Yêu Ma Đạo

Chương 309: Pn1




Từ sau lúc nam nhân trở về Trương phủ, cuộc sống cũng trở nên có quy luật. Hắn tiếp quản trà phô Trương gia, nghiêm nghiêm túc túc làm sinh ý, mỗi ngày hắn đều đi tới trà phô. Tuy rằng cuộc sống quy luật, nhưng mà người trong nhà cũng nhiều, 5 người kia đều có phòng ở Trương phủ, có biệt viện, nhưng mà ngày thường rất ít ở trong phủ.
Từ sau khi nam nhân tiếp quản sinh ý trong tay của Cửu Hoàng, Cửu Hoàng trở về phương Bắc một đoạn thời gian. Bởi vì rất lâu không trở về, người của phương bắc liên tiếp phái người tới hối thúc y. Nam nhân cũng liền bảo y đi về trước nhìn xem, an bài gia sự thật tốt rồi trở về, dù sao phòng gian, viện tử đều là lưu trữ cho y, người khác cũng không chiếm cứ được.
Mà Phật Hàng thân là cốc chủ của Thanh Phong cốc, cũng là phải trở về, hơn nữa y cũng đã quy vị, thường xuyên đều sẽ đi lên trời, nhưng mà cho tới bây giờ nam nhân cũng không hỏi y đi làm cái gì, phòng của y cũng là lưu trữ.
Tóm lại sau khi đi thì phòng sẽ có người thu dọn, thời điểm trở về lập tức liền có thể vào ở.
Mà Xích phủ của Xích Luyện ngay tại Biên thành, y cũng thường xuyên quay về Xích phủ, thời điểm thượng đế dụ triệu (gọi zề) mới đi lên trời, mà Mạt Đồng cũng trở về Thiên Đồng phái.
Bởi vì Mạt Đồng đưa Thần Hỏa lệnh cho Nham Vân, cho nên đương nhiên phải đi khỏi địa phương đó, toàn thể Thiên Đồng phái dời tới địa phương khác, trả Nham môn lại cho Nham Vân.
Nhưng mà Nham Vân cực ít trở về đó, thời điểm ban đầu y cơ bản liền chờ ở Trương phủ không ra ngoài, mỗi ngày đều chờ nam nhân trở về, nhưng mà nam nhân rất ít khi thân mật cùng y.
Thời điểm mới đầu Nham Vân còn cho rằng nam nhân là mệt mỏi, hoặc là chính là thẹn thùng. Y biết nam nhân rất đạm bạc đối loại chuyện này, nếu như y không yêu cầu, nam nhân vĩnh viễn cũng sẽ không chủ động đề xuất.
Nhưng mà dần dần, Nham Vân phát hiện rất bất thường, cho dù là y chủ động thì nam nhân cũng từ chối y. Chỉ có lúc mới vừa mới bắt đầu, 1 tháng đầu nam nhân sẽ không cự tuyệt y, nhưng theo ngày trôi qua, nam nhân càng ngày càng lãnh đạm đối y……..
Y cũng không tốt mở miệng hỏi nam nhân, nhưng mà rất nhanh y liền nhận ra, nam nhân tựa hồ từ đầu tới cuối cũng chưa nói qua lời tha thứ y, điều này làm cho Nham Vân trở nên thực mâu thuẫn.
Lúc trước là y đối nam nhân không tốt, nhưng mà nam nhân đích thật là không phù hợp thẩm mỹ của y. Cho dù là hiện tại, nam nhân cũng không phù hợp tiêu chuẩn thưởng thức của y, nhưng mà……..
Y chính là có chút không muốn nhanh như vậy liền rời khỏi nam nhân. Nham Vân y vốn có rất nhiều việc cần hoàn thành, y đều hiện còn đang mặc kệ nó, mỗi ngày chờ nam nhân trở về ăn cơm.
Nhưng mà nhìn đến bộ dáng lạnh lùng thản nhiên của nam nhân, y thế nhưng giống như 1 oán phụ, trong lòng rất khó chịu, y ở nhà cả ngày chờ đợi “tướng công”, sau khi về nhà chẳng những không cười với y, còn cực ít nói chuyện cùng y.
