Yêu Hoặc

Chương 4: Gặp nhau




Cứu ta cứu ta có yêu quái a cứu cứu ta van cầu ngươi —
Giữa đêm tối hoang vắng từ trong bụi cỏ, đột nhiên lại nghe thấy tiếng kêu làm cho tóc gáy rất nhanh dựng đứng cả lên.
Ngươi là ai?
Vừa nhìn thấy một thiếu niên không biết từ đâu xuất hiện lại đang nắm chặt vạt áo mình, Tử Chiêu không khỏi có chút hoảng hốt.
Ta hôm qua bước lầm vào nơi này, thế nhưng đi kiểu gì cũng không ra, sau đó lại bị một con yêu quái truy đuổi…
Thật đáng sợ.
Dưới chân, đối phương khẽ ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mê ly, vẻ mặt bất lực cùng hoảng hốt khiến cho người khác không khỏi yêu thương.
Ngươi trước tiên cứ đứng lên, chúng ta cùng tìm một chỗ thoải mái, sau đó ngươi kể lại cho ta nghe tình huống cụ thể được không?
Tử Chiêu thân thủ muốn đỡ người bên dưới.
Xin lỗi ta vừa nãy hoảng hốt không may bị vấp ngã, hiện giờ đứng lên không nổi a~
Tử Chiêu khẽ cúi mình, nương theo ánh trăng nhìn thấy mắt cá chân vừa sưng vừa tím của đối phương.
Na... Vậy để ta bế ngươi.
Tử Chiêu chính mình cũng không hiểu vì sao lại là bế chứ không phải là cõng.
Thẳng đến khi thân thể mềm mại kia hoàn toàn chui vào lòng thì y mới cảm thấy thất thần đến mê hoặc.
Đây rõ ràng là một nam tử xấp xỉ tuổi mình, vậy mà lại có một dung nhan mỹ lệ động nhân đến nhường này.
Tử.
Mặc dù y cũng không phải chưa từng thấy qua nam nhân lớn lên xinh đẹp, thế nhưng trong mắt hiện giờ mỹ nhan này là độc nhất vô nhị.
Chỉ cảm thấy thân thể nhược nhược đang cuộn tròn trong lòng mình kia vừa có điểm hoặc nhân lại vừa có điểm ngây thơ.
Ngươi là nam tử vì sao lại gầy như vậy?
Đi vào một ngôi miếu hoang, nhẹ nhàng đặt người trong lòng xuống một tấm đệm cỏ, Tử Chiêu khẽ hỏi.
Ta là cô nhi một ngày không ăn nổi hai bữa, có lẽ vì thế nên mới gầy như vậy.
Nam hài ngước nhìn y, chậm rãi trả lời, khóe môi còn xuất hiện một nụ cười nhạt.
Ngươi tên gì?
Ta là Mị Sinh
Nam tử tên Mị Sinh đỏ mặt mỉm cười, khẽ cúi đầu đùa bỡn góc áo.
Ngươi tại sao lại ở chỗ này? Còn có lúc nãy ngươi nói gặp phải cái gì a?
Mị Sinh nét mặt hoảng hốt đáp lời:
Ta muốn đi đường tắt để đến trấn đối diện tìm vị bằng hữu duy nhất, thế nhưng lại bị lạc ở đây mãi không thấy lối ra.
Ta đang chuẩn bị ngồi xuống nghỉ chân thì đột nhiên có một con miêu tinh từ đâu nhảy tới muốn cắn ta, con mèo đó thực sự là rất rất lớn, hảo…
Đáng sợ.
Nói xong hoảng hốt chui vào lòng Tử Chiêu không ngừng run rẩy.
Đừng sợ đừng sợ, có khi chỉ là do ngươi hoa mắt a, biết đâu nó chẳng phải miêu tinh gì hết mà chỉ là một con mèo rừng cỡ lớn mà thôi, hay là thế này đi, đợi tới khi trời sáng, ta liền đi cùng ngươi được không?
Nhẹ giọng trấn an đối phương, thanh âm phóng nhu khiến người khác cảm thấy vô cùng an tâm.
Ân, cảm tạ. Ngươi thực sự là một người tốt.
Ta tên Linh Tử Chiêu, ngươi cứ gọi ta Tử Chiêu là được rồi.
Nhu nhu đầu người trong lòng, Tử Chiêu cười đến càng thêm ôn nhu, khóe miệng cong lên một độ cung xinh đẹp.
