Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 100: Thăm dò bụi hoa vào ban đêm




Edit: susublue
"Quan phủ sao? Sao bọn họ dám bắt chúng ta, các ngươi gạt người!"
Tô Tiểu Vũ và Khúc Ngâm liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên ý cười.
"Buồn cười, ngươi nghĩ rằng ta không biết sau lưng các ngươi có Thành chủ sao? Nhưng mà thành chủ cũng không lớn bằng hoàng đế?" Tô Tiểu Vũ nhổ không ít cánh hoa ném xuống đất, chậm rãi nhìn khắp người hắn, cười quyến rũ như yêu ma.
Nam nhân nhìn nàng cười đến ngây người, cánh hoa rơi vào trong miệng của mình, sau khi lấy lại tinh thần mới liều mạng nhổ ra, thấy nàng không giống như đang nói giỡn, liền liều mạng run rẩy, rốt cuộc bọn họ là ai?
"Nói ra thì ngươi chính là công thần phá án, hoàng đế sẽ không lấy mạng của ngươi, nhưng nếu không nói thì ngươi chính là nghịch tặc, tru diệt cửu tộc, chẳng những là cha mẹ, thê nhi của ngươi mà tất cả những người có cùng huyết thống với ngươi đều sẽ chết hết, hơn nữa còn là lăng trì xử tử." Tô Tiểu Vũ nâng ống tay áo, nhẹ nhàngnói, không hề có chút ý uy hiếp người khác.
"Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, ta cũng chỉ bị bọn họ ép buộc thôi, không liên quan đến ta." Nam nhân nghe thấy chuyện này sẽ bị hoàng đế phát hiện thì liền hoảng hốt, sự sợ hãi lan tràn khắp thân thể, không ngừng dập đầu, không ngừng cầu xin tha thứ, đầu bị chảy máu cũng không quan tâm.
"Đứng lên rồi nói, ngươi biết được điều gì thì nói cho ta biết, ta sẽ bảo đảm tính mạng cho ngươi." Tô Tiểu Vũ chậm rãi nhếch khóe môi lên, nói.
Nam nhân không dám đứng lên, vẫn quỳ gối tại chỗ, nhưng không dập đầu nữa, run rẩy nhìn hai người một cái, rồi mới nói, "Chúng ta bị người ta bắt tới đây, bọn họ là ai ta cũng không biết, bọn họ còn bắt lấy người thân của chúng ta, uy hiếp chúng ta nếu không nghe lời thì sẽ giết người thân, ta biết nơi này toàn là Ngự Mễ, ta cũng không muốn nhân giống này, nhưng nếu không làm thì bọn họ sẽ ép chúng ta ăn, còn giết cả nhà chúng ta nữa, chúng ta cũng chỉ bất đắc dĩ thôi!"
"Sau khi các ngươi nghiền Ngự Mễ thành bột phấn thì sẽ đưa đi đâu?" Khúc Ngâm hỏi.
"Không biết, mỗi khi đến mùa thu hoạch đều sẽ có người đến lấy." Nam nhân dừng một chút, lại tiếp tục nói, "Năm nay bọn họ còn chưa đến, nhưng chắc chỉ mấy ngày nữa là sẽ tới."
Tô Tiểu Vũ chậm rãi cân nhắc lời nói của hắn, tiếp tục hỏi, "Làm sao các ngươi biết thành chủ là chủ nhân của các ngươi?"
"Có một lần, có người chạy trốn ra ngoài, chạy tới phủ Thành chủ cáo trạng, kết quả bị đánh chết, ngày hôm sau đã bị treo lên cột cờ trong thôn chúng ta, từ khi đó chúng ta đều biết bọn họ cấu kết với quan phủ nên không ai dám đi cáo trạng nữa." Thân thể nam nhân run lên, có thể thấy ký ức đó đã ám ảnh hắn.
