Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 102: Tình huynh đệ




Edit: susublue
Người Tư gia làm việc rất nhanh, sau khi thay thế bột thuốc xong thì nhanh chóng thiêu hủy hết bụi Ngự Mễ, còn rắc lên vùng đất đó một loại thuốc ức chế sự sinh trưởng của Ngự Mễ, để nó không sinh sôi thêm lần nữa, tất cả đều được làm một cách bí mật, Trưởng Tôn Úc Phong ở Lăng thành xa xôi nên chưa hề phát hiện một chút gì.
Thanh thành rất lớn, ở đây hơn nửa tháng, mọi người bắt đầu lên đường về Lăng thành, không nhanh không chậm đi khoảng nửa tháng, rốt cục cũng đến được một thị trấn nhỏ cách Lăng thành.
Từ sau khi biết Tô Tiểu Vũ mang thai, Tư Thiên Hoán liền xếp nàng vào danh sách đối tượng cần được bảo vệ đặc biệt, mỗi ngày ngoại trừ lúc đi nhà xí thì những chuyện khác đều do Tư Thiên Hoán tự mình làm, nhìn thấy vậy ngay cả người có hình mẫu chuẩn phụ thân như Bạch Thuật cũng mặc cảm.
Trong một tháng ngắn ngủn, tình cảm giữa những nữ nhân cũng càng ngày càng tăng, trong đó cảm tình mà Đổng Trường Dạ đối với Tô Tiểu Vũ khá phức tạp, có sùng kính, có sợ hãi, có yêu thích, nhưng nhiều hơn là nàng vui lòng phục tùng, từ nhỏ nàng đã không được dạy dỗ tốt, nhưng Tô Tiểu Vũ nói gì thì nàng nghe nấy, điều này làm cho Tư Thiên Hiểu cực kì buồn bực, dù sao Trường Dạ cũng là thê tử tương lai của hắn.
Còn Khúc Ngâm ngoại trừ những lúc ân ái với Tư Thiên Hoàng thì đều dành hết thời gian để điều trị cơ thể cho Tô Tiểu Vũ, trình độ cẩn thận có thể so với Tư Thiên Hoán, Tư Thiên Hoàng ở phía sau ngóng đợi, lúc nào cũng cảm thấy rất chua xót.
Tô Trạch và Bách Lý Ngôn, còn có Tô Niệm Vũ đều cảm thấy cực kỳ hứng thúc với mọi thứ ở thế giới bên ngoài, đi đến chỗ nào cũng đều dạo chơi, mua rất nhiều đồ chơi cho cục cưng trong bụng Tô Tiểu Vũ, mặc kệ là nó có dùng được hay không, mỗi lần Tô Tiểu Vũ nhìn thấy cha mẹ và tiểu đệ mua gì đó cho cục cưng thì lại cảm thấy mình bị bỏ rơi.
Ban đêm mùa hè không thể thiếu tiếng côn trùng kêu, náo nhiệt hơn hẳn những mùa khác, đêm chưa tối, khách điếm đã thắp sáng đèn.
Tư Thiên Hoán đặt một cái ghế lớn ở trong sân để cho Tô Tiểu Vũ nằm hóng gió, conf hắn thì xuống phòng bếp làm bữa ăn khuya cho nàng.
Tư Thiên Bắc biết đoàn người đã đến Lăng thành nên sớm phái người đến báo cáo tình hình của Lăng thành, còn hắn thì nhanh tay thu dọn hành lý, chỉ chờ Tư Thiên Hoàng trở về thì sẽ dẫn Phù Liễu chạy về Bắc vương phủ.
Tư Thiên Hoàng và Tư Thiên Hiểu đi theo mọi người đến một căn phòng khác để bàn bạc công việc, Khúc Ngâm đi lên núi hái thuốc, từ chối mọi sự hỗ trợ, Tây Vân, Liễu Nguyệt cũng không chịu ngồi yên, tất cả đều chạy lên trấn trên dạo chợ đêm.
