Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 169: Sao Có Thể Là Ninh Tịch






"Ninh Tịch? Đâu? Ở nơi nào?"
"Ninh Tịch đến? Không thể nào! Cô ta còn dám xuất hiện?"
"Bên kia bên kia!"
.....
Tất cả các phóng viên đều nhìn sang bên kia, hơn nữa cũng rối rít đổi hướng máy quay sang chuẩn bị cướp tin tức.

Ninh Tịch nhướng mày, phản ứng đầu tiên của cô là che cho bánh bao nhỏ, không để người khác dọa đến thằng bé.
Nhưng mà, không đợi Ninh Tịch ôm lấy bánh bao nhỏ, đầu của cô đã được một bàn tay to lớn ấn vào một lồng ngực ấm áp, sau đó cái tay nhỏ bé của bánh bao nhỏ cũng nắm tay cô thật chặt tựa hồ như đang an ủi cô không cần phải sợ.
Đám người kia còn cách bọn bọ mười bước chân thì buộc phải dừng lại.
Không biết từ đâu nhô ra hai gã đàn ông cao lớn đeo kính đen, mặc nguyên cây đen, vẻ mặt hung ác, chặn tất cả bọn họ lại.
"Này, các người là ai, tránh ra! Chó ngoan không cản đường!" Có một phóng viên dường như bị chuyện nhất định phải cướp được tin tức làm cho nóng đầu, không nghĩ ngợi gì mà thốt lên.
Nhưng trong số họ cũng có người thông minh, vội vàng kéo lại tên đó lại, vẻ mặt kiêng kị giống như nhòm thấy thứ gì cực kì đáng sợ: "Anh điên rồi à? Đó là vệ sĩ của Lục thị!"
"Lục...!Lục thị...!sẽ không phải Lục thị đó chứ?"
"Thừa lời! Kinh Thành có mấy cái Lục thị?"
"Nhưng sao anh biết? Trên mặt bọn họ cũng không khắc chữ!"
"Anh bị ngu à? Không thấy gia huy* trên đồng phục của bọn họ sao?"
(*Gia huy: biểu tượng của gia tộc)
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều đồng loạt lùi về sau ba bước, mấy người vừa rồi có thái độ không tốt lập tức tỏ ra sợ hãi: "Hai vị đại ca, thật xin lỗi thật xin lỗi! Là chúng tôi có mắt mà không thấy thái sơn! Ngài ngàn lần đừng so đo với chúng tôi!"
"Trời ạ! Nếu hai người kia là vệ sĩ của Lục thị? Vậy ba người phía sau sẽ có lai lịch gì?
Các phóng viên dáo dáo ngó theo muốn nhìn cho rõ nhưng ánh mắt vừa mới dè dặt liếc tới thì tất cả đều sợ đến mặt không còn giọt máu.
Người đàn ông có thân hình cao lớn đang ôm cô gái vào lòng có khuôn mặt lạnh lùng đẹp như thiên thần, chỉ là, ánh mắt quá mức sắc bén, khí tráng cũng quá mức kinh người.
Những phóng viên có chút đạo hạnh thì đều có mắt nhìn người, phát hiện người đàn ông này không dễ chọc liền lập tức ngoan ngoãn cúp đuôi lại.
"Cái gì mà Ninh Tịch, chắc chắn anh nhìn lầm rồi! Người ta là một nhà ba người! Người phụ nữ kia sao có thể là Ninh Tịch?"
"Đúng vậy! Có phải muốn tin đến phát điên rồi không? Nhìn ai cũng cho là Ninh Tịch!"
"Người này vừa nhìn đã biết không dễ trêu vào, anh muốn hại chết chúng tôi sao?"
Đám phóng viên nhao nhao lên án người lên tiếng đầu tiên.
"Ờ thì, có thể là tôi nhìn nhầm rồi, chỉ có điều nhìn dáng dấp có chút giống, không phải lúc đầu các ngươi cũng nhận nhầm sao..."

"Giống cái rắm ý! Ninh Tịch là cái loại độc phụ lòng dạ rắn rết, vị tiểu thư kia nhìn một cái đã biết chính là hiền thê lương mẫu, khí chất cao quý thoát tục, làm sao mà giống nhau được?"
"Đúng vậy! Một cô gái ôn nhu hiền lành như vậy sao có thể là tiện nhân Ninh Tịch được!"
Lúc này, “Đinh” một tiếng, thang máy tới.
Cho đến khi ba người đã vào thang máy, đám phóng viên vẫn đứng tại chỗ cảm thán:
"Ầy, mấy người có chú ý đến đứa bé vừa rồi không, xinh thật đấy! Khuôn mặt cứ như khắc từ một khuôn ra với người đàn ông kia vậy, vừa nhìn đã biết là cha con!"
"Người đàn ông kia rốt cuộc là vị nào của Lục gia vậy? Khí tràng thật đáng sợ!"
"Tôi thấy người đàn ông kia có chút quen...!sao tôi lại thấy...!có chút giống Thần Tài Gia chứ?"
"Anh đừng nói nữa! Đúng là có chút giống thật! Vậy thì đứa bé kia...!sẽ không phải là vị Tiểu thái tử trong truyền thuyết chứ?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.