Yêu Đương Không Bằng Học Tập

Chương 19: Viên kẹo đường thứ mười chín




Edit: Cẩm Anh.
Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh Đường Vi Vi không thiếu những người nói với cô rằng, con gái phải biết thấu tình đạt lý, con gái phải dịu dàng thục nữ, con gái phải yên lặng ngoan ngoãn...
Có lẽ là do nghe thấy quá nhiều nên mỗi khi nghe đều thấy tụt hứng.
Vu Uyển Ngâm cũng nghĩ như vậy.
Mặc dù bà không nói thẳng ra yêu cầu của mình, nhưng Đường Vi Vi biết bà cũng hi vọng như vậy.
Hi vọng cô là một thục nữ.
Thật ra đây cũng không phải là chuyện khó khăn gì, Đường Vi Vi không muốn làm mẹ thất vọng, nhiều năm như vậy, cô cũng đã thành thói quen rồi.
Đường Vi Vi cảm thấy tính tình của mình rất tốt.
Cô khômg phải là người nông nổi, cũng không phải người nói một lời không hợp liền động thủ.
Nếu đã xảy ra tranh chấp, trong tình huống bình thường, cô sẽ cùng người ta nói đạo lý trước.
Quân tử động khẩu không động thủ, cô là một thục nữ, đương nhiên không thể tùy tiện ra tay đánh người, như vậy sẽ mất hình tượng lắm.
Nhưng nếu người ta đã tự tới cửa tìm chết, như vậy cũng không thể trách cô được.
......
Đường Vi Vi xuống dưới nhà vứt rác xong liền thuận tiện đi siêu thị mua đồ ăn vặt. Khi màn đêm buông xuống, cô gặp được hai gã côn đồ không có mắt kia.
Vừa đi từ siêu thị ra không bao lâu, Đường Vi Vi đã cảm giác được có người theo dõi cô.
Cô cúi đầu, lấy viên kẹo mềm vị dâu tây từ trong túi nilon đựng đồ ăn vặt linh tinh ra, vừa bóc vỏ vừa làm bộ lơ đãng quay đầu lại nhìn.
Hai nam sinh đờ người dừng chân lại, đứng ở bên cạnh cột điện giả bộ như đang nói chuyện phiếm, ánh mắt thường xuyên liếc về phía cô.
Kỹ thuật theo dõi cũng kém thật đấy.
Đường Vi Vi không còn gì để nói, ăn một viên lẹo mềm, nhai nhai rồi nuốt xuống, bỗng nhiên lại nhớ tới Hạ Xuyên.
Cũng vào buổi tối, cũng cùng một kiểu đi theo phía sau cô.
Nhưng Hạ Xuyên lại là "hộ hoa sứ giả", còn hai người này thì sao, muốn làm "hái hoa tặc" ư?
Năm phút sau, đợi Đường Vi Vi đi đến con ngõ nhỏ thì rốt cuộc hai người kia cũng không nhịn được ngo ngoe rục rịch.
"Em gái nhỏ, đi mà nhanh vậy?"
Đường Vi Vi không muốn nói chuyện, vừa định đi nhanh chân hơn thì hai người kia liền chạy chậm đuổi theo, vỗ vai cô.
"....."
Đường Vi Vi dừng lại, quay đầu nhìn về phía bọn họ.
Nhìn gương mặt cô kề sát, hai nam sinh đều có chút sững sờ.
Làn da cô gái trắng như sứ, không có chút tì vết nào, ngũ quan tinh xảo dịu dàng, cánh môi anh đào hồng thuận như đang chờ người ta hái nó xuống.
"Có việc gì không? Muốn cướp thì tôi không có tiền, về nhà tìm người lớn cũng không được, nhà tôi rất nghèo." Cô gái vô cùng bình tĩnh nói.
Xung quanh đây đều là tiểu khu kiểu cũ, tương đối cũ nát, đương nhiên hai nam sinh sẽ tin lời cô.
Bất quá bọn họ cũng không thèm để ý, dù sao mục đích của bọn họ cũng không phải là cái này.
"Không không không." Một nam sinh đeo vòng cổ hình xương khô trong đó nói: "Bọn anh không cần tiền của em, chỉ là nhìn thấy em đáng yêu quá, muốn kết bạn với em thôi à."
Kết bạn.