Sân to như vậy mà chỉ có một mình Tô Tiểu Vũ ngồi hóng gió dưới tàng cây.
Đổng Trường Dạ đáng lẽ đã ra ngoài với Tây Vân thì lúc này lại đột nhiên đi ra từ phía sau cây đại thụ, ngồi xuống ghế đá bên cạnh Tô Tiểu Vũ.
"Muốn nói gì với ta?" Tô Tiểu Vũ nhắm mắt lại, thản nhiên hỏi, núp sau cây đại thụ lâu như vậy, nếu Hoán không đi thì nàng còn muốn đứng cả đêm sao?
Hiếm khi Đổng Trường Dạ thu lại vẻ vui cười, giữa hàng mi có sự ưu sầu, ngón tay xoắn xuýt lại với nhau, nói, "Tiểu Vũ, ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cục các ngươi là người thế nào không?"
"Sao vậy?” Tô Tiểu Vũ đang nhắm chợt mỉm cười, chậm rãi mở mắt ra, thản nhiên nhìn nàng.
"Khí chất của Hiểu ca ca cao quý, ta có thể lừa chính mình là hắn là xuất thân danh môn, là người trong giang hồ nhưng từ sau khi các ngươi đến đây, ta lại cảm thấy lời lừa dối ấy trở nên buồn cười, có người giang hồ nào có được khí chất như các ngươi, Hình Bộ Thượng Thư cũng được coi là quan lớn nhưng những người trong nhà của ta lại không ai có thể so với các ngươi." Đổng Trường Dạ cười khổ, dien,daffnlle*quysdoon yên lặng nhìn Tô Tiểu Vũ, chỉ cảm thấy nàng như ánh trăng trên bầu trời, cao cao tại thượng, xa không thể với tới, không ai có thể che lấp hào quang của nàng.
"Tiếp tục." Tô Tiểu Vũ nhếch môi, hứng thú nhìn nàng.
Đổng Trường Dạ sửng sốt, không nhìn nàng nữa, tiếp tục nói, "Mấy ngày ở Thanh thành, ta cảm thấy các ngươi đang làm đại sự, bồ câu đưa tin không ngừng bay đi bay về... Ta biết, Hiểu ca ca gạt ta rất nhiều chuyện, trong đó cũng bao gồm cả thân phận thật sự của hắn."
Càng tới gần Lăng thành, trong lòng nàng lại càng cảm thấy bất an, ngày mai là sẽ vào thành rồi nên tối nay nàng phải biết tất cả mọi chuyện.
"Ngươi cảm thấy chúng ta là ai?" Tô Tiểu Vũ nhíu mày, nghiêng đầu hỏi.
"Không biết, ta không thường ở Lăng thành, cho nên không biết những nhà nào có họ tư." Đổng Trường Dạ lắc đầu, nếu nàng biết thì sao còn có thể tới hỏi Tô Tiểu Vũ.
Tô Tiểu Vũ mím môi suy nghĩ một chút, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng, "Ngươi thử nhẩm lại tên mấy huynh đệ bọn họ đi."
Đổng Trường Dạ sửng sốt, nghi hoặc nhìn nàng, mở miệng, "Thiên Hoàng, Thiên Chanh, Thiên Bắc, Thiên Hiểu, Thiên Hoán..."
Lẩm bẩm một lát, đôi mắt hơi híp lại của nàng đột nhiên trợn to lên, khiếp sợ nhìn Tô Tiểu Vũ.
"Bây giờ biết chưa?" Tô Tiểu Vũ nhắm mắt lại, cầm lấy nho bên cạnh, chậm rãi bỏ vào trong miệng.
"Thì ra, thì ra là người hoàng gia, trách không được lại như thế." Đổng Trường Dạ đột nhiên suy sụp xụ mặt, cắn răng đứng dậy, muốn rời đi.
