Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 107: Phải thượng triều




Edit: susublue
Tô Tiểu Vũ ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt như hoa đào trong gương rồi thoáng thất thần.
Thành thân đã được bốn ngày...
"Làm sao vậy? Ngây ra đó làm gì?" Tư Thiên Hoán rửa mặt xong, lười biếng ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, mỉm cười nhìn nữ nhân đang ngẩn người trong gương.
"Ta cứ gả cho chàng như vậy sao?" Tô Tiểu Vũ híp mắt, suy nghĩ rồi nỉ non, cảm giác không khí đột nhiên có chút quỷ dị, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt ai oán của nam nhân nào đó thì không khỏi bật cười.
"Không cho phép hối hận." Tư Thiên Hoán nhíu mày, khuôn mặt tuấn mỹ căng thẳng.
Tô Tiểu Vũ nhếch môi nở nụ cười, xoay người, sửa sang lại triều phục cho hắn, "Ta chỉ thấy có chút không quen." Trở thành Vương phi của hắn là một chuyện, bái đường thành thân lại là chuyện khác, tâm trạng cũng không giống nhau.
"Là không quen, sau khi thành thân nên học cách hầu hạ phu quân." Tư Thiên Hoán đắc ý nhíu mày, duỗi cánh tay ra, để cho nàng giúp mình mặc đồ xong, trong lòng cảm thấy mỹ mãn.
"Đây không phải là hầu hạ sao?" Tô Tiểu Vũ nheo mắt lại, cười ngoài miệng, đánh giá hắn trong bộ triều phục, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng.
Dùng ngọc quan buộc tóc, trên bộ triều phục màu tím thêu hoa văn cổ xưa một cách phức tạp, vừa đẹp đẽ lại vừa quý giá, mất đi sự thanh nhàn ngày thường, hắn trở nên trầm ổn uy nghiêm, trông rất hợp với phong hào Minh vương.
"Phu nhân, ta không muốn vào triều." Tư Thiên Hoán vươn tay ôm thắt lưng của nàng, mày nhếch lên, giở tính trẻ con ra oán giận, đám quan văn kia nói cái gì mà đám Vương gia đã lập gia đình thì phải vào triều cống hiến sức lực vì nước nhà, nếu không phải sợ hoàng huynh mới vừa tân hôn đã phải dồn hết sức đấu với mấy lão bất tử kia thì hắn vào triều mới là lạ, có thời gian rỗi không bằng ở với vật nhỏ.
Tô Tiểu Vũ cười nhạt, "Nhưng đã nghỉ ngơi ba ngày rồi, nếu không đi thì đám đại thần sẽ tìm các ngươi gây phiền toái." Nếu hắn không đi thì nhất định Tư Thiên Bắc cũng sẽ không đi, đến cuối cùng người gặp chuyện xui xẻo vẫn là Hoàng đế.
"Thật hâm mộ Bạch Thuật." Tư Thiên Hoán đau khổ, nói xa xôi, thân là thương nhân, hắn có thể thoải mái ở bên Hoàng tỷ.
"Được rồi, ta cùng chàng tiến cung." Tô Tiểu Vũ nhón chân hôn lên khóe môi hắn, dịu dàng nói, ba ngày nay không gặp Tiểu Khúc Nhi, không biết bên kia thế nào rồi, nghe nói Niệm Niệm có hứng thú với cấu tạo trong hoàng cung nên mấy ngày nay luôn mù quáng đi đi lại lại trong đó, nàng cũng nên đi xem thử rồi.
Tư Thiên Hoán hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt có chút tốt hơn, ôm kiều thê hôn một lúc mới lưu luyến buông nàng ra, cầm lấy tay nàng đi ra khỏi phòng.
"Vương gia, Vương phi." Nhạc Thành đứng ở cửa lớn, nhìn thấy hai người đi tới thì lập tức cười chào đón.
