Yêu Ma Đạo

Chương 206:




Nam nhân thất thần một lát, xích sắt trong tay liền buông lỏng, con linh hổ kia liền xông ra ngoài, cường hãn hung mãnh đánh về phía Nham Vân, rống giận kinh thiên (tận trời) kia chấn động màng tai của nam nhân.
Nham Vân trấn định đứng ở tại chỗ, hơi nhíu mày một chút, y nửa điểm ý tứ trốn tránh đều không có, giống như một chút cũng không sợ hãi, một chút cũng không sợ sệt.
Đôi mắt của y lạnh nhạt nhìn chằm chằm nam nhân đang nhíu mày, trong mắt của Nham Vân bình tĩnh, hoàn toàn không để ý công kích của linh hổ, mắt thấy linh hổ đánh về phía y……
Vèo ——
Một tiếng lợi khí (vũ khí sắc bén) xé gió mạnh mẻ truyền tới, Hỏa Nhận bắn ra từ trong Trang phủ, tryền tới tiếng thần binh kêu to chói tai, Hỏa Nhận kia từ trên trời giáng xuống, nặng nề mà cắm vào mặt đất, ngăn cản công kích của linh hổ, linh khí mạnh mẻ kia bức linh hổ xám xịt quay về, Hỏa Nhận kia ở trong gió tản ra quang mang lúc tối lúc sáng. (2 pé thú kưng quánh nhau vì chủ mềnh, kute quá, mỗi tội em Hổ bị em Nhận ho 1 tiếng đã cong đuôi chạy dzìa nhà, haizzzz)
Tiếng lợi khí kêu gào cũng theo linh hổ hồi phủ mà dần dần biến mất, cả người nam nhân đều sửng sờ ở tại chỗ, hắn thật đúng là không ngờ Hỏa Nhận của Nham Vân sẽ ở loại thời điểm này đi ra hỗ trợ.
Nham Vân đứng không nhúc nhích, y nhìn nam nhân 1 lát, ” Ngươi hẳn là biết được chuyện Cửu Tiên trấn phải phong thành 3 ngày, hai vị kia ở phủ ngươi như thế nào không có mang ngươi rời đi sao?”.
“Bọn họ đi ra ngoài làm việc, không ở phủ”. Nam nhân thả 1 con linh hổ khác đi vào Tích phủ, hắn không muốn nhìn Nham Vân, hắn vốn đang muốn nghe xem Nham Vân nói chút lời dễ nghe nhưng Nham Vân tựa hồ thích vũ nhục hắn hơn.
Nham Vân đạp lên mặt vết nứt rất nhỏ bị Hỏa Nhận làm ra, từng bước một tiêu sái bước lên bậc thang, nam nhân nhìn thấy y tới gần thì bật người muốn bỏ chạy, nhưng nghe được y cười nhạo hắn lo sợ phiền phức.
Hai chân của nam nhân dính ở tại chỗ.
Lúc này Nham Vân đã đi tới trước mặt nam nhân: “Thấy ta thì muốn chạy trốn, ta cảm thấy ngươi không có gì thanh cao cả, ngươi có vốn liếng gì mà không nhìn ta, nói nghe 1 chút nào, để ta kiến thức một chút lợi hại của ngươi”. Y hừ cười, cười nhạo nam nhân, vươn tay quệt lên cái áo bị mồ hôi làm ướt nhẹp của nam nhân.
Nam nhân từng bước lui ra phía sau, tránh đi Nham Vân.
“Ta không có chuyện gì nói với ngươi cả, ngươi sớm đi trở về nghỉ ngơi đi”. Nam nhân hướng trong phủ đi, mới vừa đi phía trước 1 bước thì Nham Vân cản hắn lại ở trước đại môn, giơ tay đóng lại đại môn.
