Yêu Một Kẻ Ngốc

Chương 13:




Quả nhiên hai ngày sau Lý Ngọc chuyển tiền đến cho hắn, ghi nợ mà như kiểu bị phỏng tay.
Gấp gáp nghĩ muốn lấy lòng người ta, người ta còn chướng mắt, điều này làm cho Giản Tuỳ Anh cảm thấy có chút thất bại.
Nhưng hắn cũng nhanh chóng không nghĩ đến chuyện Lý Ngọc. Trước mắt có một hạng mục đột nhiên xảy ra vấn đề, hắn đang rất lo lắng.
Đang nhắm mắt nghĩ đường đi, di động đột nhiên vang lên.
Hắn vừa thấy số điện thoại trong nhà liền nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng của Giản Tuỳ Lâm.
Hắn phát hiện tên nhóc này là học khôn, lúc muốn tìm hắn đều gọi bằng số nhà, nếu gọi bằng điện thoại nó, bảy tám lần đều bị Giản Tuỳ Anh tắt luôn, sau đó thì còn tuỳ tâm trạng để nhấc máy nghe.
Hắn cũng chẳng nghĩ chuyện đó ngây thơ chút nào, chủ yếu là không biết từ khi nào thì bắt đầu trở nên như vậy, Giản Tuỳ Lâm ngày nào cũng trốn hắn giờ lại biến thành mỗi ngày đều tìm cách dính lấy hắn, hình như là từ khi lên cấp hai đã từ từ thay đổi, có lúc còn làm phiền hắn kinh khủng.
Nhưng lấy điện thoại nhà gọi cho hắn thì thật sự khó lòng đề phòng.
“Anh, là em.”
“Ừm, nói.” Giản Tuỳ Anh vừa mới xả một trận xong, khẩu khí cực kì kém.
” Lý Ngọc đến chỗ anh làm à?”
“Đúng vậy.”
“Cậu ấy đi rồi?”
“Phải.”
Đầu dây bên kia im lặng một chút: “Anh, ngày mai em cũng đi…”
“Không được.” Giản Tuỳ Anh nói: “Cậu mà đến là anh thấy phiền, nghe lời ba nói đi, cứ chơi hai tuần rồi đến, để cho anh mày thoải mái hai tuần đã.”
“Anh, em sẽ không gây thêm phiền toái cho anh đâu.”
Hắn không kiên nhẫn nói: “Không được.”
Giọng của Giản Tuỳ Lâm có chút kích động: “Lý Ngọc cũng chưa chính thức tốt nghiệp phổ thông, cậu ấy có thể đi làm thì em cũng có thể, anh, cho em…”
Giản Tuỳ Anh trực tiếp cúp điện thoại.
Bình thường Giản Tuỳ Anh cúp điện thoại chính là không muốn thương lương bất cứ điều gì, Giản Tuỳ Lâm nếu muốn tiếp tục mất mặt thì tự đi mà tìm.
Quả nhiên điện thoại không còn vang, tâm tình hắn hiện tại tương đối không tốt, nếu Giản Tuỳ Lâm mà gọi lần nữa chính là muốn bị đánh.
Năm ngoái Giản Tuỳ Anh mua một miếng đất ở đảo Tần Hoàng, tính toán xây dựng khách sạn, báo cáo thi công đã tính toán rất kỹ, hy vọng có thể tận dụng được diện tích nhiều nhất có thể. Kết quả là tiền ném ra, cuối cùng lại phải khoanh tay ngồi nhìn, có người gặp chuyện không may làm hắn bị vướng vào. Ngược lại hắn không lo lắng liên luỵ đến mình lắm, một là chuyện này không có bằng chứng chính xác chống đối lại hắn, hai là cho dù có thể tra được đến đầu hắn cũng chỉ là một số nhỏ mấy chục vạn xuất ra cho người nọ thực sự  là trò con nít, nếu không có gì xảy ra thì rủi ro cũng không đè lên đầu hắn, mấu chốt là tất cả tài liệu đều phải kiểm tra lại, kéo dài một chút cũng làm Giản Tuỳ Anh sầu đứt ruột rồi. Hiện tại bên hắn mọi thứ từ đội thi công công trình, dự án kế hoạch, mọi mặt đã được lên lịch cụ thể, chỉ chờ một thời gian ngắn nữa là khởi công, vậy mà lại xảy ra chuyện này, tiền trôi nổi không nói, quan trọng nhất vẫn là chậm trễ thời gian.
