Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 105: Phù Liễu uy vũ




Edit: susublue
Gần đây Lăng thành rất náo nhiệt, năm vị thiên chi kiêu tử của Hoàng gia vừa mới công bố tin tức thành hôn được một ngày thì giống nước một giọt nước lạnh đổ vào chảo dầu, lập tức khiến Lăng thành yên tĩnh sôi trào.
Trưởng Tôn Úc Phong vẫn vui sướng vì kế hoạch của mình tiến hành thuận lợi mà không biết là bốn huynh đệ đã liên thủ đánh tan cái ổ của hắn.
Bốn nam nhân Tư gia và Bạch Thuật gần đây đều bận đến tối tăm mù mịt, vừa phải thu xếp hôn sự, vừa phải tìm ra nguồn gốc Trưởng Tôn Úc Phong giở trò, vì dính líu đến Lăng quốc và Yên quốc nên tốn rất nhiều công sức để điều tra.
Khác với đám nam nhân bận rộn, đám người Tô Tiểu Vũ lại rất nhàn rỗi, ngày nào cũng ngồi trong Minh vương phủ uống trà xem kịch, thích ý lại thoải mái, Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật lại không có nhiều thời gian chăm sóc hai nữ nhân có thai của mình, vốn dĩ còn lo lắng hai người không được tốt, nhưng hiện tại họ là động vật quý giá cần phải bảo vệ, nên Khúc Ngâm và Đổng Trường Dạ luôn chăm sóc họ rất cẩn thận.
Tô Niệm Vũ bị di truyền tính cố chấp của người Tô gia nên để lấy được Túy Xuân Phong mà dùng tất cả thủ đoạn tồi tệ, thiết đặt vô số cạm bẫy ở Vũ các, rồi liều mạng nâng cao võ công của mình, ba ngày sau thật sự để lại 138 vết bầm tím trên người Thừa Phong, chỉ hơn chứ không thiếu, sau khi được Tô Tiểu Vũ xác nhận thì vui mừng đi theo Liễu Nguyệt đến Túy Xuân Phong, tiểu lão bản xuất hiện đều khiến các mỹ nhân kinh ngạc.
Tô Trạch được Bách Lý Ngôn dẫn đi tham quan Lăng thành, cuối cùng đi đến phủ tướng quân đã rách nát, nhìn thấy căn phòng năm đó Bách Lý Ngôn ở còn không bằng phòng chứa củi thì liền nổi giận, nhưng rồi lửa giận cũng được hạ bớt vì phủ tướng quân đã bị thiêu hủy hơn phân nửa.
Các cô nương sắp xuất giá, Khúc Ngâm, Phù Liễu và Tư Thiên Chanh đều không có phụ mẫu, Đổng Trường Dạ lại không muốn để ý tới mấy người a dua nịnh nọt ở nhà nên Tô Trạch và Bách Lý Ngôn liền đảm nhiệm trách nhiệm phụ mẫu, đặt mua đồ cưới cho cả năm người bọn họ, dù sao cũng là chủ tử Vân Thủy Gian, ra tay còn hào phóng hơn cả người nhà họ Tư, dien*daffn;lle&quysdo0n khiến tất cả nữ nhân ở Lăng thành đều ghen tỵ muốn chết.
Tô Trạch cảm thấy nữ nhi cũng muốn có nhà mẹ đẻ để về nên thẳng tay mua một tòa phủ lớn, bỏ ra một số tiền lớn trang hoàng lại cho đẹp đẽ, quý giá và thanh lịch, để cho Tô Tiểu Vũ và Khúc Ngâm xuất giá từ cửa Tô gia.
Trước hôn lễ mười ngày, thời gian từ từ trôi qua đến ngày thứ tám, ngày thứ chín, các nữ tử không thể tụ lại một chỗ nữa.
