Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 111: Dòng sông xanh




"Vũ Nhi..."
Một tiếng nỉ non trầm thấp nhưng lại không dễ nghe vang lên từ miệng Tư Thiên Hoán, trên khuôn mặt tuấn mỹ không ngừng chảy mồ hôi lạnh, tiếng sáo của Tô Tiểu Vũ càng bi thương thì suy nghĩ trong lòng càng dâng lên cuồn cuộn, giống như rất bi thương nhưng nhiều hơn là sự quyến luyến không muốn xa rời, nước ngân ngấn trong hai tròng mắt đen, ngây người nhìn bóng dáng màu tím dưới đài, đáy mắt đầy tình ý khó hiểu, biểu cảm trở nên rất bối rối, giống như là hiểu được gì đó rồi lại giống như rất khó hiểu.
Khúc Ngâm nhìn sắc mặt Tư Thiên Hoán càng lúc càng khó coi, sau lưng cũng toát mồ hôi lạnh, đang muốn nói chuyện thì thấy hai tròng mắt hắn đột nhiên biến thành màu vàng thuần khiết, không đợi nàng kinh ngạc xong thì một đạo tia chớp đã cắt ngang qua phía chân trời, chiếu sáng khắp bầu trời đêm, theo đó là tiếng sấm đau nhói lòng người.
"Ầm ——" Một tiếng nổ lớn vang lên, kéo lại tinh thần mọi người đang đắm chìm trong tiếng sáo của Tô Tiểu Vũ, tất cả đều kinh ngạc nhìn tia chớp phía chân trời, trời quang như vậy sao lại xuất hiện tia chớp được?
Tô Tiểu Vũ vẫn như không nghe thấy mà tiếp tục thổi sáo ngọc, sự bi thương trong lòng càng thêm nồng đậm, giữa hàng mi nhíu chặt dường như có muôn vàn uất ức, tiếng sáo của nàng bắt đầu run rẩy, khóe mắt lại chảy nước mắt.
"Vũ Nhi..." Tư Thiên Hoán ấn ngực thở gấp rồi lại thấp giọng kêu, trong đầu có rất nhiều hình ảnh nhanh chóng hiện lên nhưng hắn lại không nhìn thấy được một hình ảnh nào, tình yêu thì không ngừng gia tăng lên, rất hiếm khi thân thể hắn không chịu đựng nổi, ngây người nhìn Tô Tiểu Vũ, đỡ ghế chậm rãi đứng lên.
"Ầm ——" lại một tiếng tiếng sấm nữa vang lên, tia chớp lại chiếu sáng tận chân trời.
"Ừm.” Tư Thiên Hoàng cũng khó hiểu nhìn tia chớp đó, đột nhiên đau đầu kịch liệt, cắn răng thật chặt mới không để lộ ra ngoài.
Hắn giấu giếm được người bên ngoài nhưng lại không thể gạt được Khúc Ngâm, nàng cầm cổ tay hắn, lại phát hiện mạch tượng của hắn rất vững vàng, trong lúc nhất thời lại không biết làm sao.
"A..." Tư Thiên Chanh và Bạch Thuật đều cùng rên nhẹ, đè đầu đang đau đớn như bị xé rách, Tư Thiên Chanh rất quen thuộc với cảm giác này, nhưng Bạch Thuật lại là lần đầu tiên, dienxxdafnllequydoon nghi hoặc nhìn Tô Tiểu Vũ, sau đó không biết từ khi nào đã chậm rãi nhìn qua Bạch Lê, đầu lại càng đau hơn.
Tô Tiểu Vũ vẫn không phát hiện tình huống chung quanh, đột nhiên một tiếng tiêu cất cao lên xuyên thấu màn đêm đâm thẳng lên trời cao.
Một tia chớp nữa lại xuất hiện trên đầu mọi người, nhưng lúc này lại không có tiếng sấm, phía chân trời cũng đột nhiên khôi phục lại vẻ yên tĩnh, tất cả đều hết sức kỳ dị.
Cảnh tượng trong đầu Tô Tiểu Vũ như bị cái gì đó vây chặn, đột nhiên trở nên trống rỗng, sáo ngọc cũng rơi xuống đất, thân thể như bị rút hết toàn bộ sức lực, mềm nhũn ngã ra phía sau.
Sự khác thường vừa rồi của Tư Thiên Hoán không phải thường xuyên xảy ra, nghi hoặc đè đầu cố gắng nhớ lại những hình ảnh này nhưng lại phát hiện trong đầu trống rỗng, đè nén sự nghi ngờ trong lòng, lau mồ hôi trên mặt, vừa mới mở mắt thì đã thấy Tô Tiểu Vũ ngã ra phía sau, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, xông lên phía trước ôm lấy nàng đang choáng váng mê man.