"Chỉ bởi vì một thân phận mà ngươi muốn buông bỏ Tư Thiên Hiểu sao? Sao ngươi biết, hắn sẽ không vì ngươi mà buông bỏ thân phận Khiêm vương không?" Tô Tiểu Vũ bắn quả nho ra đánh gãy nhánh cây trên đầu nàng, nhánh cây rơi xuống trước chân Đổng Trường Dạ, chặn bước chân của nàng lại.
Đổng Trường Dạ mím môi, đưa lưng về phía Tô Tiểu Vũ, quật cường nâng cằm lên, "Ta nói rồi, tuyệt đối không lấy chồng là người hoàng gia, hắn đã biết rõ, vì sao còn đến trêu chọc ta."
"Người nhà họ Tư đều sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, hắn muốn có được ngươi nên tất nhiên muốn giấu ngươi thân phận của mình, nếu không, bây giờ ngươi có còn ở đây không?" Tô Tiểu Vũ đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh nàng, đứng sóng vai với nàng, thản nhiên nhìn ra xa.
"Ta ghét họ Tư." Đổng Trường Dạ cúi đầu, khi đứng trước mặt Tô Tiểu Vũ, nàng luôn nhỏ giọng như một đứa bé.
"Nhưng không phải là người thích Tư Thiên Hiểu sao." Tô Tiểu Vũ buồn cười, sao khó chịu như vậy.
Đổng Trường Dạ không phục phản bác, "Đó là do ta không biết hắn họ Tư!" Nếu biết thì cũng sẽ biết hắn nguy hiểm mà cách xa hắn ra, như vậy sẽ không vi phạm ước nguyện ban đầu của nàng.
"Một cái họ thôi mà quan trọng như vậy sao, ngươi ghét họ Tư, nhưng ngươi rời khỏi nhà nhiều năm như vậy, gặp được vô số nam nhân, mà cuối cùng vẫn cố tình thích Tư Thiên Hiểu." Tô Tiểu Vũ nhíu mi, tiếp tục nói, "Đổng Trường Dạ, trong đầu ngươi có cái gì vậy, sao lại cứ khăng khăng cố chấp như thế?"
Cố chấp!
Đổng Trường Dạ bị nàng nói đến sửng sốt, có chút uất ức nhíu mi, chu miệng lên, "Nhưng mà, nhưng mà..."
"Ta cho ngươi một canh giờ, nếu ngươi thông minh thì nên lựa chọn Tư Thiên Hiểu, theo chúng ta vào Lăng thành, về nhà ngươi chờ gả; nhưng nếu ngươi vẫn cố chấp như vậy thì ta sẽ đưa ngươi rời đi, ngươi không cần lo lắng bị Tư Thiên Hiểu tìm được, nhưng nếu lúc đó ngươi hối hận muốn đi tìm Tư Thiên Hiểu thì ta cũng sẽ không cho ngươi tìm ra hắn." Tô Tiểu Vũ không kiên nhẫn đứng nghe nàng nói mấy chuyện không thể nữa, trực tiếp ngắt ngang lời của nàng.
Đổng Trường Dạ nhìn nàng chằm chằm, nuốt nước miếng, "Tiểu Vũ, ngươi làm việc luôn tuyệt tình như vậy sao?" Trực tiếp cắt đứt mọi đường lui, ngay cả cơ hôi do dự nàng cũng không có.
"Hoán sắp quay lại rồi, nếu để cho hắn biết ngươi không một lòng với Tam ca của hắn thì lúc này ngươi sẽ bị tiễn bước đi ngay, ngay cả cơ hội gặp mặt hắn cũng không có." Tô Tiểu Vũ hừ nhẹ, bây giờ nàng quá lương thiện nên mới đi quan tâm mấy chuyện rảnh rỗi này.
"Hắn quay lại rồi sao?" Đổng Trường Dạ lạnh cả người, cảnh giác nhìn bốn phía.
"Nấu một ít đồ ngọt chắc không mất bao nhiêu thời gian." Tô Tiểu Vũ chớp mắt mấy cái, vuốt cằm suy nghĩ nói.