Đổng Trường Dạ không tình nguyện trở về cái phủ đầy chướng khí kia, Tư Thiên Chanh cũng trở về cung, Khúc Ngâm đi theo Tô Tiểu Vũ đến Tô gia, Phù Liễu được người đưa đến phủ Tể tướng.
Tư Thiên Hoàng đã sớm đe dọa Lưu Phàm Vũ, Lưu Phàm Vũ mừng không tả xiết, dù sao, có thể giúp Bắc vương việc này thì chuyện nữ nhi đắc tội Hoàng gia lúc trước có thể sẽ được lãng quên, bản thân ông lại trở mình có được quan hệ thông gia với Hoàng gia, địa vị của hắn ở trong triều sẽ không ai có thể lay động, cho dù hắn rất khinh thường Phù Liễu, nhưng lợi ích nàng ta mang đến cho ông lại lớn hơn sự khinh thường này, bởi vậy, biết hôm nay Phù Liễu sẽ vào phủ Tể tướng nên Lưu Phàm Vũ đã sớm ra cửa nghênh đón.
Tư Thiên Hoán xử lý chuyện quân lương, sáng sớm Tư Thiên Hoàng đã đến tìm Khúc Ngâm, Tô Niệm Vũ cũng đi theo Liễu Nguyệt đến Túy Xuân Phong từ sáng, Tô Trạch và Bách Lý Ngôn một lòng một dạ đi mua đồ cho các tân nương, Tô Tiểu Vũ ngây người ngồi một mình ở nhà, nhàm chán đến mức sắp mốc meo, nên dẫn theo Tây Vân, tự mình đưa Phù Liễu đến phủ Tể tướng.
Phù Liễu mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, lẳng lặng đứng trước cửa Minh vương phủ, dịu dàng cười, uyển chuyển mà thanh lịch, nhìn thấy Tô Tiểu Vũ mặc váy xanh dẫn Tây Vân đi tới, lập tức cười gọi, "Tiểu Vũ, Tây Vân."
Tây Vân hành lễ vô cùng đơn giản, liền đứng ở phía sau Tô Tiểu Vũ.
"Phù Liễu, ngày mai là đại hôn rồi, ngươi không vui sao?" Tô Tiểu Vũ đi với nàng, sâu sắc cảm nhận được cảm xúc của nàng.
"Ta chỉ không muốn đến phủ Tể tướng." Phù Liễu cười khổ, nhẹ nhàng cắn môi dưới.
Tô Tiểu Vũ dừng bước, nghi hoặc hỏi, "Làm sao vậy?"
"Nhi tử của Tể tướng Lưu Vũ Ninh... Từng muốn..." Phù Liễu có chút khổ sở cúi đầu, giọng nói hơi run run.
"Sao ngươi không nói sớm." Tô Tiểu Vũ nhíu mi, sắc mặt phai nhạt đi vài phần, sớm biết Lưu Vũ Ninh có tâm tư đen tối với Phù Liễu thì nàng sẽ tìm nhà khác cho nàng, cùng lắm thì tiện nghi cho Đổng Trí, cho hắn có hai nữ nhi để gả... Không đúng, chắc chắn Tư Thiên Bắc đã biết chuyện này, sao hắn lại không có chút phản ứng gì chứ, hay là hắn nghĩ thân phận của mình đủ để trấn áp ý nghĩ xấu xa của Lưu Vũ Ninh?
"Ta không muốn gây thêm phiền phức cho các ngươi, nhưng ta phát hiện mình vẫn không đủ can đảm." Phù Liễu cúi đầu cười khổ.
Tô Tiểu Vũ vuốt cằm suy nghĩ, nhếch môi, "Mỗi người đều có một mặt không muốn đối diện, ngươi sợ hãi cũng không có gì đáng trách, chuyện của Lưu Vũ Ninh ngươi không cần lo lắng, ta sẽ để cho Tây Vân đến phủ Thừa Tướng với ngươi, như vậy sẽ không ai có thể đối làm gì ngươi được."