"Hôm nay ngươi không có gặp chúng ta, ngươi chỉ đi ra ngoài hít thở không khí thôi." Tô Tiểu Vũ lấy được đáp án mình muốn, vừa lòng nở nụ cười, nhân lúc hắn còn không hiểu gì thì vươn tay điểm huyệt của hắn, phi thân đưa hắn về thôn, dien(dann[llequysdoon Ngân Diện phòng thủ ở đó, thấy vậy liền đưa nam nhân đó về chỗ mình bắt hắn đi, sau khi rời đi mới âm thầm giải huyệt đạo cho hắn.
Nam nhân hoảng sợ nhìn bốn phía, thật lâu sau cũng chưa hoàn hồn, đến khi có người gọi hắn hắn mới nói vì trời tối không nhìn rõ đường nên té bị thương, sau đó đi theo người gọi hắn vào phòng.
"Ngân Diện, quan sát kỹ, vài ngày nữa sẽ có người đến thu hàng, chờ những người đó vừa đi thì nghĩ cách đưa những người này ra khỏi đây, để cho Bạch Nhất đi theo bọn họ là được rồi." Tô Tiểu Vũ chắp hai tay sau lưng, híp mắt nói. 
Ngân Diện ôm quyền đáp, "Đạ." Khi ngẩng đầu, đã không còn nhìn thấy Tô Tiểu Vũ và Khúc Ngâm đâu nữa, hắn thầm cảm thán võ công hai người thật cao, khinh công cũng không tệ.
Chợ đêm Thanh thành rất náo nhiệt, thậm chí còn hơn cả ban ngày.
"Tiểu Vũ, vì sao không để cho Hoàng đi điều tra, mà phải tự mình đi làm?" Khúc Ngâm cầm bánh nướng trong tay cắn một cái, nghi hoặc hỏi.
"Nhìn bọn họ có vẻ lơ đãng nhưng thật ra rất yêu quốc gia này, việc làm của những người đó đã uy hiếp đến sự an nguy của Phong quốc, ngươi nói xem bọn họ còn có thể còn sống được sao?" Tô Tiểu Vũ thanh thản bước từng bước bên cạnh nàng, nhìn trúng một cây cây trâm, thuận tay cắm lên tóc Khúc Ngâm, thấy không tệ thì quăng một thỏi bạc cho tiểu thương.
Khúc Ngâm thản nhiên cười, chỉnh lại cây trâm, trêu ghẹo nói, "Ngươi mua trâm cho ta, mua đồ ăn cho ta, không sợ hai nam nhân kia ghen sao?"
Tô Tiểu Vũ nhíu mày, hừ nhẹ, "Ngươi đã từng thấy ta sợ ai chưa?" Thật ra mua đồ cho Tiểu Khúc Nhi chỉ là thói quen của nàng mà thôi, không có ý gì khác.
"Kiêu ngạo, sao ta cảm thấy ngươi lương thiện hơn trước nhiều vậy?" Khúc Ngâm hỏi, vốn dĩ Tiểu Vũ giết người không nháy mắt.
"Khúc Ngâm bá mẫu, ta lạm sát kẻ vô tội khi nào?" Tô Tiểu Vũ liếc nàng một cái, nàng là người thích giết người thế sao? Nàng đã giết ai đâu, ngay cả ngộ thương cũng không có.
Khúc Ngâm gật đầu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Đổng Trường Dạ và sôi nổi đi tới, còn có Tư Thiên Chanh đi theo phía sau nàng nữa.
Tô Tiểu Vũ cũng nhìn thấy hai người, đang muốn chào hỏi thì thấy Tư Thiên Chanh vì tránh một đứa bé mà đứng không vững, ngã sang bên cạnh.
Đổng Trường Dạ vừa định đỡ lấy nàng đã cảm thấy bên cạnh có một bóng dáng màu đỏ, một mỹ nam tử không đứng đắn vững vàng ôm lấy Tư Thiên Chanh, nàng nhẹ nhàng thở ra nhưng đồng thời cũng lập tức hô, "Ngươi buông đại tỷ ra."