"Vũ Nhi?" Tư Thiên Hoán lo lắng kêu lên, thấy trên mặt nàng toàn nước mắt thì đau lòng chịu không được, lạnh lùng nhìn về phía Phong Như Yên, trong mắt đầy sát ý.
Nếu không phải là nữ nhân bày ra nhiều chuyện như vậy thì sao vật nhỏ có thể té xỉu!
"Ta không làm gì cả!" Phong Như Yên bị hắn nhìn thì lạnh cả người, sợ hãi lui ra phía sau vài bước, lập tức phủi sạch quan hệ, nhất định là do tiện nhân này tự động thai khí, sao có thể tại nàng được!
Tư Thiên Hoán thu ánh mắt lại, mắt sắc phát hiện hai mắt đang nhắm chặt của Tô Tiểu Vũ hơi đỏ ửng, thầm nghĩ chắc giống với sức mạnh thần bí lúc trước nàng từng dùng rồi bị té xỉu, nhẹ nhàng thở ra rồi sau đó thi triển khinh công nhanh chóng rời khỏi yến hội.
Tư Thiên Hoàng cũng không đau đầu nữa, thở phào nhẹ nhõm, mê man nhìn bốn phía, sau đó nhanh chóng giúp Tư Thiên Hoán và Tô Tiểu Vũ hoà giải, nói Tô Tiểu Vũ bị động thai khí, hiện tại cần nghỉ ngơi.
Mọi người vừa mới bị sấm chớp khó hiểu dọa sợ nên không nghĩ nhiều mà chỉ châm chọc nhìn tay Phong Như Yên đặt trên dây đàn cổ bị đứt, khiêu khích Vương phi Phong quốc của bọn họ, ngược lại trộm gà không thành mà còn mất cả nắm gạo, thật buồn cười.
Phong Như Yên mất hết thể diện, sắc mặt khó coi lui về vị trí của mình, sau đó Hoàng Hậu khen nàng cầm nghệ xuất chúng, nếu có thể thì ở lại trong cung nghiên cứu âm luật với mình, vì thế thuận tiện đưa nàng vào hậu cung, kêu hoàng đế phong nàng là Thục phi.
Mặc dù Phong Như Yên thích Tư Thiên Hoán nhưng biết mọi chuyện đã không còn khả năng nên chỉ có thể làm theo kế hoạch sớm đã định, gả cho hoàng đế.
Tư Thiên Chanh và Bạch Thuật cũng dần dần không đau đầu nữa, thâm trầm hít mấy hơi rồi mới bình phục lại nhịp tim, sau đó hai người nghi hoặc nhìn đối phương, thật lâu sau cũng nhìn ra được kết quả.
"Sao đầu chàng lại cũng đau?" Tư Thiên Chanh vuốt bụng, biết cục cưng không sao thì an tâm hơn, nghi hoặc hỏi.
"Nói không chừng kiếp trước chúng ta cũng là tình nhân." Bạch Thuật giải thích không được, chỉ có thể cười lưu manh nói.
Tư Thiên Chanh liếc mắt xem thường, ghét bỏ bĩu môi, "Mới không phải, nếu kiếp trước ta thích chàng thì này sẽ không coi trọng chàng, nhất định sẽ nếm thử món ngon vật lạ khác."
Bạch Thuật trầm mặt xuống, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng, tay nắm chặt kêu răng rắc.
Tư Thiên Chanh vô tội chớp mắt, vuốt bụng mình.
Bạch Thuật nhếch khóe miệng, không cười nữa, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn màn múa hát giống như là đang nhìn kẻ thù giết cha vậy.
Tư Thiên Chanh cười trộm, trong mắt lại lộ vẻ thâm trầm, rốt cuộc vì sao Bạch Thuật lại đau đầu, võ công của hắn không có luồng sáng xanh, chẳng lẽ do là người của Tiểu Hoán?
----- susublue ~ diendanlequydon -----
Bên kia.
"Hiểu ca ca, chàng có cảm thấy vừa rồi khi sét đánh mọi người đều kỳ quái không." Đổng Trường Dạ kéo ống tay áo của Tư Thiên Hiểu, nhỏ giọng nói.
Tư Thiên Hiểu im lặng thật lâu rồi nhìn qua Hoàng huynh, Hoàng tỷ và Bạch Thuật đang làm như không có việc gì, trong mắt có nghi hoặc, "Ta cũng cảm thấy như vậy."
