Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 56: Đồng hồ cát




Hạ Nặc cẩn thận nhớ lại, mãi mới lục lại được cuộc trò chuyện từ trí nhớ của mình: "Tâm của Thần thụ?"
Tuyết Lê gật đầu: " Tâm của Thần thụ chắc chắn là có ý nghĩa đặc biệt với nó, tôi sợ rằng sẽ không dễ dàng để có được."
"......"
Hạ Nặc nghe xong cũng không biết nên nói cái gì cho phải, hiện tại cậu biết được người đàn ông chính là Thần thụ, nhưng Tuyết Lê lại hoàn toàn không biết gì.
Và cậu biết rằng nếu yêu cầu thì người đàn ông chắc chắn sẽ đưa tâm của cây cho cậu, nhưng...
Một là mất đi trái tim của cây không biết có nguy hại gì đối với hắn hay không? Hai là...
—— cậu sợ người đàn ông lại đưa ra cái "điều kiện trao đổi" kỳ quái gì đó khiến da đầu cậu tê dại.
Bây giờ nhớ lại lúc trước khi Thần thụ xin cậu tha thứ cho nó, đúng là quá khả nghi. Cho đến bây giờ người đàn ông cũng không có ý định nhắc lại, khiến Hạ Nặc không khỏi nghi ngờ hắn có phải còn con bài tẩy chưa lật nào hay không.
Hai người cách nhau không xa, Hạ Nặc có thể rõ ràng cảm giác được tầm mắt của người đàn ông đang vững vàng dán trên người cậu, ánh mắt ấy như hóa thành thực thể có thể xuyên thấu quần áo của cậu, còn lưu luyến đảo đi đảo lại trên làn da tr@n trụi làm cho cậu có chút đứng ngồi không yên.
Kể từ khi xác định mối quan hệ, những hành động mà người đàn ông tuyên bố là "hành vi bình thường giữa người yêu" khiến Hạ Nặc không thể chống đỡ.
Khi Hạ Nặc còn đang trong giai đoạn người mới, thì người đàn ông lại giống như không thầy tự thông, rồi còn nắm giữ nhiều kỹ thuật thích hợp trong tình yêu. Muốn lấy thân phận một học sinh ưu tú để hướng dẫn cậu cùng tiến bộ.
Đối với Hạ Nặc, cậu cảm giác người đàn ông bắt đầu trở nên "ám ảnh".
Đúng, cậu không sử dụng sai. Không có từ nào thích hợp hơn để miêu tả tình trạng hiện tại của người đàn ông.
Lúc nào cũng phải dán gần vào người cậu như những cặp song sinh, đang nói đến một nửa thì đòi hôn cậu, bất cứ lúc nào cũng phải chắc chắn rằng cậu vẫn đang ở trong tầm mắt của hắn. Ngay cả khi nắm tay cũng biến thành tư thế chiếm hữu mười phần như đan hết mười ngón tay vào nhau.
Hạ Nặc thật ra cũng không bài xích mấy chuyện như vậy, không thể phủ nhận là khi người đàn ông làm những động tác thân mật kia trong lòng cậu cũng dâng lên vị ngọt ngào khó hiểu.

Nhưng đồng thời từ đáy lòng mình cảm nhận được một loại cảm giác bị trói buộc chặt chẽ, người đàn ông vòng tay ôm lấy cậu, thổ lộ ra những lời tràn ngập yêu thương, tầm mắt ngưng tụ trên người cậu... Tất cả đều hóa thành xiềng xích trói buộc khiến cậu không khỏi sinh ra một sự lo lắng vi diệu.
Mà người đàn ông giống như đối với chuyện này không có cảm giác gì, không những vậy mà còn là sợ người khác không biết cho nên hết sức tận lực cho mọi người thấy "ân ái" của bọn họ.
Tất nhiên, câu nói của Khuê Khắc có thể mô tả chính xác trạng thái của người đàn ông, đó là: "Tôi cảm thấy anh đang tỏa ra mùi chua của tình yêu."