Tô Tiểu Vũ vuốt cằm, lên tiếng chào hỏi rồi liền đi theo Tư Thiên Hoán lên xe ngựa.
Nhạc Thành nhìn hai người rời đi, yên lặng cảm thán, thành thân xong liền thay đổi, Vương gia trầm ổn hơn không ít, Vương phi cũng nhã nhặn lịch sự hơn rất nhiều.
Ba cặp ra cửa cùng lúc, ba chiếc xe ngựa gặp nhau, xốc màn xe lên nhìn nhau mới biết được tình huống của họ đều giống nhau, tất cả Vương gia và kiều thê đều vào triều.
"Phu quân, chàng lên xe ngựa của Minh vương đi, để xe ngựa này lại cho chúng ta được không?" Phù Liễu nhàn nhã búi tóc, dịu dàng cười với Tư Thiên Bắc, nói.
Tư Thiên Bắc không nỡ nhìn nàng trong chốc lát, mới không tình nguyện nhảy xuống xe ngựa, đi lên xe ngựa của tiểu đệ, mà Tô Tiểu Vũ cũng không quan tâm Tư Thiên Hoán đang đen mặt, trèo lên xe ngựa của Phù Liễu, dienxdaffnleequysdoon bên kia Đổng Trường Dạ cũng thẹn thùng hôn Hiểu ca ca nhà nàng một cái rồi sau đó sôi nổi lên xe ngựa Phù Liễu, vì thế ba đại nam nhân nhìn xe ngựa chở thê tử mình trông mong chậm rãi chạy vào trong cung.
"Là ai nói muốn chúng ta vào triều, bình thường không phải chỉ có lão tam mới nhàn nhã như vậy thôi sao?" Tư Thiên Bắc gầm nhẹ, cả người đầy oán khí.
Người duy nhất trong ba người cảm thấy chuyện này tốt sợ là chỉ có Tư Thiên Hiểu, có người giúp hắn chia sẻ một chút thì hắn sẽ có nhiều thời gian để bầu bạn với Trường Dạ hơn đúng không?
"Đi thôi, thời gian lâm triều sắp đến rồi." Tư Thiên Hiểu cười nhẹ, kêu xa phu đánh xe ngựa vào cung.
Tư Thiên Bắc còn muốn nói chuyện, nhưng vừa thấy tiểu đệ nhà mình không hé răng ngồi im ở đó thì những lời muốn nói đều nuốt trở về, buông màn xe ý bảo xa phu tiến cung.
Dù sao hắn cũng đã giúp Hoàng huynh đánh để ý chính vụ một thời gian, nhưng ngoại trừ mấy năm trước lên sa trường ra thì chuyện triều đình tiểu tử này cũng rất ít quan tâm, hắn là người ỷ lại vào Tô Tiểu Vũ nhất, phương diện này người khó nhất chịu nhất cũng là hắn.
Ngoài Hoán Vân cung, bên cạnh bờ hồ vào mùa hè có một mái đình tinh xảo giữa hồ sen, bốn phía được phủ lụa trắng trông giống như tiên cảnh.
"Khúc nhi, ngươi nói xem đến một lúc tám người có nhiều quá hay không?" Tô Tiểu Vũ lười biếng tựa vào trúc ghế, ngửi mùi thơm của lá sen xung quanh, thoải mái nhếch khóe môi lên, liếc mắt nhìn Khúc Ngâm đang pha chế thuốc bột ở bên cạnh, thản nhiên nói.
"Sao lại nhiều, ta còn sợ chơi không đủ đây." Cho dù Đổng Trường Dạ ăn mặc như một thiếu phụ nhưng vẫn không thay đổi được tính tình trẻ con, gọt xong quả táo, đưa cho Tô Tiểu Vũ, cười tủm tỉm nói.