Vừa rồi biểu cảm của ba người đều rất kỳ quái, giống như là bị áp lực cái gì đó, nhưng hắn nhìn không ra.
Thật ra Tư Thiên Hoán vô duyên vô cớ nhảy xuống đài cao mới là lạ nhất, nhưng bình thường hắn đã quen xa cách nên ngược lại không ai cảm thấy hắn kỳ lạ.
Đổng Trường Dạ suy nghĩ chu miệng nhưng cũng không thèm nhắc lại nữa.
Yến hội tiếp tục diễn ra, bên kia Tư Thiên Hoán đã ôm Tô Tiểu Vũ về tới Hoán Vân cung.
"Ta làm sao vậy?" Tô Tiểu Vũ xoa đầu, nghi hoặc hỏi, nàng chỉ nhớ rõ vừa rồi nàng thổi sáo không tệ, sau đó liền mất đi ý thức, rốt cuộc sao lại thế này?
"Không biết vì sao nàng đột nhiên muốn thổi sáo, nhất thời có chút kích động, động thai khí nên té xỉu." Tư Thiên Hoán bất đắc dĩ nói, trong mắt có chút thâm trầm, hiện tại hắn vẫn nhớ rõ cảm giác phức tạp trong lòng vừa rồi, tất cả đều xảy ra sau khi vật nhỏ thổi sáo, hay là tiếng sáo của vật nhỏ có thể làm cho hắn nhớ lại chuyện trước kia? Trách không được sau khi nghe thấy thì trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều hình ảnh, tuy rằng chúng nó xuất hiện nhưng hắn lại không thấy rõ.
Mà ba tia chớp cùng với hai tiếng sấm lúc đó cũng không để lại dấu vết nào trong đầu cả hai, cảm giác đau đầu lại càng không không để lại di chứng gì cả.
"A, như vậy sao." Tô Tiểu Vũ sờ sờ bụng, biết mình không sao thì mới yên tâm nở nụ cười.
Tư Thiên Hoán suy nghĩ rồi thử hỏi, "Vũ Nhi, vừa rồi nghe tiếng sáo của nàng cũng không tệ lắm, thổi cho một mình ta nghe được không?"
Tô Tiểu Vũ lập tức gật đầu, lấy cây sáo trúc từ đầu giường ra, sau khi đặt lên miệng thì nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ, không tự nhiên nhìn hắn.
"Làm sao vậy?" Tư Thiên Hoán lo lắng hỏi.
"Ta, hình như ta không..." Tô Tiểu Vũ xấu hổ ném cây sáo đi, nhỏ giọng ngập ngừng, ngay cả thổi thế nào nàng cũng không biết, thổi cái gì mà thổi, vừa rồi nhất định là uống nhầm thuốc nên mới có thể thổi.
Tư Thiên Hoán có chút thất vọng, nhưng vẫn dịu dàng cười nói, "Không sao, vừa rồi có chút nóng nên cả người đổ mồ hôi, có muốn tắm rửa trước hay không?"
Trải qua chuyện vừa rồi, hắn đột nhiên rất muốn biết kiếp trước hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng vật nhỏ không biết thổi sáo, coi như không có cơ hội, nhưng không sao, hiện tại mới là quan trọng nhất.
"Ừ." Tô Tiểu Vũ cảm giác người mình dính dính, lập tức nhíu mày, gật đầu.
Kỳ quái, đêm nay rất mát mẻ, sao có thể đổ mồ hôi khắp người được?
Tư Thiên Hoán thấy nàng nghi hoặc thì thản nhiên cười, chính mình cũng không giải thích được, nên tốt nhất là không nói cho vật nhỏ biết, ôm lấy Tô Tiểu Vũ đi nhanh về phía bồn nước.
"A, chàng làm gì?" Tô Tiểu Vũ đột nhiên bị ôm, hô nhỏ một tiếng, tức giận sẵng giọng.
Tư Thiên Hoán lưu manh nhíu mày, đắc ý nói, "Đương nhiên là tắm uyên ương."
"Uyên ương cái đầu chàng" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tiểu Vũ ửng đỏ, phồng má trừng hắn, cũng không nghĩ thử xem bộ dáng mình đáng yêu đến mức gãi ngứa lòng con sói đói nào đó, duy trì tư thế ôm hung hăng hôn lên môi của nàng.
Hai người cười đùa trong bồn tắm, Tiểu Bạch nhảy ra khỏi ống tay áo đến bên cạnh cửa sổ, đôi mắt linh động lạnh lùng nhìn về phía chân trời, thật lâu sau mới phát ra một tiếng kêu bén nhọn, dienxxdafnllequyddon vung móng vuốt nhỏ lên, một luồng sáng xanh bắn thẳng về phía chân trời.