" Trường Dạ, đây là Tiểu Vũ." Tư Thiên Chanh thấy nàng gào to thì cảm thấy rất bất đắc dĩ, xoa đầu nói.
"Hả?" Đổng Trường Dạ sửng sốt, nhìn kỹ Tô Tiểu Vũ, sau một lúc lâu mới lắp bắp nói, "Thật, đúng thật rồi."
"Đại tỷ mang thai, ngươi đã mang nàng ra ngoài thì nên đi theo phía sau nàng để che chở, chứ không phải đi một mình ở phía trước." Tô Tiểu Vũ thản nhiên nhìn nàng, nói.
Đổng Trường Dạ nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của nàng thì áy náy cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Thật xin lỗi, sẽ không có lần sau."
Đối với thái độ của nàng Khúc Ngâm cảm thấy thần kỳ, quỷ linh tinh này lại có thể nhận sai, lúc trước khi nàng và nha đầu này đi chơi, nàng đụng phải bao nhiêu người mà không hề xin lỗi.
"Nếu có lần sau, không đợi đến ta ra tay thì Bạch Thuật cũng tới lột da ngươi." Tô Tiểu Vũ buông tay đang ôm Tư Thiên Chanh ra, lạnh nhạt nói.
Đổng Trường Dạ cúi đầu càng thấp.
Tư Thiên Chanh sửa sang lại quần áo, đi ra hoà giải, "Tốt lắm tốt lắm, ta cũng không sao cả, Tiểu Vũ, ngươi đừng mắng nàng, nàng cũng chỉ mới mười lăm tuổi."
"Niệm Niệm bốn tuổi, phạm lỗi còn biết nhận sai, huống chi nàng đã mười lăm tuổi rồi." Tô Tiểu Vũ cười lạnh.
Khúc Ngâm nhìn thấy Tô Tiểu Vũ lạnh nhạt, trong lòng cũng hiểu rõ, đây cũng là vì muốn mài dũa tính khí của Đổng Trường Dạ, từ sau khi nàng coi họ Tư là người một nhà thì luôn suy nghĩ vì bọn họ, nói không chừng Tiểu Vũ có thể giúp Tư Thiên Hiểu giải quyết được nỗi phiền của hắn.
"Ta là người tùy hứng như vậy, người khắp thiên hạ đều biết." Rất ít khi Đổng Trường Dạ bị người khác nói như vậy, cho dù là lão già nhà mình cũng bị mình chọc tức đến dựng râu trừng mắt, cho dù khí thế của nàng làm cho người ta sợ cũng không có nghĩa là nàng có thể thẳng quản chuyện của mình, đương nhiên, nàng sẽ không thừa nhận nàng viện cớ để lấy thêm can đảm, nếu không nàng sẽ sợ đến run lên, nữ nhân này thật sự quá khủng khiếp.
"Chờ ngươi có bản lĩnh đứng đầu thế giới thì không sẽ có ai nắm được ngươi trong lòng bàn tay, lúc ngươi không cần dựa vào bất cứ kẻ nào thì hãy tùy hứng, trước lúc đó, tốt nhất ngươi nên bớt tùy hứng lại đi, không phải ai cũng giống như Thiên Hiểu, yêu chiều, nâng niu ngươi trong tay đâu." Giọng điệu Tô Tiểu Vũ càng thêm lạnh nhạt, nhìn thẳng vào đôi mắt quật cường của nàng, ánh nhìn thâm thúy bình tĩnh, không nhìn ra một chút cảm xúc nào, nhưng như vậy là đáng sợ nhất.
Lần đầu tiên có người đối nói với mình như vậy, Đổng Trường Dạ có chút sững sờ, sau khi thất thần thì cụp mắt, không dám nhìn thẳng vào Tô Tiểu Vũ, thậm chí mắt có chút trốn tránh, giống như bí mật nơi đáy lòng của mình bị người gia vạch trần ra, trong lòng bối rối không cần nói cũng biết.
