“Ca ca, chúng ta mau đi nhận đan Luyện Thể thôi”, Minh Nhi kéo Vân Mạc đi về phía nơi nhận đan Luyện Thể, Vân Mạc phải nhanh chóng nâng cao thực lực trong vòng một tháng thì nhất định phải dựa vào đan Luyện Thể.
Hai người đi tới nơi nhận đan Luyện Thể, người phụ trách phát đan Luyện Thể là một người đàn ông trung niên, sau khi nhìn thấy Vân Mạc, ông ta lập tức nhíu mày.
“Không phải tên vô dụng Vân Mạc này bị Vương Liệt đả thương à, sao lại khoẻ rồi? Chẳng lẽ hắn đến đây để nhận đan Luyện Thể?”, người đàn ông trung niên hơi bất mãn, một tên vô dụng như thế còn chưa tự hiểu lấy mình à? Không ngờ vẫn còn trơ mặt đến nhận tài nguyên.
“Chào ông, ta và ca ca đến nhận tài nguyên tháng này”, Minh Nhi đi tới trước quầy, vui vẻ nói, đan Luyện Thể là hy vọng của họ.
Người đàn ông trung niên liếc Vân Mạc một cái, mãi không thấy làm gì.
Vân Mạc cau mày, xem ra người đàn ông phát tài nguyên này cũng không thích hắn cho lắm.
“Này, chúng ta đến nhận đan Luyện Thể!”, Minh Nhi gõ quầy, lớn tiếng nói.
Người đàn ông trung niên không để tâm đến Minh Nhi mà nói với Vân Mạc: “Có một vài người nên tự hiểu lấy mình thì tốt hơn, nhà họ Vân không phải gia tộc lớn, tài nguyên có hạn. Nếu lãng phí hết tài nguyên vào một kẻ vô dụng thì nhà họ Vân chúng ta sẽ mãi không thể phất lên được”.
Minh Nhi tức giận nhìn chằm chằm người nọ, lớn tiếng nói: “Con em trong gia tộc chỉ cần đủ mười tuổi, không quá mười sáu tuổi đều có thể nhận tài nguyên của gia tộc, đây là quy định. Nếu trong tộc đã quy định như thế thì chúng ta cũng có tư cách nhận được tài nguyên, chẳng lẽ ông còn định không làm theo quy định của gia tộc à?”
Vân Mạc cảm động nhìn Minh Nhi, e rằng trong nhà họ Vân rộng lớn này chỉ có mẹ và muội muội che chở hắn như thế thôi. Hắn tiến lên một bước, cất lời: “Ta có vô dụng hay không cũng không phải do ông quyết định, hơn nữa tài nguyên mỗi tháng cũng là thứ ta nên có, vì sao ta không thể lấy? Mau đưa đan Luyện Thể cho chúng ta đi, nếu ông làm trái quy định của gia tộc thì đừng trách ta nói với Tộc trưởng”.
Sắc mặt người đàn ông nhất thời trở nên khó coi, một tiểu tử chắc chắn sẽ không có tiền độ lại nói chuyện với ông ta như thế, còn dám uy hiếp ông ta, đúng là không biết điều! Nhưng ông ta không có tư cách sửa đổi quy định của gia tộc, không thể cắt xén đan Luyện Thể của Vân Mạc.
“Tiểu tử, hiện tại ngươi còn có thể được gia tộc che chở, hy vọng sau khi qua mười sáu tuổi, ngươi vẫn có thể mạnh miệng như thế”, người đàn ông trung niên nói với giọng điệu hung hăng. Một khi trưởng thành, người có tu vi quá thấp sẽ mất đi sự che chở của gia tộc, địa vị hạ thấp. Đến lúc đó ông ta có xử lý Vân Mạc thế nào cũng không có ai trong gia tộc phản đối.
Người đàn ông trung niên bất đắc dĩ lấy hai cái túi chứa đan Luyện Thể ra, tiện tay ném hết xuống đất.
“Mau cầm lấy rồi cút đi!”, ông ta còn trút sự bất mãn với Vân Mạc lên Minh Nhi.
“Ông!”, Minh Nhi vô cùng tức giận, người này đúng là quá đáng.
