Yêu Ma Đạo

Chương 72:




Sự xuất hiện của Mạt Đồng đối với Tích Duyên mà nói là có chút ngoài ý muốn, bởi vì y có nghe quản gia nói qua Mạt Đồng bình thường luôn thích đến Noãn Tình các ở cách vách, hôm nay như thế nào chạy đến bên này. Nếu không phải Mạt Đồng ngày thường lưu luyến những loại địa phương như thế này, Tích Duyên thậm chí thiếu chút nữa là tự mình đa tình cho rằng Mạt Đồng đến nơi này là để tìm y a.
Tình huống lúc này làm cho Tích Duyên quả thực vô cùng khó xử, tả cũng không phải, hữu cũng không phải, hơn nữa nhãn thần hỗn loạn oán niệm của Mạt Đồng lại không ngừng trêu chọc tâm tình của y, khiến cho Tích Duyên cứ như đang đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. <Cô vợ nhỏ bắt quả tang chồng mình ngoại tình với thằng khác =]]>
“Ngươi nếu thích nhị vị hoa khôi này, không ngại có thể hay không chúng ta cùng ngồi một bàn.” Xích Luyện cũng chấp nhận yêu cầu của Mạt Đồng, mà ý định này của hắn cũng rất hợp với ý muốn của Mạt Đồng.
Xích Luyện chỉ cần liếc mắt ngay lần đầu tiên cũng đã có thể nhận ra Mạt Đồng, hắn đương nhiên cũng biết những chuyện kể khổ của Tích Duyên khi nãy, vị biểu đệ bà con xa của Trương Tử Yến cũng chính là Mạt Đồng. Xích Luyện mặc dù cùng Mạt Đồng quan hệ không tốt lắm, nhưng để Mạt Đồng ngồi chung một bàn cũng không thành vấn đề.
Xích Luyện nhìn về phía nam nhân, thay nam nhân ngã một chén rượu: “Tích đại ca, ngươi sẽ không để ý, đúng không.” Ngữ khí của hắn thực nhẹ, cũng coi như là hỏi qua ý kiến của nam nhân.
“Ân, không ngại.” Tích Duyên buông xuống suy nghĩ, uống rượu.
Tú bà nhìn đến sự tình bãi bình, liền phân phó hai vị đầu bài cô nương hảo hảo chiêu đãi ba vị khách nhân. Hai vị nữ nhân quần áo bại lộ cũng chỉ im lặng ở một bên hầu hạ.
“Tích thúc, thực trùng hợp, ngươi gần đây mỗi đêm đều trở về rất trễ, tuy vậy cũng không nên sau lưng thê tử của ngươi mà đến mấy loại địa phương như thế này chứ.” Mạt Đồng không chút khách khí cầm lên mấy bình rượu, nửa thật nửa giả đùa cợt nam nhân.<Thê tử ở đây là ngươi ám chỉ ngươi hay Tử Yến =]]>
“Hôm nay là cùng Xích huynh đệ tới, ngươi sau khi hồi phủ không được nói lung tung, Tử Yến hội hiểu lầm.”
“Tích thúc sợ Tích phu nhân biết ngươi tới những nơi trăng hoa như vậy, thế cần gì phải đến chứ, ngươi nếu hôm nay hồi phủ lại có thể mời ta cùng đi, ta không chừng sẽ nghĩ lại mà thay ngươi giấu diếm nga.” Mạt Đồng ôm lấy vò tử tửu, gọi gã sai vặt trong *** cầm lên mấy cái chén lớn tinh xảo, “Chúng ta tạm thời không nói đến chuyện đó nữa, uống trước rượu, sau trở về chúng ta tái chậm rãi nói.”
Tích Duyên đơn giản giới thiệu hai người cho nhau, Xích Luyện vờ như không biết Mạt Đồng, rất phối hợp lộ ra biểu tình kinh ngạc, Mạt Đồng cũng chỉ là khinh thường hừ một tiếng đối Xích Luyện.
“Ngươi sao có thể vô lễ như thế?!” Tích Duyên có chút buồn bực, Mạt Đồng ám phúng<âm thầm giễu cợt, ám trong mờ ám:) ; phúng trong trào phúng ấy> y có thể coi như không tính đi, y cũng chẳng so đo làm gì, chính là hắn thế nhưng lại đối Xích Luyện không lễ phép như vậy còn không phải khiến Xích Luyện chê cười.
“Không sao, Tích đại ca ngươi không cần tức giận.” Xích Luyện vươn tay đem bàn tay lạnh lẽo của mình đặt lên bàn tay của nam nhân, “Ta nghĩ Mạt Đồng cũng không phải cố ý.”