Hai người bọn họ đang ngồi trên cùng một băng ghế, Khuê Khắc từ khi nhìn thấy người đàn ông cùng Trường An tay trong tay tiến vào, anh đối với hắn cũng trở nên thân cận hơn rất nhiều.
Suy nghĩ của anh tương đối thuần túy, cũng không cảm thấy giữa người chơi và NPC yêu đương có cái gì để chỉ trích, tuy rằng vẫn có vài người phản đối kịch liệt với việc này nhưng anh không bao giờ bị suy nghĩ của người khác chi phối.
Hơn nữa thật vất vả mới có thể tự do hoạt động, miệng vừa mở ra, anh liền không khống chế được chính mình.
"Anh và Trường An ở cùng nhau?"
"Vậy thật đúng là chúc mừng."
"Kỳ thật tôi từ ngày đầu tiên khi nhìn thấy đã cảm giác hai người thật xứng đôi."
"Anh sẽ kết hôn chứ? Tôi có may mắn được tham dự đám cưới của anh không?"
Lúc đầu khi Hạ Nặc đẩy hắn ra —— thiếu niên tỏ vẻ muốn nói chuyện một mình với Tuyết Lê một lát —— do khoảng cách giữa hai người không xa nên cũng không cản trở hắn nhìn được thần thái đáng yêu của thiếu niên nhưng người đàn ông vẫn cảm thấy có chút khó chịu, huống chi người bên cạnh này còn ồn ào như thế.
Nhưng sau khi nghe rõ nội dung câu nói, Khuê Khắc ở trong mắt người đàn ông liền trở nên hơi thuận mắt một chút.
"Hôn lễ sao?" Người đàn ông vẫn luôn thờ ơ đối với loại nghi thức không ràng buộc giữa nhân loại này, nhưng mà nghĩ lại thì nó có thể tuyên bố với cả thế giới thiếu niên là của hắn... Vì vậy, sự tồn tại của nó là cần thiết.
Người đàn ông rơi vào trầm tư, không có ánh mắt quấy rầy của hắn Hạ Nặc rốt cục có thể tập trung nghe Tuyết Lê nói.
"Nếu như có thể giao tiếp được với Thần thụ thì tốt rồi." Tuyết Lê hối tiếc nói: "Để chúng ta có thể hỏi trực tiếp, cho dù đó là có điều kiện hay bị từ chối thì vẫn luôn luôn có một câu trả lời chính xác."

"Cái này... Tôi có thể làm được." Hạ Nặc do dự nói.
Giao tiếp với Thần thụ đối với cậu mà nói là đơn giản nhất.
"Vậy thật tốt quá." Tuyết Lê mỉm cười, cô có lẽ nghĩ rằng Hạ Nặc thông qua "chúc phúc của Thần thụ" mới có thể giao tiếp với nó. "Nếu nó đưa ra bất kỳ điều kiện nếu không quá mức, cậu có thể đồng ý trước, quan trọng nhất là thông quan màn chơi."
"...... Được, được rồi." Hạ Nặc cũng nhếch khóe môi lên, nhưng nụ cười kia nhìn thế nào cũng có vài phần khó khăn.
Điều kiện, từ này đối với cậu hiện tại mà nói thật sự là một từ khá "kh ủng bố".
"Nếu như mọi thứ thuận lợi thì có lẽ ngày mai chúng ta có thể lấy được tâm của Thần thụ, rồi thông quan trò chơi." Tuyết Lê tưởng tượng như thế, sau đó quay sang Hạ Nặc: "Nhưng có lẽ cậu nên chọn ở lại trong màn chơi một thời gian nhỉ?"
Màn chơi này không giới hạn thời gian và người chơi có thể quyết định có nên ở lại lâu hơn hay không.
"..." Hạ Nặc sững sờ một lát, gật gật đầu, nghe Tuyết Lê nói cậu mới giật mình phát giác thời khắc chia tay sắp tới.
"Đúng rồi." Cậu làm như không có chuyện gì xảy ra chuyển đề tài: "Tối hôm qua bọn chị cũng bị đám trăn tập kích sao? Không có bị thương gì chứ?"
Thật ra người đàn ông cũng có nói cho cậu biết, nhưng mục tiêu chủ yếu của đám trăn là bọn cậu, còn những người khác cũng chỉ có vài con bò ngang qua, không tạo thành uy hiếp gì.
