Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách

Chương 17: Không buông tay




Editor: Tiểu Phương
B
eta: Quanh
________________
“Thư Mạch!” Đôi mắt đào hoa của Diêu Mỹ Nhân chợt sáng lên.
“Thư Mạch?” Tống Tử Kiều nghe giọng nói liền quay đầu lại, thấy Thư Mạch đang đẩy xe đạp từ từ đi tới.
“Đến rồi đây!”
Thái độ Thư Mạch bình thản, đôi mắt ẩn dưới mái tóc nhàn nhạt, người khác nhìn vào không khỏi rét lạnh.
“À...Tống Tử Kiều, mình đi trước nhé!” Diêu Mỹ Nhân kéo ba lô đi về phía Thư Mạch.
“Đợi một chút!” Tống Tử Kiều gọi Diêu Mỹ Nhân, nét đỏ bừng trên khuôn mặt dần dần tiêu đi, khôi phục lại bình thường, cậu ta nhìn Thư Mạch hỏi: “Xin hỏi mới hồi nãy cậu nói đi cùng với Mỹ Nhân là có ý gì?”
Môi mỏng của Thư Mạch nhếch lên, giọng lạnh lùng: “Ý tại mặt chữ.”
Cái gì? Làm sao....Có khả năng như vậy?
Tống Tử Kiều kinh ngạc, cậu ta nghĩ có phải mình hiểu sai ý đối phương hay không! Hốt hoảng nhìn về phía Diêu Mỹ Nhân như muốn chứng thực, nhưng phát hiện cô đã đứng bên cạnh Thư Mạch.
Nhìn hai người đứng rất gần nhau, dường như cậu ta đã nhận ra điều gì đó, nhưng lại không muốn tiếp nhận sự thật này.
“Không thể nào!” Tống Tử Kiều đỏ mặt lớn tiếng hướng về phía Thư Mạch hét to.
Từ lâu cậu ta đã thích Diêu Mỹ Nhân. Ngày ngày cô gái nhỏ bé yên lặng ngồi đọc sách, làm bài tập bên cửa sổ. Có một lần cậu vô tình nhìn sang, ánh mắt trời chiếu qua cửa kính rọi lên mặt cô, gương mặt trong suốt mềm mại, ngay cả lông tơ cũng không có, cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng còn đẹp đẽ hơn khi tô son. Dưới ánh mặt trời, ngũ quan xinh xắn như một vầng sáng, xuất trần khiến người người khác không dám nhìn.
Trong phút chốc, cậu ta nghe được tiếng tim mình lỗi nhịp. Từ đó ánh mắt cậu ta luôn nhìn theo Diêu Mỹ Nhân.
Nhưng bây giờ, nữ thần trong lòng cậu ta lại ở cùng một chỗ với Thư Mạch?
Trên gương mặt thanh tú của Tống Tử Kiều đầy vẻ khó tin.
Cả người Thư Mạch dính đầy vết bụi đất, áo quần xốc xếch làm cho người khác cảm thấy khó chịu. Hình như trong lớp có người nói nhà cậu ta rất nghèo, thường xuyên không đi học, chính là chạy đi nhặt phế liệu, nếu không làm sao người lúc nào cũng nhếch nhác lôi thôi như vậy! Tại sao một người tệ hại đến cực điểm lại đi cùng với Diêu Mỹ Nhân chứ?
“Đi thôi.” Thư Mạch không thèm để ý tới người đang đứng ngây ngốc ở chỗ kia.
“Ừm!” Diêu Mỹ Nhân đi tới, ngồi phía yên sau xe đạp.
“Cho cậu nè, cầm đi!”
Thư Mạch đưa một chai sữa bò cho cô.
Diêu Mỹ Nhân nhận lấy chai sữa, đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười.
Nhìn hai người trước mặt hoàn toàn làm lơ mình, gương mặt thanh tú của Tống Tử Kiều khó coi tới cực điểm, thậm chí có chút vặn vẹo, cậu ta hướng về Diêu Mỹ Nhân ngồi phía sau, không phục hô to: “Tại sao?”
Trừ thành tích, cậu ta tốt gấp trăm lần Thư Mạch, càng nghĩ càng không phục, dù sao cũng là thiếu niên mới mười bảy tuổi, máu hay dâng lên não, hành động theo cảm tính. Còn không chờ câu trả lời, cậu ta tiếp tục hô: “Cậu có biết cậu ta hay đi nhặt đồ phế liệu không? Một chút cũng không xứng với cậu, cậu cứ tự làm khổ bản thân mà lựa chọn một người như vậy sao?”
Tay Thư Mạch cầm xe đạp ngừng lại, dùng sức bóp chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Hai tay Diêu Mỹ Nhân ôm thật chặt eo Thư Mạch, trấn an cậu đừng kích động. Cô chợt quay đầu lại, đôi mắt đào hoa sớm đã phủ đầy sương lạnh, làm người ta phải kinh sợ.