Phù Liễu lại không có kinh nghiệm nhìn đời, có chút lo lắng nói, " Trường Dạ, có phải ngươi quá tự tin rồi không, lỡ như các nàng thích làm con thiêu thân, khiến chúng ta trở tay không kịp thì làm sao bây giờ?"
"Các nàng muốn làm con thiêu thân cũng phải xem ta có phối hợp không." Khúc Ngâm mawjc phượng bào, tuy rằng đã là đơn giản nhất nhưng vẫn tôn quý bức người, rất hợp với khuôn mặt lạnh lùng của nàng, khí chất lạnh nhạt, thật sự cao quý không thể với tới, đóng nút bình sứ lại, nhếch môi thản nhiên nói.
"Ừm, Hoàng Hậu nương nương cao quý, đối phó tám người thật sự có chút mệt mỏi." Tô Tiểu Vũ trêu tức nhìn xiêm y mộc mạc thường ngày của Khúc Ngâm bị ép bỏ quăng đi, cười nói.
Khúc Ngâm liếc mắt nhìn Tô Tiểu Vũ một cái, vươn tay quăng bình thuốc cho nàng, hừ nhẹ, "Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Ta sao..." Tô Tiểu Vũ sờ sờ bình sứ, yêu thích không buông tay, nhíu mi nghĩ, trong mắt xẹt qua sự sắc bén lạnh lùng, "Tây Vân!"
"Tiểu Vũ chủ tử có chuyện gì?" Âm thanh truyền đến từ hồ sen, Tây Vân cầm một đóa hoa sen phi thân vào lương đình, cười tủm tỉm hỏi.
"Nếu vết thương của Thừa Phong đã tốt lên rồi thì ngươi kêu hắn và Ngân Diện chia nhau hành động, đi chặn đội quân của Yên quốc và Lăng quốc lại, ưm, để lại cho Lăng quốc một công chúa, còn Yên quốc thì một công chúa và một quận chúa là được, những người khác thì giết chết hết." Tô Tiểu Vũ lạnh lùng dặn dò, dù sao đến nhiều thì kết quả cũng đều giống nhau, đến ba người không nhiều không ít, có thể giải buồn, cũng sẽ không quá phiền phức.
Tây Vân ghi nhớ, lập tức đáp, "Dạ." Dứt lời, vứt bỏ hoa sen trong tay, đạp lá sen bay ra khỏi Hoán Vân cung.
"Giết một lúc hơn phân nửa, bọn họ sẽ không hoài nghi sao?" Khúc Ngâm nhíu mi, làm vậy cũng hơi ngu ngốc, vô duyên vô cớ có vài vị công chúa, quận chúa bị thương, chẳng lẽ sẽ không gây ra hoài nghi sao?
"Yên tâm, Thừa Phong và Ngân Diện không phải kẻ ngốc, họ sẽ tìm cách thích hợp, còn bọn họ đến Phong quốc của ta... Không có ai lại tự đi vạch trần chính mình, đồng minh cũng không có khả năng." Tô Tiểu Vũ chắc chắn nói.
"Cũng may ta là bằng hữu của ngươi, đắc tội với ngươi thật đáng sợ." Đổng Trường Dạ ăn nho, thổn thức không thôi, nhẹ nhàng nói một câu, có thể quyết định sống chết của nhiều người như vậy, nàng không đáng sợ thì ai đáng sợ?
Phù Liễu bật cười, nghi hoặc hỏi, "Tiểu Vũ, ngươi không tin năng lực của bọn họ nên mới muốn nhúng tay vào việc này sao?"
"Mấy ngày nay rất nhàm chán, cục cưng không có trò hay để nhìn, cũng sẽ rất nhàm chán, huống hồ, có vài chuyện chỉ có nữ nhân ra mặt thì mới có thể đạt được hiệu quả." Tô Tiểu Vũ vỗ về cái bụng bằng phẳng của mình, dịu dàng nói, trong mắt lại xuất hiện lãnh ý, nàng dám khẳng định, Lăng quốc và Yên quốc muốn hoàng đế và mấy vị Vương gia mâu thuẫn nội bộ.