Cho dù không nói chuyện cùng y, chí ít không cần làm bộ không nhìn thấy y. Mỗi buổi tối thời điểm ăn cơm, tuy rằng nam nhân gắp rau cho y, nhưng mà y gắp đồ ăn cho nam nhân thì nam nhân cơ bản cũng không ăn. Cái này có chút tổn tương tới tự tôn của Nham Vân, vì thế Nham Vân hai ngày không chủ động nói chuyện với nam nhân, nhưng mà ngày thứ ba liền hoàn toàn chịu thua.
Bởi vì không đồng ý cho y chạm vào, chỉ có lúc ban đầu nam nhân đáp ứng y, sau khi để y ở lại, nam nhân để y đụng chạm vài lần mà thôi, sau đó hơn nửa năm cũng không để y chạm qua.
Y liền ngay cả nam nhân đều không gặp được……..
Điều này làm cho Nham Vân có chút cực kỳ buồn bực. Nhất là nhìn đến sau khi Cửu Hoàng trở về, trong lòng y liền khó chịu.
Mỗi lần Cửu Hoàng trở về thì nam nhân đều mặt mày hớn hở, Cửu Hoàng mang về đặc sản phương Bắc, nam nhân cũng không cho phép y chạm vào, trực tiếp sai hạ nhân thu hồi khố phòng (nhà kho), không cho y xem, hơn nữa mỗi lần Cửu Hoàng trở về đều tới trong phòng nam nhân…….
Điều này làm cho Nham Vân rất khó chịu, hơn nữa nam nhân lại chưa bao giờ cự tuyệt Cửu Hoàng, buổi tối thanh âm cái giường chấn động kia, y ngủ ở cách vách phong nam nhân nên nghe rõ rõ ràng ràng.
Mỗi lần Cửu Hoàng trở về, sắc mặt của Nham Vân cũng không tốt lắm. Bởi vì buổi tối đều không ngủ được, mà thời điểm ăn cơm, Cửu Hoàng gắp đồ ăn cho nam nhân thì nam nhân đều ăn.
Y gắp đồ ăn cho nam nhân, nam nhâm hoặc là đặt ở trong bát, hoặc là để lại trong chén đĩa ở bên cạnh, cũng không ăn. Nham Vân cảm thấy chính mình thực ủy khuất, nhưng mà lại không thể chỉ trích nam nhân.
“Không hợp khẩu vị sao?”. Nham Vân nhìn thấy Cửu Hoàng đang nói chuyện cùng nam nhân, y muốn biết vì sao nam nhân không ăn đồ ăn y gắp.
Nam nhân cũng không nói chuyện, chỉ là lắc đầu, bảo hạ nhân bưng thuốc bổ đã nấu tốt cho Cửu Hoàng lên. Mấy thứ này đều là trân phẩm Cửu Hoàng theo phương Bắc mang tới, mỗi lần Nham Vân cũng không được ăn 1 xíu nào.
Cửu Hoàng biếng nhác nhìn mấy lần đồ ăn trong chén đĩa, nhíu mày: “Ngươi làm đồ đệ của hắn lâu như vậy, ngươi thế nhưng ngay cả hắn thích ăn cái gì cũng không biết?”.
Nam nhân cũng chỉ là bình tĩnh nhìn Nham Vân: “Không sao chính ngươi thích ăn cái gì liền gắp cái đó, ta muốn ăn cái gì thì ta sẽ tự mình gắp”. Hắn dứt lời liền im lặng ăn cơm.
Nham Vân có chút đăm chiêu “ân” 1 tiếng, liền không nói nữa. Kể từ hôm nay, y cũng không lại gắp đồ ăn cho nam nhân nữa. Nhưng mà Cửu Hoàng nói chính là sự thật, y thật sự không có chú ý nam nhân thích ăn cái gì, nhưng y lại nhớ rõ Liễu Phong thích ăn cái gì.
Từ nhỏ tới lớn y đều không có đặc biệt chú ý nam nhân, ngược lại là Liễu Phong cái người xinh đẹp kia, làm cho y ký ức vẫn còn vẹn nguyên, y mọi sự đều nghĩ đến Liễu Phong. Nhưng mà kết quả là cái người mà y cho tới bây giờ cũng không chú ý, cho tới bây giờ cũng không quan tâm, mới là người đến cuối cùng đều vẫn ở lại bên người y, Nham Vân chỉ cảm thấy là vận mệnh trêu người.
Từng là nam nhân hành sự nhìn sắc mặt y, nhưng hiện tại lại trái ngược. Tuy rằng không thể nói y hành sự phải xem sắc mặt nam nhân, nhưng mà thái độ của nam nhân thủy chung đều ảnh hưởng y.