"Đúng vậy, võ công của ta tốt lắm, nếu phế vật Lưu Vũ Ninh dám giở trò, bổn cô nương sẽ phế hắn trước!" Tây Vân đắc ý nói, bị chủ tử lạnh nhạt liếc mắt mới le lưỡi, ngậm miệng.
"Nhất định kiếp trước ta là người tốt cho nên bây giờ mới có thể quen được các ngươi." Phù Liễu cảm động, mắt cũng đỏ lên, thâm trầm hít một hơi rồi nói.
Trước kia, nàng nghĩ rằng mình cửa nát nhà tan, lưu lạc phong trần, thế giới chỉ còn lại sự đen tối, nhưng lại không ngờ có thể gặp được bọn họ, bọn họ giúp nàng vô điều kiện, trân trọng nàng, mang đến ánh sáng trong cuộc sống đen tối của nàng, nếu không phải do kiếp trước tích đức thì sao nàng có thể may mắn như vậy được?
"A, vậy kiếp này ngươi tiếp tục làm người tốt đi rồi kiếp sau sẽ lại gặp chúng ta." Tô Tiểu Vũ nhíu mày cười khẽ, trêu tức nói.
Phù Liễu sửng sốt, sau đó mỉm cười gật đầu.
"Phù Liễu cô nương, cười vui vẻ một chút, ngày mai ngươi đã là tân nương tử rồi!" Tây Vân đi theo sau hai người, cười tủm tỉm nói.
Mặt Phù Liễu hơi đỏ lên, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn nàng, ngượng ngùng nhếch khóe môi.
Tô Tiểu Vũ lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái, trêu ghẹo nói, "Tây Vân nói ngươi cười vui vẻ một chút chứ không phải là thẹn thùng, huống hồ Tư Thiên Bắc cũng không ở đây."
"Tô Tiểu Vũ!" Phù Liễu cực kỳ xấu hổ và giận dữ, trừng lớn mắt, vặn khăn tay hờn dỗi.
Tô Tiểu Vũ cười tao nhã, nhíu mày, sau đó chắp tay ở phía sau từ từ đi về phía trước.
Phù Liễu bất đắc dĩ cười, trong lòng cảm thán, Tô Tiểu Vũ chính là tiểu ma nữ!
Tể tướng phủ cách Minh vương phủ không xa, cũng chỉ có mấy con phố, dù sao vẫn còn sớm nên hai người đi bộ đến đó, coi như là tập thể dục buổi sáng.
Lưu Phàm Vũ mắt sắc phát hiện ba nữ tử đang chậm rãi đi tới, trong lòng nghi hoặc vì sao các nàng lại đi bộ, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười sáng lạn.
"Ai nha, Minh vương phi lại tự mình đưa Liễu Nhi đến đây, điều này làm sao ta dám." Lưu Phàm Vũ mở miệng nói trước, đánh giá Phù Liễu và Tô Tiểu Vũ từ cao đến thấp, cười nói, hắn đã tự xem mình là nghĩa phụ của Phù Liễu nên lúc nói chuyện cũng có khẩu khí bậc trưởng bối.
Phù Liễu vừa định nói chuyện thì bàn tay lại bị Tô Tiểu Vũ bóp một cái, lập tức ngậm miệng lại, cười nhẹ, cũng không chào hỏi hắn, thái độ xa cách làm cho Lưu Phàm Vũ thầm mắng nàng không biết xử sự.
Lưu Thanh Ninh cũng đứng bên cạnh, có chút ghen tị nhìn Phù Liễu, dù sao cũng chỉ là nữ tử thanh lâu, dựa vào cái gì mà đòi làm muội muội của nàng, còn có thể gả cho Bắc vương... Đương nhiên, nàng không phải không ghen tị với Tô Tiểu Vũ, mà ngược lại nàng ghen tị muốn chết mới đúng, dienxdaffnllequysdoon nhưng nàng không dám biểu hiện ra ngoài, dù sao thấy kết cục của Trưởng Tôn Thanh Thanh như vậy, nàng cũng không phải không muốn sống, nên chỉ có thể trút hết tất cả bất mãn lên đầu Phù Liễu.