Nam nhân im lặng không lên tiếng nhìn động tác của Nham Vân, có chút không rõ ý tứ của Nham Vân, nhưng Nham Vân cười nhạo cùng nhìn chằm chằm nam nhân: “Ngươi xem ngươi đều mặc phá (xấu, hỏng) y phục gì kìa, y phục của ngươi là phô tử (cửa hàng) ở thành Đông làm ra có đúng không?”. Nham Vân thực xem thường cách ăn mặc của nam nhân, nhìn cảm thấy nam nhân từ tuổi trẻ cho tới bây giờ đều ăn mặc nhất bản nhất nhãn (có 1 kiểu duy nhất).
Không có gì thay đổi, cũng không có tâm ý gì.
“Là ở thành Đông làm”. Nam nhân thấp giọng trả lời, y phục này là Mạt Đồng làm cho hắn, chất vải rất tốt nhưng lại rất mắc tiền, hắn cũng không biết vì sao Nham Vân sẽ xem thường như thế.
Nhưng nam nhân cũng sẽ không phủ nhận, từ trước đến nay Nham Vân đều ăn mặc ngăn nắp lệ lượng (sáng chói + đẹp), thậm chí có thể dùng từ xa xỉ để hình dung, tử y của Nham Vân cho dù trong bóng đêm thì nhìn qua cũng rất có khí tràng, thực tôn quý.
Hơn nữa dung nhan của Nham Vân tuấn tú, lại không nói nhiều, nhìn người liền cảnh đẹp ý vui, vì sao nói chuyện luôn đả thương người như thế, nam nhân biết rõ Nham Vân cũng chỉ đối hắn mới như vậy.
Đối những người khác đều thực hữu hảo………
Nam nhân không nhìn Nham Vân, nghĩ muốn đi vòng qua Nham Vân, nhưng Nham Vân lại cản hắn lại, không cho hắn vào phủ, Nham Vân thờ ơ đứng ở trước cửa của Tích phủ, chặn đường hồi phủ của hắn.
“Khó trách muốn dẫn ngươi đi nơi đó làm y phục, kẻ có tiền cùng người có địa vị đều ở bố trang bên thành Nam làm y phục, chỉ có hạ đẳng (thấp kém) nhân mới đi thành Bắc làm y phục”. Đôi mắt đạm mạc của Nham Vân vô tình đánh giá nam nhân, nhìn thấy đáy mắt bình tĩnh của nam nhân lộ ra tức giận thì y tạm dừng 1 lát.
Nam nhân thoáng có chút tức giận, hắn phản bác Nham Vân: “Y phục này rất mắc, nếu là hạ đẳng nhân mặc thì chắn chắn sẽ không mắc như thế, ở nơi nào làm y phục cũng không quan trọng, chính yếu là vừa người là được”.
“Là thực vừa người”. Nham Vân cười nhạo sự ngu xuẩn của nam nhân, y giơ tay kéo ống tay áo của nam nhân, y phục của nam nhân bị y xé đứt, nam nhân nghĩ muốn đẩy y ra thì đích y nói, “Phô tử kia đều là làm y phục cho người không đứng đắn, tiểu quan thanh lâu chuyên làm y phục ở phô tử đó, xa phu xe ngựa đều làm y phục ở nơi đó”.
“Không sao hết”. Nam nhân tỏ vẻ không ngại, chỉ cần là y phục có thể mặc được thì tốt rồi.
“Không biết là vị nào ở quý phủ ngươi mua cho ngươi y phục này, nói vậy người nọ cũng là đem ngươi trở thành cái loại mặt hàng này, gần đây tiểu quan trong thanh lâu đều mặc như ngươi, nói vậy khách nhân là muốn nếm thử chút mới mẻ, ngoạn ngoạn thanh lịch”. Ánh mắt của Nham Vân chậm rãi từ ngực của nam nhân di chuyển tới trên mặt nam nhân vẻ mặt phức tạp, “Ngươi còn có mặt mũi mặc đi ra ngoài a, không sợ mất mặt sao?”. Ngữ khí y thản nhiên, cũng nói xong lời nói đả thương người nhất.
