Yêu Nghiệt, Buông Tha Ta

Chương 17:




“Rầm!” Cửa phòng bỗng nhiên mở ra.
Thật là trùng hợp nha, ta vừa mới nghĩ đến Bạch Hồ thì hắn ta liền xuất hiện. Mà, ách!
Sát khí rất nặng!
Uy, nha, uy, muốn giết người sao?! Ta vẫn còn chưa có nói ngươi là yêu hồ, chỉ là suy nghĩ, suy nghĩ, không cần phải giết người bịt đầu mối nha.
“Cần nhi, ngươi đi theo ta mau!” Hắn ra lệnh cho ta.
“Hạ công tử…” Ta quay sang nhìn Hạ Minh, hy vọng y sẽ giúp ta.
“Vị công tử này, mẹ của Cần cô nương đang lâm bệnh nặng, ta đến đây để đưa nàng ấy về nhà chăm sóc mẹ già những ngày cuối đời, ngươi sẽ không ý kiến chứ?” Bạch Hồ rất nhanh thay đổi thái độ, lộ ra hòa nhã cười mà tri thông Hạ Minh.
Phi! Mẹ ta khi nào thì ở đây?! Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết là hắn đang nói dối. Ta lại lần nữa dùng ánh mắt không cam tâm mà nhìn Hạ Minh. Bất quá, y nghĩ là ta vì lo cho “mẹ già” mới có ánh mắt đau buồn như vậy.
“Nếu đã như vậy thì ngươi cứ đưa nàng về. Nhưng là, ngươi đã có xin phép Hồ ma ma chưa?” Y tuy nói với Bạch Hồ, nhưng ánh mắt lại nhìn ta như thể an ủi.
“Đa tạ công tử, tại hạ biết tự thu xếp ổn thỏa.” Bạch Hồ chắp tay hướng Hạ Minh mà nói.
“Ân, vậy ngươi mau đưa nàng đi, kẻo mẫu thân nàng mong lâu.” Hạ Minh phất tay áo, ý muốn đuổi người.
Ta cứng người…
Ta nói, ngươi dù có tốt thì cũng không nên dễ dàng thế chứ! Trên đời này, kẻ không đáng tin nhất chính là Bạch Hồ! Hạ Minh a, ngươi giao trứng cho ác rồi… Hu oa oa…!
“Vậy không làm phiền công tử.” Bạch Hồ nhấc bổng ta lên, bay đi.
Thật lạnh nha…