Khóe miệng Đổng Trường Dạ nhếch lên, lòng bàn chân đầy mồ hôi, chạy như bay đi chỗ khác, đối với Tư Thiên Hoán, không đúng, là Minh vương, nàng không dám trêu chọc, lần trước nàng bắt tay Tiểu Vũ, nếu không phải Hiểu ca ca đến đúng lúc thì thiếu chút nữa cánh tay nàng đã bị hắn băm ra rồi.
Tô Tiểu Vũ thấy nàng chạy như bay thì nhếch khóe miệng lên, dựa ra phía sau chui vào trong lòng người khác, trêu ghẹo nói, "Hoán, chàng biến thành hung thần ác ma từ khi nào vậy?"
"Sao nàng lại quan tâm nàng ta? Còn dám đứng lên!" Sắc mặt Tư Thiên Hoán đen thui, ôm lấy nàng ngồi trở lại trên ghế đưa nước ô mai đến bên miệng nàng.
"Nên vận động thì đứa nhỏ mới có thể khỏe mạnh." Tô Tiểu Vũ liếc mắt xem thường, ngửi mùi nước ô mai, uống xong một ngụm thì thoải mái yêu thích.
"Thích sao?" Tư Thiên Hoán thấy vẻ mặt nàng sung sướng thì tâm trạng cũng tốt, vươn tay sờ bụng của nàng theo bản năng, có chút buồn bực nói "Sao bụng Hoàng tỷ lại to nhanh như vậy?"
Tô Tiểu Vũ nhếch khóe miệng, dở khóc dở cười, "Tư Thiên Hoán, chàng nghĩ bụng ta là trái dưa hấu chắc, mới một ngày mà đã to ra sao?"
"Khụ khụ, vật nhỏ, sao nàng lại nghĩ như thế?" Tư Thiên Hoán ho khan, bất đắc dĩ nói, hắn có chút nóng vội, nhưng vật nhỏ không nên giận lây qua đứa bé.
"Ngày mai trở về, không biết hoa lê có tàn chưa." Tô Tiểu Vũ có chút nhớ cánh rừng lên đó, thời tiết lúc này đã bắt đầu nóng lên rồi nên có thể hoa lê cũng đã rụng.
Tư Thiên Hoán tính ngày, xoa bóp gương mặt của nàng, "Đó là loài đặc biệt, phải một tháng nữa hoa mới tàn."
Mắt Tô Tiểu Vũ sáng lên, trên mặt đầy vẻ vui thích.
"Hoán, chàng nói xem Đổng Trường Dạ có trở về với Tam hoàng huynh của chàng không?" Ăn xong bữa khuya, Tô Tiểu Vũ lười biếng tựa vào ghế dựa, hỏi.
"Sẽ." Tư Thiên Hoán lau miệng cho nàng, khẳng định nói, "Chỉ cần nàng ta còn có đầu óc."
Tô Tiểu Vũ bật cười, chọc chọc miệng của hắn, "Chừa chút đức lại đi, phải tích đức cho cục cưng."
Tư Thiên Hoán bắt được bàn tay nhỏ bé của nàng, hừ nhẹ, "Ăn ngay nói thẳng, nàng cũng không hy vọng cục cưng lớn lên sẽ học cách đi lừa gạt người khác."
"Đúng đúng đúng, chàng nói cái gì cũng đều đúng hết." Tô Tiểu Vũ cười khanh khách, diẽndndaffnlleequyssdoon rút tay về, nhìn bầu trời đêm, chậm rãi cảm thấy buồn ngủ, bảy tám ngày nay, nàng luôn thấy ngủ không đủ, quả nhiên là do mang thai mà.
Tư Thiên Hoán dịu dàng nhìn nàng, thấy nàng đã ngủ thì cúi người hôn lên trán của nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, xoay người đi đến phòng ngủ.
Cùng lúc đó, Tư Thiên Hoàng và Tư Thiên Hiểu cũng đi ra từ một căn phòng khác.
