Y Tiên Thiểu

Chương 777: Giao Dịch Với Thiếu Lâm Tự (1)




Sảng Hải nói:
- Hiện tại tôi sẽ dẹp bỏ tất cả mọi việc, chuyên tâm phá giải‘tiếng nói quỷ’ này.
Thẩm Quân Lăng gọi điện thoại, rất nhanh an bài một người của Thẩm gia đưa Sảng Hải trở về.
- Được rồi, chuyện này có lẽ có hi vọng.
Tùy Qua nói với Thẩm Quân Lăng:
- Mặc dù người này thoạt nhìn không đáng tin, nhưng cảm giác quả thật là chân tài thực học, hi vọng hắn có thể giải khai nghi ngờ trong lòng chúng ta.
- Đúng vậy, nói thật ra, tôi cũng rất muốn biết nữ quỷ kia nói gì, rất muốn trao đổi giao lưu với cô ta.
Thẩm Quân Lăng cười nói.
- Chị muốn nàng trao đổi với cô ta?
Tùy Qua tỏ vẻ kinh ngạc.
- Dĩ nhiên.
Thẩm Quân Lăng nói:
- Thật ra, tôi muốn biết nhất chính là tại sao cô ta có thể giữ mãi vẻ thanh xuân. Hơn nữa, sau khi chết vẫn có thể giữ được vẻ thanh xuân, đây mới là chỗ làm cho người ta hâm mộ. Trước kia từng nghe người ta nói, nữ nhân dù xinh đẹp thế nào cũng là bộ xương phấn hồng, dung nhan xinh đẹp, sau khi chết cũng hóa thành một đống xương khô. Nhưng, nữ nhân này có thể lưu lại vẻ thanh xuân, tôi đương nhiên rất hâm mộ.
- Ài, nữ nhân quả nhiên đều như vậy.
Tùy Qua thở dài một tiếng.
Đường Vũ Khê lo lắng một ngày kia sẽ trở nên già nua biến dạng, Thẩm Quân Lăng cũng lo lắng nhất vấn đề này.
Tựa hồ, phàm là nữ nhân, đều vì vấn đề này mà khốn nhiễu, lo lắng.
Nữ nhân, vì xinh đẹp, vì níu giữ thanh xuân, cho dù là thanh xuân xinh đẹp giả dối, đều nguyện ý bỏ ra số tiền kếch xù.
Nhưng nữ nhân sở dĩ thích đẹp, yêu quý thanh xuân như vậy, cũng bởi vì nam nhân luôn thích mỹ nữ, nhất là mỹ nữ trẻ tuổi.
- Quân Lăng, vấn đề níu giữ thanh xuân chị không cần lo lắng, tôi bảo đảm có thể thực hiện nguyện vọng này của chị.
Tùy Qua cười nói:
- Trong giới tu hành, có một loại đan dược tên là Trú Nhan đan, mặc dù không có công hiệu gì khác, nhưng chính là có thể làm cho con người níu giữ thanh xuân.
- Cái này tôi cũng biết. Không phải cậu nói, Hồ Nhất Tám chính là tình cờ dùng một viên Trú Nhan đan hay là Định Nhan đan sao.
Thẩm Quân Lăng nói.
- Không sai. Định Nhan đan và Trú Nhan đan thật ra chính là một.
Tùy Qua nói:
- Hồ Nhất Tám vận khí cũng không tệ, mặc dù thiên phú của người này có chút kém cỏi, nhưng có thể thật sự có tiên duyên. Nếu không, làm sao hắn có thể ăn được vật hiếm hoi như Trú Nhan đan.
- Vật hiếm hoi như vậy cậu cũng có cách làm ra được, không phải sao?
Ánh mắt Thẩm Quân Lăng sáng quắc nhìn Tùy Qua.
- Dĩ nhiên.
Tùy Qua cười nói:
- Trước mặt nữ nhân mình yêu thích, nam nhân không được cũng phải được.
- Đáng ghét!
Thẩm Quân Lăng liếc Tùy Qua một cái, sau đó nói:
- Nói vào chuyện chính đi. Chuyện sáng nay, thật làm người ta bốc hoả, có phải cậu tính toán cho ‘hành hội’ một chút giáo huấn hay không?
- Không phải là ‘một chút’, mà là một kích ‘trọng thương’.
Tùy Qua trầm giọng nói:
- Vốn tôi cho rằng chỉ cần âm thầm phát triển, dựa vào lực chấn nhiếp của nữ ma đầu kia, người của ‘hành hội’ sẽ không phát hỏa quá mức. Nhưng, từ khi sự nghiệp của tôi quật khởi, xem ra người của ‘hành hội’ càng ngày càng ngồi không yên, không ngừng gây phiền toái, chỉ còn thiếu trực tiếp khai chiến với tôi. Chuyện hôm nay, lại càng chạm đến giới hạn của tôi. Nếu như tôi không biểu thị thái độ, chỉ sợ bọn họ còn làm trầm trọng thêm.
- Vậy cậu không lo lắng sẽ hoàn toàn chọc giận bọn họ hay sao?