“Cứu mạng!” Đến lúc này ta mới nhớ ra là mình đã nằm trong tay kẻ cuồng sát, tính mạng như cá nằm trên thớt.
“Ngươi không cần phải ồn ào!” Bạch Hồ quát.
Hôm nay có lẽ tâm trạng hắn không tốt, hoặc là hắn thật sự chán ghét ta. Cần gì phải dữ dằn như vậy nha. Ta vẫn là một cô nương đáng yêu đâu…
Lát sau, hắn đưa ta ra khỏi Tầm Hoan Các. Buông ta ra, sau đó hắn vòng tay ra sau lưng…
“Xoẹt”
Tay hắn cầm một mẩu giấy màu vàng nhạt, trên có vẽ mấy con giun màu đỏ. Nha, ai lại chơi trò con nít đó chứ, dán giấy lên lưng người khác, buồn cười!
“Chết tiệt!” Bạch Hồ vò nát mẫu giấy, ném sang một bên.
Chậc chậc, ta biết là ngươi đang giận dữ, nhưng cũng không nên vứt rác bừa bãi như thế a…
Đoạn, hắn lại bế ta lên trước con mắt của bao người, đem ta vào… Tầm Hoan Các?!
Thật sự, hắn vẫn rất là dở hơi đâu.
“Không phải ngươi nói rằng mẹ ta đang bệnh nặng sao? Như thế nào lại mang ta vào đây?”
“Ngươi tin?” Hắn híp mắt nhìn ta.
“Đương nhiên là không! Bất quá, ngươi không phải muốn đưa ta ra ngoài sao?”
“…”
Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng bế ta đi. Thật lâu, thật lâu sau đó, ta được đưa tới một nơi đầy hoa bướm, rất giống sơn cốc, nhưng ta biết nơi đây vốn dĩ không phải.
Bạch Hồ thả ta xuống. Sau đó, hắn nhìn thật lâu vào mắt ta.
Gì nha? Ngươi muốn làm gì thì làm, có rắm mau phóng, hà cớ phải nhìn ta như vậy! Mồ hôi!
Sau đó nữa, khoảng cách giữa mặt ta và mặt hắn ngày càng gần…
Chẳng lẽ hắn thật sự là yêu nghiệt! Biết đâu được, một lát nữa hắn sẽ há to cái mồm đầy răng của mình, ngoạm lấy đầu ta và nói: “Ta chờ ngày này đã thật lâu!”. Oa…aaa….. Thật kinh khủng nha!
Dùng hết sức bình sinh, ta đẩy hắn ra, nhưng vô ích. Tay ta bị hắn nắm chặc, cảm giác được lạnh buốt. Ta trừng mắt nhìn hắn, bắt gặp khuôn mặt hắn càng ngày càng gần.
“Yêu nghiệt, buông tha…!!” Ta đang hét lớn, vùng vẫy mong thoát được nanh vuốt của hắn thì miệng bị chặn lại.
Trong ánh nắng chiều hắt trên khuôn mặt tuyệt mĩ của hắn, ta thấy được vài sợi tóc của mình đang khẽ lay động. Gió lướt qua, cánh hoa theo gió, tóc rối tung bay.
Mắt ta trừng càng lúc càng lớn, hắn là đang hôn ta vẫn là đang hút sinh lực của ta?
“Đồ ngốc! Khi có nam nhân hôn ngươi, ngươi không cần phải mở to mắt như vậy nha.” Hắn bất mãn, rời khỏi môi ta.
“Ngươi là vừa rồi hôn ta?!” Ta kinh hỉ.
“Ân, nhìn không giống sao?” Hắn mị mắt hỏi.
“Ha ha, hắc hắc.” Ta gãi gãi đầu cười. Ta lại nghĩ nhiều quá rồi. Hắn vốn dĩ không có cái gì khả năng hút sinh lực của người. Hắn chắc hẳn không phải là yêu hồ, mặc dù con người hắn đôi khi rất khó hiểu.
“Ngươi dẫn ta ra đây chỉ để có như vậy?” Ta cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Thật may a, ta còn đang đứng cạnh nhân loại.
“Vẫn còn chưa đủ sao?”
“Phi! Không hẳn là! Mà này, sao ngươi biết ta ở đây mà lại đến tìm?” Ta nghi hoặc.
“Ta đương nhiên biết.” Hắn cúi người, khuôn mặt trở nên âm u.
Ta nuốt nuốt nước bọt. Thật đáng sợ!
“Ngươi đoán thử xem tại sao ta lại biết a, Cần nhi.” Bàn tay hắn đặt trên má ta, vuốt nhẹ.
“Ta không biết.” Ta lắc đầu nguầy nguậy, sẵn tiện tìm cách thoát khỏi bàn tay hắn.
“Ta, là, Hồ ma ma, đáng kính, của ngươi nha!” Hắn nhấn mạnh từng chữ.
Ân, ách, a! Ta tiếp thu từng chữ một, sau đó, bắt đầu hồi tưởng. XXOO, OOXX , XXOO… Ta khẳng định 100% Hồ ma ma chính là nữ nhân. Ngày hôm đó ta đã nhìn không sót một chỗ nào! Như thế nào một nam nhân như hắn lại nói mình là Hồ ma ma đâu! Hắn vốn dĩ không có ngực!
“Di? Ngươi không tin sao?” Bạch Hồ cười khẽ, lấy ngón tay chạm nhẹ vào trán ta.
Sau đó, ta thấy thân hình hắn biến đổi. Hồ ma ma xuất hiện trước mặt ta mà chẳng qua dao kéo!
Choáng váng a! Là, như vậy thì Hồ ma ma và Bạch Hồ đúng thật là một người, vậy kẻ lần trước cùng ta “tắm” chẳng lẽ là Bạch Hồ… Mà quan trọng hơn là, Bạch Hồ và Hồ ma ma là cùng một người, điều đó chứng minh điều gì? Biến qua biến lại, hóa nam hóa nữ, mê hoặc động lòng người,… hắn chắc chắn là một yêu hồ!
Ta đông đá. Ta nhớ tới trong những bộ phim mà mình từng xem, có một câu thoại rất kinh điển: “Kẻ biết được bí mật của ta đều phải chết!”.
Thật sự là, hôm nay là ngày tàn của ta rồi. Ai oán a… Mụ mụ, thật tưởng nhớ ngươi, là ta bất hiếu!
“Ngươi đang suy nghĩ lệch lạc gì đó?” “Hồ ma ma” chau mày nhìn ta.
“Ách…” Ta ngu ngốc nhìn lại. “Xin ngươi hãy rủ lòng… “
“Ta vốn dĩ nói cho ngươi biết điều này, cũng chỉ vì không muốn tiếp tục đóng kịch trước mặt ngươi.”
“… Ngươi không sợ ta nói cho người khác biết sao?” Ta hỏi.
“Ngươi không có khả năng.” Vừa nói vừa đưa tay chạm lên môi.
Lúc đó, ta nhận ra “nụ hôn” kia cũng chỉ là để khóa miệng của ta. Tâm trạng có chút lạc lỏng.
“Làm như vậy thì ngươi được gì?”
“Yêu hồ bọn ta không thể tiếp xúc thân mật với bọn đạo sĩ. Tất cả cô nương trong Tầm Hoan Các đều là yêu hồ, chỉ có ngươi là khác biệt, ta nghĩ muốn ngươi thay bọn ta.” “Hồ ma ma” trầm ngâm nói.
Chết đứng! Nói cái gì? Người của Tầm Hoan Các đều là yêu?! Hèn chi đẹp vậy a. Phi, phi! Vấn đề không phải chỗ đó, mà là, mấy ngày qua ta sống cùng với yêu quái sao?!
“Ân.” “Hồ ma ma” rất chân tình mà giải đáp thắc mắc trong lòng của ta.
Ta… ngất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.