"Lần đầu tiên có người nói với ta những điều này." Đổng Trường Dạ nhỏ giọng nói, trong giọng nói có chút mơ hồ, từ nhỏ bị phụ thân ghét vì hại chết mẫu thân, còn dạy dỗ nàng để gả vào Hoàng gia, cho nên nàng bất mãn, nàng hận phụ thân, hận Hoàng thất, nàng cảm thấy bọn họ đều sai, đều có lỗi với mình, cho nên nàng cố ý làm chuyện bọn họ không thích, diendannlleequyssdoon để cân bằng lại những sự dao động bấp bênh trong lòng, nhưng những điều Tô Tiểu Vũ nói lại khiến nàng thấy điều nàng luôn coi là không công bằng thật ra đều vì nàng quá yếu.
"Đi thôi, đừng cản đường người ta buôn bán." Tô Tiểu Vũ âm thầm nhếch khóe môi, nhìn thấy chủ quán rất muốn mở miệng đuổi bọn họ đi, vứt một thỏi bạc tới trước mặt hắn, thản nhiên nói "Thật xin lỗi" sau đó dẫn Khúc Ngâm đi về phía trước.
"Ưm, Tiểu Vũ, ngươi rất hiểu nữ nhân, nếu ngươi là nam nhân thì chỉ sợ sẽ thê thiếp thành đàn." Khúc Ngâm quay đầu thấy Đổng Trường Dạ đi theo, lúc nhìn Tô Tiểu Vũ còn có chút sùng bái thì cảm thấy ngạc nhiên.
"Nếu Tư Thiên Hoán là nữ nhân thì ta liền làm nam nhân, hơn nữa ta sẽ chỉ có một nữ nhân." Tô Tiểu Vũ cười nhạo, nhìn thấy nước ô mai bên cạnh, mua một ly đưa cho Tư Thiên Chanh đang đuổi theo, "Đại tỷ, uống đi."
Tư Thiên Chanh đang khát nước, nhìn thấy vậy thì mắt sáng ngời, cầm lấy uống một hơi hết hơn một nửa, "Tiểu Vũ, ngươi thật đúng là tri kỷ của ta."
Tô Tiểu Vũ nhếch khóe miệng, lại cầm thêm một ly, đưa cho Đổng Trường Dạ đang sững sờ nhìn mình, cười yếu ớt, "Đi ngược xuôi lâu như vậy chắc hẳn là ngươi rất khát nước."
"Cám, cám ơn." Đổng Trường Dạ ngơ ngác cầm lấy, có chút khó hiểu hỏi, "Không phải ngươi ghét ta sao? Vì sao còn mua nước cho ta uống?"
"Ta nói ta ghét ngươi khi nào?" Tô Tiểu Vũ ôm cánh tay nhíu mày, cười như không cười hỏi.
"Hả?" Đổng Trường Dạ lại bắt đầu sững sờ, "Vậy vì sao vừa rồi ngươi..."
Tô Tiểu Vũ híp mắt, vô tội nở nụ cười, "Thấy ngươi quá kiêu ngạo nên muốn giảm bớt chí khí của ngươi thôi."
Đổng Trường Dạ sửng sốt, lập tức đen mặt, nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân này và nữ nhân lúc nãy như hai người khác nhau, nàng thấy chán nản, nữ nhân này còn khó trị hơn cả nàng.
"Ta nói này, đừng có đứng chắn trước cửa hàng của người ta." Tô Tiểu Vũ đã đùa đủ rồi, túm cổ áo của nàng, đứng ở một bên, bọn họ chậm rãi bước tới bờ sông.
"Lật mặt thật nhanh." Đổng Trường Dạ nhịn không được bĩu môi nói.
"Ta sẽ không lật mặt, trên người ta cũng không có giấu mặt nạ." Tô Tiểu Vũ lạnh lùng nói, kéo Khúc Ngâm ở bên đi trước.