Mà mỗi lần thời điểm Phật Hàng tới, nam nhân đều sẽ tự mình đi hầm canh cho Phật Hàng, thần tiên không ăn ngũ cốc, nhưng uống canh dù sao vẫn tốt hơn so với mỗi lần đều uống nước suối. Từ sau khi Nham Vân vào ở Trương phủ, nam nhân không còn có tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho y. Y thậm chí bắt đầu hoài niệm đoạn ngày trước kia cùng nam nhân cư trú ở vùng ngoại ô phương Bắc kia.
Nhưng Nham Vân y là ai chứ, chưa bao giờ thương cảm. Y biết sau khi Phật Hàng trở về thì nam nhân luôn cùng một chỗ cùng Phật Hàng. Mỗi lần sau khi Phật Hàng tới đây, Nham Vân đều sẽ không đi ra ăn cơm, đều chỉ tại trong phòng ăn, bởi vì Nham Vân không muốn nhìn đến trường hợp nam nhân dùng miệng tự mình đút Phật Hàng uống canh.
Nếu là Mạt Đồng tới đây, Nham Vân càng thêm sẽ không đi ra ngoài, bởi vì mấy lần y bắt gặp Mạt Đồng ôm nam nhân nói chuyện ở trên hành lang, hơn nữa nam nhân rủ mắt nhỏ giọng nói chuyện cùng Mạt Đồng.
Y nhớ rõ ngày đó thời điểm y đi ngang qua hành lang, nhìn đến Mạt Đồng ôm nam nhân nói chuyện nói 1 hồi liền hôn lên, y biết Mạt Đồng nhìn thấy y, y cũng biết Mạt Đồng là cố ý.
Nhưng mà nhìn đến nam nhân ở trong nguực người khác, cả người y cũng không thoải mái, Nham Vân ngoại trừ mới đầu mấy lần cùng bọn họ cùng nhau ôm nam nhân, nhưng mà sau đó Nham Vân rất ít khi gia nhập.
Bởi vì y thích một mình cùng một chỗ cùng nam nhân, không chỉ có chỉ là làm tình, y còn muốn trò chuyện cùng nam nhân, nhưng mà nam nhân chính là không dành thời gian cho y……….
Hơn nữa ở trong mắt Nham Vân thì nam nhân rất để ý Xích Luyện. Tuy rằng mỗi lần thời điểm Xích Luyện trở về, nam nhân vừa không nấu canh cho Xích Luyện, cũng sẽ không dùng miệng đút Xích Luyện ăn cơm, nhưng mà mỗi lần trước 1 đêm Xích Luyện trở về, tâm tình của nam nhân đều đặc biệt tốt, tự nhiên cũng liền hoà nhã vài phần đối Nham Vân, thỉnh thoảng còn có thể đi mua thêm vài món tân y sam……..
Chờ sau khi Xích Luyện trở về, Xích Luyện bình thường đều sẽ mang nam nhân đi ra ngoài. Bọn họ cũng không ở Trương phủ, nếu như nam nhân cả đêm không trở lại, hoặc là mấy ngày không trở lại, Nham Vân mấy ngày đều không ngủ ngon.
Gần đây Nham Vân đều ở nhà, bởi vì những người khác đều vắng mặt, y liền ở lại Biên thành bồi nam nhân. Theo thời gian trôi qua, y rất nhanh liền phát hiện, nam nhân bảo lưu (tạm để đó, tạm thời giữ lại ko xử lý) cảm tình đối y, hoặc là nói nam nhân cho tới bây giờ cũng không tồn tại tha thứ hay không tha thứ y, bởi vì nam nhân đã đem nó trở thành 1 thứ có cũng được mà không có cũng được, nói nam nhân để y ở lại, còn không bằng nam nhân kỳ thật là để Nhị Cẩu ở lại.
Trước đây cái chớp mắt nhẹ nhàng kia của nam nhân bao hàm rất nhiều điều. Y bây giờ còn nhớ rõ bộ dáng thương tâm lúc ấy của nam nhân. Sau khi từ Kỵ Long sơn từ biệt cùng nam nhân, y suy nghĩ rất nhiều, y từng không rõ nam nhân vì sao phải đối y tốt như vậy, nhưng mà thật giống như chính y đối Liễu Phong như vậy, không có lý do gì.