Lí do ngu ngốc của mấy người thiểu năng trí tuệ này thì ai tin được.
Đường Vi Vi từ chối không có hiệu quả, hai người kia giống như thuốc cao bôi trên da chó dính bên cạnh cô, không để cô đi.
Thở dài, Đường Vi Vi ước lượng cái túi trong tay, nhìn một vòng hoàn cảnh xung quanh, không gian tối tăm, ngẫu nhiêu sẽ có vài người qua đường.
Chỉ có con ngõ nhỏ kia là tối đen toàn bộ.
Cô lập tức có chủ ý: "Được, chúng ta tới chỗ đó, thế nào?"
Nghe vậy, hai nam sinh đều ngẩn ra, mừng rỡ như điên trả lời: "Được, đi thôi!"
.....
Ánh trăng khuất sau tầng mây, ánh sáng trong con ngõ mờ ảo, hai nam sinh ngã trái ngã phải không ngừng rên rỉ thống khổ. Một cơn gió thổi qua làm túi nilon rơi xuống, đồ ăn vặt bên trong rơi đầy đất.
Thiếu niên cùng thiếu nữ ngồi song song, hai mắt nhìn nhau.
Hình ảnh tựa như bị người ta ấn nút tạm dừng, yên lặng hơn mười giây.
Vẻ mặt của cô gái vẫn mờ mịt và kinh ngạc, dường như chưa kịp phản ứng mà vẫn ở đó phát ngốc, đôi mắt hạnh chớp chớp, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên, muốn nói lại không biết nói gì.
Nhìn trông còn rất vô hại vô tội.
Hạ Xuyên nhìn chằm chằm gương mặt em bé mang tính lừa gạt của cô, híp mắt lại, thật sự không nhịn được liếm môi cười.
Nhớ tới lúc nãy anh đứng bên ngoài nghe thấy âm thanh kịch liệt, lại tận mắt thấy hiện trường thảm thiết bên trong, đoán chừng hai người này sẽ phải dưỡng thương một khoảng thời gian.
Một cô gái ban ngày còn không vặn nổi cái nắp chai mà chỉ trong chớp mắt đã đem cánh tay của người ta vặn gãy...
Hạ Xuyên cảm thấy bạn ngồi cùng bàn của anh thật thú vị.
"Cậu câm rồi à?" Trầm mặc hồi lâu, anh rất tự nhiên mở miệng: "Hửm?"
"....."
Đường Vi Vi chớp mắt, nhanh chóng tỉnh hồn lại, cơ thể không tự chủ được run lên.
Cô nghe thấy âm thanh nuốt nước bọt của chính mình, bàn tay vừa túm lấy tóc gã lưu manh thuận thế đưa lên vẫy vẫy, tuy xấu hổ nhưng vẫn lễ phép chào hỏi: "Cái đó.... Chào cậu."
Hạ Xuyên gật đầu: "Chào."
Anh rũ mắt, tầm mắt đảo qua người hai tên lưu manh kia, biểu tình không chút gợn sóng.
Đúng là có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không bất ngờ lắm.
Từ rất lâu rồi, lần đó ở bên ngoài nhà ăn, Hạ Xuyên đã phát hiện cô gái này thật ra cũng không ngoan ngoãn giống như vẻ bề ngoài.
Anh cảm thấy cô có nhân cách phản nghịch.
Ví dụ như thích xem đám thiếu niên bất lương đánh nhau, muốn ngồi trên xe môtô của anh, còn có, ngày đó Hạ Hành Chu nói cô ở nhà ăn ức hiếp người ta đến thành thục, còn buột miệng thốt ra lời văn không trang nhã.
Vốn tưởng rằng là một con mèo nhỏ, cố tình hùng hổ để phô trương thanh thế.
Không ngờ thế mà lại là một con mèo hoang, móng vuốt cực kì sắc bén, ra tay thật tàn nhẫn.
Nhưng xem qua cách ăn mặc cùng khí chất của hai người này thì chỉ thiếu mỗi dán cái tên "Tôi là lưu manh" ở trên mặt mà thôi, nguyên nhân khiến Đường Vi Vi ra tay cũng không khó đoán, bọn họ bị vậy là đáng.
Hạ Xuyên nhớ tới ngày đó, cô gái nhỏ nghiêm túc nói với anh câu "Chúng ta đánh một trận đi.", sau đó anh hỏi đánh như thế nào, cô nói ra được nhiều cách đánh như vậy.