Hơn nữa nhìn trạng thái của Tuyết Lê coi như không tệ, cũng biết bọn họ không có gì đáng ngại.
"Không có bị thương..." Vẻ mặt Tuyết Lê có vài phần phức tạp: "Là Royne giúp chúng tôi."
Tuy rằng đám trăn đốm cát ở trước mặt người đàn ông không chịu nổi một kích, nhưng đối với Tuyết Lê thì muốn đối phó chúng nó có chút khó khăn. Lúc rnày Royne ra tay với tư cách là thợ săn ma thú, có thể nói là giúp đỡ rất nhiều.
"Royne?" Hạ Nặc có hơi kinh ngạc, nhưng lập tức thoải mái lại: "Kỳ thật tôi vẫn cảm thấy anh ấy không phải là người xấu, chỉ là ngoài lạnh trong nóng mà thôi. Cũng không quá ngạc nhiên khi anh ấy ra tay giúp đỡ."

"Đúng vậy." Tuyết Lê cúi đầu, khiến người ta không thể nhìn thấy biểu cảm của cô.
"Còn có một chuyện."
Hạ Nặc do dự, nhưng nghi ngờ này đã xuất hiện trong lòng cậu từ lâu mà vẫn không được giải đáp, hơn nữa sau nhiều ngày ở chung khiến cậu cảm thấy Tuyết Lê là một người rất đáng tin, cho nên cuối cùng cũng hỏi ra nghi vấn này: "Sau khi màn chơi tân thủ của tôi chấm dứt, hệ thống đã xóa đi trí nhớ của tôi..."
Cậu nói lý do hệ thống đã đưa ra kể lại một lần, nhìn thấy Tuyết Lê ngẩng đầu lên với vẻ mặt có vài phần nghiêm trọng, cậu hơi lo: "...việc này có gì bất thường ư?"
"Đương nhiên." Tuyết Lê không chút do dự trả lời, cô nhíu mày: "Đối với người chơi mà nói, kinh nghiệm là thứ quan trọng nhất thậm chí còn quan trọng hơn đạo cụ rất nhiều. Sao có thể bởi vì lý do buồn cười như 'sợ lưu lại bóng ma tâm lý' mà xóa đi trí nhớ của họ chứ?!"
"Cậu có biết mã số hệ thống của mình không?" Tuyết Lê có chút lo lắng nhìn thiếu niên trước mắt, không ngoài dự liệu thấy cậu lắc đầu.
Trong lòng cô lộp bộp một chút, chỉ sợ suy đoán của mình trở thành sự thật.
Kỳ thật lúc trước cô cũng có nghe nói qua không ít bí mật từ Carl.
Mặc dù hệ thống và người chơi luôn luôn là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi. Nhưng vẫn có một số hệ thống chấp nhận nguy cơ bị phá hủy để động tay động chân với người chơi quý giá, chúng làm như vậy đơn giản là để theo đuổi cấp bậc cao hơn, cho đến cuối cùng khi đạt được cơ hội trở thành con người.
Đáng sợ hơn là đôi khi chúng thậm chí còn có thể nhận được sự giúp đỡ của giám sát giả.
Tuyết Lê hỏi như vậy bởi vì điều đầu tiên trong "Quy tắc người chơi" đã viết rõ ràng: Hệ thống có nghĩa vụ phải thông báo vô điều kiện cho người chơi về mã số của chúng.
Đây là một quy tắc để bảo vệ quyền và lợi ích của người chơi do các giám sát giả cùng nhau tạo ra, một khi hệ thống xâm phạm vào quyền và lợi ích của người chơi thì người chơi có thể thông qua mã số của nó để khiếu nại.
Một khi khiếu nại được xác nhận, hệ thống sẽ phải nhận hình phạt nghiêm khắc.
Nhưng khi thiếu niên lắc đầu, Tuyết Lê sợ cậu không chỉ không biết về mã số của hệ thống, thậm chí còn không có được một quyển "Quy tắc người chơi".