Mà người đang nằm trong lòng kia cũng ngửa mặt cười đến xán lạn cùng yêu mị.
Ngươi muốn đi đâu?
Người trong lòng thật vất vả nằm xuống đống cỏ lại phát giác Tử Chiêu đứng dậy muốn ly khai.
Ta chỉ là muốn đi kiếm thêm rơm rạ về lót cho ngươi.
Ngươi đừng đi a, ta ở một mình rất sợ rất sợ…
Lời cầu xin đáng thương như vậy ai cũng không nỡ từ chối huống chi lại là một kẻ dễ mềm lòng như y.
Được rồi được rồi, ta ở lại đây cùng với ngươi, không đi nữa.
Tử Chiêu quay lại ngồi bên cạch Mị Sinh.
Mị Sinh một bên xê dịch thân thể để lộ khoảng trống một bên lấy tay chỉ chỉ nói rằng:
Ngươi ngủ cạnh ta được không, hai người sẽ cảm thấy ấm áp hơn.
Giá.....
Tử Chiêu nghe xong tự nhiên trong lòng tim đập nhanh hơn.
Chúng ta là hai nam nhân thì không có gì phải ngại a~
Mị sinh mềm mại đáng yêu nở nụ cười khiến cho Tử Chiêu có ảo giác bên cạnh mình là một nữ tử kiều mị.
Ho khan mấy cái, Tử Chiêu cố gắng điều chỉnh lại tâm trí sau đó cũng nghiêng người nằm xuống.
Tử Chiêu ta lạnh~
Mị Sinh nhỏ giọng thì thầm, thân thể dính sát vào đối phương, dùng bàn tay nhỏ bé nắm lấy y phục trên lưng Tử Chiêu.
Cảm thấy tư thế có điểm kỳ quái, Tử Chiêu cẩn thận lui ra, thế nhưng người phía sau lại càng cố nằm sát hơn.
Cứ như vậy một đêm không ngủ cảm nhận được nhuyễn hương cùng nhiệt độ cơ thể phía sau, Tử Chiêu thất thần cho rằng chính mình đang nằm trên giường đệm êm ái.
Có tú trứ uyên ương nửa mông lung cùng khăn liêm hồng nhạt, bên người lại được vây quanh bởi hoa thơm cỏ lạ ôn nhu động lòng người.
Như vậy đêm đã bắt đầu từ khi nào?
Linh mẫn phát hiện nam tử đang đưa lưng về phía mình cũng chưa ngủ say, Mị Sinh quỷ mị cười một tiếng.
Bất quá nam tử này so với 998 gã đàn ông kia quả thực có điểm bất đồng.
Cái kẻ gọi Linh Tử Chiêu kia đúng là một gã thư sinh thú vị, không chỉ ngây ngốc mà còn muốn làm trang quân tử.
Thế nhưng đối mặt với miêu tinh Mị Sinh yêu hoặc chúng sinh ngươi có thể cầm giữ được bao lâu?
Bảy ngày, ta sẽ dùng bảy ngày khiến cho ngươi sa vào một tràng dục vọng cấm kỵ.
Đợi đến khi ngươi cảm thấy luyến tiếc không muốn ly khai ta sẽ móc đi trái tim của ngươi.
Huống chi ngươi lại là một nam tử tuấn mỹ hơn hết thảy 998 kẻ kia.
Mị Sinh lần thứ hai âm thầm nở nụ cười, chiếc đuôi đen nhánh phía sau vui vẻ lay động.
Dưới ánh sáng mỏng manh, Tử Chiêu không biết có nhìn ra bóng hình đối phương hắt trên tường, vì quá vui vẻ nên quên mất việc phải giấu diếm cái đuôi hay không?
Ngược lại, Mị Sinh đem đầu tựa vào người Tử Chiêu lại không hề biết chính mình lần đầu lộ ra sơ hở ngu ngốc đến vậy.
Mà Tử Chiêu, cũng đang gắt gao nhìn vào bóng hình trên tường, mặt không gợn chút biểu tình.
Thợ săn cùng con mồi.
Ai mới là kẻ truy đuổi ai?
Cuối cùng chỉ có thể dùng máu tươi để chứng minh mà thôi.
Vô luận là người hay yêu, giữa chốn hồng trần đều bị buộc lại bởi một sợi dây màu đỏ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.