Giản Tuỳ Anh hôm nay phát hoả ở trong văn phòng, hiện tại không khí trong công ty tương đối u ám, ngoại trừ Lý Ngọc thì cơ bản không ai dám nói chuyện với hắn.
Hai ngày nay hắn chỉ có gọi điện tìm người tạo mối quan hệ, hy vọng Kỷ Uy có thể nới lỏng tay, đừng kìm hãm hạng mục của hắn. Nhưng mà có tin việc này liên luỵ đến đại nhân vật, ngay sau đó chẳng ai dám vỗ ngực cam đoan có thể giải quyết với Giản Tuỳ Anh.
Hắn không còn biện pháp nào khác, liền gọi điện choông cụ bên nhà thượng lượng chuyện này, ba hắn suy nghĩ nửa ngày, nói ‘hay con đi tìm ộng nội xem’.
Sau khi ông nội hắn về hưu, vẫn ở đảo Tần Hoàng trộng trọt nuôi gà, hơn cả cuộc sống của thần tiên. Hắn vốn không dám kinh động đến ông nội, chủ yếu là vì ông nội phải đi bán nét mặt già nua để giải quyết vấn đề cho hắn, lão nhân quan trọng nhất rất cá tính, chưa hẳn đã đáp ứng, cho dù đáp ứng rồi  nhưng về sau sẽ không thiếu màn vừa thông suốt vừa giáo dục, hắn nghĩ lại mà cảm thấy sợ hãi.
Giản Tuỳ Anh nghĩ tới nghĩ lui, quyết định trước hết phải nghĩ biện pháp mời được người phụ trách đảo Tần Hoàng ở Kỷ Uy đi ăn cơm một bữa gì đó, nếu đến cuối tháng còn không giải quyết được, hắn chỉ có thể đi cầu cứu ông cụ bên nhà.
Sau khi hạ quyết tâm, hắn liền gọi điện cho bạn nhờ giúp sắp xếp lịch hẹn.
Tới gần giữa trưa, người bạn kua của hắn mới có tin tốt trở về, nói đã hẹn được, đêm nay có thể cùng nhau đi ăn cơm chiều.
Giản Tuỳ Anh vừa nghe đã thấy có hi vọng, nhất thời phấn chấn lên một chút, gọi luôn cho Lý Ngọc: “Lý Ngọc, lập tức đi chuẩn bị xe, bây giờ đi đảo Tần Hoàng với anh một chuyến.”
Vì việc này mà hai ngày nay Giản Tuỳ Anh chưa ngủ ngon giấc, hắn ngồi ở trên xe, dựa vào ghế chợp mắt một lát, hậu quả có thể là do điều hoà mở lớn, làm cho động lạnh đến tỉnh, sau đó hắt xì một hơi.
Lý Ngọc cau mày nhìn hắn: “Anh bị cảm?”
“Đệch, cảm lạnh…. Đêm nay còn phải đi ăn cơm hẹn, ai muốn ngồi với người có bệnh chứ. Con mẹ nó Tiểu Triệu, cậu bật điều hoà lớn như vậy làm cái gì, nâng nhiệt độ lên cậu có hiểu hay không!” Tình huống phát sinh càng ngày càng nhiều, Giản Tuỳ Anh càng nghĩ càng bực, liền trút giận lên cả lái xe.
Lái xe đáng thương một câu cũng không dám nói, y không biết hôm nay tại sao hai người kia cùng đi mà không chịu lái, lại bảo y lái.
Lý Ngọc đưa cho hắn một tờ giấy, mở cửa sổ hai bên ra: “Tí nữa đến trạm xăng thì dừng lại, đi mua ít thuốc để uống, chắc là sẽ khỏi trước thôi.”
Giản Tuỳ Anh nhu nhu cái mũi, thì thào nói: “Không có việc gì đâu, ngủ một giấc là tốt rồi, tư liệu cậu tìm về người kia tốt chưa, đưa anh xem.”
Lý Ngọc đem sổ ghi chép đặt trên đùi đưa cho hắn, Giản Tuỳ Anh mở to đôi mắt có chút đỏ lên xem tài liệu về người tối nay hẹn cùng.
Bình thường muốn biết một người như thế nào, sống ở đâu, đều có thể theo phương thức bí mật qua các mạng lưới quan hệ mà tìm được, chỉ cần có năng lực làm, chuyện đã giải quyết được một nửa.