Lời nói của Nham Vân làm cho trong lòng nam nhân trở nên phức tạp, phô tử kia là Mạt Đồng dẫn hắn đi, hắn cảm thấy y phục nơi đó rất mắc, đương nhiên có lẽ ở trong mắt hắn y phục rất đắt tiền mà ở trong mắt Nham Vân lại không đáng giá một đồng tiền, nghe xong lời nói của Nham Vân thì hắn cuối cùng đã biết, vì sao Mạt Đồng chưa bao giờ mặc y phục hắn mua cho Mạt Đồng…….
Thì ra là ghét bỏ.
Nam nhân bình tĩnh nhìn về phía Nham Vân: “Đây là chuyện của ta, ta mất là mặt là của ta, không liên quan tới ngươi, xin ngươi tránh ra đừng chắn đại môn của Tích phủ, nhà ngươi ở đối diện”.
Nam nhân giơ tay muốn đẩy Nham Vân ra nhưng Nham Vân lại nắm ngón tay của nam nhân, cản nam nhân lại: “Như thế nào? Muốn đánh ta, ta cho ngươi mượn 10 lá gan thì ngươi cũng sẽ không dám đánh ta”.
Sắc mặt của nam nhân thay đổi, nghĩ muốn rút tay về.
Nhưng Nham Vân lại nắm chặt tay nam nhân, y nhìn thấy nam nhân phản ứng như thế thì trong đôi mắt y tràn ngập cười nhạo thản nhiên: “Toàn bộ người của Thanh Sơn đều biết ngươi yêu ta điên cuồng, không tiếc hết thảy thủ đoạn đê tiện để trèo lên giường của ta”. Ngón tay y gắt gao chế trụ tay của nam nhân, khiến nam nhân muốn rụt tay lại cũng không được, không giãy ra được.
“Buông”. Nam nhân mở miệng, “Không phải ta trèo lên trên giường của người mà là ngươi cường………”.
Ba ——
Lời của nam nhân còn chưa nói xong liền bị Nham Vân tát 1 bạt tai, hắn bị lực đạo kia đánh cho nghiêng đầu, sợi tóc dán tại bên mặt, hắn nhắm mắt, miệng tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt.
“Ngươi còn muốn nói cái gì?”. Nham Vân hùng hổ hăm dọa, y dồn nam nhân tới trên cửa, nam nhân bị y dồn tới trong góc, “Ta đánh ngươi 1 cái tát này là thay Liễu Phong đánh”. Y viện cớ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Nham Vân biết nam nhân sẽ không tha thứ cho y, nhưng y không ngại, dù sao y cũng không để ý, nếu không phải tại nam nhân thì y cũng sẽ không thành ra như bây giờ vậy, y đã sớm cố ý theo dõi nam nhân, hôm nay bạt tay này của y đều nhịn thật lâu, nếu có thể y còn muốn hành hung nam nhân một chút, mà nam nhân bị đánh nhưng trên mặt cũng không có biểu tình gì.
“Vì sao phải thay Liễu Phong”. Nam nhân nhìn về phía Nham Vân, bình tĩnh cực kỳ, trên mặt hắn đỏ đỏ nhưng trong mắt lại một mảnh tĩnh mịch, “Nga, ta biết nếu không có ta thì Liễu Phong đã sớm cùng một chỗ với ngươi, vậy ngươi cần gì đánh ta, ngươi không bằng trực tiếp giết ta…….”. Hắn tựa hồ cũng không để ý, dù bất cứ giá nào cũng bình tĩnh nói ra bất mãn trong lòng.
Nham Vân siết chặt tay của nam nhân, nam nhân ăn đau, cảm thấy Nham Vân giống như muốn bóp nát ngón tay của hắn: “Ngươi niết ta đau quá…….”. Hắn nói xong liền cảm giác được nhiệt tức tới gần, hắn lập tức ngây ngẩn cả người.
