Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 116: Muốn Nghịch Thiên Mà!






"Ah, mưa rồi!!!" Từ trong đám người vang lên tiếng kêu kinh ngạc.
Bởi vì hoa đăng làm từ giấy nên không chống chọi được, nhanh chóng bịt mưa làm cho tắt hết.
Mà Ninh Tịch đang chuẩn bị hôn cũng vì sự cố đột nhiên này mà tạm ngừng, cô theo bản năng dùng tay che trên đỉnh đầu: "Sao tự nhiên lại mưa thế nhỉ? Ôi má ơi, đau quá! Mưa đá à!
Đang căng thẳng đến mức tim sắp ngừng đập đến nơi đột nhiên bị phanh két lại một cái, hậu quả là Giang Mục Dã suýt chút nữa thì ngất luôn tại chỗ: "Quỷ tha ma bắt, không phải báo đây là mùa khô hạn hả? Tự nhiên có mưa đá là thế nào?"
Lục Cảnh Lễ ở trong xe vẻ mặt đờ đẫn.

Mưa? Đang yên đang lành sao lại có mưa? Ợ! Nghe tiếng đập trên mui xe hình như còn là mưa đá nữa nha.
Đúng lúc này, trong não Lục Cảnh Lễ loé lên một ý nghĩ, khoé miệng co rúm nhìn ông anh đang ngồi bất động như núi, vẻ mặt điềm nhiên như không, thật đúng là sa mạc cmn lời: "Ngay cả mưa nhân tạo anh cũng "mời" đến được hả!.
anh muốn nghịch thiên à! Nhưng mà, hình như anh hơi mạnh tay rồi đấy, mưa đá rồi kìa!"
Tận mắt thấy cảnh quay bị bỏ dở nửa chừng, áp suất thấp chung quanh Lục Đình Kiêu mới từ từ rút đi, đôi môi mỏng lạnh bật ra hai chữ: "Đi thôi.
"
"Vâng thưa Đại thiếu gia.
" Tài xế nổ máy rời đi không một tiếng động trong màn đêm.
Quách Khải Thắng cũng không ngờ được sẽ xảy ra tình huống này, ngồi tiếc lên tiếc xuống, cảnh lúc nãy mà quay tiếp được thì chắc chắn sẽ là một cảnh vô cùng hoàn mĩ.
"Ài, thôi, thôi, có gian nan thì mới có thành công! Hôm nay chúng ta kết thúc ở đây thôi! Nhưng mọi người đừng có về vội, chúng ta đi liên hoan một bữa! Lần trước đã không tiếp đãi được Mục Dã, hôm nay nhất định phải bổ sung!" Quách Khải Thắng nói lớn với mọi người.

Gần đây đoàn làm phim gặp nhiều chuyện không thuận lợi, giờ làm bữa liên hoan để mọi người xích lại với nhau hơn.
Vốn đang buồn bực vì thời tiết đột nhiên thay đổi, nhân viên đoàn làm phim thoắt cái đã vui lên, toàn bộ đều vui vẻ hoan hô.
Giang Mục Dã chẳng có tâm trạng gì ậm ừ một tiếng, rõ ràng là đang không vui.
Ninh Tịch quẳng cho anh ta một cái khăn mặt: "Vẻ mặt này của ông là sao đấy? Thất vọng vì không được tôi cưỡng hôn à?"
"Thúi lắm, đấy là tôi không thích phải diễn lại với bà lần nữa thì có!" Giang Mục Dã lườm cô một cái, sau đó lên giọng cảnh cáo: "Tối nay, bà chắc không có chuyện gì đấy chứ?"
"Không có! Tôi thì có chuyện gì!" Ninh Tịch vừa nói vừa gửi tin nhắn cho Lục Đình Kiêu thông báo một tiếng.
Giang Mục Dã lén lút nhìn xem cô đang nhắn cái gì, sau đó mới phát hiện ra có cái gì không đúng: "Ninh Tiểu Tịch, tự dưng bà đổi tên Wechat làm gì thế?"
Đang từ "E の Ji Moshikongshikong" đổi thành "Đường Tiểu Tịch".
"À, là vì Lục Đình Kiêu.
"

Con ngươi của Giang Mục Dã chợt thu lại: "Lục Đình Kiêu bảo bà đổi? Thế là bà đổi luôn ấy hả? Cái tên bà dùng bao nhiêu năm, tôi kì thị như thế bà cũng chịu không đổi! Thế mà bây giờ anh ta bảo đổi cái bà đổi luôn?"
Ninh Tịch đưa mắt lườm Giang Mục Dã: "Đừng có kích động vớ vẩn thế được không? Anh ta đâu có bảo tôi đổi.
"
"Vậy thì tại sao bà lại đổi?"
"Bởi vì anh ấy bảo cái tên này không tệ, muốn tôi tìm hộ anh ấy một cái tến giống thế!"
Giang Mục Dã: "!.
" WTF! Kĩ năng tán gái của ông cậu này cũng hung tàn quá đi mất! Chiêu này cũng nghĩ ra được à?
Ninh Tịch thở dài: "Ông nghĩ xem một đứa đàn ông thô thiển như tôi dùng cái tên dở hơi này còn được.
Còn anh ta, đường đường là một Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn nếu bị tôi ảnh hưởng mà đổi tên tài khoản Wechat thành tiếng sao hoả, thì tôi đây quả thật là nghiệp chướng nặng nề? Thế cho nên, tôi đành phải thuyết phục anh ta, tiếng sao hoả bây giờ đã lỗi thời rồi, để chứng minh cho điều đó nên ngay bản thân tôi cũng đổi tên luôn!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.