Lưu Phàm Vũ nói chuyện một lúc nhưng không thấy ai trả lời thì có chút xấu hổ.
Tô Tiểu Vũ thản nhiên nhìn Lưu Phàm Vũ, khi sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi thì mới chậm rãi mở miệng, " Gần đây cổ họng Phù Liễu không thoải mái, vẫn nên nói ít sẽ tốt hơn, hơn nữa, Tướng gia không cần diễn kịch như vậy đâu, lần này nhận nghĩa nữ cũng chỉ là một cuộc giao dịch, không có nhân tình gì để nói, chỉ cần ngươi làm theo kịch bản mà chúng ta đưa ra thì ngày sau sẽ không thiếu vinh hoa phú quý, có thể để dành tới đời con cháu. Trong một ngày này, chỉ cần ngươi thiết đã Phù Liễu cho tốt là được, còn nếu nghĩ rằng sẽ có chuyện tình thương của phụ thân đối với nữ nhi, nữ nhi cung kính phụ thân thì hãy tỉnh lại đi, cách gọi Liễu Nhi này tốt nhất cũng không nên dùng nữa, dù sao, khắp thiên hạ chỉ có Bắc vương có thể gọi nàng như thế, ngươi... Nên tập gọi nàng một tiếng Bắc Vương phi trước đi."
Phù Liễu nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nhìn Tô Tiểu Vũ, giả bộ đóng kịch với mấy người này, không phải là nàng không làm được, nhưng nếu có thể không can thiệp vào chuyện của nhau thì sẽ tốt hơn.
Sắc mặt Lưu Phàm Vũ có chút khó coi, dù gì hắn cũng là Tể tướng đương triều, cho dù là Hoàng đế cũng phải nể mặt hắn ba phần, nữ nhân bất này cũng chỉ là Vương phi, cho dù Minh vương làm chỗ dựa cho nàng thì sao, nàng có thể vô lễ như vậy ư?
"Vương phi, người nói như vậy là không đúng rồi, nàng ra cũng chỉ là nữ tử thanh lâu, có thể làm nghĩa nữ của phụ thân ta là nhờ phúc kiếp trước tu luyện, sao có thể vô lễ với phụ thân như vậy được, hơn nữa, người trong thiên hạ đều biết ông ấy là nghĩa phụ của Phù Liễu, nếu theo như người nói thì người khác sẽ nghĩ như thế nào? Vương phi, bản thân người có thân phận cao quý nhưng cũng không nên kiêu ngạo như vậy."
Lưu Thanh Ninh thấy phụ thân mình tức giận, trong lòng cười lạnh, thấy phụ thân cũng không ngăn cản nàng thì lại càng đắc ý.
"Câm miệng, không được vô lễ với Vương phi." Lưu Phàm Vũ dung túng nữ nhi nói hết lời rồi mới trầm giọng nói, sau đó chuẩn bị thỉnh tội với Tô Tiểu Vũ nhưng lại bị nàng ngăn lại.
Tô Tiểu Vũ châm chọc nhìn hai cha con bọn họ người xướng kẻ hoạ, giọng điệu lạnh lùng, "Phù Liễu sẽ chỉ ở phủ ngươi một ngày, nếu có lời ra tiếng vào, chỉ sợ tất cả các ngươi đều sẽ gặp phải tai ương."
"Tiểu nữ chỉ nhất thời lỡ lời, xin Vương phi yên tâm." Lưu Phàm Vũ áp chế lửa giận, cung kính nói.
Lưu Thanh Ninh không tình nguyện nói xin lỗi rồi cũng không nhiều lời nữa.