Bởi vì Nham Vân chẳng những không buông ngón tay của nam nhân ra mà còn ái muội tiến đến bên tai của nam nhân: “Ta thấy ngươi sống không tốt như vậy, chắc là thực thiếu ngân lượng, nếu không ta cho ngươi”. Đôi môi của y dán bên tai của nam nhân, nhiệt khí bên môi của y phả vào trong tai của nam nhân, nhưng ngữ khí của y lại đạm mạc tới làm cho người ta phát lạnh……..
“Ngươi có ý gì?”. Nam nhân vươn 1 bàn tay khác ra, che bên mặt ửng đỏ của chính mình, hắn nhìn chằm chằm Nham Vân, vẻ mặt mù mờ, “Ngươi nghĩ muốn cho ta bạc để làm gì?”.
Nham Vân bình tĩnh liếc mắt nhìn nam nhân một cái: “Chỉ cần ngươi hầu hạ tốt bạn hàng buôn bán với Trang phủ của ta, muốn bao nhiêu ngân lượng cũng không có vấn đề gì, lão bản thành Bắc kia thích nam nhân, đúng lúc mấy ngày này y muốn thử ôm nam nhân, loại chuyện này ngươi sở trường nhất, ngươi có kinh nghiệm như vậy, ngươi đi…….”. Mỗi câu của y đều làm cho nam nhân cảm thấy tức cười.
“Ngươi nói cái gì?”. Nam nhân trừng lớn hai tròng mắt nhìn Nham Vân chằm chằm, Nham Vân thế nhưng muốn cho hắn bồi người khác, để hắn đi hầu hạ người khác, muốn hắn đi bồi người khác ngủ, hắn trăm triệu không làm được.
“Còn muốn ta nói lại lần nữa à?”. Nham Vân bỏ tay của nam nhân ra, ngón tay của nam nhân đều bị y niết tới chết lặng, không có cảm giác, nam nhân thật nghĩ muốn cứ rời đi như vậy, nam nhân không bao giờ.. muốn nghe y vũ nhục nam nhân nữa, nam nhân thật khổ sở, nhưng y lại một chút cũng không lưu tình, càng nói càng khó nghe, nam nhân bị tát 1 cái.
Nam nhân không có đánh trả.
“Đây là lần cuối cùng ta nói chuyện với ngươi, ngươi tốt nhất đem những gì muốn nói đều nói hết đi, về sau sẽ không có cơ hội”. Nam nhân thản nhiên nhìn về phía Nham Vân, sau đêm nay thì từ nay về sau hắn không bao giờ … lại để ý tới Nham Vân nữa, hắn nợ Nham Vân thì hôm nay liền một lần trả hết nợ, “Ta không muốn sẽ dây dưa sẽ cùng ngươi, ngươi đánh ta cũng tốt, chửi ta cũng thế, ta biết là ta làm lỡ chung sinh (cuộc đời, cả đời) của ngươi, khiến ngươi vuột mất Liễu Phong, ngươi muốn đánh liền đánh, muốn mắng liền mắng, nói xong ta liền hồi phủ, từ nay về sau không thiếu nợ nhau”.
Đây là nhượng bộ cuối cùng cuối cùng của 1 người trưởng bối, 1 ngừoi sư phó, 1 công cụ tiết dục của nam nhân, không có chút sợ hãi nhìn Nham Vân.
Muốn đánh đánh, muốn mắng liền mắng, dù sao Nham Vân cũng sẽ không để ý, Nham Vân cũng sẽ không cảm thấy đau, lại đau như thế nào cũng không bằng tim của nam nhân đau như vậy, nam nhân đã sớm không cần.
Nham Vân nhìn nam nhân chằm chằm, muốn động thủ nhưng nhìn thấy đôi mắt ướt át của nam nhân thì y thế nhưng có chút không xuống tay được, nam nhân thấy y không hề động thì chậm rãi nói: “Nếu ngươi không đánh, không mắng thì ta đi đây, chỉ hy vọng về sau ngươi đừng quấy rầy ta nữa, nếu ngươi thích Liễu Phong thì trở về Thanh Sơn là được, Liễu Phong hẳn là sẽ chấp nhận ngươi”.
