Yêu Nghiệt, Buông Tha Ta

Chương 29:




Về đến khách điếm thì cũng đã xế chiều rồi. Tiểu nhị thấy ta như một thây ma mà bước đi, có ý tốt chạy lại hỏi han, vậy mà ta chỉ nhìn một cái, tiểu nhị liền bỏ chạy. Ta đáng sợ thế sao? Ân, không quan trọng, giờ này ta thật muốn được ở yên một mình.
Vào đến trong phòng…
Phòng đã được dọn dẹp lại từ lúc nào. Thật gọn gàng. Ta lấy tay quệt đi giọt mồ hôi trên trán, xong định cứ toàn thân đầy đất mà ngủ. Chợt nhìn lại tay, một màu đỏ. Là máu sao? Máu của Cổ lão nhân? Hiện đại thì ta rất thích xem phim kinh dị, một vài cảnh máu me sẽ không “xi nhê” gì với ta. Nhưng là, sao giờ cảm thấy mình thật sự nhát gan. Nhìn thấy máu là ta run rẩy.
“Cần nhi, không cần phải sợ…” Có một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
“Ngoan, ta sẽ làm sạch chúng.” Bạch Hồ nhìn thẳng vào mắt ta mà nói.
Hắn ở đây?! Vậy Mộc Linh cũng sẽ tìm được đến tận đây?!
“Không, ta là cho ả đuổi theo phân thân của mình. Ngươi thấy ta có hay không thông minh, Cần nhi a?” Hắn vừa nói vừa mị mắt nhìn ta cười mà khoe.
“Ân.” Ta bị nụ cười của hắn làm cho mê hoặc, như một cỗ máy mà gật đầu.
Ta như người mất hồn mà để yên cho hắn liếm láp, liếm khắp mặt, rồi từ bàn tay cho đến cánh tay, từ cánh tay cho đến vai,… sau đó trở ngược xuống dưới, từ bàn chân cho đến cẳng chân, từ cẳng chân lên đến đùi… Quần áo, từ từ mà bị tháo ra hết… Bụi bẩn trên người ta cũng đã được liếm sạch sẽ… Sạch sẽ, chỉ còn cảm giác ươn ướt…
“Cần nhi a, ngươi đi theo ta hay không?” Hắn dừng động tác lại, ánh mắt mong chờ mà nhìn ta.
“Ngươi đã xóa ký ức của ta phải không?” Ta hỏi lại hắn một câu rất lầ không ăn nhập. Nhưng đó là vấn đề mà ta thật sự muốn biết.
Ánh mắt hắn khẽ đảo. Hắn im lặng không nói. Ừm, sự thật là vậy đi? Chỉ cần gật đầu hay lắc đầu thôi mà, chẳng lẽ không thể nói cho ta biết hay sao?
Hắn mặc lại quần áo cho ta, khẽ hôn lên trán ta rồi nói: “Bọn họ sắp đến. Lần sau chỉ cần ngươi muốn, ta có thể luôn để ngươi bên mình.” Xong rồi thi biến mất.
Cùng lúc đó thì Mộc Linh và Hạ Minh trở về…
“Khốn kiếp! Lại để nó trốn thoát!” Mộc Linh ném Kích Mộc lên bàn, mở miệng ra là quát tháo.
Ta nhìn ả khinh bỉ, tưởng muốn giết là giết sao? Nói cho ngươi biết, Bạch Hồ là bất bại, là vô địch, là bất khả xâm phạm! Kẻ ty tiện như ngươi đừng hòng chạm vào người hắn. Ta phỉ báng!
“Ngươi nhìn cái gì? Đều không phải do ngươi?!” Ả quay sang đổ lỗi cho ta.
Ta bực mình, cầm luôn chén trà nóng đặt trên bàn hất ngay vào ngực của ả.
“Aaaaa…..aa…aaa…! Ngươi muốn giết chết sư tỷ của mình sao?” Ả chỉ thẳng vào mặt ta.
“Cũng chẳng bằng loài cầm thú giết chính sư phụ của mình!” Ta nhổ nước bọt vào người ả, bẩn thì bẩn thật nhưng cũng khoái chí ra phết.
Lúc này thì Hạ Minh vừa vặn tiến vào, thấy hành động của ta, y tiến lại đánh ta một bạt tai rõ to.
“Bốp!” Của y dành cho ta.
“Bốp! Bốp!” Của ta trả lại cho y.
“Hạ Minh, ta nói cho ngươi rõ! Chính kẻ này đã giết chết sư phụ, ngươi tin hay không thì tùy! Chính ả đã cầm Kích Mộc mà quất vào sư phụ của ngươi đó!” Mắt ta đỏ ngầu mà nhìn y.
“Sư huynh, đừng tin lời nàng ta! Nàng ta còn giữ trong lòng chuyện ngày hôm qua cho nên mới đem theo Kích Mộc để hại muội, may mà muội tránh kịp thời, nhưng tiếc là, sư phụ lại…” Mộc Linh dùng ánh mắt đáng thương hề hề mà nhìn Hạ Minh.
“Ngươi nói láo!” Ta quát vào mặt ả. Nước miếng phun hết lên khuôn mặt xinh đẹp nhưng tráo trở ấy.
“Im đi!” Hạ Minh bỗng chặn họng ta lại. “Lúc nãy không phải ngươi còn tư thông với Bạch Hồ sao? Ta nếu không vì lo lắng an nguy ngươi, dán quan sát bùa lên người ngươi, chắc hẳn sẽ không biết được chuyện tày trời này!” Lần này là y nhìn ta khinh bỉ.
Bùa quan sát? Trên người ta sao? Ách, hẳn là trên quần áo của ta đi? Có vẻ là ở sau lưng… Ta đưa tay ra sau lưng mò mẫm hoài nhưng mãi không thấy.
“Đần độn! Dạng bùa này là bột, ngươi nghĩ có thể dễ dàng phát hiện sao?” Mộc Linh ở một bên chế giễu. “Hừ! Đúng là kẻ xuất thân trong thanh lâu, đầu óc chỉ toàn chuyện nam nữ! Mà không phải với người đâu a, thậm chí là hoan ái với cả súc vật!”
… Nhân phẩm ta bị hạ thấp. Những lời nói đó của Mộc Linh, Hạ Minh không hề phản bác lại. Y cũng có cùng ý kiến với ả, đúng không? Ha ha, đến tột cùng thì ngươi có bao nhiêu là “yêu” ta hả, Hạ Minh? Có lẽ là không đâu, khoảng thời gian ngắn ngủi trên sơn cốc có thể làm ngươi yêu thầm ta đến giờ sao? Khi mà bên cạnh ngươi có một thiếu nữ xinh đẹp, lúc nào cũng muốn tiếp cận ngươi như thế này sao? Nực cười!
“Tốt lắm! Ta cũng chẳng muốn dính dáng gì với hạng người như cô! Từ nay đường ai nấy đi! Shit! Cave! Nude! Pervert! Porn! And Fuck!” Ta đưa ngón giữa ra hướng về phía Mộc Linh khiêu khích.
Giờ thì ai “đần độn” hơn ai?! Bị mắng như vậy mà vẫn làm như không có gì. Ha ha, là thừa nhận mình là như vậy sao? Hay là do không biết ngoại ngữ? Đằng nào thì cũng tệ như đằng nào thôi. Ha hả. Ta cứ như vậy vừa cười vừa đi ra. Lúc cùng đi chung với bọn họ, ta tay không, nên lúc ra đi cũng tay không. Thật tiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.