tiểu Vũ cao hơn những nữ tử bình thường một chút, nàng khẽ cúi người, đưa tay đỡ lấy cằm Tư Thiên Chanh, tròng mắt đen mơ hồ xẹt qua một tia hồng quang, tà khí nở nụ cười, như yêu ma ban đêm, nguy hiểm mê người.
Tư Thiên Chanh chỉ cảm thấy trái tim rụt lại một cái, ánh mắt khẽ tan rã, "Tiểu, Tiểu Vũ......"
"Thế nào, không phải để cho ta phụ trách sao?" Tô Tiểu Vũ cười, môi dần dần đến gần Tư Thiên Chanh, đột nhiên tay ôm eo nàng căng thẳng, mang theo nàng bay khỏi chỗ đứng, cười như không cười nhìn nam tử áo trắng trước mắt.
"Ngươi quả nhiên giấu giếm thực lực." Hắn dùng năm phần sức lực, Tô Tiểu Vũ lại có thể dễ dàng tránh lé, công lực này, sợ rằng không yếu hơn hắn.
Tròng mắt đen nháy mắt tối lại, ngay sau đó khôi phục nụ cười lười biếng, tay Tô Tiểu Vũ vừa dùng lực, đẩy Tư Thiên Chanh đến người Bạch Thuật, người sau vững vàng tiếp được, nhìn ánh mắt nàng có chút tan rã, rút đi nụ cười, kinh ngạc nhìn về phía Tô Tiểu Vũ, "Ngươi là......"
"Tốt lắm, ta cũng nên đi đến nơi hẹn rồi." Tô Tiểu Vũ cười nhạt cắt đứt lời Bạch Thuật, giơ tờ giấy trong tay lên, xoay người sắc mặt liền u ám, mỗi người đều có quá khứ không muốn nhắc tới, nàng tự nhiên cũng không ngoại lệ.
"Chanh nhi, tỉnh." Bạch Thuật dịu dàng nhìn nữ tử trong ngực, thấy nàng dần dần hồi hồn, mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Tiểu Vũ là một kỳ tài nữ tử, hắn cho là mình ẩn thân rất khá, lại vẫn bị nàng biết hắn vẫn hoài nghi nàng, cho nên nàng lựa chọn dùng phương pháp bại lộ thân phận mình, để cho hắn tiêu trừ nghi ngờ sao? 
Xem ra, nàng thật lòng động tâm với Bạch Lê, chỉ là nàng làm sao biết hắn sẽ biết thân phận của nàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.