"Phù Liễu thật sự là nữ tử thanh lâu, nhưng như vậy thì sao, ít nhất người Tư gia đều coi nàng là người một nhà, vũ nhục nàng, chính là vũ nhục toàn bộ Hoàng thất, Lưu cô nương, mong rằng qua hôm nay cái miệng của ngươi có thể ngọt một chút, như vậy ngươi và Hoàng gia mới có thể xóa bỏ mọi trở ngại trước đây, tương lai mới gả vào nhà trong sạch được." Tô Tiểu Vũ đi đến trước mặt Lưu Thanh Ninh, thản nhiên nhìn nàng, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng lại như tát một bạt tai vào mặt Lưu Thanh Ninh, khiến mặt nàng vặn vẹo khó coi.
"Dạ, Vương phi giáo huấn phải." Lưu Thanh Ninh cắn răng nói, cúi đầu xuống, che giấu sự tức giận trong mắt.
Sắc mặt Lưu Phàm Vũ cực kỳ khó coi, Tô Tiểu Vũ không cho Phù Liễu gọi hắn là nghĩa phụ, rõ ràng là không muốn sau này hắn dùng thân phận nhạc phụ đến kết thân với Bắc vương, nàng có ý gì, thật sự cho hắn là phế vật mặc người ta dàn xếp sao?
Đúng là Tô Tiểu Vũ có ý này, chuyện này chỉ là một cuộc giao dịch, chờ Tư Thiên Bắc cưới người về rồi thì thoả thuận của hai bên cũng đã xong, như vậy lợi ích của hắn không nhiều, mà hắn thì lại muốn lấy nhiều hơn cơ!
"A, đúng rồi." Tô Tiểu Vũ thấy không khí đã rất căng thẳng độ, nhẹ nhàng cười, phá vỡ bầu không khí nặng nề này, lấy một tờ khế đất trong ngực ra giao cho Lưu Phàm Vũ, "Vương gia thấy ngươi nhiệt tình giúp hoàng huynh của hắn như vậy nên tâm trạng vô cùng tốt, nói ta nhớ chuẩn bị một phần lễ vật cho ngươi, không biết Tướng gia có thích không?"
Sắc mặt Lưu Phàm Vũ đang âm trầm, nhìn thấy tờ khế đất trong tay thì chậm rãi dịu đi, trong mắt thậm chí còn có chút vui mừng, đây chính là vùng đất phồn hoa nhất Thanh thành, nếu hắn có được, cho dù sau này từ quan cũng có thể sống dư giả mỗi ngày!
"Vương phi nói đùa, Vương gia có thể để mắt tới lão phu, đã là phúc của lão phu rồi!" Lưu Phàm Vũ cất tờ khế đất đi, trên mặt cũng đầy vẻ tươi cười.
Hắn muốn quyền, không phải là vì tiền sao, Tô Tiểu Vũ đã nguyện ý cho hắn thì tội gì lại không lấy, dù sao cũng chỉ là nuôi Phù Liễu một ngày thôi vậy thì có gì khó, cho dù sau đó không thể yêu cầu Bắc vương giúp hắn làm gì thì phần thù lao này hắn cũng sẽ không thiếu.
"Ừ, sắc trời không còn sớm nữa, Phù Liễu, ngươi vào trong với Tướng gia đi, nghỉ ngơi một đêm cho tốt, dưỡng tinh thần để ngày mai làm tân nương xinh đẹp, ta về trước đây." Tô Tiểu Vũ dịu dàng cười nói.
Phù Liễu hơi vuốt cằm, cười nhẹ với Lưu Phàm Vũ và Lưu Thanh Ninh, "Làm phiền Tướng gia." Lúc đầu Tiểu Vũ không cho nàng nói chuyện là vì muốn tính toán với Lưu Phàm Vũ, hiện tại mọi thứ đã xong, nàng cũng không thể thất lễ.
"Bắc Vương phi, mời! Ninh Nhi, dẫn đường." Lưu Phàm Vũ hận đến nghiến răng nghiến lợi, cố gắng tươi cười nghênh đón người.