Rất nhiều người không thể nào giải quyết được chuyện này, không phải thiếu tiền, mà có tiền cũng không biết đưa chỗ nào.
Lý Ngọc nhìn khuôn mặt mệt mỏi của hắn, trong lòng có chút khong ngờ.
Từ lúc quen Giản Tuỳ Anh đến giờ, người này vẫn có chút cà phất cà phơ như kiểu hỗn thế ma vương (ví với kẻ gian ác chuyên làm hịa dân), hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy hắn chuyên tâm làm việc, có chuyện cũng không có phản ứng lớn, rất có cảm giác mới mẻ.
Giản Tuỳ Anh sau khi xem xong, nhẹ nhàng “Đệch” một tiếng.
Lý Ngọc hỏi: “Làm sao vậy?”
Trong lòng Giản Tuỳ Anh phát run: “Đó là người Vân Nam, đêm nay anh mà không bị uống đến chết mới là lạ…”
Trước kia hắn từng đến Vân Nam chuẩn bị một hạng mục, đánh giá phê duyệt gì đó đều chuẩn bị tốt chỉ còn chờ thi công, hắn không muốn nghĩ tới chuyện làm lại, ra tay dốc sức. Trong đó có một nguyên nhân rất lớn chính là người Vân Nam con mẹ nó có thể uống rượu, hắn cảm thấy chính mình lại ngu ngốc tiếp nữa chỉ sợ tuổi còn trẻ đã đi đời, hắn thực sựu sợ uống rượu.
Lý Ngọc trêu chọc nói: “Không phải anh thích uống rượu sao.”
“Uống rượu chỉ dùng để trợ hứng, ăn cơm nói chuyện cà lắm đều vui vẻ, nhưng uống nhiều chỉ hại thân.” Vẻ mặt Giản Tuỳ Anh mệt mỏi dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần hỏi: “Đặt khách sạn chưa, hôm nay chắc chắn là không về được rồi.” Hắn dự đoán chắc phải uống đến nằm úp trên mặt đất rồi.
Lý Ngọc nói: “Bây giờ em đặt.”
“Thôi, từ từ hãy đặt, đến xem ăn cơm ở đâu rồi tìm chỗ gần đấy.”
“Được.”
Giản Tuỳ Anh kéo khoé miệng cười cười: “Tiếu Lý à, đêm nay bất kể cậu uống hay không uống thì ít nhất cũng phải chắn cho anh một ít, anh đây phải duy trì tỉnh táo. Chuyện này không dễ giải quyết, bố mày tổn thất khá lớn.”
Lý Ngọc không nói gì, khe khẽ thở dài.
“Cậu mới làm việc ở một bộ phận thôi, cậu cho là kiếm tiền dễ dàng lắm sao.”
Lý Ngọc lắc đầu: “Không dễ dàng.”
“Ừ, vậy là tốt rồi. Về sau cậu làm việc cho ai, cũng đừng nghĩ mình tài giỏi thì người ta sẽ nhất định mua đồ rồi cho cậu nợ. Bọn họ thấy cậu trẻ tuổi, ở mặt ngoài đối với cậu rất tốt, nhưng sau lưng căn bản cực kì thấy cậu chướng mắt, nọi chuyện làm việc đều con mẹ nó đói phó…Chờ về sau cậu sẽ biết….” Có thể Giản Tuỳ Anh bị cái hắt hơi đánh cho say xe, mơ mơ màng màng giảng giải một chút chuyện cho Lý Ngọc, thật ra nói được như vậy cũng vì bản thân hắn hai mươi tuổi đầu đã làm ăn có kinh nghiệm. Nghĩ đến hồi đó bối cảnh của bản thân cũng khó lường, ai cũng phải nể ba phần, khẳng định có thể làm ra một vốn bốn lời. Kết quả là một mạch lăn lộn, nhưng cũng cật bất liễu khuy (ăn không hết khổ), hiện tại được như thế này thật sự phải dùng mồ hôi vất vả của hắn đắp lên.
Lúc đầu Lý Ngọc còn không tập trung nghe, nhưng sau cũng từ từ ngồi gần lại, nhìn thấy Giản Tuỳ Anh  nhắm mắt chậm rãi nói chuyện, ánh mắt chậm rãi nhìn chuyên chú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.