Lần đầu tiên Nham Vân cảm thấy chính mình thực có lỗi với 1 người, y rất có lỗi với nam nhân, rất có lỗi với sư thúc của y, rất có lỗi với nam nhân kiên cường vì y khóc rất nhiều lần.
Nhưng mà y sẽ không biểu đạt (giãi bày), ngày đó y ôm nam nhân nói rất nhiều, những điều mà y sẽ không nói thì đều nói ra. Tuy rằng nói không tốt lắm, nhưng là y cũng hy vọng nam nhân hiểu được tâm ý của y.
Tuy rằng nam nhân bình thường không hay nói chuyện cùng y, nhưng mà y có thời gian thì đều sẽ đi trà phô gặp nam nhân, nhìn đến nam nhân đang bận rộn, y cũng không quấy rầy, liền ngồi 1 lát thì trở về Trương phủ.
Mỗi lần Nham Vân nói chuyện cùng nam nhân, nếu như gọi nam nhân “a Thúc” thì nam nhân mới đáp lời, nếu như gọi nam nhân “sư thúc” thì nam nhân sẽ không để ý tới y. Nham Vân thông minh như vậy, rất nhanh liền hiểu được ý của nam nhân.
Nam nhân tiếp nhận chính là Nhị Cẩu ngây ngốc, mà không phải y Nham Vân môn chủ của Nham môn.
Gần đây thời tiết chuyển lạnh, trong viện tử của Trương phủ có rất nhiều lá rụng. Ban đêm nam nhân thích ngồi ở trong viện tử xem sổ sách, bên trong thư phòng rất bí bức, hắn đều đem sổ sách ra ngoài, ngồi ở trong viện tử đối chiếu sổ sách. Hắn mới vừa bận xong liền nhận thấy được có người tới gần, lập tức có tử bào choàng trên vai của hắn.
Nham Vân điềm tĩnh ngồi xuống bên người của nam nhân, bởi vì y đem ngoại sam của chính mình cho nam nhân, cho nên hiện tại y chỉ mặc nội nam. Từ trước đến nay y luôn sạch sẽ, y sam có một chút dơ sẽ lập tức giặt, trước kia đều là nam nhân giặt cho y, nhưng mà từ sau khi trở về, nam nhân cũng không giặt cho y nữa.
Đều là hạ nhân của Trương phủ giặt.
“Đêm đã khuya, vì sao còn chưa nghỉ ngơi?”. Nam nhân ngước mắt nhìn Nham Vân, thần thái trên mặt của hắn thực ôn hòa, ở trong bóng đêm dày đặc có vẻ rất là ôn nhu, bình tĩnh.
“Ngủ không được”. Nham Vân bảo hạ nhân bưng tới chút nước trà cùng điểm tâm, y muốn nam nhân bồi y ngồi thêm 1 lát, “Mấy ngày nay ngươi đều rất bận rộn, bận tới ngay cả thời gian nghe ta nói đều không có”.
Nam nhân là muốn sớm làm cho sinh ý của trà phô vào quỹ đạo, hắn liền có thể nghỉ ngơi. Tới lúc đó là có thể đi nơi nơi nhìn xem 1 chút, cho tới bây giờ hắn còn chưa tới phủ đệ phương bắc của Cửu Hoàng.
“Có chuyện gì, ngày mai chúng ta bàn lại. Ta đi nghỉ ngơi trước, ngươi cũng sớm đi nghỉ ngơi đi”.Nam nhân cầm sổ sách lên, liền đi thư phòng. Hắn cất sổ sách xong, mới ra cửa liền nhìn đến Nham Vân đứng ở cửa.
Nham Vân cũng không nói gì, cũng chỉ là im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm nam nhân. Nam nhân nhận thấy Nham Vân tựa hồ không cao hứng lắm, nhưng mà hắn không định an ủi Nham Vân, hắn muốn vòng qua Nham Vân để rời đi.
Nham Vân cũng không ngăn cản, chỉ là một đường đi theo nam nhân xuyên qua hành lang. Nam nhân đi tới trước cửa phòng, mới chậm rãi dừng bước……..
“Không phải ta đã nói rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau, ngươi cũng mệt mỏi…….”.
Lời của nam nhân còn chưa nói xong, Nham Vân thấp giọng ngắt lời nam nhân, “Ngày mai ta liền rời đi”. Y chỉ là nhìn nam nhân, trong con ngươi kia lộ ra cảm xúc khó hiểu.
Muốn rời đi……..
Mới nửa năm mà thôi, liền chịu đựng không được………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.