Y Tiên Thiểu

Chương 83: Một Cái Bạt Tai Bốn Mươi Vạn (1)




Lý Minh Ý không biết Tùy Qua có ý gì, cũng không dám nói láo: 
- Tính cả tiền thưởng, một tháng hơn sáu ngàn. 
Tùy Qua suy nghĩ một lát, nói: 
- Một tháng sáu ngàn, một năm bảy vạn, mười năm chính là bảy mươi vạn. Mẹ của anh dưỡng dục anh hai mươi năm, hiện tại, anh lấy mười năm tiền lương báo đáp công ơn nuôi dưỡng của bà đi. 
- Ngài muốn bảy mươi vạn? 
Lý Minh Ý sợ hãi nói. Mặc dù hắn tỏ thái độ bao nhiêu tiền cũng trả, nhưng không ngờ Tùy Qua đồng học lại ra giá cao như vậy. 
- Tùy tiên sinh, tôi. . . Tôi không có bảy mươi vạn. 
Lý Minh Ý thấp giọng nói: 
- Không biết có thể trả góp hay không? 
- Trả góp? 
Tùy Qua thấy buồn cười: 
- Bác sĩ Lý, bệnh viện các vị khám bệnh cho người ta, cũng có thể để bệnh nhân trả góp sao? Làm sao tôi nghe nói, chỉ cần không có tiền, sẽ cho người dừng thuốc, để bệnh nhân xuất viện? 
Lý Minh Ý đỏ mặt, nói: 
- Tùy tiên sinh, nhưng. . . Tôi thật sự không có cách nào chuẩn bị nhiều tiền như vậy. 
- Hiện anh còn một căn phòng mới ở đường Thúy Hoa mà. 
Tùy Qua cũng không ngại châm biếm Lý Minh Ý: 
- Với giá thị trường hiện tại, ít nhất nó cũng trị giá 120 vạn, mặc dù anh mới chỉ thanh toán một nửa, nhưng sau khi thế chấp, chuẩn bị năm sáu chục vạn vẫn không thành vấn đề. 
- Căn phòng ở đường Thúy Hoa. . . Làm sao ngài biết?
Lý Minh Ý nhìn Tùy Qua giống như quái vật.
- Tôi có đường dây của mình. 
Tùy Qua nói.
- Cái đó là. . . phòng cưới của tôi. 
Lý Minh Ý thống khổ nói, nếu như mất đi căn nhà này, hắn biết hậu quả là cái gì. Không có nhà, căn bản đừng nghĩ tới chuyện kết hôn.
- Tôi biết. 
Tùy Qua nói: 
- Cho nên, hiện tại anh chỉ cần lựa chọn đơn giản. Hoặc là, để cho mẹ anh ngồi xe lăn, anh ôm vợ thoải mái ở nhà; hoặc là, mẹ anh khỏi hẳn, anh mất nhà. Bây giờ có phải anh rất căm tức, rất ảo não, rất hận tôi đúng không? 
Căm tức, ảo não, oán hận. . . Những từ ngữ này, lúc buổi sáng Lý Minh Ý từng nói với Tùy Qua. Ai ngờ, báo ứng khó chịu, báo ứng tới quá nhanh, phủ xuống đầu Lý Minh Ý.
Không sai, Lý Minh Ý hiện tại, đích xác là ảo não muốn chết. Lần này hắn không phải là không ăn trộm được gà còn mất nắm gạo, mà là không ăn trộm được gà còn bị ông chủ bắt được. Bảy mươi vạn, phòng cưới, trong nháy mắt, trở thành vật trong túi người khác.
- Làm sao, rất khó lựa chọn? 
Tùy Qua bình thản nói: 
- Bệnh tình mẹ anh còn có thể chống đỡ mấy ngày mới chuyển biến xấu, hay như vậy đi, tôi cho anh ba ngày suy nghĩ, chuẩn bị tiền. 
Nói xong, Tùy Qua chuẩn bị bước ra ngoài phòng bệnh.
- Tùy tiên sinh, xin chờ một chút....
Lúc này Lý Minh Ý đưa ra quyết định vô cùng khó khăn: 
- Tôi lập tức đi tìm người thế chân căn phòng! 
- Tôi không cho phép! 
Lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên vang lên giọng nói của một nữ nhân, nàng nổi giận đùng đùng chạy vào, chỉ vào mặt Lý Minh Ý mắng: 
- Lý Minh Ý, tên súc sinh, khốn kiếp! Buổi sáng ở trên giường anh còn anh anh em em với tôi, chỉ chớp mắt anh đã dám thế chân phòng cưới của tôi rồi, anh. . . Anh không phải là người! 
- Từ Lỵ -- 
Lý Minh Ý nói với cô hộ lý đanh đá: 
- Đã không có đường thương lượng rồi, anh đã quyết định. Nếu không thế chân căn phòng, đôi chân của mẹ sẽ không cứu được! 
- Không cứu được thì thế nào! Bà ấy không có chân, còn có thể ngồi xe lăn, nếu anh không có phòng, anh chỉ có thể làm quang côn cả đời, anh sẽ phải đoạn tử tuyệt tôn! 
Cô hộ lý chua ngoa gầm hét.