Phù Liễu thấy hắn tức mà không dám làm gì thì tâm trạng tốt lên rất nhiều, dù sao lúc trước Lưu Vũ Ninh quấn quít lấy nàng, vị Tướng gia cao cao tại thượng này cũng đã chế nhạo nàng không ít.
Tây Vân đi theo phía sau Phù Liễu.
Lưu Thanh Ninh phải dẫn đường cho một nữ tử thanh lâu nên thấy không cam lòng, đến khi Tô Tiểu Vũ không nhìn thấy nữa thì lập tức tỏ vẻ kiêu ngạo nhìn Phù Liễu đầy khinh thường.
"Lưu cô nương đứng ở đây là muốn dẫn ta đi ngắm phong cảnh sao?" Phù Liễu cũng dừng chân lại, cười nhạt nói, Tiểu Vũ đã vì nàng làm quá nhiều rồi, chỉ một Lưu Thanh Ninh thì nàng vẫn có thể giải quyết được.
Lưu Thanh Ninh nhìn Phù Liễu từ trên xuống dưới, cười nhạo, "A, loại thân phận như ngươi mà xứng đi ngắm phong cảnh với ta sao?"
"Mặc kệ Phù Liễu từng là cái gì, nhưng hiện tại ta là Bắc Vương phi, mà ngươi chỉ là một thần nữ, ta khẳng định có tư cách này." Phù Liễu nhẹ nhàng cười, nhu nhược lại vô hại.
"Ngươi!" Sắc mặt Lưu Thanh Ninh khó coi, lớp trang điểm tinh xảo cũng không che được khuôn mặt vặn vẹo xấu xí của nàng, "Dù sao ngươi cũng chỉ là hạng kỹ nữ hạ lưu, nếu không phải sử dụng thủ đoạn ghê tởm thì sao Vương gia có thể khăng khăng một lòng với ngươi, ngươi khiến cha ta nhận ngươi làm nghĩa nữ thì thế nào, ngươi cho là như vậy thì ngươi sẽ trở nên sạch sẽ sao? Một ngày nào đó, Vương gia sẽ nhìn thấy rõ khuôn mặt thật của ngươi, đến lúc đó bị vứt bỏ thì đừng có quay về Tướng phủ của ta!"
Sắc mặt Phù Liễu lạnh như băng, rồi sau đó khôi phục lại vẻ ôn hòa, "Ít nhất trước khi ta bị vứt bỏ thì ngươi nhìn thấy ta còn phải hành lễ."
Mặt Lưu Thanh Ninh càng vặn vẹo, hung hăng nhìn nàng, xoay người muốn bỏ đi.
Tây Vân nhíu mày, lắc mình ngăn nàng lại, "Lưu cô nương, ngươi chưa được đi."
"Ngươi chỉ là một tiểu nha hoàn mà dám ngăn cản ta?" Thiếu chút nữa là Lưu Thanh Ninh tức điên lên, Phù Liễu có Bắc vương làm chỗ dựa, ức hiếp nàng thì được còn tiểu nha hoàn này là cái gì vậy.
"A, Lưu cô nương, Tây Vân không phải nha hoàn, nàng và Tiểu Vũ tình như tỷ muội, là Tiểu Vũ sợ ta một mình ở nơi xa lạ sẽ sợ hãi nên để cho nàng đến đây với ta." Phù Liễu dịu dàng cười nói.
Lưu Thanh Ninh tức giận đến mức mặt đỏ lên, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
"Lưu cô nương, nếu ngươi nóng thì cũng mời đưa chúng ta đến phòng trước rồi hẵng đi tắm nước lạnh." Tây Vân cười nói, chạy tới đỡ cánh tay Phù Liễu.
"Được." Lưu Thanh Ninh rặn ra một chữ, xoay người nhanh chân bước đi.
Phù Liễu mím môi cười, hơi híp mắt, "Lưu cô nương, nữ nhi chúng ta đều mảnh mai, không đi nhanh như vậy được, đúng không, Tây Vân?"