Tống Tử Kiều bị Diêu Mỹ Nhân nhìn ngây người.
Giọng nói của cô vẫn mềm mại, thanh âm êm tai nhưng lại có chút lạnh lẽo, từng chữ đâm thẳng vào lòng người: “Liên quan gì tới cậu!”
Hai tay Diêu Mỹ Nhân ôm chặt lấy eo Thư Mạch, cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng trong ngực người phía trước, lạnh lẽo trong mắt tan ra một chút, giống như là giải thích cũng như là bày tỏ: “Nếu như thích Thư Mạch là tự làm khổ bản thân, cho dù có ở trong vực sâu, tôi vĩnh viễn chờ cậu ấy.” Cô dừng lại: “Cho nên cũng không cần cậu phải chỉ giáo!”
“Cậu...” Mặt Tống Tử Kiều đầy vẻ không cam lòng, cậu ta bị lời nói của Diêu Mỹ Nhân làm cho khiếp sợ.
“Thư Mạch, chúng ta đi thôi.”
Lúc này Diêu Mỹ Nhân đã sớm ôm chặt eo Thư Mạch, ánh mắt cũng không nhìn Tống Tử Kiều.
---
Dọc đường đi Thư Mạch không nói một lời.
Tay Diêu Mỹ Nhân ôm hông cậu, giọng nói vừa thấp vừa êm tai, sớm đã không còn lạnh lẽo như vừa rồi: “Cậu giận hả?”
Thư Mạch trầm mặc.
“Tôi...Tôi không biết Tống Tử Kiều...” Cô cân nhắc nên nói sao cho đúng: “Khụ khụ...chính là...có ý với tôi.”
Không thấy nam sinh phía trước đáp lại, cô liếm môi, trong mắt lại có chút thẹn thùng: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không nhìn những người khác.”
Trong mắt chỉ có cậu thì làm sao tôi có thể thấy được những người khác!
Thấy Thư Mạch vẫn không phản ứng, cô hơi mất mát, đôi tay đặt bên hông từ từ rút ra, lúc rụt tay về, lại nghe giọng nói khàn khàn của Thư Mạch: “Ôm vào!”
“Hả?” Đến khi phản ứng kịp thì mặt Diêu Mỹ Nhân hơi ửng hồng: “Ừ!” Một đôi tay nhỏ bé quàng qua hông người phía trước.
Qua mười lắm phút đồng hồ, xe đạp đã chạy đến cửa nhà.
Diêu Mỹ Nhân không biết là cậu có tức giận hay không, tại sao vẫn không chịu nói chuyện với cô. Cô bước xuống xe: “Đến nhà rồi...Tôi...Tôi vào nhé!”
Tay cô mới đụng vào cửa, bên tai truyền tới một tiếng “Thịch” rất lớn. Cô quay đầu lại thì thấy xe đạp ngã trên mặt đất, toàn thân Thư Mạch vô cùng bực tức, sải bước đi đến trước mặt cô.
“Thư Mạch.” Diêu Mỹ Nhân cảm giác lúc này cậu có chút nguy hiểm, thân thể không tự chủ lui về sau một bước.
Thư Mạch bình tĩnh đứng trước mặt cô, có chút nặng nề.
“Sao vậy?” Diêu Mỹ Nhân ngẩng đầu lên, cậu thật cao, lúc trước đỉnh đầu cô chạm tới cằm cậu, bây giờ lại không chạm tới.
Thư Mạch vươn tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, xoay người một cái liền đem vào trong ngõ hẻm bên cạnh cửa chính.
Cậu áp cô vào tường, cúi người ôm vào trong ngực, nhưng cũng không hoàn toàn đụng chạm thân mật.
“Thư Mạch...”
Diêu Mỹ Nhân không kịp đề phòng đã bị kéo vào nơi này, lại đối mặt với cậu nam sinh không nói một lời nào, trong lòng có chút hoảng sợ.
Lúc này bàn tay ôm bên hông cô dần siết chặc, hơi khom người, cằm cậu tựa vào đỉnh đầu Diêu Mỹ Nhân.
“Mỹ Nhân.” Giọng Thư Mạch trầm thấp khàn khàn.
Diêu Mỹ Nhân từ từ buông lỏng thân thể, ngoan ngoan để cho Thư Mạch ôm vào ngực: “Hả?”
“Tôi có thể không đủ ưu tú.” Môi mỏng của Thư Mạch mím thành một đường thẳng, thân thể có chút căng thẳng: “Nhưng là...” cậu cúi người sát bên tai cô, hôn vành tai cô, thân thể nóng bóng dây dưa với cô: “Tôi sẽ không buông tay.”
Âm thanh trầm thấp quanh quẩn bên tai dường như muốn in vào trong tim cô.