Ở một nơi không biết tên, nơi đó đen tối mù mịt, chỉ có một con sông màu xanh lóe sáng trong bóng đêm, ở bên bờ sông có một bóng người màu trắng lẳng lặng đứng đó.
"Vương." Một bóng đen quỳ rạp xuống phía sau hắn, cung kính gọi.
"Không từ bất cứ thủ đoạn, ngăn cản bọn họ đên chỗ đó." Một giọng nói trầm thấp vang lên, bạch y nam tử đột nhiên xoay người, anh tuấn bất phàm, thế gian hiếm có, khí chất thánh khiết càng không ai có thể so sánh, nhưng mà trong mắt đầy vẻ ác độc, điều đáng ngạc nhiên là dung mạo của hắn lại có vài phần tương tự Tư Thiên Hoán.
"Dạ." Hắc y nam tử hóa thành một làn khói đen, biến mất tại chỗ.
Bạch y nam tử lẳng lặng nhìn dòng sông xanh trước mắt, đột nhiên cười lạnh, "Bạch Lê, thiếu chút nữa đã để cho ngươi gọi được ba tiếng sấm, xem ra tốc độ của ta phải nhanh hơn."
Dứt lời liền thả người nhảy vào giữa dòng sông.
Mà hắc y nam tử lại xuất hiện trong phủ thái tử của Lăng quốc, Sở Thiên Hữu vừa tiễn bước hai vị đại thần, nhìn thấy hắc y nam tử thì trong lòng cả kinh, quỳ xuống đất hành lễ, "Chủ nhân."
“ Canh chừng Tư Thiên Hoán và Tô Tiểu Vũ, tuyệt đối không được để cho bọn họ đến chỗ đó, nếu không ta sẽ cho ngươi hồn phi phách tán!" Giọng nói khó nghe của hắc y nam vang lên.
"Dạ." Sở Thiên Hữu hơi híp mắt, đáp.
Hắc y nam tử tiếp tục nói, "Ngươi muốn gia tăng sức mạnh khói đen, ta sẽ không ngăn cản nhưng không được làm ảnh hưởng đến đại sự."
"Chủ nhân yên tâm, nơi ta muốn đến để gia tăng sức mạnh, Tư Thiên Hoán cũng sẽ đi." Sở Thiên Hữu nở nụ cười lạnh.
"Vậy thì tốt." Hắc y nam tử nói xong thì phất tay áo rời đi.
"Thiên Hữu, sao chủ nhân lại đến đây?" Thái tử phi Mặc Vân Vũ đi tới, nghi hoặc hỏi.
Sở Thiên Hữu đứng dậy, thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, nói, "Dặn dò một chút chuyện."
"A." Mặc Vân Vũ không hỏi nữa, nói qua chuyện khác, "Mọi chuyện tiến triển thế nào rồi?"
Trên mặt Sở Thiên Hữu lộ ý cười, kéo Mặc Vân Vũ vào trong lòng, cười lạnh nói, "Thái tử phi, chúng ta sẽ nhanh chóng đạt được sức mạnh vô thượng, vận khí tốt thì có thể giết Tư Thiên Hoán và Tô Tiểu Vũ."
"Thiên Hữu chàng giỏi quá." Mặc Vân Vũ vui vẻ nói, trong mắt đầy vẻ ác độc, Tô Tiểu Vũ, Tư Thiên Hoán, nàng nhất định phải tự tay kết liễu hai người này!
“Bây giờ mới biết ta giỏi sao?" Nâng cằm nàng lên, Sở Thiên Hữu cười không đứng đắn, bàn tay to lại di chuyển trên người nàng, ngoại trừ việc Mặc Vân Vũ theo hắn ra thì thân thể của nàng cũng đủ khiến nam nhân điên cuồng, dienxx;dafn*lle#quysdo0n bởi vậy sau khi về Lăng quốc cưới nàng làm phi thì mới độc sủng mình nàng.
Mặc Vân Vũ cười quyến rũ, chủ động cọ bộ ngực lên người hắn, ngón tay cũng mờ ám sờ cổ hắn.
Nàng được Thái tử Lăng quốc độc sủng, tương lai nàng chính là Hoàng Hậu, trên đời này chỉ có nàng mới có thể đứng chung với hắn không ai có thể cướp vị trí này được.
Tà khí trong mắt Sở Thiên Hữu quá nặng, đột nhiên ôm lấy nàng rồi đi vào thư phòng, đóng cửa lại ném hết đồ đạc trên bàn xuống hung hăng đặt Mặc Vân Vũ trên bàn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.