Yêu Hồ Trở Về

Chương 23: Dan và Nawaki.




" Cô bé, ta không thích đùa giỡn " Tsunade nhíu mày, giọng khó chịu vì nghe được những điều không thực tế mà một con nhóc trước mắt đang nói, trò đùa dai này thật không nên có vì bà đang rất khó chịu.

" Em không đùa giỡn, tin em " Cô nhìn Tsunade, cảm nhận được tâm tình bà ấy đang biến đổi theo chiều hướng xấu, bình tĩnh nói đôi mắt như sao trời ánh lên sự tự tin.

" Ta nói lại lần nữa, ta không thích đùa giỡn " Tsunade nóng tính nhấn mạnh từng chữ, gần như là gằn từng tiếng, gõ tay xuống mặt bàn làm chiếc bàn trước mặt họ nứt ra thành nhiều mảnh nhỏ. Thoáng chốc tình cảnh trở nên căn thẳng.

" Em không giỡn với cô, không việc gì một genin như em lại đi thách thức một trong tam Sanin huyền thoại là cô cả " Áp lực mà Tsunade tạo ra không phải là nhỏ, cái bàn đã nứt vỡ cho ta thấy tâm tình tệ hại của bà lúc này, Akari may mắn lúc nãy bà chỉ cảnh cáo nhẹ, nếu bà thật sự ra tay có vẻ sự việc này rất khó hoàn thành. Cô bình tĩnh không hoảng sợ, ánh mắt dần trở nên sắc bén, lời nói cũng là rõ ràng hơn trước tỏ rõ bản thân chưa từng có ý định đùa giỡn gì cả.

" Ồ, cứ cho là thật, vậy mục đích của nhóc là gì ? " Tsunade không nghĩ bản thân lại kiên nhẫn như vậy, nhưng nhìn ánh mắt của đứa nhỏ này lòng bà lại dâng lên một tia hi vọng mơ hồ.

" Em không có mục đích gì cả, chỉ mong cô đừng hối hận về quyết định của mình thôi " Akari chân thành, thành thực mà nói lúc Tsunade lựa chọn Konoha cô ấy cũng đã rất đau khổ, cô cũng cảm thương cho số phận nghiệt ngã của Tsunade, có thể nói cô xen vào chuyện của người khác, có thể nói cô nhiều chuyện,... Nhưng cô thực sự rất thích ngài Đệ Ngũ ngoài lạnh trong nóng này, coi như đây là món quà cô dành cho bà ấy trước khi đến làng đi, cũng có thể là cô muốn giúp đỡ bà ấy...

Tsunade hơi bất ngờ nhìn Akari, bà không nghĩ con bé sẽ trả lời như vậy, "Được, giờ ta tin em, nhưng nếu em không thành thật thì.... " Tsunade bóp tay mặt âm trầm.

Akari cười nhẹ " Em không muốn nhìn một người lương thiện như cô tự quyết định câu trả lời khắc nghiệt như vậy "

Cũng không chần chừ thêm gì nữa, nếu Tsunade đã tin cô thì cô sẽ giúp cho bà ấy thoát khỏi sự tự trách trong biến cố này. Ai da, có cảm giác đang lo chuyện bao đồng thì phải? mà có sao a, dù sao cô cũng rất thích ngài Hokage tương lai này.

Cô lấy ra một thanh kunai sắt bén lướt nhẹ qua mười đầu ngón tay, mười ngón tay thon dài trắng nõn lập tức bật ra tia máu tươi diễm lệ, màu đỏ chói mắt trên nền da trắng mịn màng tạo nên sự tương phản nhưng lại rực rỡ cuốn hút đến kì lạ, cất thanh kunai, cô lơ đi cơn nhói ở hai bàn tay, đảo mắt tìm một vị trí thích hợp trong căn phòng tiếp tục công việt kế tiếp - vẽ đồ án, từng ngón tay mịn màng không ngừng bay múa trên nền đất lạnh lẽo, máu theo các đầu ngón tay in sâu xuống mặt đất cứng rắn đen tuyền tạo thành những vết tích của đồ án mơ hồ còn chưa hoàn chỉnh, Akari giờ đây đang lâm vào một thế giới riêng không quan tâm mọi thứ bên ngoài vì giờ đây cô cần phải tập trung, đây là một cấm thuật cấp cao, phải vẽ thật chi tiết và chính xác.