Đổng Trường Dạ cũng che miệng nở nụ cười, càng lúc càng cảm thấy nữ nhân trước mắt đáng yêu, "Ta rất thích ngươi." Có đôi khi người đáng yêu lại rất đáng sợ, giống như Khúc Ngâm nói, không nên chọc vào nàng.
"Ngươi đừng thích nàng, Tiểu Hoán sẽ dùng dấm chua dìm ngươi chết đuối." Tư Thiên Chanh bật cười, đã không còn cảm giác gì khi thấy nàng thích Tô Tiểu Vũ nữa.
"Ta là nữ nhân, ai da, còn hắn có muốn giống nữ nhân cũng không nên có lòng dạ hẹp hòi như vậy." Đổng Trường Dạ kinh ngạc nói.
Tư Thiên Chanh và Khúc Ngâm buồn cười.
Tuy rằng Tô Tiểu Vũ cũng thấy buồn cười, nhưng vẫn lạnh lùng nhắc nhở, " Trường Dạ, ta không thích người khác tùy hứng trước mặt ta, cũng không thích người khác nói xấu Hoán, hiểu chưa?"
Không phải nàng bao che khuyết điểm, nàng chỉ nghĩ cho Đổng Trường Dạ thôi, nếu nàng ta tùy hứng nói lung tung sẽ bị Tư Thiên Hoán tiêu diệt.
"Còn nói Hiểu ca ca chiều ta, ngươi thực sự rất chiều Tư Thiên Hoán, khiến hắn càng giống nữ nhân." Đổng Trường Dạ là người nói không biết suy nghĩ, lập tức mở miệng phản bác.
Tính nàng thẳng thắn, người một nhà nói chuyện thì không cần che giấu, cũng chỉ có người như thế mới có thể khiến người bình tĩnh như Tư Thiên Hiểu yêu thích, dù sao không ai không thích nàng.
Khúc Ngâm và Tư Thiên Chanh đều cho nàng một ánh mắt "Tự mình cầu phúc", sau đó nhìn ra phía sau nàng.
Đổng Trường Dạ thấy khóe miệng Tô Tiểu Vũ có nụ cười kỳ lạ và bất đắc dĩ, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh buốt, trong lòng lập tức bất an, chậm rãi quay đầu lại, "Nữ nhân" trong miệng nàng đang đứng cách nàng không xa, ánh mắt dịu dàng nhìn Tô Tiểu Vũ, nhưng khí lạnh lại bắn về phía nàng, khiến nàng cụp mặt, nhìn Tư Thiên Hiểu cầu cứu.
Tư Thiên Hiểu biết vậy nên tỏ vẻ lực bất tòng tâm, vuốt mũi cúi đầu, Tiểu Hoán sẽ không quá đáng, dạy dỗ một chút chắc sẽ không sao.
"Không phải ta nói rồi sao, đến một người đánh một người, các ngươi đến ba người, không sợ ta mệt à?" Tô Tiểu Vũ chậm rãi bước lên, vừa vặn che ở trước người Đổng Trường Dạ, lạnh lùng nhìn Tư Thiên Hoán.
Ba nam nhân thấy động tác của nàng đều có chút kinh ngạc, Tô Tiểu Vũ muốn che chở cho Đổng Trường Dạ sao? Không ngờ tính tình của Đổng Trường Dạ lại khiến Tô Tiểu Vũ vui.
"Chúng ta chỉ ra ngoài đi dạo, vừa đúng lúc đụng phải các ngươi, có duyên gặp phải mà Vũ Nhi cũng muốn động thủ sao?" Tư Thiên Hoán cười như không cười, lạnh lùng nhìn Đổng Trường Dạ ở phía sau Tô Tiểu Vũ.