"Ngươi không sợ dạy hư đứa nhỏ sao, đến lúc đó hắn lợi hại hơn ngươi, để xem ngươi làm sao đây?" Đổng Trường Dạ bĩu môi nói.
"Con của nàng và Tư Thiên Hoán không cần dạy cũng là thứ xấu xa, sợ cái gì?" Khúc Ngâm tiếp tục làm thảo dược, nhàn nhàn nói.
"Khúc nhi, ngươi thật đúng là tri kỷ của ta." Tô Tiểu Vũ che ngực, tỏ vẻ cảm động nói, thấy nàng luôn đùa nghịch đống thảo dược, có chút nghi hoặc, "Ngươi phối nhiều thuốc như vậy làm gì?"
Khúc Ngâm dừng tay một chút, thở dài, "Hoàng rất vất vả, dù sao ta giỏi y thuật, cố gắng giúp hắn làm chút chuyện."
Tô Tiểu Vũ gật đầu, đột nhiên nhìn thấy Tô Niệm Vũ chạy tới chạy lui trên lá sen thì nhếch miệng lên gọi, "Niệm niệm, qua đây."
"Tỷ tỷ, nơi này thật đẹp nha, có nước có hoa, không hề kém hơn Vân Thủy Gian." Tô Niệm Vũ cầm một đóa hoa sen nở rộ, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn lộ vẻ vui sướng.
"Ta cảm thấy sau khi Niệm Niệm lớn lên sẽ rất phong lưu." Khúc Ngâm buông thuốc ra, đánh giá Tô Niệm Vũ từ trên xuống dưới, nói.
Thích hái hoa bắt bướm, yêu tiểu mỹ nhân ở thanh lâu, bây giờ hắn còn chưa đến năm tuổi mà đã như vậy, sau này trưởng thành thì sẽ ra sao.
"Minh vương không phải đã nói phong lưu mà không hạ lưu sao, một khi đã như vậy phong lưu thì cứ phong lưu đi." Đổng Trường Dạ sợ Tô Tiểu Vũ quát Niệm Niệm nên nhanh chóng nói.
----- susublue ~ diendanlequydon -----
Tô Tiểu Vũ quăng Tiểu Bạch ngủ gật gù trong tay áo cho hắn, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hắn, thản nhiên nói, "Niệm Niệm, hoa sen đầy hồ, đệ hãy chọn một đóa đi, sau này cũng vậy, có nhiều lựa chọn nhưng cũng chỉ có thể chọn một người, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi, Niệm Niệm sẽ không có lòng tham." Tô Niệm Vũ ngây thơ nói, chạy tới thảo luận bí kỹ của Vân Thủy Gian cùng với đại tỷ nhà mình.
Phù Liễu bỗng nhiên có hứng thú, sai người lấy đàn cổ đến, nhẹ nhàng tấu một khúc, Khúc Ngâm cũng lấy sao ngọc ở bên hông ra đặt bên môi, chậm rãi thổi, trong lúc nhất thời trên hồ sen có một khúc hợp tấu bay bổng.
Đổng Trường Dạ hâm mộ nhìn hai người, nghe hai người hợp tấu thì cảm thấy vui vẻ thoải mái nheo mắt lại.
Đương nhiên bên cạnh còn có một đôi tỷ đệ không hiểu phong tình, vẫn cứ liên miên cằn nhằn về nội công tâm pháp không ngừng, làm cho không gian hợp tấu không còn hoàn mỹ nữa.
Sau khi hạ triều, bốn huynh đệ lập tức chạy đến Hoán Vân cung, từ xa xa đã nghe thấy tiếng nhạc, trong lòng lại thấy kỳ lạ, bọn họ thượng triều đều nhớ nhung thê tử mới cưới của mình, nhưng mấy nữ nhân mà bọn họ nhớ nhung lại rất thoải mái.