“Cũng là ngươi tối hiểu được lí lẽ.” Bàn tay của Tích Duyên cũng tự nhiên mà đặt lên trên tay của Xích Luyện, y nói chính là lời nói thật tâm, Mạt Đồng đúng là chẳng bao giờ để kẻ khác bớt lo lắng a.
Mạt Đồng liếc nhìn nơi bàn tay hai người chạm vào nhau, hắn uống một ngụm rượu, hướng tới hai vị đầu bài ngoắc: “Đều lại đây cho ta, hôm nay nếu phục vụ ta thoải mái, ta liền cho các ngươi bạc trắng vạn lượng.”
Mạt Đồng mới vừa nói xong, Tích Duyên đang muốn uống rượu liền theo bản năng mà mở miệng hỏi: “Ngươi làm sao có nhiều ngân lượng như vậy, ngươi hiện tại là còn ở Trương phủ của ta, ngươi lại......” Y còn chưa nói xong, liền ý thức được Mạt Đồng rất có thể là lấy bạc từ phòng thu chi, y nghi hoặc nhìn về phía Mạt Đồng, lại nhận được tiếu ý âm mưu thực hiện được, đồng tử đen nhánh tràn ngập tà khí xua đi cũng không thể tan.
Này hỗn trướng......
Tích Duyên tức giận đến thiếu chút nữa bị rượu làm sặc, y bảo Trương quản gia cấp Mạt Đồng chút bạc để hắn mua rượu, cũng không phải bảo Mạt Đồng chính mình có thể đến phòng thu chi rút ngân lượng mà ra ngoài ngoạn thanh lâu.
Hai nữ nhân nghe được phân phó của Mạt Đồng, ngoan ngoãn ngồi vào bên người hắn. Một vị ôm lấy bả vai Mạt Đồng, một vị thay Mạt Đồng xoa bóp chân, hầu hạ đến Mạt Đồng thư thư phục phục.
“Tích thúc đừng nóng giận.” Mạt Đồng một tay ôm lấy vị nữ nhân kia, ôm thân thể mềm mại của nữ nhân, thật là so với thân thể nam nhân lâu lý thoải mái hơn rất nhiều. Mạt Đồng uống hết mấy khẩu rượu mà đầu bài đưa lên, hướng Tích Duyên đang gần như nổi cáu kia nói, “Ngươi hôm nay nếu đã đến đây, ta sẽ để ngươi ngoạn đến cao hứng mới trở về, để tránh đến lúc đó ngươi nói ta làm mất đi hưng trí của ngươi.”
Hắn nhẹ nhàng nói. Hắn hôm nay đi theo Tích Duyên cả ngày, nguyên bản nghĩ nam nhân sẽ hồi phủ trước khi mặt trời lặn, không nghĩ tới Tích Duyên thế nhưng chủ động đi tìm Xích Luyện, chẳng lẽ Tích Duyên này nam nhân......
Thích Xích Luyện?
Nếu không phải, y vì sao chỉ cần nhìn đến Xích Luyện liền đã lộ ra cái loại biểu tình tước dược <nói chung là vui vẻ, hạnh phúc> này, loại biểu tình này hắn cho đến bây giờ mới lần đầu nhìn qua, nếu không phải là nhờ vào Xích Luyện hắn chỉ sợ cả đời này cũng đừng hòng được nhìn đến.
Mạt Đồng càng nghĩ càng sinh khí, Xích Luyện kia con thối xà, cư nhiên đem Tích Duyên đưa đến cái loại địa phương này, cái nơi trăng hoa nữ nhân quyến rũ lại phong tình, nếu Tích Duyên chịu không nổi hấp dẫn mà lưu luyến nữ nhân ôn nhu hương, kia hắn làm sao bây giờ......
Vì thế, hắn cái gì cũng không quản, tựa như đi bắt kẻ thông *** oán phụ, xuất hiện ở lâu lý.
Đối mặt khiêu khích của Mạt Đồng, Xích Luyện cũng không biểu hiện ra chút tức giận nào, hắn hiện tại đang vô cùng hưng trí mà nhìn chằm chằm vào tình huống trước mắt, nhìn đến Tích Duyên bị lời nói của Mạt Đồng châm chọc đến nỗi uất nghẹn nói không nên lời, nhãn ba nơi đáy mắt u tĩnh của hắn lặng lẽ lưu chuyển.
Lúc này.
Xích Luyện chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng mà chế trụ bàn tay của nam nhân, đồng thời đem mười ngón tay của hai người đan xen vào nhau. Lúc này Xích Luyện mới thong thả mà ngẩng đầu, ý vị thâm trường nhìn về phía Mạt Đồng ngồi đối diện hắn......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.