Đổng Trường Dạ lạnh cả người, yên lặng lui về sau, trốn phía sau Khúc Ngâm, trong lòng âm thầm thề, mình tuyệt đối không thể nói xấu Tư Thiên Hoán nữa, khí thế của hắn còn đáng sợ hơn cả Tiểu Vũ.
Hai con hồ ly đấu tranh, tất cả mọi người đều đứng nhìn kịch vui.
"Nếu ta nói đúng thì sao?" Tô Tiểu Vũ nói bóng gió, phải nghĩ cách để hắn rời đi mới được, nếu không thì Đổng Trường Dạ sẽ mất một lớp da.
Tư Thiên Hoán bất mãn không nhìn Đổng Trường Dạ nữa, híp mắt nguy hiểm nhìn Tô Tiểu Vũ, cười lạnh, "Tô Tiểu Vũ, nàng muốn đối đầu với ta sao?"
Tô Tiểu Vũ mở nửa mắt nhìn thẳng vào ánh mắt lợi hại của hắn, vươn bàn tay nhỏ bé lên chậm rãi ấn vào miệng vết thương của mình, trong đôi mắt to lại nổi khói đen, buồn bực hừ một tiếng, "Đau quá."
Tư Thiên Hoán cảm thấy bụng mình đau đớn, sắc mặt cực kỳ khó coi, đột nhiên ôm ngược nàng lên rồi bỏ đi, động tác mạnh mẽ khiến đầu nàng chúi xuống đất, tóc đen bay phấp phới trong trời đêm.
"Hãy cám ơn Tiểu Vũ đi." Tư Thiên Chanh vỗ vai Đổng Trường Dạ, thở dài nói.
"Đại tỷ, hắn sẽ làm gì với Tiểu Vũ? Tiểu Vũ, có bị thương hay không?" Đổng Trường Dạ vừa cảm kích vừa áy náy, tuy rằng tính tình nàng thẳng thắn nhưng đầu óc vẫn không ngu ngốc, xem ra Tô Tiểu Vũ đang giúp mình dời lực chú ý của nam nhân đó.
"Hoán sẽ không làm nàng bị thương." Vốn dĩ Tư Thiên Hiểu còn sợ Trường Dạ tùy hứng chọc giận Tô Tiểu Vũ, không ngờ nhanh như vậy đã được Tiểu Vũ thích, còn giúp nàng cản Hoán lại.
Khúc Ngâm đặt tay bên miệng che nụ cười, rồi sau đó thản nhiên nói, "Sau này nghe lời một chút."
"Ừ, ta sẽ nghe lời." Đổng Trường Dạ ngoan ngoãn gật đầu.
Nghe lời sao?
Dù là người thanh nhã như Tư Thiên Hiểu cũng thấy kinh ngạc, rốt cuộc Tô Tiểu Vũ có bản lĩnh gì mà lại có thể làm cho Trường Dạ nghe lời.
"Chanh nhi, Bạch Thuật vừa xem xong sổ sách, sẽ đến đây nhanh thôi, muội chờ hắn đi." Tư Thiên Hoàng vươn tay kéo Khúc Ngâm đang đứng bên cạnh Tư Thiên Chanh vào trong lòng, thản nhiên nói, sau đó dẫn Khúc Ngâm đi tản bộ.
"Tư Thiên Hoàng, nàng là muội muội của chàng, để nàng ở lại một mình như vậy sao được?" Khúc Ngâm quay đầu, thấy Tư Thiên Hiểu cũng dẫn Trường Dạ đi, lập tức nhíu mày.
Tư Thiên Hoàng quay đầu của nàng lại, lạnh nhạt nói, "Bạch Thuật đang ở trong thuyền hoa trên sông."
Khúc Ngâm sửng sốt, hiểu rõ rồi cười, sau đó an tâm kéo cánh tay Tư Thiên Hoàng.
Tư Thiên Hiểu dẫn Trường Dạ đi, trên đường còn hỏi nàng và Tô Tiểu Vũ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng lại ngậm miệng không nói chuyện.