- Phòng ốc của tôi, tôi muốn xử lý như thế nào, không quan hệ đến cô. 
Lý Minh Ý tàn nhẫn nói: 
- Bây giờ cô còn chưa phải thê tử của tôi, không có có quyền can thiệp vào quyết định của tôi. 
- Được! Tên khốn khiếp Lý Minh Ý nhà anh, mắt tôi đúng là bị mù, mới yêu loại người như anh. Kết hôn cái đầu anh! Khốn kiếp, anh đi chết sao đi. 
Cô hộ lý cay cú tiện tay cầm bình hoa trên bàn, hung hăng đập về phía Lý Minh Ý.
Ầm!
Bình hoa đập lên trán Lý Minh Ý vỡ vụn, để lại mấy vệt máu đỏ sẫm.
Cô hộ lý cũng không thèm nhìn Lý Minh Ý, hầm hầm bỏ chạy khỏi phòng bệnh.
Lý Minh Ý lấy một khối băng gạc, đè xuống vết thương trên trán, nói với Tùy Qua: 
- Tùy tiên sinh, ngài yên tâm, tôi sẽ đi chuẩn bị tiền. 
- A Lý , con chờ một lát. 
Lúc này, Lý mẫu lớn tiếng gọi Lý Minh Ý quay lại, sau đó đưa mắt nhìn về hướng Tùy Qua: 
- Tiểu tiên sinh, mặc dù cậu còn trẻ tuổi, nhưng A Lý mời cậu tới đây chữa bệnh cho tôi, hiển nhiên là y thuật cao cường. Trung y là một ngành coi trọng truyền thống, càng coi trọng tài đức vẹn toàn, người có y thuật càng cao, y đức cũng rất cao. Nhưng tiểu tiên sinh tựa hồ quên mất lời dạy của cổ nhân "đại y chân thành". Nếu như trung y đều ham lợi giống như ngài, cho dù y thuật siêu quần, cũng đừng mơ tưởng được bệnh nhân tôn kính. 
- A Lý , căn phòng đó con không cần thế chân! Con đưa vị tiểu tiên sinh này đi đi, ta không cần hắn chữa bệnh cho ta. 
Lý mẫu lại chuyển sang nói với Lý Minh Ý.
- Mẹ -- 
Lý Minh Ý lo lắng Tùy Qua sẽ bỏ đi, vội vàng khuyên nhủ Lý mẫu từ bỏ suy nghĩ này, vừa tỏ vẻ hắn nhất định sẽ chuẩn bị tiền cho Tùy Qua.
Tùy Qua cũng không có ý tứ lập tức rời đi, mà nói với Lý mẫu: 
- Lão thái thái, tôi thấy bà cũng là người hiểu chuyện. Tốt lắm, hôm nay bà hãy giúp tôi giải quyết chút ân oán giữa tôi với nhi tử bà. 
Tùy Qua kể lại mọi chuyện giữa hắn và Lý Minh Ý cho Lý mẫu nghe.
Sau khi nghe xong, Lý mẫu thở dài một tiếng, sau đó nói với Lý Minh Ý: 
- A Lý, con tới đây. 
Lý Minh Ý không dám làm trái với ý tứ của mẫu thân, đành phải đi tới, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh của Lý mẫu.
- Quỳ xuống! 
Lý mẫu lạnh lùng nói.
Lý Minh Ý sợ hết hồn, sau khi thoáng do dự, vẫn ngoan ngoãn quỳ gối xuống trước mặt mẫu thân.
Dù sao, hôm nay Lý Minh Ý đã quỳ xuống trước mặt Tùy Qua, lúc này cũng không cần quỳ xuống trước mặt Tùy Qua một lần nữa.
- Nhích tới gần một chút. 
Lý mẫu lại nói.
Lý Minh Ý không thể làm gì khác hơn xê dịch trên mặt đất.
Bốp!
Đúng lúc này, Lý mẫu nằm trên giường bệnh đột nhiên hung hăng tát cho Lý Minh Ý một bạt tai.
Một cái bạt tai rất thanh thúy, rất vang dội.
Giống như Lý mẫu đã dùng hết khí lực toàn thân vứt ra cái bạt tai này, tựa hồ bà hy vọng có thể dùng cái bạt tai này thức tỉnh Lý Minh Ý.
Lý Minh Ý bị ăn một bạt tai, nhất thời sững sờ.
- Báo ứng! Đây chính là báo ứng! 
Lý mẫu đấm ngực thở dài nói: 
- A Lý, ba con sớm qua đời, mẹ một mình ngậm đắng nuốt cay dưỡng dục con hai mươi năm, không ngờ mẹ nuôi mà không dạy, lại khiến con biến thành một người ích kỷ, ham lợi, không có đức hạnh như vậy! Mẹ thật hổ thẹn với ba con. Cái bạt tai này, hy vọng có thể thức tỉnh con. Không nói nữa, mau đi chuẩn bị tiền đi, đây đều là báo ứng. Huống chi, cô gái Từ Lỵ này, trước kia mẹ không nói gì, nhưng hôm nay con cũng thấy rõ bộ mặt thật của cô ta, không thể là cùng cam cộng khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.