Tây Vân nhịn không được nở nụ cười, lau nước mắt gật đầu.
Lưu Thanh Ninh quay đầu lại, hung tợn nhìn Phù Liễu, "Ta không phải nữ nhi sao? Ta có thể đi được sao ngươi lại đi không được?"
"Ta cũng không biết thiên kim tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng sao lại có thể bước đi giống như mấy nông phụ mà ta đã gặp vậy được." Phù Liễu nhẹ nhàng nói, nụ cười thậm chí có chút vô tội.
"Ngươi mắng ta là nông phụ?" Lưu Thanh Ninh tức giận đến mức đỏ hai mắt, dien[dafn*lle&quys$do0n cao ngạo nâng tay lên, muốn đánh nàng một cái.
Phù Liễu không hề có chút sợ hãi, nâng tay bắt lấy cổ tay của nàng, nàng dồn hết sức lực mà mình đã luyện được ở Vũ các trong khoảng thời gian này lên người Lưu Thanh Ninh, khiến nàng ta  đau đớn kêu lên.
"Tiện nhân, ngươi buông tay!" Lưu Thanh Ninh cảm thấy tay mình sắp bị gãy, hét ầm lên, "Người đây, cứu ta!"
Hạ nhân xung quanh đều chạy tới nhưng bị Tây Vân lạnh lùng trừng mắt nên không ai dám bước thêm một bước.
"Nhục mạ người Hoàng thất là tội chết." Phù Liễu bỏ Lưu Thanh Ninh ra, nhìn nàng chật vật té ngã, ánh mắt lạnh như băng.
Gia nhân nghe vậy càng không ai dám đi lên nâng Lưu Thanh Ninh dậy, tội chết đó, bọn họ cũng không muốn bị liên lụy đâu.
Lưu Thanh Ninh thấy mình một thân một mình, sắc mặt xanh mét, oán hận nhìn Phù Liễu.
"Lưu cô nương, ta nghĩ ngày mai là ngày đại hỉ của ta, nếu ngươi nhận sai, ta cũng không truy cứu nữa, được không?" Phù Liễu cười nói.
Lưu Thanh Ninh cắn răng, quỳ rạp xuống đất, "Thật xin lỗi, vừa rồi là ta thất lễ, xin Bắc Vương phi tha thứ." Nhưng trong lòng nàng lại đầy oán hận và không hề cam lòng, vì tính mạng của mình nên không thể không cúi đầu.
"Tốt lắm, Lưu cô nương vẫn nên đứng lên dẫn đường đi." Phù Liễu thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, nói.
"Dạ." Lưu Thanh Ninh cắn răng nói, đứng dậy, chậm rãi đi ở phía trước, dẫn đường cho Phù Liễu.
Mọi người thấy vậy đều tránh ra.
Tây Vân nhìn tất cả mọi thứ, thấy Phù Liễu mạnh mẽ trong nháy mắt thì lại thấy kính nể Phù Liễu hơn, đúng như người ta nói nữ nhân nhìn dịu dàng nhu nhược mới là đáng sợ nhất, điều này hoàn toàn không sai!
Phù Liễu cười không được tự nhiên, nghĩ đến vừa rồi mình hơi nghiêm khắc thì lại có chút khó tin, dù sao, tuy rằng xương cốt nàng cứng rắn, nhưng khi bị người khác làm nhục thì thường luôn nén giận, vậy mà hôm nay nàng lại có thể phản kích...
Xem ra, thật sự là do ở chung với đám người Tiểu Vũ và Trường Dạ quá lâu mà.
Cách đó không xa trên cây quế, Tô Tiểu Vũ chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng đứng trên cành cây, nhìn bóng dáng Phù Liễu, trong mắt cũng đầy ý cười.
Sớm đã biết mặc dù nàng nhu nhược nhưng cũng không hề yếu đuối, trò hay vừa rồi thật sự cũng làm cho nàng giật mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.