"Trưởng Tôn Úc Phong có lui tới với Lăng quốc và Yên quốc, yên lặng xem xét đi." Tư Thiên Hoàng nhìn bầu trời đêm, trầm giọng nói.
Tư Thiên Hiểu cười, gật đầu, " Nếu Trưởng Tôn Úc Phong thật sự để ý Trưởng Tôn Thanh Thanh thì hẳn là sẽ bị ảnh hưởng đôi chút, kế hoạch cũng sẽ bị đẩy nhanh hơn."
"Nụ cười vô hại nhưng lại khôn khéo hơn bất cứ ai." Tư Thiên Hoàng trêu ghẹo, nhìn căn phòng tối om của mình, híp mắt nói "Ta đi tìm hoàng tẩu của đệ."
Tư Thiên Hiểu nhíu mày, vươn tay mời rồi sau đó cũng xoay người đi đến phòng Đổng Trường Dạ, hy vọng tối nay nàng có thể an phận ngồi trong quán trọ chờ mình.
Sau khi Đổng Trường Dạ nói chuyện với Tô Tiểu Vũ thì cũng không đi đâu nữa mà hái một bông hoa trong hoa viên rồi trở về phòng.
"Đi, không đi, đi, không đi..." Đổng Trường Dạ ngắt cánh hoa, vô lực hạ mí mắt, nhớ lại chuyện hồi nãy lại bắt đầu thất thần.
" Trường Dạ, nàng đang làm gì?" Tư Thiên Hiểu thấy nàng ngoan ngoãn ngồi trong phòng, có chút kinh ngạc, thấy cánh hoa đầy đất thì lại khó hiểu hỏi, bên tai vang lên tiếng lẩm bẩm của nàng, khuôn mặt nhã nhặn lập tức trở nên âm trầm.
Đổng Trường Dạ hoàn hồn, yên lặng nhìn hắn trong chốc lát, biết hắn rất thông minh nên đã đoán được nàng đã biết thân phận của hắn, thản nhiên cười nói, "Ta đang quyết định xem nên theo huynh về Lăng thành, hay là nên rời khỏi Tư Thiên Hiểu."
"Tô Tiểu Vũ nói cho nàng biết sao?" Sắc mặt Tư Thiên Hiểu tối tăm, lạnh lùng hỏi.
"Ta tự mình đoán được, Thiên Hoàng, Thiên Chanh, Thiên Bắc, Thiên Hiểu, Thiên Hoán, cho dù ta không quan tâm đến chuyện Hoàng thất, nhưng cũng biết những cái tên được đặt như con của trời này, là ta ngốc nên lâu như vậy rồi vẫn không nghĩ ra." Đổng Trường Dạ cười khổ, vứt bỏ bông hoa trong tay.
"Cho nên, nàng muốn bỏ đi sao?" Trong mắt Tư Thiên Hiểu hiện lên sự buồn bã, khàn giọng hỏi.
Đổng Trường Dạ cúi đầu, vẻ mặt khó hiểu, thật lâu sau mới cười khổ, "Không biết, ta đã thề sẽ không lấy chồng họ Tư, nhưng sau khi biết huynh là Khiêm vương thì lại không hạ được quyết tâm bỏ đi."
"Vậy thì không cần đi." Tư Thiên Hiểu ngồi xổm xuống trước mặt nàng, sắc mặt dịu hơn một chút, dịu dàng nhìn nàng, còn nắm chặt tay nàng.
Đổng Trường Dạ rút tay bị hắn cầm ra, lắc đầu, "Ta không biết, ta hận các ngươi nhiều năm như vậy, ta không chấp nhận được."
"Nàng chưa bao giờ gặp ta mà lại đi hận ta, điều này có công bằng với ta không? Phụ thân nàng trách móc nàng, ta lại yêu chiều nàng, nàng thật sự muốn trả thù phụ thân nên buông bỏ ta sao?" Tư Thiên Hiểu nắm lấy cổ tay nàng, yên lặng nhìn nàng, trong mắt có chút tức giận.