"Hiểu ca ca, sau này ta sẽ không tùy hứng như vậy nữa." Đổng Trường Dạ chu miệng, cười tủm tỉm nói.
Tư Thiên Hiểu kinh ngạc trợn mắt.
Đổng Trường Dạ nhếch khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười, "Hiểu ca ca, có cần kinh ngạc như vậy không?" Hình như lúc trước nàng cũng không làm ra chuyện gì quá bốc đồng.
Tư Thiên Hiểu vội ho một tiếng che giấu sự xấu hổ, dịu dàng cười nói, " Trường Dạ không hề tùy hứng." Cho dù tùy hứng, hắn cũng thấy đáng yêu.
Đổng Trường Dạ bĩu môi, quay đầu nhìn Tư Thiên Chanh một cái, dừng bước chân, "Hiểu ca ca, để lại một mình đại tỷ ở đó có sao không?"
"Bạch Thuật đang ở trên thuyền hoa bên cạnh." Tư Thiên Hiểu thản nhiên cười nói.
"Bạch Thuật? Ai?" Đổng Trường Dạ nghi hoặc hỏi.
Tư Thiên Hiểu sửng sốt, nhớ ra hình như mình còn chưa giới thiệu Bạch Thuật cho nàng biết, thản nhiên nói, "Bạch Thuật là người thứ hai xuống xe ngựa, là phu quân tương lai của đại tỷ."
"Thời buổi gì rồi còn đi du thuyền, ngây thơ." Đổng Trường Dạ mới vừa đồng ý sẽ không tùy hứng nữa, nhưng chưa qua ngày mai đã lập lại giọng điệu lúc nãy.
“ Vậy Trường Dạ cảm thấy cái gì mới không ngây thơ?" Tư Thiên Hiểu nhíu mày.
Đổng Trường Dạ cười, nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói, "Dạo thanh lâu... Hiểu ca ca ta sai rồi." Thấy sắc mặt Tư Thiên Hiểu trầm xuống, nàng lập tức nhận sai, nàng biết rõ tính cách Thiên Hiểu, bình thường nếu hắn thay đổi sắc mặt thì nghĩa là hắn thật sự tức giận, chuyện đó sẽ rất khó giải quyết.
"Sau này đừng nói ra những lời này nữa, nếu không ta sẽ đập gãy chân của nàng." Tư Thiên Hiểu hừ nhẹ, thấy nàng tỏ vẻ đáng thương thì lại mềm long.
Đổng Trường Dạ nghiêng đầu trịnh trọng nói, "Được!"
Tư Thiên Hiểu bật cười, nhìn cây liễu bên cạnh, đột nhiên ôm lấy trụ thắt lưng Đổng Trường Dạ, thi triển khinh công đưa nàng bay về phía ngọn cây.
Đổng Trường Dạ hô nhỏ một tiếng, ôm chặt Tư Thiên Hiểu, nhìn vẻ dịu dàng trên mặt hắn, có cả nụ cười hiếm thấy nữa.
Vận khí của nàng thật sự rất tốt, một người luôn cố tình gây sự như nàng, lại gặp được một nam nhân dịu dàng như vậy, có thể bao dung nàng, dien^dannfllequy*do0n vốn không hề quan tâm đến mấy tật xấu nho nhỏ của nàng.
"Hiểu ca ca, ta có nói với huynh là ta rất yêu huynh chưa?" Đổng Trường Dạ nói nhẹ vào lỗ tai hắn.
Tư Thiên Hiểu dừng chân một chút, thiếu chút nữa cả hai cùng té ngã, vất vả lắm mới ổn định lại cơ thể, rồi dịu dàng nhìn nàng, nở một nụ cười chết người.
Đổng Trường Dạ nhếch miệng, tâm trạng rất tốt nên hôn một cái trên mặt hắn.
Tư Thiên Hiểu lại thất thần them lần nữa, lúc này thì thật sự rơi xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.