Yêu Nghiệt, Buông Tha Ta

Chương 26:




Không phải ta không tin tưởng Hạ Minh, nhưng là, câu chuyện mà y kể là dưới góc độ của ta, có một số việc y đương nhiên sẽ không biết, chẳng hạn là suy nghĩ của ta chẳng hạn. Vậy mà y lại kể cứ y như bản thân chính là ta! Phi! Rồi còn cái rắm gì tác giả nữa! Nếu quả thật có tên tác giả nào nhẫn tâm ném ta vào câu chuyện máu chó này, ta mà gặp hắn sẽ cắn chết hắn!
Trong lúc ta và Hạ Minh còn ngồi trong phòng thì cửa phòng “rầm” một cái sứt khỏi bản lề.
“Cô nam quả nữ, giữa ban ngày ban mặt, các ngươi còn muốn làm gì?” Mộc Linh không biết từ đâu chui ra, nhìn bộ dạng ả như là bắt tận giường gian phu dâm phụ.
“Bọn ta đang bàn bạc đại sự, ngươi không nên chen ngang.” Ta khinh khỉnh liếc mắt ả một cái, sau đó phẩy tay ra lệnh đuổi khách.
Bất quá, Mộc Linh này là đang muốn kiếm chuyện. Ả tiến tới đập bàn cái “rầm”. Ta nhìn cái bàn thương tiếc. Hài… Bộ ả định phá luôn cái phòng này để qua ngủ chung với sư huynh thân yêu sao?!
“Ngươi nên nhớ đây là phòng của ta!” Ả rống vào mặt ta.
Thật sự thì hôm nay phát sinh nhiều chuyện lắm rồi. Có quá nhiều việc ta cần phải tiếp thu và suy nghĩ, rất là mệt mỏi, khó chịu đâu. Nói chung ra là, hôm nay ta rất dễ nổi cáu. Ả tốt nhất cũng nên biết mà dừng lại hành động thái quá của mình đi chứ.
“Sư muội à, ta và Cần nhi đây là đang…” Thấy tình hình căng thẳng, Hạ Minh nhảy vào dập lửa.
“Cần nhi cái gì mà Cần nhi! Ả ta là đồng bọn với yêu hồ, đang tìm cách mê hoặc huynh, điều này không phải quá rõ ràng hay sao?!” Mộc Linh quay sang rống với Hạ Minh. Rồi hình như để ý đến hình tượng của mình, sau khi rống xong thì ả cúi mặt, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, ta có hơi nóng nảy.”
“…” Hạ Minh im lặng.
“…” Ta im lặng.
Người này thay đổi thái độ cũng quá nhanh!
“Sư huynh, chắc là sư tỷ muốn nghỉ ngơi. Hay là ta và huynh ra ngoài nói tiếp.” Ta nắm lấy tay áo của Hạ Minh, kéo kéo. Tốt nhất không nên ở chung với Mộc Linh vào lúc này.
“Ân.” Y đáp.
Hai người bọn ta bước gần tới ngưỡng cửa rồi thì nghe “vù” một cái. Một cái ghế bay ngang qua đầu Hạ Minh! Cả hai đồng thời xoay về phía sau để xem chuyện gì đã xảy ra.
Lúc đó ta thấy rõ ràng Mộc Linh tay cầm lấy một cái ghế khác, ý định ném về phía ta. “Ngươi buông tay ra!”

Ta bộc phát.

Di? Định ném chết ta à? Buông tay ra sao? Ngươi thậm chí có thể ôm cả cánh tay của y mà kéo, ta chỉ cầm tay áo lại khiến ngươi nổi giận như vậy?! Ngươi có hay không là biết ta còn rất nhiều chuyện phải hỏi y cho thật rõ?! Rốt cuộc thì đến khi nào ngươi mới để ta yên? Có hay không có biết mệt là gì a?!



“Hay lắm! Ta buông tay rồi đó! Ngươi muốn ném sao?! Hôm nay lão nương cùng với ngươi ném!” Nói rồi ta hùng hùng hổ hổ xăn tay áo lên, tiến về phía ả đang đứng.
Ta nâng nguyên cái bàn, ném!
“Ngươi… ngươi làm phản!” Mộc Linh may mắn thoát được, ả đứng cạnh cái bàn bị ném chỏng chơ, chỉ thẳng vào mặt ta mà nói.
“Cái gì mà làm phản với không làm phản?! Không phải lúc nãy ngươi cũng ném ghế sư huynh đó sao?” Ta hất hàm hỏi ả.
“Ta… Ta là vô tình. Người ta muốn ném chính là ngươi!” Ả trợn mắt, rống. Ta nghi ngại ả có hay không là đồng loại với bò rừng a!
“Ân, chính là ngươi muốn ném ta trước. Vậy ta ném lại ngươi để phòng vệ thì có gì là sai?!” Miệng nói liền tay, ta lại với lấy mấy cái ghế khác mà ném.
Ném qua ném lại… Hạ Minh đứng một bên cũng không biết đã biến mất từ khi nào.
“Hai ngươi, mau dừng tay lại!” Từ ngoài cửa, Cổ lão nhân tiến vào, khí thế hiên ngang không sợ đạn lạc.
Ta nhìn qua phía Mộc Linh, thấy ả đã dừng tay, ta mới an tâm mà bỏ cái lư đồng xuống.
“Hai ngươi biết đã gây ra chuyện gì không?” Cổ lão nhân hỏi vang cả căn phòng.
Trong phòng bừa bãi, ừm, rất bừa bãi, có lẽ đây là hậu quả mà bọn ta gây ra. Bỗng, Mộc Linh chạy về phía ta! Ta hoảng hốt đưa tay ra thủ quyền, nhưng là, ả chạy lướt qua ta. Ta nhìn theo ả, thấy ả đang chạy lại ôm chầm lấy Hạ Minh… đang nằm sóng soài dưới đất.
Ách! Giờ thì ta biết bọn ta gây ra chuyện gì rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.