Nam nhân xoay người muốn đi.
Nham Vân túm y sam của nam nhân, chỉ nghe “roẹt” 1 tiếng, y sam của nam nhân đều bị y xé đứt, nam nhân xoay người lại không thể nhịn được nữa giơ tay quăng cho Nham Vân 1 cái tát…….
Nam nhân tát vào khoảng không.
Không đánh tới.
Nham Vân lãnh đạm nở nụ cười: “Ta không cần ngươi dạy ta, cái này ta đều hiểu hết, Liễu Phong sớm hay muộn sẽ chấp nhận ta, ta nhìn thấy ngươi liền bực bội, vì sao ta tới đâu thì ngươi lại tới đó, ngươi muốn đi thì đi xa 1 chút, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa, ngươi sao lại không biết xấu hổ như vậy”. Y chán ghét nhíu mày.
Nam nhân ngẩng đầu nhìn Nham Vân, vẻ mặt hắn khó chịu: “Nếu ngươi biết Liễu Phong sớm sẽ chấp nhận ngươi thì ngươi sẽ không cần phải quấy rầy ta lần nữa, ngươi muốn tìm tiểu quan có thể đi thanh lâu, có thể đi địa phương khác, lúc trước ngươi cần gì ôm ta lần nữa, còn nói cái gì chờ ngươi sau khi lớn lên sẽ đối tốt với ta, ngươi có từng đối tốt với ta không?”.
“…….”
“Ngươi còn không bằng ngươi khi còn bé, hiện giờ ngươi căn bản không phải là người”. Nam nhân vịn khung cửa, hắn cảm thấy chính mình sắp đứng không vững nữa, “Cho dù ngươi không để ý tới ta thì ta cũng không nghĩ muốn để ý ngươi, ngươi cần gì một kích vũ nhục ta, về sau ta sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi là được, ngươi nghĩ rằng ta rất muốn nghe ngươi nói những lời kia sao? Ta phi…….?”. Hắn rất bình tĩnh nhưng sắc mặt trắng bệch, thấp giọng nói, tiếng “phi” cuối cùng của hắn nghe nhẹ hều vô lực, hắn đau thấu tim, chính mình sao lại dạy dỗ ra tên bại hoại như thế.
“Ta lại như thế nào cũng là ngươi dạy ra, ngươi muốn thương tâm thì cút xa một chút, thật sự là xui xẻo”. Nham Vân lãnh đạm nói xong, phất tay áo rời đi, y phất tay áo tạo ra nhiệt lưu đập vào trên mặt của nam nhân, trên mặt nam nhân một mảnh nóng rát, khí lực toàn thân của nam nhân đều giống như bị rút hết, nam nhân đã không có khí lực để thương tâm.
Nam nhân chật vật ngồi bệt xuống dưới đất, trong miệng hắn nỉ non như có như không: “Ngươi như thế nào có thể đối ta như thế…….”. Hắn nhắm mắt lại, lông mi hơi hơi run run trong gió.
Bầu không khí oi bức vô cùng.
Liền suốt đêm gió giống như đều đang nhẹ nhàng mà thở dài, nhìn thấy đại môn của Trang phủ đóng chặt, Hỏa Nhận kia lại chậm rãi nhích tới bên người của nam nhân, bồi ở bên người hắn, Hỏa Nhạn đứng ở bên người của hắn lẳng lặng chuyển động, cho tới khi hắn hồi phủ thì Hỏa Nhận mới bay trở về Trang phủ (Nhận Nhận ui bỏ thèng chủ mất dạy kia về làm thú cưng nhà c nhóe)
Liền ngay cả lãnh binh khí (vũ khí lạnh) cũng hiểu cảm tình hơn so với người kia.
