Thì ra Lam Lan trải qua điều tra tin tức, điều tra đến lão đầu tên là Văn Đông Phương, nhi tử của hắn là Văn Quốc Cường, mười chín tuổi phải ra ngoài đi làm, nghe người ta rủ đi đào than đá kiếm tiền, đến một lò than nhỏ ở tỉnh Sán Tây, tính toán làm lụng cực khổ mấy năm, sau đó xây nhà cưới vợ. Ai ngờ làm hơn hai năm, tiền không kiếm được bao nhiêu, nhưng gặp phải sự cố lò than sụp đổ, mặc dù may mắn giữ được mạng sống, nhưng cặp chân cũng bị dập nứt xương, một chân bị đứt gân, thành một người tàn tật, ông chủ lò than vỗ mông rời đi, ngay cả tiền thuốc thang Văn Quốc Cường cũng không lấy được đồng nào.
Lam Lan hi vọng thông qua tiết mục lần này, để mọi người chú ý nhiều hơn đến bảo đảm quyền lợi lao động cho người dân, cũng hi vọng có nhân sĩ tốt bụng đưa tay giúp đỡ Văn Quốc Cường. Dù sao, một lão đầu hơn bảy mươi tuổi phải nuôi nấng một đứa con tàn tật hơn ba mươi tuổi, quả nhiên không dễ dàng.
Mặc dù trong TV chỉ xuất hiện hình ảnh của Lam Lan, nhưng xuyên thấu qua màn ảnh, Tùy Qua vẫn có thể cảm giác được "cô gái băng giá" Lam Lan có một trái tim nóng ấm. Tùy Qua không khỏi suy nghĩ, cô gái này tuyệt đối không giống như những nữ nhân băng tuyết tuyệt tình trong truyền thuyết.
- Khốn khiếp, lại chiếu quảng cáo, lão tử muốn xem Lam Lan cô nương kia!
Một tên bảo vệ la mắng nói.
- Đúng vậy! Lão tử ngày nào cũng muốn nhìn thấy nàng....
Ầm!
Hắn còn chưa hết lời, đột nhiên từ ngoài cửa sổ bay vào một hòn đá nhỏ, sau đó chiếc TV trước mặt bọn họ trực tiếp nổ tung, hai tên bảo vệ khiếp sợ chạy ra ngoài.
Tùy Qua khẽ hừ một tiếng, cũng chưa đi vào trường, mà vẫy một chiếc xe taxi nói:
- Tới đài truyền hình Đông Giang.
Tùy Qua mới bước vào cổng đài truyền hình, đã bị một tên bảo vệ cản lại.
- Anh tìm ai?
Tên bảo vệ cảnh giác nhìn Tùy Qua.
- Lam Lan chủ biên.
Tùy Qua đáp.
- Anh là người theo đuổi cô ấy sao?
Tên bảo vệ rất có kinh nghiệm nói:
- Tôi nói với anh, đừng mơ tưởng! Nếu anh tới sớm, có thể thấy người xếp hàng tặng hoa cho cô ấy xếp hàng đầy sân, chắc chắn bị hù dọa đến không còn tự tin...Tóm lại, anh không thể vào.
- Tại sao tôi không thể vào?
Tùy Qua hỏi ngược lại.
- Đây là quy định.
Tên bảo vệ nói:
- Người không có phận sự, tuyệt đối không thể tiến vào đài truyền hình.
- Tôi đến cung cấp đầu mối tin tức trọng yếu.
Tùy Qua nói.
- Lý do này xưa lắm rồi.
Người bảo vệ đưa tới một tờ danh thiếp:
- Đây là số điện thoại phòng làm việc của cô ấy, anh có thể gọi điện đến đó. Có điện thoại hay không, ở đây có.
- Huynh đệ, không cần tuyệt tình như vậy chứ.
Tùy Qua nói với tên bảo vệ.
- Đây là chức trách, không cách nào dàn xếp.
Tên bảo vệ kiên trì nguyên tắc nói.
Tùy Qua đột nhiên đưa mắt nhìn sang cửa đài truyền hình, vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Này, mỹ nữ, khóa quần cô chưa kéo kìa!
Tên bảo vệ nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn về phía cửa.
Hoàn toàn không thấy mỹ nữ không kéo khóa quần, đợi đến khi tên bảo vệ phát hiện mắc mưu quay đầu lại, Tùy Qua đã quỷ mị biến mất.
- Đi đâu rồi?
Bảo vệ nghi ngờ nói, rõ ràng vừa rồi còn đứng đây, làm sao chỉ chớp mắt đã biến mất rồi, hơn nữa cũng không nghe thấy tiếng bước chân-chẳng lẽ là gặp quỷ?
Tùy Qua dùng thân pháp cực nhanh che mắt bảo vệ, leo cầu thang lên tầng chín.
Bởi vì phần lớn mọi người đều đi thang máy lên lầu, cho nên Tùy Qua đi lối cầu thang, ngược lại không có ai ngăn trở.
Cốc cốc!
Tùy Qua gõ cửa phòng làm việc của Lam Lan.