Thời gian dần trôi, đồ án chậm rãi hình thành, hoa văn cổ xưa mang hơi thở thời chiến quốc trên nền đất lạnh lẽo không ngừng hút lấy máu và chakra của người đang hoàn thiện nó, lượng máu đã mất đang lớn lượng chakra đang dần cạn kiệt, tuy ban đêm lạnh lẽo nhưng mồ hôi lại ướt hết hai bên tóc mai của Akari. Từng nét, từng nét được cô chăm chú hoàn thành, huyết án rực rỡ mà mĩ lệ mang theo hương vị của máu tươi thật làm cho người ta hưng phấn, đến khi nét cuối cùng được hình thành sắc mặt cô đã có chút trắng bệch, đồ án phức tạp hoa văn kì lạ mang theo một cỗ khí tức thần bí mà sâu thẳm, từng đường họa tiết dần dần ánh lên tia sáng màu máu tươi yêu dị, cả căn phòng ánh lên tia sáng đỏ tươi lạnh lẽo mang theo sự bí ẩn khó diễn tả thành lời.

Tsunade nhíu mày, những họa tiết này đã hút lượng lớn chakra của cô bé, đồng thời thuật này cũng thật lạ, ít nhất cả bà cũng không rõ, chăm chú xem Akari đang thi triển tia hy vọng mơ hồ trong lòng cũng nhanh chóng hình thành theo mỗi đường hoa văn mà cô phác họa.

Akari vẽ xong pháp ấn nhanh chóng nhảy ra xa, kết thêm một chuỗi ấn phức tạp " Mở ra cánh cửa tâm linh, lấy máu và chakra của ta làm vật dẫn, ta triệu hồi Nawaki và Dan, xuất "

Cả căn phòng tối lại, đồ án phức tạp chậm rãi xoay tròn và sáng lóa mắt, không gian nhanh chóng bị móp méo đến biến dạng, một luồn quy áp cực đại đang từ từ lan tỏa khắp căn phòng, từ trong không gian hắc ám một cánh cửa mang vẻ cổ xưa toát lên khí tức mạnh mẽ không thể xúc phạm mà cực kì kiên cố chậm rãi xuất hiện.

" Cạch "

Cánh cửa được đẩy ra từ phía bên kia.

Hai bóng hình lờ mờ xuất hiện.

Ngưng...

Thời gian như đang ngưng lại...

Tsunade nhìn cảnh tượng trước mắt, gương mặt lộ rõ vẻ bàng hoàng, bà che miệng hốt hoảng, hai chân lùi lại trong vô thức như không dám tin điều mình đang nhìn thấy.

" N...Nawaki......Dan " Hồi lâu, hai cái tên luôn được giấu kín trong đáy lòng được bà nói lên trong nghẹn ngào, trong đôi mắt xinh đẹp là nhiều biểu tình đan xen, vui mừng có, nhớ nhung có, ngạc nhiên có,...

Hai người mà cô đã triệu hồi là Nawaki và Dan, một người là người em trai mà bà thương nhất còn lại là người mà bà yêu nhất trong kiếp này.

Hình ảnh cậu nhóc khoảng mười hai tuổi với gương mặt sáng lạng cùng người con trai mới hơn hai mươi tuổi với ánh mắt điềm đạm và hơi thở nhẹ nhàng hiện ra sau cánh cửa rộng lớn.

" Chị... " Cậu nhóc vui vẻ hô to, cùng lúc đó cũng có một tiếng nói ấm áp vang lên " Tsunade "

" Hai người " Tsunade che miệng nén đi tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, những kí ức khi xưa như lũ ào ào kéo về trong tâm trí, bao nhiêu cảm xúc như vỡ òa trong phút giây, thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc, hàng ngàn câu hỏi muốn nói lại không thốt thành lời, muốn tiến lên ôm lấy họ vào lòng nhưng chợt nhận ra giờ đây họ chỉ là những linh hồn không thể chạm tới.

Gần trong gang tấc, nhưng thực chất lại xa nhau cả một kiếp này.

Tsunade vô thức vươn tay nhưng lại nhanh chóng rụt tay về.

Thân thể Dan và Nawaki dường như trong suốt lại sáng trong trẻo giữa màn đêm, thật đẹp nhưng cũng thật cay đắng...

Hai người thoáng sững sờ đáy mắt hiện lên vẻ ảm đạm cùng khổ sở, không có sự vui mừng khi sum họp, họ biết - đây chỉ là nhất thời, hai người cần phải xác định rõ nhiệm vụ của mình lúc này.