Thẩm Quân Lăng nói:
- Vạn nhất vị nữ ma đầu núi dựa kia không xuất hiện thì làm sao?
- Tình thế bây giờ, không tiến tất thối.
Tùy Qua nói:
- Nếu như hiện tại tôi yếu thế, đối phương sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ cho rằng tôi sợ bọn hắn. Nói như vậy, sẽ càng đưa tới nhiều phiền toái hơn. Còn nữa, việc làm hiện tại của tôi đã uy hiếp việc làm ăn của ‘hành hội’, sớm muộn cũng sẽ chạm đến giới hạn bọn họ dễ dàng tha thứ. Cho nên, thối lui tuyệt đối không phải lựa chọn tốt nhất, chỉ có thể từng bước ép sát, tìm được điểm mấu chốt đánh vỡ bọn họ.
- Điểm mấu chốt đánh vỡ bọn họ, chỉ sợ chỉ có khai chiến chân chính.
Thẩm Quân Lăng nghiêm túc nói:
- Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
- Vốn con người nên né tránh trận chiến chưa có chuẩn bị. Nhưng, có lúc cũng không phải tất cả trận chiến đều phải chuẩn bị đầy đủ mới có thể đánh.
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Nếu thật tới lúc đó, muốn đánh cứ đánh. Dù sao, đây cũng là chuyện sớm hay muộn.
- Được rồi, chuyện sau này khai chiến tạm thời không nói đến. Hiện tại cậu định làm thế nào?
Thẩm Quân Lăng hỏi:
- Làm thế nào mới có thể khiến người của ‘hành hội’ khắc sâu dạy dỗ?
- Khắc sâu hay không khắc sâu tôi không biết. Nhưng, ít nhất có thể kích thích một chút thần kinh của bọn hắn.
Tùy Qua nói:
- Chị biết tại sao bọn họ phải hạ thủ với Trương Minh không?
Thẩm Quân Lăng suy nghĩ một lát, nói:
- Bởi vì bọn họ lo lắng sợ hãi.
- Không sai.
Tùy Qua nói:
- Muốn kích thích thần kinh của bọn hắn, sẽ phải làm việc bọn họ không nghĩ chúng ta sẽ làm.
Thẩm Quân Lăng lập tức hiểu ý, nói:
- Yên tâm đi, loại chuyện tạo thế này tôi đã rất sở trường. Nhưng mấu chốt là, còn cần tiến hành nhiều hoạt động kích thích hơn nữa. Vốn, hoạt động từ thiện chữa trị cho những trẻ em bị u não lần này tiến hành rất tốt, nhưng nếu muốn dựa theo suy nghĩ của cậu, tạo thành kích thích cho ‘hành hội’, sợ rằng vẫn không đủ.
- Rất nhanh sẽ đủ thôi!
Tùy Qua nói:
- Bởi vì tôi đã biết nhược điểm của bọn họ!
Thẩm Quân Lăng thấy Tùy Qua đã có định liệu, cũng không hỏi thêm nữa, nhanh chóng đi chuẩn bị chuyện tạo thế cho Tùy Qua.
Sau khi Thẩm Quân Lăng rời đi, Tùy Qua lập tức liên lạc với Diên Vân hòa thượng, trong điện thoại nói:
- Lập tức an bài giao dịch với Thiếu Lâm tự. Kêu bọn họ chuẩn bị, hôm nay sẽ hoàn thành giao dịch!
- Phía bên Thiếu Lâm tự hi vọng cậu cung cấp số lượng Tinh Nguyên đan nhiều hơn.
Diên Vân nói.
- Có thể.
- Vậy tôi lập tức đi an bài.
Diên Vân đáp.
Buổi tối hôm đó, trong một sơn trang gần Hoa Phong trấn, Tùy Qua và hòa thượng của Thiếu Lâm tự gặp mặt.
Sơn trang này là một trong những sản nghiệp của Thẩm gia, rất yên tĩnh, hơn nữa nhân viên làm việc bên trong đều là người của Thẩm gia, vô cùng đáng tin.
Lúc này, trong sảnh đường sơn trang đèn đuốc sáng trưng.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, cái đầu trọc của hai lão hòa thượng trong sảnh đường càng đặc biệt phát sáng.
Hai lão hòa thượng này, một mập một gầy, người mập giống như Phật Di Lặc, người gầy có chòm râu dài tuyết trắng, giống như một bộ thây khô ngàn năm.
- Vị này là Đức Khôn sư tổ.
Diên Vân chỉ vào vị hòa thượng mập nói, sau đó lại tiếp tục giới thiệu vị gầy:
- Vị này là Đức Tể sư tổ.
- Chữ lót là Đức?
Tùy Qua khẽ kinh ngạc:
- Bối phận của hai vị thật cao, trụ trì Thiếu Lâm tự sợ rằng cũng phải gọi hai vị là ‘sư tổ’.
- A di đà Phật!
Hòa thượng mập Đức Khôn lên tiếng:
- Bối phận là phù du, danh xưng cũng là phù du.
- Vậy cái gì mới không phải phù du?
Tùy Qua cười hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.