Hạ Xuyên cong môi, bỗng nhiên nói: "Cậu thắng rồi."
"Hả?" Đường Vi Vi nhất thời không thể hiểu nổi: "Cái gì vậy?"
Hạ Xuyên đứng lên, chỉ vào hai người đang nằm trên mặt đất, lười biếng nói: "Đem đối phương ấn lên mặt đất không vực dậy nổi, cậu đã làm được."
Cô gái nhỏ nhướng mày.
Hạ Xuyên lười nhác vỗ tay, sau đó khen một câu: "Giỏi quá."
Nghĩ khí nghe có vẻ thiếu đòn.
Đường Vi Vi cũng đứng lên, bởi vì cô ngồi xổm quá lâu nên lòng bàn chân có chút tê dại, đôi chân mềm nhũn lảo đảo về phía trước, may mà có Hạ Xuyên kịp thời đỡ lấy cô.
"Chẳng phải cậu ở bên ngoài cùng đám Hạ Hành Chu liên hoan chúc mừng kết thúc kỳ thi sao? Tại sao lại ở đây?" Sau Đường Vi Vi ổn định thân thể thì mới hỏi.
Hạ Xuyên rụt tay lại, dáng vẻ bâng quơ nói: "Ăn xong rồi, đi tản bộ tiêu cơm, trùng hợp lại đi đến đây."
"....."
Đương Vi Vi không quá tin tưởng câu trả lời này.
Sao lại trùng hợp đến vậy?
Hiếm lắm cô mới có dịp hoạt động gân cốt được một lần, tại sao lại bị anh nhìn thấy được?
Nhưng Đường Vi Vi lại nghĩ, ngoại trừ cái này thì cũng không còn lý do nào khác... Chẳng lẽ bọn họ có duyên phận đến vậy sao?
Lúc này mới chuyển trường đến được một tháng, cái danh đàn em tốt cô nhận không nổi đâu.
Cô hận.
Nội tâm Đường Vi Vi vô cùng tuyệt vọng, chạy đi nhặt hết đồ ăn vặt rơi trên mặt đất vào túi, xoay người, Hạ Xuyên vẫn đứng ở đó không nhúc nhích.
Đi ra khỏi con ngõ, cô cứng rắn nói một câu: "Tôi phải về nhà đây."
Hạ Xuyên "ừ" một tiếng, tay đút ở túi quần, theo thói quen nhấc chân đuổi kịp cô.
Sóng vai đi được vài bước, anh hơi dừng lại: "Đường Vi Vi."
"..... Hả?"
Đây vẫn là lần đầu tiên nghe thấy tên mình phát ra từ miệng của anh, Đường Vi Vi ngẩn người. Anh không gọi những xưng hô kỳ quái đó, vậy mà cô còn có chút không quen.
"Tối nay còn cần tôi đưa cậu về không?" Hạ Xuyên cúi đầu xuống, cười như không cười nhìn cô.
"......"
Trong khoảng thời gian này bọn họ thường xuyên đi học về cùng nhau, Hạ Xuyên không trốn tiết tự học buổi tối, sau khi kết thúc bọn họ lại tiện đường trở về, mỗi lần anh đều sẽ đưa cô về tận nhà.
Bây giờ hỏi như vậy, có lẽ là sau khi biết được giá trị vũ lực của cô, cảm thấy cô đi một mình cũng không thành vấn đề.
Bàn tay Đường Vi Vi không tự chủ được siết chặt túi nilon, liếc nhìn anh một cái, thốt ra một câu: "Không tiễn."
Cô xoay người đi thẳng.
Hạ Xuyên đứng tại chỗ nhướng mày.
Bản tính bại lộ, tính tình còn rất lớn đấy.
Trong bóng đêm, bước chân cô gái đi rất nhanh, đuôi ngựa lắc qua lắc lại, hình bóng trong tầm nhìn của anh dần dần đi xa.
"......."
Khi đến chỗ ngoặt, Đường Vi Vi nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đuổi theo.
Cô cảm nhận được hơi thở quen thuộc bao phủ lấy mìmh, đôi môi đang mím dần dần buông lỏng, khóe miệng khẽ cong lên, lại bị cô đè ép nó xuống.