" Tsunade, em đã biết hết mọi chuyện rồi " Nawaki cất giọng trẻ con nhưng lại nói bằng chất giọng nghiêm túc.

" Tsunade, em không cần phải vì hai người bọn anh mà quyết định trái với lương tâm, được không ?" Dan nhìn chăm chú Tsunade, giọng nói ấm áp, đáy mắt là một mảnh đau lòng.

" K....Không " Tsunade nâng tay che đi tiếng nấc, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống lắc đầu trong vô thức, thân thể như lung lay sắp đổ nhưng lại cố chấp muốn giữ lấy họ dù là trong lời nói.

" Đừng khóc.... " Dan tiến lại, đau lòng nâng tay lau những giọt nước mắt đau khổ cho người con gái mà bản thân yêu nhất nhưng giọt nước mắt mặn chát lại xuyên qua bàn tay anh rơi xuống nền đất lạnh lẽo, anh chợt khựng lại, tâm tình phức tạp thu tay về nhìn bàn tay trong suốt mờ ảo của bản thân cười khổ.

" Đúng đó chị à, cả em và anh Dan đều muốn chị sống vui vẻ không trái với lương tâm, cười lên đi, đừng khóc nữa xấu lắm đó" Cậu em trai nhỏ cũng nói tiếp lời, chất giọng trẻ con cũng không còn nghiêm túc như lúc nãy nữa, pha thêm chút tinh nghịch của một người em trai mong cho người chị của mình không còn đau khổ.

" Nawaki, chị...chị.... không ...cao cả thế ....đâu " Tsunade nghẹn ngào nhìn đứa em nhỏ mà trong lòng đắng chát, giờ đây bà ước gì mình không phải là một trong tam Sanin, bà ước gì bản thân là một người bình thường, bà ước gì mình thực sự có thể tuyệt tình mà sống thật buông thả, như vậy bà sẽ có thể ích kỷ cho bản thân mình mà không thể đưa ra quyết định khó khăn như vậy.

" Em tin chị vì chị là chị của em, vậy đó, nào cười lên đi, không giống chị chút nào cả " Nawaki lơ đi những giằng xé trong đôi mắt chị mình, cậu không hi vọng chị ấy đau khổ như thế, cậu không cần sống lại khi mà nó làm chị ấy trở thành tội đồ của làng lá, khi mà chị mình sẽ phải đau buồn vì làng lá bị Orochimaru hãm hại,cậu biết, cậu thấy tất cả, làm sao cậu không biết cơ chứ, cậu giờ đây cũng không còn như hồi trước, chị cậu cũng vậy, không thể mãi sống trong hồi ức đó, kì thực chị ấy rất lương thiện.

" Tsunade, những đau khổ trước kia đã qua rồi, đừng lún sâu vào nó nữa, em cười lên rất đẹp, đừng khóc... " Dan đau lòng nói, trong đôi mắt anh phản chiếu hình bóng của người con gái trước mắt như muốn in sâu vào trong tâm khảm, đáy mắt hiện lên tia đau khổ như giằng xé, lại như tự trách, cố gắn kiềm chế nhưng giọng nói lại hiện rõ sự đau đớn cùng bất lực, hai tay hơi nâng lên nhưng dường như nhớ ra điều gì đó lại buông thõng xuống, nắm chặt lại.

" Em.. Chị... Không khóc nữa " Tsunade nhìn hai người, vụng về nâng hai tay áo lau đi hai hàng nước mắt, nước mắt mặn chát thấm vào làm tay áo xanh đậm ướt một mảng lớn, nhăn nheo lại, càng lau nước mắt chảy ra càng nhiều trên gương mặt, cố gắn nở nụ cười trấn an bọn họ, nhưng tâm tình lúc này không thể nào làm bà cười như bình thường được, kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười đắng chát.

" Bọn anh không cần gì cả, chỉ cần em sống thật tốt thôi, cũng không muốn trở thành điểm yếu của em " Dan nói, giọng nói ấm áp pha chút nghiêm túc, nói đến câu sau, tâm tình anh trầm xuống rất nhiều.

" Em rất nhớ hai người " Tsunade nhìn cả hai, giọng nghẹn ngào, ánh mắt lộ ra sự yếu đuối mà bấy lâu vẫn luôn che giấu, hai tay hơi hướng ra phía trước dường như muốn ôm lấy họ nhưng lại sợ hãi cả hai bỗng dưng tan biến.