"Đừng tới đây, chỗ này nhỏ, sẽ phải chen chúc." Tô Tiểu Vũ lạnh lùng mở miệng, ngăn cản bốn người đang muốn bay vào lương đình, sau đó chậm rãi đứng dậy, mang theo Tô Niệm Vũ bay về phía bên kia hồ sen, đứng bên cạnh Tư Thiên Hoán.
"Lại dùng khinh công." Tư Thiên Hoán nhíu mày, không hờn giận nhìn nàng, hoàng tẩu đã nói vật nhỏ có thai tốt nhất đừng dùng võ công, sao nàng lại không chịu nghe lời vậy?
Tô Tiểu Vũ vô tình cười.
"Ăn sáng chưa?" Tư Thiên Hoán hừ nhẹ, dịu dàng kéo nàng vào trong lòng.
"Chưa, không phải do chàng làm thì ăn không vô." Làm nũng quang minh chính đại, còn dùng sức dụi đầu vào trong lòng người ta, khiến cho mọi người đều khinh bỉ, nhưng chính chủ lại thấy sung sướng.
Tư Thiên Hoán yêu chiều xoa gương mặt của nàng, cười nói, "Được, chờ ta đi làm đồ ăn sáng cho nàng."
"Tiểu Hoán, chúng ta cũng chưa ăn, cùng đi đi." Tư Thiên Hoàng ôm Hoàng Hậu, cười nhạt nói.
Tư Thiên Hoán lạnh lùng liếc nhìn những ánh mắt chờ mong, hừ nhẹ một tiếng, ôm lấy Tô Tiểu Vũ đi về phía phòng bếp nhỏ của Hoán Vân cung.
Dù phòng bếp của Hoán Vân cung nhỏ thì cũng lớn hơn nhà bình thường.
Tô Tiểu Vũ ngồi ở cạnh cửa, ôm áo bào mà phu quân của nàng vừa mới cởi ra, chống cằm nhìn bóng lưng mặc bạch y của ai đó đang bận rộn trong phòng bếp, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng.
"Sáng sớm mà ngồi làm gì trong lương đình vậy?" Tư Thiên Hoán kéo tay áo, cầm lấy dao chặt thịt, không thèm quay đầu mà chỉ liếc mắt nhìn nữ nhân đang cười dịu dàng ở cửa, hỏi.
"Không có gì, ta kêu Ngân Diện và Thừa Phong đi trêu đùa đám người Yên quốc và Lăng quốc, sau đó làm chuyện mờ ám với vài vị công chúa quận chúa, đến lúc đó, hoàng đế chỉ có thể nạp ba nữ nhân làm phi." Tô Tiểu Vũ thản nhiên nói.
Tư Thiên Hoán tay một chút, bất đắc dĩ cười nói, "Ngươi hôm nay không đáng mệt nhọc?" Bình thường cùng chính mình nói nói mấy câu có thể ngủ, như thế nào một quăng đến hắn đám kia tẩu tử xếp lý, liền tinh thần sáng láng?
"Dù sao ba người cũng dễ đối phó hơn tám người, Khúc nhi cũng có thể bớt đi một chút phiền phức, vui vẻ ở chung với hoàng đế." Tô Tiểu Vũ không để ý hắn đang trêu chọc mình, nói thẳng.
Động tác chặt thịt cũng mạnh thêm không ít.
Tô Tiểu Vũ buồn cười nhìn nam nhân không buồn hé răng, đặt quần áo lên ghế ở bên ngoài, sau đó đi đến phía sau hắn, nhẹ nhàng ôm thắt lưng của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên lưng, thản nhiên cười, "Sớm giải quyết Trưởng Tôn Úc Phong một chút, chàng có thể kiếm cớ để không thượng triều nữa, rồi ở cạnh ta..."