"Đi nhanh như vậy làm gì." Thiếu niên khom lưng xách cái túi trong tay cô, một tay khác ấn lên đầu cô xoa xoa, thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tôi còn chưa nói sẽ không tiễn mà."
.......
Rất nhanh đã đi đến dưới tiểu khu, trước khi đi vào, Đường Vi Vi thấp thỏm suốt dọc đường, cuối cùng vẫn quyết định vớt vát lại hình tượng: "Thật ra.... thật ra tôi không có bạo lực như vậy đâu."
Hạ Xuyên cất giọng lười biếng: "Ừ?"
Cô hơi do dự, sau đó nhẹ giọng nói: "Hai người vừa nãy, thật ra không hoàn toàn là do tôi ra tay..."
Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Xuyên một cái, vẻ mặt anh thờ ơ, thầy cô nhìn qua thì khẽ nhướng lông mày, ý bảo cô tiếp tục.
Vì thế Đường Vi Vi đành phải tiếp tục nói bừa: "Vừa rồi có một anh trai tốt bụng đi ngang qua, thuận tay giúp tôi, nếu không một đứa con gái như tôi làm sao có thể đánh thắng bọn họ được."
"Chỉ là anh ấy dạy dỗ bọn chúng xong liền bỏ đi, tôi ở lại tâm sự với hai nam sinh kia một lát, còn đang khuyên bọn họ hoàn lương đó."
Lúc này bọn họ đã đi lên cầu thang, Hạ Xuyên kiên nhẫn nghe xong lời nói dối có trăm ngàn chỗ hở của cô, tay đặt lên thanh vịn, bước chân dừng lại, thấp giọng cười khẽ một tiếng.
Cầu thang của căn nhà kiểu cũ hẹp hòi chật chội, thanh âm của anh trầm thấp lại có từ tính.
Hành lang trống vắng, âm thanh đột ngột vang lên sau lưng cô, phảng phất như lọt thẳng vào tai, xộc vào đại não đã tê rần.
"Cô bé." Trong giọng của anh còn mang theo ý cười, nhìn thiếu nữ đã đi tới tầng trên cao, khẽ nâng cằm nói: "Hình như tôi đã nói với cậu rồi thì phải, làm người quan trọng nhất chính là phải thành thật, nhớ chưa?"
Đường Vi Vi: "......"
Đường Vi Vi biết lời nói dối này của cô biên kịch không được tốt, nhưng cô là học sinh xuất sắc, cho dù liêm sỉ đã bị quăng ngã xuống dưới đất thì vẫn muốn nhặt nó lên.
"Tôi đã đứng đó nhìn rất lâu." Hạ Xuyên nói: "Từ lúc cậu bắt đầu động thủ."
Đường Vi Vi: "......"
Thật ra cũng không có lâu như vậy, anh là đang cố ý lừa cô thôi.
Nhưng hình như cô đã tin, sắc mặt biến đổi.
Đường Vi Vi cắn môi, hoàn toàn hết hi vọng rồi.
"Đến nỗi anh trai tốt bụng kia..." Hạ Xuyên hơi dừng lại, nhấc chân đi lên.
Vốn anh đang đứng sau Đường Vi Vi mấy bậc thang, Đường Vi Vi có thể nhìn xuống là thấy anh, nhưng giờ phút này anh đang cách cô ngày càng gần, cô từ nhìn thẳng chậm rãi biến thành ngẩng đầu lên nhìn anh.
Sau đó, cô nghe thấy giọng nhịn cười của Hạ Xuyên vang lên: "Là cậu đang nói tôi sao?"
Đường Vi Vi: ".........."
Cậu tốt cái rắm.
Đường Vi Vi hít sâu một hơi, tìm lại chút lý trí, đôi mắt hạnh trừng đến mức biến thành tròn xoe, cho dù là mèo nhỏ hay mèo hoang thì lúc này đều đã cáu giận.
"Nếu đã như vậy, thế mà cậu còn không vào giúp tôi, cậu để tôi một mình chiến đấu với hai tên kia, còn cậu ở bên ngoài xem kịch sao?"
Hạ Xuyên: "À..."
"Cậu làm tôi thất vọng quá đấy, bạn học Hạ Xuyên à." Cô gái nhỏ thay đổi sắc mặt trong vòng một giây, ánh mắt thê lương, ngữ khí u oán nói: "Cậu ngay cả một chút tình bạn học cũng không có."
"......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.