" Đừng buồn, tụi anh vẫn luôn dõi theo em, ngoài kia còn rất nhiều người tốt, họ sẽ giúp đỡ em " Dan nhìn Tsunade, cười nhợt nhạt, cố gắn đè nén lại giọt nước mắt yếu đuối của một người con trai khi nhìn thấy ánh mắt ngấn lệ đó, ngăn không cho bản thân không được tiến lên ôm lấy thân hình yếu đuối đó mà vỗ về an ủi.

" Chị à, có lẽ em và anh Dan phải đi rồi " Nawaki nhìn Tsunade, trên gương mặt trẻ con từ bao giờ đã thấm đẫm hai hàng nước mắt, giọng nói nghẹn ngào ngăn không cho phát lên tiếng nấc, cậu muốn nhào vào ôm lấy chị, cậu muốn chị ân cần vỗ về, cậu muốn làm nũng với chị, khóc lớn nói cho chị biết cậu nhớ chị đến nhường nào..., tâm tình buồn bã.

" Nhanh... Nhanh thế sao ? " Tsunade ngỡ ngàng, không tin được...

" Tụi anh phải đi rồi... " Dan nhìn Tsunade, bề ngoài bình tĩnh nhưng nội tâm gợn sóng, đây là người con gái anh yêu nhất trong kiếp này, là người bản thân đã từng thề phải bảo vệ, nhưng vận mệnh nghiệt ngã đã đẩy hai người cách xa nhau cả một thế giới, được gặp lại nhau nhưng lại trong nghịch cảnh đau đớn như thế này, tận mắt nhìn thấy người con gái ấy gần trong gan tấc, người mà khi xưa anh không nỡ để rơi dù chỉ là một giọt nước mắt mà giờ đây lại khóc trong sự giằng xé đau đớn như vậy, trong khi bản thân lại không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy đau đớn, mà bây giờ trên môi anh là một nụ cười gượng gạo nhìn thật giả tạo, cứng ngắt, anh không cười nổi, nhưng vẫn muốn thực hiện nó, anh chỉ biết làm một việc vào lúc này thôi -  cười an ủi.

Cánh cửa phía sau hai người lóe lên, ánh sáng bao trùm lấy họ làm Tsunade không mở mắt ra được , trước khi ánh sáng tắt hẳn, cũng là lúc hai người sắp biến mất, hai giọng nói chân thành cùng lúc truyền đến.

" Tsunade, nhớ, sống tốt "

" Sống tốt, chị "

Tất cả biến mất ngay sau hai câu nói ấy, cánh cửa chậm rãi biến mất, đồ án trên nền đất dần tan biến, ngọn đèn đã tắt từ bao giờ, tất cả trở về với màn đêm yên tĩnh mà đen tối mơ hồ toát lên mùi vị của máu. Trong bóng tối tĩnh mịt hắc ám, hai bóng dáng lúc nãy đã biến mất, Tsunade ngồi sụp xuống, khóc lớn, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp của một ninja mạnh mẽ, đôi mắt sáng rực giờ đây lại nhòe đi vì những giọt nước mắt, nhắm tịt lại sau gần gặp gỡ, mái tóc vàng rũ xuống dường như ảm đạm, hai ống tay áo xanh nhăn nhúm, bất lực khuỵu xuống, chống hai tay trên nền đất đang ngày càng lạnh lẽo, những giọt nước mắt lạch tạch rơi xuống trong không gian yên tĩnh lại nghe thật rõ ràng, màn đêm đen tối, đêm nay không có trăng, đêm nay không có sao, trong căn phòng đó chỉ còn lại tiếng khóc rấm rứt nhói tâm can, khóc cho một tình thân không trọn vẹn, khóc cho một tình yêu bị chia lìa, trong màn đêm âm u tĩnh mịt vang lên tiếng cú kêu khi săn được con mồi.

///////////////

Sau khi thấy Dan và Nawaki xuất hiện, Akari đã nhảy ra từ cửa sổ, cô muốn tạo không gian riêng cho bọn họ.

Trong khoảng thời gian rảnh rỗi này, cô cũng đến quán giải thuốc cho Jiraiya, thực chất, cô cũng không thích Orochimaru, hay nói đúng hơn là cô mong tên rắn biến thái đó chết càng sớm càng tốt đấy, giờ đây cả hai đều ổn định, hy vọng sẽ tiêu diệt được hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.