- Mời vào.
Giọng nói của Lam Lan truyền ra.
Nếu như chỉ nghe giọng nói, bất luận kẻ nào cũng sẽ cho rằng Lam Lan là một cô gái ôn nhu, dịu dàng. Nhưng bất cứ kẻ nào đã nhìn thấy đôi mắt của nàng, cũng sẽ cảm thấy băng tuyết lạnh lẽo. Giống như cùng một người, lại có thể sinh ra hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Tùy Qua nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Lam Lan đang ngồi trước bàn làm việc, bận rộn với cái Laptop. Nhìn thấy cảnh này, Tùy Qua bất giác ngẩn người.
- Tùy Qua, tại sao cậu lại tới đây?
Lam Lan cau mày hỏi, hiển nhiên nàng cũng không thích cặp mắt sắc lang của Tùy Qua đồng học, thấy Tùy Qua không có phản ứng, nàng lại lên giọng:
- Tùy Qua đồng học!
- Ồ, vừa rồi bị phong thái tuyệt thế của Lam tỷ hù dọa, thiếu chút nữa quên mất mục đích tới đây của tôi.
Tùy Qua cười nói:
- Tôi tới đây để hiến ái tâm .
- Hiến ái tâm?
Lam Lan nói:
- Nơi này không phải hiệp hội Hồng Thập Tự, có phải cậu tìm lộn chỗ rồi hay không.
Nếu như không phải Lam Lan đã thay đổi cách nhìn với Tùy Qua, chỉ sợ hiện tại nàng đã sớm gọi bảo vệ lên đuổi người đi rồi.
- Là như vậy, tôi đến đây vì chuyện của Văn Đông Phương và Văn Đại Gia.
Tùy Qua nói:
- Sáng hôm nay tôi xem tiết mục phát lại, mới biết được chuyện của cha con Văn Đại Gia. Cho nên, tôi hy vọng có thể trợ giúp bọn họ, tôi cũng có thể trị lành chân cho Văn Quốc Cường. Cho nên, tôi hi vọng lấy được địa chỉ của bọn họ từ chỗ cô.
- Đúng, muốn giúp đỡ là chuyện tốt.
Lam Lan bình tĩnh nói, ánh mắt thâm thúy mà tràn đầy trí khôn:
- Chẳng qua là, nếu cậu muốn tìm địa chỉ của bọn họ, gọi điện thoại không phải dễ dàng hơn sao? Cần gì vội vã chạy tới nơi này? Thật không biết, tại sao bảo vệ lại cho cậu đi vào.
Tùy Qua nhất thời ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy. Lam Lan nói rất hợp lý, nếu như hắn chỉ muốn địa chỉ của Văn Đại Gia, gọi điện thoại là được, cần gì chạy tới phòng làm việc của người ta?
Nữ nhân, một khi trở nên thông minh, đôi khi không thể đáng yêu.
Tùy Qua kiên trì nói:
- Tôi nghĩ kéo cô cùng đi, thì có thể được lên truyền hình.
- Cậu lên truyền hình còn chưa đủ sao?
Giọng nói Lam Lan có vẻ gây sự.
- Tôi cảm giác mình rất đáng ngưỡng mộ, cho nên muốn lên truyền hình thêm mấy lần, không chừng được đạo diễn nào để ý, còn có thể trở thành diễn viên nổi tiếng.
Tùy Qua khôi phục vẻ vô liêm sỉ, đang muốn tiếp tục thổi phồng bản thân, đột nhiên ánh mắt rơi xuống bàn làm việc của Lam Lan, ở đó có một lá thư mới vừa mở ra, trên đó viết mấy dòng chữ màu đỏ rất lớn:
- Lam chủ biên, hãy biết quý trọng tánh mạng, đừng nhúng tay vào chuyện người khác!
Thư uy hiếp ẩn danh?
Tùy Qua không ngờ người viết báo lại có nguy hiểm nghề nghiệp như vậy. Phải biết rằng, cả thành phố Đông Giang, không biết có bao nhiêu nữ sinh hâm mộ công việc của Lam Lan, nhưng có ai ngờ, nghề phóng viên lại có nguy hiểm tính mạng như vậy.
- Bọn đạo chích vụng về uy hiếp mà thôi!
Lam Lan nhìn phong thư uy hiếp nặc danh, xem thường nói:
- Thư như vậy, một năm không biết tôi nhận bao nhiêu lá nữa.
- Cô là một người chánh trực.
Trên mặt Tùy Qua hiện lên vẻ nghiêm nghị hiếm có.
- Tại sao?
Lam Lan hỏi.
- Chỉ có người chính trực, mới có thể thường xuyên nhận được uy hiếp của kẻ xấu.
Tùy Qua nói, sau đó lộ ra một nụ cười:
- Nhưng, nếu có kẻ xấu muốn thương tổn Lam đại chủ biên, tôi nhất định sẽ đứng ra lo liệu! Bất luận kẻ nào muốn thương tổn cô, sẽ phải bước qua xác tôi. . . Không, nhất định sẽ ngã quỵ dưới quả đấm của tôi.