Có thể vi phạm quy tắc nghiêm trọng như vậy, nói là không có giám sát giả ở sau lưng làm chỗ dựa Tuyết Lê không tin.
Nhưng mà cứ như vậy, thiếu niên sẽ lâm vào tình cảnh khó xử nhất. Bởi vì cậu không có năng lực chống lại hệ thống, cũng không thể nhờ cấp trên giúp đỡ.
Tuyết Lê mím chặt môi và suy nghĩ giải pháp cho cậu.

"Chuyện này có nghiêm trọng không?" Hạ Nặc thật cẩn thận hỏi, nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Tuyết Lê khiến trái tim cậu cũng treo cao.
"Rất nghiêm trọng." Tuyết Lê nói như thế, trừ phi thiếu niên vĩnh viễn không thoát khỏi màn chơi, nếu không kết cục đang chờ cậu tất nhiên sẽ không mấy tốt đẹp.
Tuy nhiên, tất cả người chơi đều biết rằng họ không thể ở lại trong màn chơi mãi mãi.
Tuyết Lê nhìn thiếu niên sinh động trước mắt, giống như đã nhìn thấy sinh mệnh của cậu bước vào đếm ngược.
"Nhưng cậu đã bao giờ nghe nói về đồng hồ cát chưa?" Tuyết Lê thay đổi chủ đề và đưa ra một giải pháp: "Nó có thể lưu trữ ký ức, quay ngược thời gian và cậu thậm chí có thể sử dụng nó để tạo ra một ký ức không có thật... nhược điểm là phải đặt một mật khẩu duy nhất cho nó mà cậu sẽ không bao giờ được quên, sau khi mật khẩu này kích hoạt thì trí nhớ đã mất và thời gian sẽ quay trở lại."
Nhưng một khi bạn bị mất trí nhớ, làm sao bạn có thể đảm bảo rằng mình sẽ nhớ được mật khẩu? Bởi vậy mà vật phẩm xem như rất mạnh này chỉ nằm ở hạng B.
Tuy nhiên, bây giờ Hạ Nặc chỉ có thể dựa vào món đồ này.
"Tôi sẽ quay lại và sắp xếp các gói đồ của mình, rồi đưa cho cậu chiếc đồng hồ cát được không?" Tuyết Lê nói.
"Cảm ơn." Đôi mắt trong veo của thiếu niên tràn đầy cảm kích.
Lúc đầu Hạ Nặc chỉ hỏi đại, nhưng cậu không ngờ rằng vấn đề sẽ được giải quyết theo cách này, cậu nghiêm túc hứa: "Tôi... tôi không biết phải nói gì. Nếu cần bất kỳ sự giúp đỡ nào tôi sẽ cố gắng giúp chị nhiều nhất có thể."
Đương nhiên Hạ Nặc sẽ không lấy miễn phí đạo cụ của Tuyết Lê, hiện tại cậu đang suy nghĩ có nên trả lại điểm cho cô hay đổi đạo cụ khác không?
"Không cần." Tuyết Lê mỉm cười, nói một câu khiến Hạ Nặc khó hiểu hơn: "Cậu đã giúp tôi rất nhiều, tôi nên nói lời cảm ơn với cậu mới đúng."
"Rất vui được gặp cậu, cảm ơn." Cô lướt qua Hạ Nặc, nhìn Khuê Khắc - người vẫn đang huyên thuyên cách đó không xa đang tra tấn lỗ tai của người đàn ông và cười thầm.
...
Trong sân vào buổi chiều, Tuyết Lê và Royne gặp nhau trên con đường hẹp.
"Đây chính là thứ em muốn - 'đồng hồ cát'." Khuôn mặt của Royne bị tóc tai bù xù và râu ria che kín không thấy rõ biểu cảm, chỉ có thể mơ hồ có thể nhìn ra sự dịu dàng thông qua lời nói: "Ngày mai thời tiết tốt, anh cam đoan với em."
Hai câu này hoàn toàn không liên quan, nhưng Tuyết Lê không hề ngạc nhiên chút nào, cô cầm lấy chiếc đồng hồ cát lướt qua Royne rồi nói bằng một giọng khó nghe: "Cảm ơn anh."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.