"Ừ." Thản nhiên hừ một tiếng, người sau lưng không nhìn thấy khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
"Tức giận sao?" Tô Tiểu Vũ thấy hắn phản ứng lạnh nhạt thì trong lòng thầm kêu không ổn, hơi hơi nhíu mi, nhẹ giọng hỏi.
Còn ghen với Tiểu Khúc Nhi sao?
"Ta nói ta tức giận sao?" Tư Thiên Hoán băm thịt xong rồi bỏ vào trong nồi, gỡ cánh tay nhỏ bé đang ôm hông hắn ra, đi đến bồn gỗ bên cạnh rửa tay.
Tô Tiểu Vũ uất ức mím môi, rầu rĩ nói, "Chàng thật lạnh nhạt."
"Lúc ta nhiệt tình thì nói ta không đứng đắn, ta đứng đắn thì lại nói ta lạnh nhạt, Vương phi, nàng muốn ta làm thế nào đây?" Tư Thiên Hoán lau khô tay, không có ý tốt cười cười, lúc xoay người dọn dẹp thì thản nhiên nhìn Tô Tiểu Vũ.
"Nhiệt tình vẫn tốt hơn." Tô Tiểu Vũ yên lặng liếc hắn một cái, không nói gì liếc mắt xem thường, chủ động đi cà nhắc tới ôm cổ của hắn, cười nói.
Mắt Tư Thiên Hoán lóe sáng, chậm rãi nhếch môi, "Nàng nói đó."
Nếu bây giờ Tô Tiểu Vũ còn nhìn không ra suy nghĩ của hắn thì coi như là nàng ngu ngốc, hừ nhẹ một tiếng, hôn lên cằm của hắn, sau đó hôn tới môi, trên mặt có chút nóng khiến nàng nhăn mày lại.
Tư Thiên Hoán chiếm được sự yêu thương nhớ nhung của giai nhân, lòng rất vui mừng, híp nửa con mắt lại mỉm cười, dịu dàng nhìn nữ nhân vừa e lệ lại vừa nhiệt tình trước mắt, đẩy răng của nàng ra rồi duỗi lưỡi vào trong miệng nàng, quấn quít lấy lưỡi của nàng, mút vào.
"Ưm..." Tô Tiểu Vũ than nhẹ, mắt ngân ngấn nước, tay đang ôm lấy cổ hắn nhẹ nhàng đánh, muốn hắn buông mình ra.
Tư Thiên Hoán làm theo ý nàng, chậm rãi rời khỏi môi, nhìn nữ nhân yêu kiều yếu đuối trong lòng mình, dịu dàng nở nụ cười, nhịn không được lại nhẹ hôn lên môi nàng.
"Hoán, chàng càng ngày càng vô sỉ." Tô Tiểu Vũ bình tĩnh lại, tựa vào hõm vai hắn, tức giận nói.
Luôn đào hố cho nàng nhảy vào, mà nàng lại cứ ngoan ngoãn cam nguyện nhảy vào.
"Vậy cũng phải nhờ Vũ Nhi phối hợp, không phải sao?" Tư Thiên Hoán khẽ vuốt khuôn mặt ửng hồng của nàng, cười như không cười nói, thấy nàng trợn tròn mắt, lập tức ôm nàng đến cái nồi nhỏ phía trước, mở nắp ra, mùi hương nồng đậm phà vào mặt.
Tô Tiểu Vũ ngửi thấy mùi cháo thịt nạc ngày thường mình yêu nhất, đột nhiên cảm thấy có chút ghê tởm, sắc mặt cũng hơi trắng bệch, nhưng không muốn làm cho Tư Thiên Hoán lo lắng cho nên không nói ra.
"Nếm thử xem mùi vị có vừa chưa?" Tư Thiên Hoán múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi nguội sau đó đưa đến miệng Tô Tiểu Vũ.