Hận? Vì sự hận thù vô lý này mà nàng muốn buông bỏ hắn sao? Vậy nàng coi hắn là cái gì, coi thành ý của hắn là cái gì? Cho tới bây giờ đều cảm thấy nàng hận Tư gia vô duyên vô cớ, nhưng hắn vẫn không dám xoay chuyển ý nghĩ của nàng, hắn nghĩ rằng nàng yêu mình thì có thể làm cho nàng chấp nhận mình, nhưng không ngờ lại vẫn thành ra như vậy!
"Ta không biết." Đổng Trường Dạ bối rối lắc đầu, muốn rút tay ra, nhưng lại không thắng được sức lực của hắn, ngược lại khiến cổ tay mình bị thương, nàng biết hắn tức giận, nếu là bình thường, nàng nhất định sẽ làm nũng dỗ hắn vui vẻ, nhưng hiện tại, trong lòng nàng rất rối, vốn không thể đối mặt với hắn.
"Ở lại bên cạnh ta có được không?" Tư Thiên Hiểu đột nhiên quỳ một gối xuống, nhìn nàng cầu xin, vừa rồi trong chớp mắt hắn có nghĩ tới việc nhẫn tâm để nàng rời đi, nhưng sau đó lại phát hiện điều này rất khó nên chỉ có thể hèn mọn cầu xin nàng, hy vọng nàng có thể ở lại.
Đổng Trường Dạ nhìn hắn, hốc mắt đỏ lên, muốn đẩy tay hắn ra, nhưng lại không đẩy nổi, "Hiểu ca ca, huynh đừng như vậy, huynh, huynh cho ta suy nghĩ lại được không, ta, ta thật sự không biết..."
"Mấy ngày nay ta toàn tâm toàn ý đối xử với nàng không đủ để cho nàng hạ quyết tâm sao? Đổng Trường Dạ, nàng coi ta là cái gì?" Tư Thiên Hiểu tức giận vì nàng do dự, khuôn mặt nho nhã tức giận đầy khí lạnh, trong mắt cũng đầy sự ác độc, dùng sức hất tay nàng ra, thân thể đột nhiên đứng thẳng lên.
Đổng Trường Dạ bối rối nhìn Tư Thiên Hiểu, hắn luôn bao dung nàng, chưa bao giờ tức giận giống hôm nay, lúc này thình lình bốc hỏa khiến cho nàng sợ hãi, cũng làm cho nàng khổ sở, "Huynh đừng nóng giận, ta chỉ là, chỉ là..."
"Nàng không đủ yêu ta." Tư Thiên Hiểu đau lòng cười lạnh, xoay người rời đi, để lại một bóng lưng lãnh khốc, hắn dịu dàng thuyết phục nhưng lại đổi lấy một quyết định do dự của nàng, như vậy thì hắn nên ép buộc nàng hạ quyết tâm đi.
"Hiểu ca ca." Sắc mặt Đổng Trường Dạ trắng bệch, lập tức đuổi theo, nhưng không cẩn thận vấp bậc cửa, nặng nề ngã xuống đất, trơ mắt nhìn Tư Thiên Hiểu biến mất trước mắt mình.
Đổng Trường Dạ tựa vào cạnh cửa, cúi đầu khóc nức nở, giống như muốn giải tỏa hết mọi uất ức trong lòng.
Ai cũng nói nàng tùy hứng, nhưng làm gì có ai biết nàng sống ở Đổng gia thế nào, nương mất sớm, một đám muội muội đệ đệ đều muốn giết chết nàng, phụ thân lúc nào cũng ép nàng gả vào Hoàng thất... Nàng thừa nhận, nàng đổ hết mọi sự oán giận lên đầu Tư gia, nhưng vì sao Hiểu ca ca không giống như bình thường, chỉ cần huynh kiên nhẫn thêm một chút, chỉ cần dỗ nàng một chút nữa thôi thì nàng có thể thuyết phục chính mình, vứt bỏ cái quan niệm buồn cười này, nhưng Hiểu ca ca đã thật sự tức giận, ngay cả chút thời gian này cũng không muốn lãng phí.