Vân Mạc lạnh lùng nhìn ông ta một cái, hắn hiểu rõ, không có thực lực thì chắc chắn sẽ phải chọc giận như thế. Nhưng không lâu nữa, hắn sẽ khiến những người này hối hận. Vân Mạc cúi người nhặt túi dưới đất lên, kéo Minh Nhi đang giận dữ bất bình đi ra ngoài: “Minh Nhi, chúng ta đi thôi, không cần nhiều lời với người như thế”.
Tại một nơi nào đó của nhà họ Vân có một trạch viện rất đẹp, xung quanh nhà chạm trổ hoa lệ, vô cùng rộng rãi, trong sân còn có một cái ao khá lớn, nơi này chính là nơi ở của Vân Liệt. Trạch viện này còn sang trọng hơn nhà của Vân Mạc nhiều, đây là lợi ích do thân phận mang đến. Ông nội của Vân Liệt là Bát trưởng lão, cho nên hắn ta mới ở trong một căn nhà sang trọng như thế.
“Xin lỗi Vân Liệt thiếu gia! Đều do ta quá yếu, ngay cả tên vô dụng Vân Mạc cũng không đánh lại. Nếu lúc trước ta có thể giế t chết hắn ta thì đâu còn nhiều phiền phức như thế chứ”, Liễu Mật Giang chân đeo nẹp, quỳ trước mặt Vân Liệt nói xin lỗi.
Vân Liệt kéo Liễu Mật Giang dậy, đỡ gã ta ngồi xuống ghế bên cạnh, khiến gã ta thấy vừa mừng vừa lo.
“Đều do ta, nếu ta sớm nhìn ra thực lực của tiểu tử kia có tiến bộ thì ngươi cũng đã không chịu khổ”, Vân Liệt thở dài: “Ngươi không cần thấy áy náy, nếu giết hắn ta rước e rằng sẽ có chút phiền phức. Thế này cũng tốt, trong trận chiến thách đấu, ta có thể ngang nhiên giế t chết hắn ta. Một tháng sau, ta sẽ trả thù cho ngươi!”
Thái độ của Vân Liệt nhất thời khiến Liễu Mật Giang vô cùng cảm động, gã ta lại quỳ phịch xuống đất, chẳng thèm để tâm đến cảm giác đau đớn trên chân.
“Vân Liệt thiếu gia có ân tình to lớn với ta, Liễu Mật Giang xin thề, cả đời này đều sẽ đi theo Vân Liệt thiếu gia, dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ!”
Vân Liệt hơi nhếch môi, hắn ta vẫn có chút thủ đoạn cai quản thuộc hạ. Chỉ cần nói mấy lời, Liễu Mật Giang này đã thấy mang ơn hắn ta rồi.
“Nghe nói gì chưa? Vân Mạc kia thách đấu Vân Liệt, tên này đúng là điên rồi!”
“Đương nhiên có nghe nói, chuyện lớn như thế, e rằng tất cả mọi người trong tộc đều biết rồi”.
“Tiểu tử này tự chuốc hoạ vào thân à, với thực lực của cậu ta sao có thể là đối thủ của Vân Liệt được? Ta thấy lần này cậu ta chết chắc rồi!”
“Chết cũng tốt, coi như trừ hại cho gia tộc!”
“Ta nghe nói thực lực của cậu ta có tiến bộ, trước đó còn đánh bại Liễu Mật Giang nữa”.
“Đánh bại một tên đầy tớ thôi mà, có gì đáng ngạc nhiên đâu, Liễu Mật Giang sao có thể mạnh bằng Vân Liệt chứ. Vân Mạc có đột phát đến mấy thì bây giờ cũng chỉ là Luyện Thể tầng bốn, chẳng lẽ cậu ta có thể đột phá lên Luyện Thể tầng tám trong vòng một tháng?”
“Vậy cũng phải”.
Tin tức Vân Mạc thách đấu Vân Liệt nhanh chóng lan truyền khắp nhà họ Vân, mọi người bàn luận sôi nổi, đều cho rằng hành động của Vân Mạc là tự tìm đường chết.
Trong một đại điện nào đó, một ông lão đang nhíu chặt mày ngồi trên ghế. Dù đang ở trong đại điện nhưng tiếng bàn tán bên ngoài vẫn truyền vào tai lão.
“Vân Mạc thách đấu Vân Liệt?”, ông lão đứng phắt dậy, hô to với người bên ngoài: “Người đâu!”
Một người đi vào, cung kính hành lễ với lão.
“Dẫn Vân Mạc đến đây”.
“Vâng thưa Tộc trưởng!”