Tô Tiểu Vũ há miệng, vừa nuốt cháo không bao lâu, sắc mặt lập tức tái nhợt, đẩy Tư Thiên Hoán ra, che miệng bỏ chạy ra ngoài, không bao lâu sau âm thanh nôn khan vang lên.
Tư Thiên Hoán biến sắc, đi theo ra ngoài, nhìn thấy Tô Tiểu Vũ ngồi xổm trước cửa không ngừng nôn khan, lo lắng đến mức chịu không nổi nữa, dien;dafnlee*quys#do0n cầm nước đến cho nàng súc miệng, đỡ nàng ngồi dậy.
"Sao vậy?" Tư Thiên Hoán vuốt khuôn mặt tái nhợt của nàng, cảm thấy lo lắng, sắc mặt vật nhỏ quá kém, mắt còn hơi đỏ, khiến hắn rất lo lắng.
"Có chút buồn nôn, ai mang thai đều như vậy." Tô Tiểu Vũ vô tình cười, chóp mũi chua xót, lại muốn nôn mửa, nhưng nàng lại cố gắng áp chế.
"Sao Hoàng tỷ lại không sao, ăn nhiều, ngủ nhiều, mang thai hơn năm tháng đã béo lên trông thấy." Tư Thiên Hoán nghĩ đến dáng vẻ hạnh phúc của đại tỷ, hơi nhíu mi, những gì Bạch Thuật làm hắn cũng làm, sao lại kém nhiều như vậy. 
Tô Tiểu Vũ cười khổ, giọng nói có chút yếu đuối, "Có người mang thai rất nhẹ nhàng, có người rất vất vả, chắc chắn ta thuộc vế sau rồi." Xoa bụng mình, có chút bất đắc dĩ.
Tư Thiên Hoán đen mặt rừng mắt nhìn bụng của nàng, thật lâu sau mới thở dài, đau lòng hỏi, "Vậy nàng muốn ăn cái gì, ta làm cho nàng."
Cháo mà nàng thích nhất cũng thấy buồn nôn, nàng không ăn thì sao được.
"Không biết, ta muốn đi ngủ." Tô Tiểu Vũ dựa vào trong lòng hắn, nhỏ giọng nói, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, sắc mặt cũng tốt hơn lúc nãy một chút.
"Ta ôm nàng đi nghỉ ngơi, nàng ngủ một lúc trước đi, ta làm cơm xong sẽ gọi nàng dậy." Tư Thiên Hoán dịu dàng nói, ôm nàng nhanh chân về phòng nghỉ.
"Tiểu Vũ làm sao vậy?" Đi vào phòng, một đám người đều đã ngồi ở đó, thấy Tư Thiên Hoán ôm Tô Tiểu Vũ trở về, Tư Thiên Hoàng nhíu mi hỏi.
Tư Thiên Hoán phiền chán liếc hắn một cái, giọng điệu cũng không được tốt lắm, "Đồ ăn sáng tự các ngươi giải quyết đi."
"Có phải lúc ăn Tiểu Vũ luôn buồn ói không?" Khúc Ngâm đi qua bắt mạch cho Tô Tiểu Vũ, nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, lo lắng hỏi.
Tư Thiên Hoán gật đầu, có chút lo âu, "Đúng, cháo thịt nạc nàng thích nhất cũng thấy buồn nôn."
"Mang nàng đi nghỉ ngơi trước đi, Hoàng, kêu lão ma ma trong cung đến đây hết đi, ta biết y thuật, nhưng lại không có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ có thai, chắc chắn họ biết nhiều hơn ta." Khúc Ngâm bảo Tư Thiên Hoán vào trong rồi nói với Tư Thiên Hoàng.
"Ngâm nhi, nàng mới là người đứng đầu hậu cung." Tư Thiên Hoàng bất đắc dĩ ấn mi tâm.
Khúc Ngâm sửng sốt, cười gượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.