Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 173: Kinh Hoàng Lúc Nửa Đêm






Bệnh viện nhân dân số một Đế Đô.
Ninh Tuyết Lạc thoải mái nằm trên giường bệnh, một tay bưng rượu vang đỏ, một tay lướt weibo nhìn những bình luận chửi mắng Ninh Tịch cảm thấy vô cùng thoải mái.
Thôi Thái Tĩnh đứng một bên bóp chân, một bên nịnh nọt nói: "Chị Tuyết Lạc, chân của chị thật là đẹp, vừa dài lại vừa thẳng!"

Thật ra cũng chỉ nhỉnh hơn chút so với người bình thường thôi, chi phí chăm sóc chỉnh sửa hàng năm lên tới cả triệu thì có thể không đẹp hơn người khác sao?
Ninh Tuyết Lạc cũng rất thích được nịnh nọt như vậy, đắc ý nói: "Đây là trời sinh."
Thường Lị đứng một bên không biết tại sao vẫn luôn có cảm giác bất an, lo lắng hỏi: "Tuyết Lạc, Ninh Tịch biến mất lâu như thế liệu có phải đang suy tính cách nào đó để hãm hại chúng ta không?"
Ninh Tuyết Lạc nghe vậy thì khinh thường cười nhạo một tiếng: "Chị cũng đánh giá cô ta cao quá rồi, cho dù cô ta có lên giường với cả trăm người thì chuyện này cũng không thể cứu vãn được!"
"Đúng vậy, trong giới giải trí thì loại scandal này chính là vết nhơ nghiêm trọng của nghệ sĩ, rồi cô ta sẽ chẳng khác gì Giả Thanh Thanh, muốn tẩy trắng, hừ, nằm mơ!"
Thường Lị thoáng an tâm: "Đúng rồi, chị vừa mới cho người gửi tối hậu thư cho Ninh Tịch, yêu cầu 6h chiều ngày mai bắt buộc phải tới công ty nếu không sẽ lập tức ra lệnh phong sát cô ta, chị không tin ngày mai cô ta không xuất hiện!"
"Nhớ sắp xếp nhiều kí giả chào đón cô ta một chút!" Ninh Tuyết Lạc cười to.
Đang trả lời những bình luận quan tâm hỏi thăm sức khỏe của fan, trên màn hình đột nhiên hiện ra thông báo nhắc nhở có email mới.
Đã trễ thế này ai lại gửi email cho cô? Hơn nữa còn gửi vào địa chỉ email cá nhân.
Ninh Tuyết Lạc cũng không để ý nhiều, tiện tay mở ra nhìn một cái, lập tức chết sững tại chỗ, ly rượu vang đỏ trong tay cũng rơi xuống đổ hết lên người.
"Ốiii! Chị Tuyết Lạc, chị sao vậy?" Thôi Thái Tĩnh vội vàng cầm khăn giấy chùi cho Ninh Tuyết Lạc.
"Sao vậy Tuyết Lạc?" Nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Ninh Tuyết Lạc, Thường Lị lo sợ hỏi.
"Tự xem đi!" Ninh Tuyết Lạc run tay, giận dữ ném di động vào đầu Thôi Thải Tĩnh: "Rốt cuộc cô đã làm việc thế nào mà lưu lại sơ hở lớn như vậy? Tại sao lại gửi mail ở nhà của tôi? Chẳng phải tôi đã dặn cô mấy trăm lần là cô phải dùng tài khoản nặc danh để gửi tiền sao?"
Thôi Thái Tĩnh bị đập cho choáng váng hồi lâu mới hoàn hồn lại, cô ta ôm trán nhìn email trong di động xong cũng ngây người, vẻ mặt hốt hoảng nói: "Chị Tuyết Lạc, cái này không thể trách em, em thực sự đã dùng tài khoản nặc danh! Còn email...!lúc em gửi email chị cũng có mặt mà, lúc ấy chị cũng không nói gì!"

Ninh Tuyết Lạc đập nát ly rượu: "Tôi không nói chả lẽ cô không nghĩ ra sao? Cái gì cũng cần tôi phải chỉ đạo thì cô có tác dụng gì?"
Thường Lị nhìn email xong thì biểu tình cũng cứng lại: "Chuyện tôi lo lắng nhất đã xảy ra!...!Người gửi email này là ai? Chẳng lẽ là Trương Cường?"
Khuôn mặt Ninh Tuyết Lạc âm trầm: "Không thể nào, Trương Cường chỉ là một tên lưu manh vô lại, cấp 2 còn chưa học xong thì sao biết được địa chỉ IP với tài khoản nặc danh là gì?"
"Vậy...!chuyện này quá kì lạ...!Chuyện này trừ chúng ta ra chỉ có Trương Cường biết, chắc chắn là do hắn đã làm lộ chuyện! Chẳng lẽ...!hắn ta còn có đồng mưu? Nhưng Trương Cường đã trốn mất dạng rồi, chúng ta đi đâu mà tìm?" Thường Lị nóng nảy nói.
Ninh Tuyết Lạc phát điên đi qua đi lại trong phòng bệnh: "Nói nhiều như thế có ích lợi gì? Quan trọng là bây giờ phải giải quyết chuyện này thế nào!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.