Tư Thiên Hiểu là người đầu tiên đối xử với nàng tốt như vậy, cho nên nàng không dám khẳng định, không khẳng định được người có nhiều khuyết điểm như nàng có thể ở lại bên cạnh hắn được không, cho nên nàng có đôi khi cố ý phạm sai lầm, cố ý tùy hứng, chỉ có sau khi được hắn bao dung thì nàng mới cảm thấy an toàn, nhưng lúc này rốt cục hắn cũng mệt mỏi rồi, không còn hơi sức để bao dung nàng nữa sao?
"Hiểu ca ca... Ta sai rồi..." Đổng Trường Dạ khóc thất thanh, không để ý tới ánh nhìn của người qua lại, khóc đến khi mệt mỏi, nằm mê man ở cạnh cửa.
Tư Thiên Hiểu vẫn đứng ở một nơi không xa nhìn mọi thứ, cảm thấy đau lòng muốn chết, đã có mấy lần muốn đi lên, nhưng lại bị tiểu đệ giữ lại.
"Tam hoàng huynh, nếu huynh vẫn cứ giống lúc trước thì Đổng Trường Dạ sẽ vẫn tùy hứng, ngoan cố." Tư Thiên Hoán không đổi sắc mặt, túm cổ tay Tư Thiên Hiểu lại, không cho phép hắn tiến lên.
"Nếu Tô Tiểu Vũ khóc thành như vậy, đệ còn có thể đứng đây xem được sao?" Khuôn mặt nho nhã của Tư Thiên Hiểu cũng trở nên âm trầm, rồi sau đó lo lắng nhìn nữ nhân đang ôm gối khóc ở cạnh cửa.
Nữ nhân mà hắn vẫn coi như bảo bối, lúc này đang ngồi khóc một mình, như vậy bảo hắn cứng rắn sao được.
" Lúc này tâm trạng Đổng Trường Dạ đang rối bời!" Mặt Tư Thiên Hoán cũng trầm xuống, lạnh giọng nói.
"Cho dù nàng không yêu ta, ta cũng chấp nhận, Tư Thiên Hoán đệ mau buông tay." Tư Thiên Hiểu hoàn toàn giận tái, dùng sức gạt tay hắn ra.
Tư Thiên Hoán cũng tức giận, lắc mình đến trước người hắn, ngăn hắn lại.
Tư Thiên Hiểu thấy Đổng Trường Dạ đột nhiên hôn mê bất tỉnh thì liền biến sắc, DienDaffnLêquy1d0n lại bị Tư Thiên Hoán cản lại, nên tức giận hung hăng đấm một cái vào mặt Tư Thiên Hoán, khi thấy hắn bị thương mới biết được mình vừa mới làm cái gì, sắc mặt liền trở nên tái nhợt, áy náy nhìn Tư Thiên Hoán.
"Hoán, thật xin lỗi, ta..."
"Ta chỉ hy vọng huynh hạnh phúc." Tư Thiên Hoán lau vết máu bên môi, giống như lúc còn bé, quật cường nhìn Tư Thiên Hiểu, nói.
Từ khi còn nhỏ, mong muốn của hắn chính là giúp Tam hoàng huynh được sống tốt, cho dù không phải ý của mẫu hậu thì hắn cũng sẽ đối xử tốt với hoàng huynh của mình, nếu Tam hoàng huynh còn mềm lòng với Đổng Trường Dạ thì nhất định sẽ để lại hậu hoạn vô cùng, sau này cũng sẽ không được hạnh phúc, cho nên hắn tình nguyện bị đánh cũng không cho huynh ấy đi qua.
"Tiểu Hoán, cho ta qua đó trước đã." Hốc mắt Tư Thiên Hiểu đã ướt át, nắm chặt tay, không đành lòng nhìn vẻ mặt kiên cường của hắn.
"Nếu ngươi dám bước về phía trước một bước thì ta sẽ lấy mạng Đổng Trường Dạ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.