Đôi tai Diêu Mỹ Nhân bị khí tức nóng bỏng của cậu làm cho mềm nhũn. Cô ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt đen che dưới mái tóc, có chút hoảng hốt bất an lại có chút bực bội vui sướng.
“Ừm, sẽ không bao giờ buông tay cậu”. Hai tay Diêu Mỹ Nhân ôm thắt lưng nam sinh như muốn nhét mình vào trong ngực cậu.
Thư Mạch không được tự nhiên lui về sau một bước, đôi tai đỏ ửng: “Đừng ôm chặt quá, quần áo tôi bẩn lắm!”
“Không bẩn!”
Vừa dứt lời, Diêu Mỹ Nhân tiến lên một bước, tựa mình vào trong ngực cậu. Đầu Thư Mạch như muốn nổ tung, thân thể chợt run lên, cảm giác này làm cho toàn thân cậu căng thẳng.
Đầu Diêu Mỹ Nhân nhẹ nhàng dụi vào ngực cậu.
Tóc đem mềm mềm cào qua cằm cậu, trái tim Thư Mạch giống như con tôm bị ngâm trong nước nóng, đôi mắt đen sâu thẳm như được uống một ngụm nước giếng mùa xuân, tràn đầy sức sống. Cậu ôm chặt thân thể mềm mại trong ngực, giọng nói trầm thấp, môi nhếch lên thỏa mãn: “Mới vừa rồi cậu nói trước mặt người khác muốn cùng tôi rơi xuống vực sâu, tôi rất vui vẻ.”
Một khắc đó, cậu như được nếm vị ngọt đã lâu, giống như khi còn bé được ăn kẹo đường ngọt ngào, ăn một miếng liền hòa tan trong miệng, ngọt vào trong lòng.
Khi đó, cậu đang suy nghĩ tại sao cô gái này làm cho cậu yêu thương đến vậy, hận không thể đem trái tim mình đến trước mặt cô!
Cô không biết rằng, dọc đường đi, nghe cô dùng giọng nói mềm mại an ủi cậu, lúc đó cậu phải dùng ý chí rất lớn mới kiềm chế bản thân không ôm cô vào ngực, khắc sâu vào trong xương tủy.
Một ngón tay Thư Mạch ngăn trước đôi môi đỏ mọng mê người của Diêu Mỹ Nhân, chặn lại không cho cô mở miệng nói. Ngón trỏ hơi dùng lực đè cánh môi, cảm giác đó làm cho tim cậu hồi hộp, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô, từng câu từng chữ mang tình cảm sâu nặng: “Mỹ Nhân, thế giới của tôi chỉ có thể vào không thể ra, cho nên sau này cậu chỉ có thể thích một mình tôi.”
Nam sinh bá đạo ra lệnh, Diêu Mỹ Nhân co rúc lại, bị ôm có chút đau.
Nếu như không phải yêu thương sâu đậm thì cần gì phải sợ hãi, cần gì phải nơm nớp lo sợ, cần gì phải kiềm chế.
“Thư Mạch.” Môi khẽ hé mở, hương vị ngọt ngào ở đầu ngón tay nam sinh mềm mại lại nóng bỏng.
Diêu Mỹ Nhân nhìn cậu: “Tôi là người một lòng và cũng rất cố chấp.”
Cho nên cậu không cần sợ hãi!
Thư Mạch cảm giác có cái gì trong lòng như muốn trào ra, đôi mắt đen sâu thẳm, cảm nhận được hơi thở của cô gái nhỏ trên đầu ngón tay mình như một dòng điện có chút tê dại. Cậu gác cằm lên hõm vai cô, dùng sức ngửi lấy mùi thơm trên người cô, thoang thoảng hương sữa, có vị ngọt nhẹ làm cho người khác muốn thử nếm một chút.
Nghĩ sao làm vậy!
Môi mỏng in lên da thịt trên cổ, mềm mềm lại trơn nhẵn, còn mang mùi thơm dịu khiến cậu không nhịn được nhẹ liếm một cái, đầu lưỡi như tê dại.
Trong phút chốc Diêu Mỹ Nhân cảm nhận được có gì đó nóng nóng chạm vào cổ mình, thân thể không nhịn được run lên, đầu ngón tay nắm chặt vạt áo đối phương, lông mi dày đậm khẽ run lên.
“Thật ngọt!”
Sức lực Thư Mạch tăng thêm, giọng nói khàn khàn hấp dẫn.
Diêu Mỹ Nhân cảm thấy cổ vừa nóng vừa nhột, đầu như muốn nổ tung: “Thư... Thư Mạch.”
“Ai lại bỏ xe đạp ở nơi này?”
Lúc này đột nhiên vang lên giọng một người đàn ông, phá vỡ không khí mập mờ trong ngõ hẻm.
Diêu Mỹ Nhân bị dọa cho mềm nhũn, ba cô về rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.