Nam nhân vô lực trở lại trong phủ, đợi thật lâu Mạt Đồng cùng Phật Hàng cũng không trở về, hắn đi lòng vòng trong Tích phủ, tới giờ Tý thì hắn đứng ở cửa sau chờ Cửu Hoàng
Trên mặt nam nhân không có chút huyết sắc, mí mắt vẫn giật giật, chờ tới chờ lui đều không có nhìn thấy Cửu Hoàng tới đón hắn, đến nỗi khi hắn nghe được tiếng bước chân có người đi tới thì hắn chậm rãi đi lên trên.
Tầm mắt rất tối, không thấy rõ bộ dáng của đối phương, chỉ có thể nhìn thấy là một bóng người thong thả tới gần, bởi vì vừa rồi nam nhân bị Nham Vân vũ nhục nên tâm tình của hắn rất xấu.
Nam nhân hữu khí vô lực nói một câu: “Ngươi đã tới rồi, vì sao không đánh xe ngựa tới?”. Hắn chậm rãi nói, ngữ khí của hắn bình tĩnh nhưng thanh âm cũng rất sa sút.
Không đánh xe ngựa tới thì phải chạy trốn như thế nào.
Nam nhân nghĩ muốn đánh cược một lần, hắn cũng chỉ có cơ hội lần này, hôm nay hắn đã suy nghĩ rất kỹ rồi, hắn bình tĩnh mở miệng: “Vì sao ngươi không nói lời nào, hôm qua không phải ngươi nói muốn dẫn ta đi sao?”.
“…….”
“Ngươi chính là hối hận, nếu ngươi không muốn dẫn ta đi thì ngươi tự mình rời đi đi…….”. Nam nhân cũng sẽ không miễn cưỡng người khác, lại càng không mặt dày mày dạn, bởi vì đối phương không nói lời nào.
“…….”
“Gần đây thời tiết càng ngày càng nóng, nếu ngươi đi rồi thì đừng quay trở lại, thật ra ngươi cũng không cần tìm ta, ta rất nhanh hẳn là sẽ rời đi nơi này”. Nam nhân đã suy nghĩ kỹ rồi, hắn cũng không có thể lại ở lâu dài ở nơi đây, hắn muốn sống 1 mình, hắn không muốn cùng 1 chỗ với ai hết, việc này với hắn mà nói quá mệt mỏi, nếu Cửu Hoàng không tới thì qua mấy ngày nữa hắn cũng một mình rời đi.
Đương nhiên là thừa dịp thời điểm Phật Hàng cùng Mạt Đồng không biết rời đi, nam nhân nghĩ như thế, nói xong lời nói trong lòng, nhưng lúc này lại nghe tới bóng đen lạnh lùng mở miệng……
“Ngươi thế nhưng muốn chạy trốn…….”. Thanh âm của đối phương lạnh như băng, rét lạnh tới tận xương, nam nhân lập tức nghe ra thanh âm này không phải là Cửu Hoàng, đây là Mạt Đồng……. (bỏ nhà theo giai bị bắt tại trận, phen này thúc thảm rồi)
“Ta…….”. Nam nhân hết đường chối cãi.
“Ngươi đang đợi ai?”. Mạt Đồng nắm cổ tay của nam nhân, phát lực xiết chặt, trước đó tay nam nhân bị Nham Vân niết tới chết lặng, lần thứ hai bị người nắm, hắn rất đau, lại không ai biết được điều này.
“Không đợi ai”. Nam nhân lắc đầu.
“Ngươi muốn chạy trốn cùng ai?”. Mạt Đồng tràn ngập tức giận, y kéo nam nhân vào trong phủ, y đẩy ngã nam nhân lên ghế ở đại đường, nam nhân suýt nữa té trên mặt đất, y nguy hiểm nhìn nam nhân chòng chọc, “Ta mới đi ra ngoài trong chốc lát mà ngươi đã muốn bỏ trốn cùng dã nam nhân, xem ra không giáo huấn ngươi 1 chút thì ngươi không biết nghe lời”.
Mạt Đồng rút cái roi bên hông ra, dùng sức quất lên đất, mặt đất bên cạnh nam nhân bị cắt ra 1 vết thật sâu, quất tiếp như vậy thì nam nhân khẳng định mất mạng…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.